Đứa nào nói xạo đứa đó là chó con.
Lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.
Hoắc Bắc Hành nhìn đôi mắt đen láy của An Nhất học theo giọng điệu của Shin_ Cậu bé bút chì, Hoắc Đại Bảo: “Vợ ơi, hôm qua em đi làm gì vậy? “
An Nhất thổi cháo trong muỗng vừa trả lời: ” Hôm qua tôi đã đi nói chuyện với chú cảnh sát.” “
“Nói đến khi nào?”
” Lúc nãy”
Hoắc Bắc Hành nghe xong ánh mắt tối sầm lại: “Vậy sao em không đi ngủ? “
An Nhất: ” Sợ anh ở đây một mình buồn nên mới đi tìm anh trước”
Chỉ trong vài câu nói, địa vị của tên ngốc trong lòng An Nhất đã lộ rõ.
Không ngờ đối phương lại coi trọng tên ngốc kia như vậy.
An Nhất đưa cháo đến bên miệng Hoắc Bắc Hành, anh theo đó mà há miệng.
An Nhất vừa thấy người ta ăn một miếng, nhẹ giọng thủ thỉ: ” Chúng ta ăn thêm một miếng nữa nha?”
Ánh mắt Hoắc Bắc Hành sâu thẳm, theo lý mà nói, hiện tại cậu vợ nhỏ này của anh thích tên ngốc kia nhiều hơn anh ta nhiều.
3
An Nhất múc thìa thứ hai đưa đến bên miệng Hoắc Bắc Hành. Môi Hoắc Bắc Hành chạm vào thìa nhưng không mở miệng ra mà đứng dậy nói một chữ: “Nóng. “
An Nhất chớp chớp mắt: ” Nóng sao?”
Cậu đã thổi nhiều lần đến nỗi nó không còn bóc khói nữa mà.
An Nhất lấy lại muỗng thổi thêm vài lần, sợ còn nóng nên nhấp một ngụm nhỏ thử xem nhiệt độ thế nào.
Thế hệ trước cho trẻ con ăn đều làm như thế này.
“Lần này không nóng nữa, ăn đi.”
Hoắc Bắc Hành nhìn, lúc này mới há miệng nuốt vào.
Cho dù chỉ thích tên ngốc kia cũng vô dụng, hiện tại vợ là của anh ta.
Nam hộ lý ở một bên nhìn nam nhân quỷ kế đa đoan này hận không thể đi lên nhổ một bãi nước bọt cho bỏ tức.
Đừng nghĩ rằng tôi không hiểu anh đang nghĩ gì.
Ăn cháo còn phải để cho người ta lấy miệng thử trước. Đê tiện! Đê tiện! Đê tiện!
Nam hộ lý hận không thể lay tỉnh người đang đút cháo cho cậu nhìn rõ bộ mặt của con hồ ly tinh này.
An Nhất từ cục cảnh sát đi ra chưa ngủ đã tới đây, chắc cũng chưa kịp ăn, Hoắc Bắc Hành lấy bát cháo lại không để cậu đút nữa, rồi nhét một cái bánh bao thịt cho An Nhất.
“Ăn.”
An Nhất nhìn anh: ” Không cần tôi đút cho anh ăn nữa sao?”
Hoắc Bắc Hành: “Không cần. “
Sau đó há miệng cầm bát cháo đổ vào miệng, hai ba miếng ăn sạch bát cháo.
An Nhất:…
Đứa nhỏ Hoắc Đại Bảo này, ăn cơm luôn khiến người ta bớt lo lắng.
Vừa rồi không ăn hẳn là do không quen ăn đồ ăn ở bệnh viện.
An Nhất nhai bánh bao, Hoắc Bắc Hành nhìn hai mà phồng lên của đối phương: “Ăn ngon không?”
An Nhất cười ngốc, bộ dạng dễ nuôi: “Ngon lắm. “
Sau khi ăn xong bánh bao thịt, Hoắc Bắc Hành lại đưa cho người ta một phần mì, chờ An Nhất giải quyết xong phần mì thì trong tay lại có thêm một phần sủi cảo.
