Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 77: Em cứ đề cử vài bộ phim ngọt ngào cho y đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 77: Em cứ đề cử vài bộ phim ngọt ngào cho y đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Dú

Beta: 紫

Chương 77: Em cứ đề cử vài bộ phim ngọt ngào cho y đi.

Ngọt ngào quá nghĩa là sao ta. Đậu Xuân Đình chợt nghi ngờ khả năng nghe của mình, nhưng chẳng mấy lại chuyển sang nghi ngờ trình độ Hán ngữ của con rắn kia.

Anh đang ăn cơm, bớt chút thì giờ ngẩng đầu nói: “Em đừng trốn, y đang phấn khích vì phim ảnh thôi.”

Cậu chàng mắc cỡ, à hóa ra không phải đang nối giận, vậy chẳng phải nom mình nhát gan quá ư.

Chịu thôi, sau khi bức linh phán bay màu, lá gan của cậu chàng cũng mất hút luôn.

Đậu Xuân Đình chường mặt ra khỏi lưng Tống Phù Đàn, đánh bạo đi về phía anh, tức là tiến lại gần Liễu Mười Ba hơn. Y chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu chàng, kể cả tiếng kêu cứu nhỏ như muỗi kêu ban nãy, tinh thần tập trung hoàn toàn vào màn hình.

Đùa à, đang đến lúc nam nữ chính rắc thính với nhau, y không được xao nhãng.

Cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ Liễu Mười Ba đang xem cái gì ở khoảng cách gần thế này. Đó là bộ phim tình cảm chiếu năm ngoái, trong đó có một nghệ sĩ dưới trướng công ty nhà cậu ta nên có ấn tượng, chắc chắc là phim tình cảm.

Càng miễn bàn đến chuyện Liễu Mười Ba đang nhấn xem đi xem lại cảnh như sau: Nam chính chặn nữ chính ở một góc tường. Nữ chính tưởng nam chính muốn đánh mình, ai ngờ được tặng một nụ hôn nồng cháy kèm màn tỉnh tò.

Đậu Xuân Đình: “…”

Cậu chàng đơ một cục như bị búa đập đầu: Tui là ai đây là đâu tui đã nhìn thấy cái gì???

Thế tức là “ngọt ngào quá” y nói ban nãy là cái ngọt này?

Tại sao, tại sao Liễu tiên có thể trưng bản mặt hung tàn xem phim tình cảm một cách say sưa rồi còn tua đi tua lại để thưởng thức?!

Dường như Lan Hà biết cậu ta nghĩ cái gì, nở nụ cười ra chiều bí ẩn: “Em hiểu về rắn không?”

Cậu chàng run như cầy sấy: “Chả, chả phải chúng thích ăn lắm à?”

Lan Hà: “…”

Lúc này, Liễu Mười Ba mới ngẩng đầu nhìn với ánh mắt bất thiện: “Ngươi nói gì cơ?”

Đến giờ cậu chàng mới vỡ lẽ mình nói hớ, bị y trừng trộ suýt bật khóc tại trận.

Tống Phù Đàn: “Nó nói là không thích ăn, chưa ăn, có vấn đề gì không?”

Hở? Y nghĩ một lát, hình như không có vấn đề gì cả, bèn cúi đầu xem phim tiếp.

Lan Hà: “…”

“Chuyện là thế này. Phàm là người tu đạo sa đọa vì sân niệm thì sẽ rơi vào đạo súc sinh, hơn nửa là chuyển kiếp thành rắn, chịu nỗi đau lột da. Nếu rắn tu thành công sẽ nhớ lại một số tình cảm kiếp trước.” Anh giải thích tại sao y lại có sở thích này cho cậu ta nghe. Đừng nhìn y hung hãn mà nhầm, y bị cuốn hút bởi tình yêu tình pháo đó.

“Chưa kể là…” Anh hạ giọng thật thấp tiết lộ, “Linh tính của Liễu tiên thường nằm ở đầu, khi đánh nhau toàn bị đánh vào đầu, vì vậy mà lâu dần không chết thì cũng bị ấy ấy.”

Chuyện này giống như việc Bạch Môn bị gọi là Tang Môn, là lời động vật tán dóc với nhau, có phần phóng đại, nhưng vẫn chứng minh được một số vấn đề.