An Nhất quay đầu nhìn anh.
Hoắc Bắc Hành nhìn cậu cười sáng lạn: “Em ăn đi. “
An Nhất:…
Anh đừng có mà quá đáng.
Cho lợn ăn cũng không dám cho ăn như vậy.
An Nhất đặt sủi cảo xuống: ” Không ăn nữa. “
“Không thích sủi cảo?” Hoắc Bắc Hành cầm lấy một món khác: “Vậy tam giác đường thì sao? “*
*Bánh tam giác đường _ 糖三角_là món ăn nhẹ truyền thống ở Trung và là một trong những loại bánh ngọt phổ biến nhất ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Nhìn chung có hai loại nhân cho tam giác đường – đường trắng và đường nâu.
Nhìn chung có hai loại nhân cho tam giác đường – đường trắng và đường nâu
An Nhất:…
Tôi đã nói là tôi không muốn ăn mà!!!
An Nhất lấy khăn giấy lau miệng, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Hoắc Bắc Hành, cũng giúp người ta lau luôn.
” Tôi ăn no rồi, không ăn nữa!”
Ở bệnh viện rảnh rỗi nhàm chán, Hoắc Bắc Hành: “Vậy bây giờ muốn làm gì? “
An Nhất: “Tôi sẽ đi tập thể dục.” “
Tiệu thực sau ăn?
Hoắc Bắc Hành định nói mình cũng muốn đi, ai ngờ giây sau liền thấy An Nhất đi đến sopha nằm xuống.
Hoắc Bắc Hành:…
An Nhất thoải mái híp mắt nằm sải lai trên ghế sopha, đây là môn thể thao yêu thích của cậu.
Hoắc Bắc Hành nhìn bộ dáng thỏa mãn của cậu: “Vợ ơi, em lên giường ngủ đi. “
An Nhất trên ghế sopha thay đổi tư thế: ” Thế anh ngủ trên sopha à?”
Hoắc Bắc Hành:… Chúng ta không thể ở nằm cùng nhau sao?
Hai giây sau, Hoắc Bắc Hành: “Tôi ngủ trên ghế sofa. “
An Nhất e lệ cúi đầu: “Thật ngại quá. “
Một giây sau đứng dậy đi đến bên giường.
Đi mau.
Hoắc Bắc Hành:…
Nhìn bộ dáng ngây thơ của cậu, Hoắc Bắc Hành ngược lại không tức giận nổi, đứng dậy nhường chỗ cho đối phương, An Nhất nằm trên giường đắp chăn, “Chúc anh mơ đẹp. “
Hoắc Bắc Hành: “Thế nào là mơ đẹp? “
An Nhất chỉ chỉ bầu trời sáng chói ngoài cửa sổ, “Mơ mộng hảo huyền. “
Ý nghĩa trên mặt chữ.
Nói xong đem chăn trùm lên đầu bắt đầu ngủ.
Hoắc Bắc Hành đi tới sopha, xem báo cáo công việc.
Không bao lâu sau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Triệu Ninh Trác vừa chạy vừa gào.
Hắn nghe nói Hoắc Bắc Hành bị bắt cóc, còn bị đánh dã man một trận.
Nhìn người đắp chăn trắng trên giường, trong lòng Triệu Ninh Trác lộp bộp, nhào mạnh tới: “Hoắc Bắc Hành! Hoắc Bắc Hành cậu không thể chết được!! “
Ếch xanh nhỏ đang ngủ ngon lành bị nhào đến không kịp phản ứng.
“Ộp!!”
Triệu Ninh Trác khóc trời kêu đất, cho rằng Hoắc Bắc Hành chết nên liền nhắm mắt ngửa đầu gào khóc ra tiếng gà gáy: “Kiếp sau, chúng ta sẽ cùng nhau máy bay giấy origami!! “
Hoắc Bắc Hành đứng dậy, sải bước đi tới trước giường, một tay xách người lên.