Đậu Xuân Đình: “Hả hả hả?”

Hai người to nhỏ với nhau, Liễu Mười Ba bực mình đập bàn, “Hai ngươi đang nói xấu bổn long?” Các tiên gia khác thích chọc Liễu Môn làm Liễu Môn chẳng những hổ báo cáo chồn mà còn nhạy cảm, hơn nữa Lan Hà còn từng nói với Hồ Môn là y bị đần!

Thế mà cũng nghe được, anh nghĩ thầm Tứ Đại Môn có ngũ giác rất nhạy bén, sau này nói xấu rắn phải cẩn thận hơn, bèn đáp vội: “Không không, đang kể truyền thuyết cơ.”

Liễu Mười Ba chỉ quát mắng hai câu thì lại bị phim truyền hình hớp hồn, không truy hỏi tới cùng nữa.

Tống Phù Đàn ngồi xuống: “Cậu lại định đi làm dăm bữa nửa tháng à?”

Hai ngày nay, cậu ta không ở đoàn phim, hôm nay mới tới.

“Không phải đâu anh.” Cậu chàng biện minh, “Hai hôm nay có người tố cáo em. Hôm mình rời khỏi công viên, có người gào Rồng Đen ở phía sau ấy. Kết quả là một nhà suy luận hoạt động tích cực trên mạng tra ra thân phận em rồi gọi hết cú này đến cú khác đến công ty, ban đầu chỉ mập mờ bảo sẽ tố cáo em, đe dọa em phải chủ động nói ra. Anh ta làm bố em tưởng em đã làm gì nên mới kêu em về điều tra. Sau anh ta mới nói là sẽ tố cáo chuyện em nuôi rồng trái pháp luật. Em đáp có cái đéo ấy, đó là rồng Lan Hà nuôi cơ!”

Lan Hà: “… Làm gì nuôi.”

Đậu Xuân Đình: “Nói chung là sau đó em cóc thèm để ý đến anh ta nữa. Anh ta vẫn đang đăng mấy tấm anh ta chụp lại trên mạng, ảnh mờ choẹt luôn…”

Cậu ta mở ra rồi nói: “Ơ, anh họ ơi, anh dâu ơi, hai người xem đi xem đi!”

Tống Phù Đàn rất nể tình bước qua nhìn.

Lan Hà: “…”

“Sư huynh, sư huynh, anh mở cửa ra đi!”

Lý Tịnh gõ cửa.

Cửa được mở ra từ phía trong, một đạo sĩ ló đầu: “Sao cậu lại đến nữa hả, cậu đến đạo quán khác không được à? Cậu đi Bạch Vân Quán của cậu đi chứ!”

Gã ăn nói hùng hồn: “Bạch Vân Quán không chào đón em.”

Đạo sĩ kia cạn lời: “Tôi cũng không muốn!”

Lý Tịnh: “Không, sư huynh à, em chụp được thật rồi, vả lại em còn vượt qua bao khó khăn tra ra manh mối. Anh nhìn đi, cái đống trên tấm ảnh này là Rồng Đen. Sau đó nó bò lên chiếc xe này, em nhờ người ta tra theo biển số xe thì là một chiếc xe công của một công ty, người lái nó ngày hôm đó chắc là cậu chủ công ty đó, và cả một sao nam nữa…”

Gã bắn liên thanh, đại ý là rồng đã xuất hiện, đã lặng lẽ trà trộn vào nhân gian, mong sư huynh đi điều tra.

Đạo sĩ kia liếc xéo y.

Trùng hợp thay, đạo sĩ này là người biết chuyện.

Bắc Kinh không có rồng, chỉ có một Liễu tiên quấy phá, tuy nhiên Liễu tiên hay Long tiên thì mấy ngày trước cũng đã bị pháp sư Bất Động tuyên bố cố thủ ở cầu, làm thú trấn cầu, làm sao có chuyện trà trộn vào nhân gian được. Chắc Đậu Xuân Đình và sao nam kia cũng chỉ đi ngang qua công viên thôi, làm gì có chuyện đưa rồng đi được, hôm đó ngoài các pháp sư khác thì còn quân đội nữa mà.

Trừ phi là có Liễu tiên khác, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến hắn?

Lý Tịnh này theo chân rồng lâu quá hóa rồ rồi.

“Cậu thôi đi. Nói thật với cậu, đó không phải rồng, Bắc Kinh không hề có rồng.”

“Có!” Gã gào lên, sôi máu xoay người đi, tiếp tục đăng lên cái weibo đã có đôi chút fans: Mặc dù các sư huynh không hiểu tôi thì tôi vẫn phải nói, Rồng Đen Bắc Kinh ta đã đặt chân vào thế gian rồi, và còn xâm nhập giới nghệ thuật Bắc Kinh.

Có người follow gã trồi lên: Thiên Vương ơi, tui tin anh. Tui tải ảnh anh chụp Rồng Đen lần trước rồi, đúng là có trông thấy một loài động vật đen rất dài.

Họ hàng tôi sống ở cạnh công viên nói là nghe thấy âm thanh kì quặc. Tuy một số hàng xóm không nghe thấy, nhưng sau khi đọc weibo anh xong, bác ấy càng tin chắc bác ấy không nằm mơ…

Rồng thì rồng, đặt chân vào giới nghệ thuật là sao hả? Đi làm diễn viên hay gì?

Có người tin gã, có kẻ cười nhạo gã.

Lý Tịnh tung hết bằng chứng và phân tích của gã kể từ các loại rồng gã chụp được, cơn mưa xối xả mấy ngày liên tiếp đến người sở hữu chiếc xe,… rồi xâu chuỗi lại với nhau. Gã lấy thân phận ngoài đời là sư đệ Đạo môn, đồng thời cũng thực sự biết được một số tin tức Huyền môn hoặc thật hoặc giả.

Cuối cùng tổng kết lại: Tôi nghe nói ban đầu rất nhiều nhà giàu muốn bám víu vào con Rồng Đen này. Sự thật đã quá rõ, sau khi Rồng Đen bò lên xe, cậu chủ tập đoàn Đậu thị, Đậu Xuân Đình, vốn bước chân vào xí nghiệp của gia tộc vì tranh quyền chưa được bao lâu thì giờ địa vị đã lên như diều gặp gió, chính là nhờ cung phụng Rồng Đen, lại còn dẫn theo cả diễn viên Lan Hà, định thờ rồng để kiếm lời cùng nhau! Tôi xin được tố cáo tên thật tại đây!

Bởi vì lần này Lý Tịnh tự dưng lôi cả anh vào nên chẳng mấy mà có fans phát hiện ra, cười khinh khỉnh anh thì biết cái vẹo gì, Lan Hà đóng phim nhà họ Đậu đầu tư, mà cho dù không có hợp đồng kinh doanh với nhau thì anh ấy quen Đậu Xuân Đình từ lâu là nhờ mối quan hệ khác.

Lý Tịnh trả lời: Quan hệ gì?

Cư dân mạng: Biết Phù Lan Minh Cáp không?

Lý Tịnh: ??

Gã đi tra Phù Lan Minh Cáp, kết quả nhìn thấy một đống video và tiểu thuyết lạ lùng thì càng thêm khó ở.

Tôi nghĩ cậu diễn viên này đột nhiên bật lên không chừng là vì thờ phụng mấy thứ này, giờ cung phụng rồng, sự nghiệp thăng tiến rõ rệt.

Các Bồ Câu Hà Bình đọc được, biết gã này nói mãi không thông nên hùa theo luôn: Ờ ờ ờ, tag @Cục Lâm nghiệp giúp anh đây, bên này có người tố cáo chuyện nuôi rồng phi pháp rồi đấy.

Chẳng những có người tag @Cục Lâm nghiệp mà còn tag cả các đạo trưởng và đại sư có weibo.

Trên mạng cũng có Đạo môn hoặc người thuộc tôn giáo khác lướt weibo, nhìn mà phì cười. Lý Tịnh ăn nói bậy bạ không phải lần đầu, lần nào cũng kêu chụp được rồng, từng nghi chính phủ địa phương che giấu sự thật, giờ lại lôi cả sao nam vào.

Đậu Xuân Đình khỏi bàn tới, chứ Lan Hà á? Kể cả đó là Liễu tiên thì cũng chả liên quan gì đến cậu ta!