Ai thèm gấp máy bay origami với cậu.
” Hoắc Bắc Hành cậu không thể…???.”
Triệu Ninh Trác nhìn Hoắc Bắc Hành, lại nhìn An Nhất đang thò đầu ra trên giường.
Đệch!
Nhận sai người rồi!
Rầm!
Hoắc Bắc Hành đen mặt, không nói lời nào ném thẳng người ra ngoài.
Triệu Ninh Trác có lòng đến thăm bệnh:…
Chó chết, sao cậu không chết?
Triệu Ninh Trác đứng dậy lau nước mắt, vốn tưởng rằng người ta chuẩn bị ăn đất không ngờ còn sống khỏe re, lãng phí tình cảm.
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn An Nhất: “Đè đau rồi sao? “
An Nhất lắc đầu, kéo chăn lên định tiếp tục ngủ.
Lần này Hoắc Bắc Hành không lại sopha nữa, mà cầm cái ghế ngồi ở mép giường.
An Nhất ngủ đến một giờ chiều, xuống giường đi một chút, để cho mình mau chóng tỉnh táo một chút.
Lúc này Hoắc Chiêm Lâm đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
An Nhất: “Anh, sao anh lại đến đây? “
Hoắc Bắc Hành học cậu nói:”Anh, sao anh lại tới đây? “
Hoắc Chiêm Lâm hướng về phía An Nhất: “Cậu đã chăm sóc Bắc Hành nữa ngày rồi, tôi đến thay ca!”
An Nhất không ngờ Hoắc Chiêm Lâm lại tự mình làm, nhưng nếu đã có người thay ca, cậu cũng không có đạo lý từ chối.
“Vậy ngày mai em lại đến.”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Hành nói: “Nhớ ăn đầy đủ đó. “
Sau khi a1 đi, Hoắc Chiêm Lâm cũng bảo nam hộ lý đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.
Hoắc Bắc Hành học theo dáng vẻ trước kia sai xử người ta: “Tôi muốn uống nước. “
Hoắc Chiêm Lâm: “Mi đừng có mà giả vờ nữa”
“……”
Hoắc Chiêm Lâm ngồi xuống sô pha, nhìn thần thái của Hoắc Bắc Hành lúc này, liền biết đối phương khôi phục cũng không phải suy đoán của hắn.
Hoắc Bắc Hành: “Làm sao anh biết? “
Hoắc Chiêm Lâm: “Khi mi ngốc mi không hút thuốc.” “
Hôm qua đối phương thấy mình hút thuốc.
Hoắc Bắc hiểu rõ: ” Chuyện này có những ai biết”
Hoắc Chiêm Lâm: “Anh chỉ nói với bố, ông ấy chút nữa sẽ đến”
Thông qua câu hỏi của đối phương, Hoắc Chiêm Lâm có thể cảm nhận rõ ràng đứa em trai này cũng không hy vọng người ngoài biết nó khôi phục, nhưng không có lý do gì.
“Vì sao giả ngốc?”
Hoắc Bắc Hành không nhìn Hoắc Chiêm Lâm, đi tới bên cửa sổ: “Nhàm chán, liền giả vờ. “
Mấu chốt là đỡ phiền phức, Hoắc gia có rất nhiều người chờ anh đoạt lại quyền, nhưng anh không có rảnh rỗi như vậy, anh cũng không có hứng thú, ngốc rồi thì những người theo anh tự nhiêu tắt máy giải tán.
Hơn nữa ngốc hay không ngốc, việc anh muốn làm gần như đều giống nhau, quản lý công ty của mình sau đó giành thời gian cho cuộc sống phiêu du thoải mái.
Với lại… cậu vợ nhỏ hình như cũng thích bản thân anh ở thời kì ngốc kia hơn.
Hoắc Bắc Hành: “Chuyện em khôi phục trước tiên cứ giữ bí mật đi, đối với anh cũng có lợi. “
Điểm này trong lòng Hoắc Chiêm Lâm đương nhiên rõ ràng.