Chỉ có hai đạo trưởng đùa dai là trả lời: Tôi cũng sẽ tag @Vườn bách thú giúp cho.

Lan Hà phải bật cười trước fans, “May là anh ta chụp mờ đấy, chứ nếu tin chúng mình nuôi rồng bị tung ra thì biết làm sao.”

Liễu Mười Ba nghe được, đầu duỗi hẳn một mét ba sang chỗ hai người…

Còn ngoặt đầu, mặt nhìn điện thoại.

Lan Hà: “………”

Anh nhấn ngực, quyết định liệt việc Liễu tiên rướn cổ và Vô Thường thè lưỡi vào động tác cấm.

Liễu Mười Ba rụt cổ về, mặt nghiêm túc: “Thế nhân đều say, chỉ duy gã tỉnh. Gã rất tinh mắt, có tài nhưng không gặp thời.”

Lan Hà:… Nói như thật.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Anh nói, “Tôi chuẩn bị đi đóng phim đây, anh không về đi?”

Y đáp bằng giọng bất cần, “Bổn long đi tìm chỗ nghỉ xung quanh…”

Dù gì y cũng sẽ tìm một cái cây để nghỉ ngơi.

Thời gian ăn uống chẳng được bao nhiêu, anh mặc kệ Liễu Mười Ba, chỉ cần y không bị lộ thì cứ cho y thích làm gì thì làm. Anh nghĩ đến tình tiết tiếp theo, thủ thỉ với Tống Phù Đàn đôi câu.

Liễu Mười Ba quạu: “Các ngươi đang nói xấu bổn long!”

Lan Hà: “?? Tôi đâu có.”

Lần này là không thật.

Y nhìn cả hai với vẻ nghi ngờ, “Đừng để ta bắt quả tang nhé.”

Lan Hà: “…”

Đậu Xuân Đình: “… Nhạy cảm thế.”

Cả hai đồng thời nghĩ đến chuyện họ từng nói Liễu Mười Ba thế này thế kia, có khả năng y chả nghe thấy, mà là hễ có ai thì thầm trước mặt y là y sẽ hoài nghi người ta đang nói xấu mình…

Thảo nào lúc đó y dễ dàng bỏ qua.

Bộ “Quỷ thú” đã quay đến đoạn gần kết, anh sắp quay xong, chẳng có một tí cảnh diễn tình cảm nào mà toàn là Tiêu Dữ Khiên và Dư Mông Mông yêu nhau, anh chỉ ngồi cạnh xem còn bị chụp thành ảnh hậu trường.

Anh bèn hỏi: “Họ yêu nhau, anh chụp tôi làm gì?”

Thợ chụp ảnh: “Nhà sản xuất bảo cậu chắc chắn sẽ ghen tị, chụp rồi đăng lên quảng bá…”

Lan Hà: “Anh đùa tôi à, anh có biết Phù Lan Minh Cáp không hả?”

Thợ chụp ảnh: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Anh cũng phì cười, các nhân viên khác cũng buồn cười, không ngờ anh lại lấy câu nói trend của fans ra đùa.

Đúng lúc này lại nghe Tống Khởi Vân thốt: “Hai đứa đang làm gì đấy? Quay lại lần nữa.”

Tiêu Dữ Khiên và Dư Mông Mông lại bị yêu cầu đóng lại lần nữa.

Có vẻ trạng thái hôm nay của Tiêu Dữ Khiên không được tốt, mặt ông không cảm xúc: “Nét mặt hơi tối… Được rồi, bắt đầu!”

Anh nhìn sang, đúng là bất thường thật, rõ ràng đang lúc phải biểu đạt tình cảm thì sắc mặt cậu ta lại hung dữ.

Quả nhiên lại bị Tống Khởi Vân hô cắt.

“Cháu xin lỗi, vấn đề ở cháu ạ.” Cậu ta làm nữ thần bị dính líu nên lòng cứ thấp thỏm, mệt mỏi lau mặt.

Dư Mông Mông hơi ngại: “Không sao.”

Tống Khởi Vân cũng đành bó tay. Theo lý, Tiêu Dữ Khiên thích Dư Mông Mông như vậy thì hẳn phải đóng cảnh tình cảm rất thuận lợi mới đúng, làm gì có chuyện mắt toát lên vẻ dữ tợn như này.

Lẽ nào đó giờ cậu ta chỉ giả vờ chứ không thích Dư Mông Mông?

“Cậu đi nghỉ đi.” Ông bảo.

Cậu ta chẳng còn mặt mũi đối mặt với Dư Mông Mông, chạy đi tìm Đậu Xuân Đình, “Cậu chủ ơi, bức linh phán của anh đâu rồi, mang nó về đoàn được không?”

Nhắc đến linh phán, Đậu Xuân Đình xị mặt liền, “Chịu thôi, không cầm qua được.”

“Tại sao? Ôi trời ơi…” Cậu ta buồn rầu.

Đậu Xuân Đình: “Cậu bị làm sao?”

Cậu ta xua tay: “Dạo này hay gặp ác mộng, tinh thần không tốt lắm.”

Đâu chỉ là tinh thần không tốt, đến cả biểu cảm cũng bị ảnh hưởng, bất giác biểu lộ ánh mắt hơi dữ dằn.

Đậu Xuân Đình nghiêm túc nói: “Cậu kể tôi nghe xem.”

Cậu ta lần lữa một lát, rồi cuối cùng vẫn kể: “Vậy anh đừng kể cho đạo diễn Tống biết nhé. Tôi cứ hay mơ thấy một giấc mơ mà tôi đánh nhau với người khác, cảm xúc tôi cũng vô thức xuôi theo người đàn ông kia, cực kì oán hận, lệ khí rất nặng. Sau khi tỉnh dậy ruột gan cũng hay xôn xao, không bình tĩnh được.”

Đậu Xuân Đình ăn không nói có: “Người kia không nói gì à? Kiểu như đưa ra yêu cầu với cậu chẳng hạn.”

Tiêu Dữ Khiên: “Không.”

Đậu Xuân Đình: “Vậy dạo này cậu có gặp chuyện kì quặc nào hay không? Hoặc là sắm thêm thứ gì đó, nhất là trước khi mơ phải giấc mơ đó.”

Cậu ta ngẫm nghĩ, “Hình như không. À không phải, có một thứ, nhưng chắc không sao đâu. Trước khi gặp giấc mơ này, tôi có chụp được một món đồ nghệ thuật, là đồ sứ.”

Đậu Xuân Đình hỏi: “Đồ sứ gì?”

“Đồ sứ cổ, đi mua cùng bạn, người ta bảo là đồ thời Minh, tốn hơn trăm nghìn tệ.” Cậu ta giơ điện thoại cho Đậu Xuân Đình xem. Trên ảnh là một cái đĩa sứ Thanh Hoa, hình vẽ trên đĩa là một tòa lâu đài kiểu Âu và kỵ sĩ, nét vẽ không tinh tế lắm, còn có nét lệch.

“Triều Minh à? Đồ năm ngoái? Tôi thấy nó cứ buồn cười sao ấy.” Đậu Xuân Đình chỉ vào lâu đài, “Vẽ còn không bằng tôi, sao không vẽ con tàu Titanic luôn.”

Tiêu Dữ Khiên: “… Đồ sứ xuất khẩu ra nước ngoài thời ấy nên có phong cách đặc biệt!”

Dòng sứ bán ra nước ngoài được gọi là sứ Kraak*, căn bản là tại con tàu buôn cảng Caraak thuộc Bồ Đào Nha xưa chở rất nhiều đồ gốm sứ Trung Quốc bị bắt lại. Lúc đó người ta không biết xuất xứ của chúng, do tàu buôn Caraak chở đến nên gọi nó là sứ Kraak. Sau này các loại đồ sứ xuất khẩu đều gọi bằng cái tên này.

(*Đồ Kraak được sản xuất vào cuối thế kỷ 16 đầu thế kỷ 17. Suốt thời Vạn Lịch (1573 – 1620) một loại gốm sứ được trang trí theo kiểu phân mảng và trở nên nổi tiếng với tên gọi Kraak, lấy theo tên một con tàu buôn Bồ Đào Nha được gọi là Caraak, vì con tàu này đã chở loại sứ này và những hàng hoá khác của Trung Quốc bị Hà Lan bắt lại ở Malacca vào năm 1603 và dẫn đến Amsterdam. Đây là loại đồ sứ đầu tiên được chở đến Châu Âu với số lượng lớn và đặc biệt nó đã gây ảnh hưởng lớn tới đồ sứ Châu Âu và sứ Hà Lan.)