Nhưng bây giờ hắn càng muốn biết một điểm khác, “Lúc trước rốt cuộc sao mi lại ngã từ trên lầu xuống?
Hoắc Chiêm Lâm không biết, nên không ngừng suy đoán hung thủ là ai, Hoắc gia toàn là hổ, báo coi Hoắc Bắc Hành như là kẻ thù, có lẽ là chú hai, Chú ba hay là em họ?
Hoặc xa hơn nữa, có thể họ là họ hàng bên lề cũng không chừng.
Hoắc Bắc Hành: “Bước hụt. “
1
Hoắc Chiêm Lâm:…
Mi là thật sự là hết nói nổi.
Hoắc Chiêm Lâm không tin lắm: “Mi thật sự là tự ngã xuống sao? “
Hoắc Bắc Hành nói tới cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Sau khi Hoắc Nam Tầm biết được con trai cưng của mình khôi phục vội vàng chạy tới phòng bệnh, sau khi biết Hoắc Bắc Hành tự mình vấp chân ngã đến ngu người thì tỏ vẻ bình thường như đã dự liệu từ trước.
Hoắc Nam Tầm: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã yếu ớt. “
Hoắc Bắc Hành thản nhiên tiếp nhận: “Dà. “
Nhìn Hoắc Bắc Hành cao 1m9, Hoắc Chiêm Lâm:…
Mi ừm cái rắm, mi không cảm thấy chột dạ sao?!
Hoắc Nam Tầm trong lòng vui vẻ không ngờ ông thầy bói mù kia lại tính đúng, chỉ cần tìm được định mệnh của con trai thì sẽ khôi phục.
Hoắc Nam Tầm nhìn Hoắc Bắc Hành, trên mặt do dự một hồi, sau đó mở miệng: “Nếu đã tốt rồi, vài ngày nữa anh đi ly hôn với Nhất Nhất đi. “
Hoắc Bắc Hành: “Tại sao?”
Hoắc Nam Tầm khiếp sợ:”Anh còn muốn bên ngoài cờ màu tung bay, cờ đỏ trong nhà không ngã?! ” *
*Còn muốn bên ngoài cờ màu tung bay, cờ đỏ trong nhà không ngã?: Cờ đỏ ở nhà chỉ vợ, cờ màu ở ngoài chỉ người yêu. Cờ đỏ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ sắc màu tung bay, ám chỉ hành vi của một người đàn ông đã có vợ ở nhà nhưng vẫn hẹn hò với những người phụ nữ khác ở bên ngoài.Nhưng vẫn giữ được mối quan hệ hòa thuận trong gia đình. Túm quần lại là vợ thì không ly hôn nhưng bồ thì không bỏ đó.
Ông biết đứa con trai này của mình đa tình lăng nhăng ong bướm đầy đường, để cho hai người ly hôn cũng là sợ tổn thương An Nhất, đứa nhỏ kia là một đứa trẻ ngoan.
An Nhất và Hoắc Bắc Hành liên hôn để chữa khỏi bệnh ngốc của Hoắc Bắc Hành, hiện tại nếu Hoắc Bắc Hành chủ động ly hôn, coi như là giữ lại mặt mũi cho đối phương.
Sợ Hoắc Bắc Hành không đồng ý ly hôn, Hoắc Nam Tầm còn cố ý thể hiện ra rằng mình không thích An Nhất, dù sao cứu người ra khỏi hố lửa quan trọng hơn, “Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho cậu ta vào cửa, chỉ là lúc ấy chuyện quan trọng là cứu anh nên mới chấp nhận, cuộc hôn nhân tốt nhất là nên ly hôn”
Hoắc Bắc Hành: “Tốt cho ai? “
Hoắc Nam Tầm bên ngoài: ” Tốt cho anh”
Nội tâm: Tất nhiên là vì muốn tốt cho Nhất Nhất rồi.
Hoắc Nam Tầm cố gắng thể hiện nhân vật cha chồng hào môn ác độc của mình. Nếu An Nhất bị Hoắc Bắc Hành làm tổn thương, sau