Vì bán cho người nước ngoài nên chế tác không tinh xảo bằng, thậm chí còn hơi thô, không có tính thực dụng, bởi vì người nước ngoài dùng làm đồ trang trí là chủ yếu. Một số hình vẽ mang sắc thái quốc gia khác như lâu đài, kỵ sĩ, hoa tulip, khung tranh, v.v… hoặc những nét vẽ đơn giản.

Người không rành nghề nhìn vào sẽ tưởng là chơi khăm, giống như sứ Thanh Hoa trong Doraemon.

“Ồ ồ.” Đậu Xuân Đình biết nhưng vẫn phải bật cười, “Trông cẩu thả quá.”

Rồi cậu chàng nói: “Nhưng không thể phớt lờ chỉ vì nó là một… một tác phẩm nghệ thuật được. Đồ cổ cũng là đồ cũ, có khi sẽ bị ma quỷ ám, vật lâu đời thành tinh, mà lúc cậu chụp ảnh không hỏi nguồn gốc của nó à? Có khi là vì không được tốt nên người ta mới bán ra, bị quỷ nước ngoài bám vào cũng nên?”

Rất nhiều đồ đấu giá hàm chứa câu chuyện của riêng mình, đôi khi không phải do giá trị nghệ thuật của nó cao mà là câu chuyện về nó nổi tiếng nên mới đắt giá. Trong đó không thiếu những món chứa “lời nguyền rủa” mà người ta bàn tán mãi không dứt. Có người sẽ kiêng kị trước loại đồ đấu giá này, nhưng cũng có người chẳng coi đó là chuyện to tát. Trên đời cũng lưu truyền vô số phiên bản linh thiêng.

“Anh đừng hù tôi chứ.” Tiêu Dữ Khiên cười gượng, “Không thể nào, người bán nặc danh, cũng không nói là có câu chuyện sâu xa nào, chỉ kêu là sưu tầm được từ các quốc gia trên thế giới. Lúc đó bán ra vài món, ngoài tôi ra thì có người khác mua nữa mà.”

Nói thật, đến cả cậu ta cũng không thèm liếc mắt đến loại sứ Thanh Hoa làm sơ sài này, chẳng qua nóng đầu mới mua, dù rằng bản thân chẳng am hiểu. Ban đầu thấy nó khác thường, đến sau lại chán. Là một người dân Trung Quốc, cậu ta thích ngắm nghía các món đồ sứ chính thống hơn.

Đậu Xuân Đình bật cười hai tiếng, “Mua được ở buổi đấu giá nào vậy, tôi đi hỏi cho cậu.”

Cậu ta gọi điện, mấy phút sau đã rõ, đặt điện thoại xuống: “Có vấn đề một trăm phần trăm rồi. Ngoài cậu ra, những người mua khác đều quyết định bán, cụ thể lí do thì không nói nhưng nghĩ cũng biết… có thể là hay gặp ác mộng hệt như cậu.”

“Cậu chủ, cậu nói tôi phải làm sao đây?” Tiêu Dữ Khiên luống cuống, “Đừng bảo nó bị quỷ nước ngoài ám thật nha. Tôi cũng đi bán luôn?”

“Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì…” Thật ra chỉ là kinh nghiệm hóng tin vỉa hè mà thôi, Đậu Xuân Đình đáp, “Nếu đã bị ám thì bán cũng vô dụng! Thế nhưng cậu đừng sợ, đợi tôi đi hỏi cao nhân hộ cậu cho!”

Cậu chàng có cảm giác mình trở thành gậy Như Ý của đoàn phim, diễn viên có việc là đến hỏi mình. Nhìn đi, mình hoàn thành nhiệm vụ bố giao rất tốt đấy chứ.

“Cảm ơn anh nhiều!” Tiêu Dữ Khiên nói, nhìn Đậu Xuân Đình với ánh mắt đầy mong đợi.

Đậu Xuân Đình: “Ừ… Trước khi tìm cao nhân tôi sẽ xin nghỉ chỗ anh họ, cậu cứ yên tâm mà đợi, cầm chuỗi tiền Ngũ Đế phòng thân trước.”

Tiêu Dữ Khiên an tâm nhìn cậu ta đi tìm Tống Phù Đàn.

Ai cũng biết hắn ở đâu thì Lan Hà ở đó, quy luật này đúng đến 80, 90% tại đoàn phim.

Đậu Xuân Đình vừa tìm được họ bèn nói: “Này, hai anh biết tại sao tình trạng Tiêu Dữ Khiên cứ bất ổn không, tại dạo này cậu ta luôn gặp ác mộng, em nghĩ là do bị quỷ ám đấy.”

Lan Hà đang xem kịch bản, chẳng ngẩng đầu lên: “Không thể có chuyện đó, có mùi gì trên người cậu ấy đâu.”

Nếu có mùi quỷ thì anh sớm đã ngửi thấy rồi.

Đậu Xuân Đình: “Ủa, vậy là vì sao?”

Lan Hà: “Chắc là vấn đề không nằm ở đồ sứ rồi.”

Đậu Xuân Đình lúng túng: “Không thể nào, những người mua khác cũng bán đi hết, em mà đoán sai thì mất mặt lắm.”

“Hay là thế này, cậu ấy đó giờ vẫn đặt đồ sứ ở chỗ mình, nếu được sản xuất từ rất lâu, quỷ đến từ nước ngoài thì chắc mùi hương sẽ không giống quỷ Trung Quốc cũng nên?” Anh gãi má, anh chưa ngửi mùi quỷ nước ngoài bao giờ, “Đúng rồi, nước ngoài không có nếp hóa vàng mã, vậy có thể quỷ bên họ không có mùi tro giấy. Nhưng mình phải siêu độ như thế nào? Bắt chuyện bằng ngoại ngữ à?”

Anh chưa bao giờ nghe lão Bạch kể âm ty Đông Nhạc có bộ Ngoại giao, hay là nha môn bản địa xử lý trực tiếp được nhỉ?

Liễu Mười Ba ho húng hắng.

Anh sực nhớ ra nơi đây còn có một đại tiền bối sống lâu, có khi người ta biết chuyện cũng nên. Anh nói với Đậu Xuân Đình: “Anh nghĩ em nên xin Liễu tiên chỉ bảo cho.”

Cậu chàng co rúm người, không dám xin.

Anh cổ vũ: “Em cứ đề cử vài bộ phim cho y, y thích xem phim ngọt ngào ấy.”

Càng ngọt càng tốt, cái này gọi là đánh trúng sở thích.

Đậu Xuân Đình ráng gom góp dũng khí: “Tôi biết vài bộ không não ngọt ngào, chưa nói gì đã thính bay tứ tung, không biết ngài…”

Liễu Mười Ba nhìn cậu ta với ánh mắt khó tin.

Đúng là không nhìn lầm! Y tự dưng đứng phắt dậy, hóa thành rắn đen quật ngã hết giường, bàn ở phòng Lan Hà, cả chăn cũng rớt xuống sàn như bão quét qua. Lan Hà từng đánh cùng rồi nên miễn bàn, nhưng Đậu Xuân Đình dám nhục mạ y trắng trợn thế à?

Rắn đen nổi cơn tam bành: “Ngươi châm biếm bổn long không có não?!”

Dưới bóng y, cậu chàng bật khóc ngon lành.

Đậu Xuân Đình: “… Hả?! Không phảiiiiiii!”

Cậu chàng oan chết đi được, có cần nhạy cảm đến mức bảo vệ quyền lợi mọi lúc không hả cha nội.

Lan Hà càng oan ức hơn: “Liên quan đếch gì đến tôi chứ hả! Phòng của tôi!”

Tống Phù Đàn chộp thời cơ, bình tĩnh nói: “Ồ? Đêm nay chỉ đành ngủ ở phòng anh rồi.”

Lan Hà: “…”

*Tác giả:

Liễu Mười Ba: Lại có điêu dân muốn hại trẫm!!

*BONUS một chiếc fanart anh Tống và Lan Hà:

Artist: 柯基靠奶茶续命

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN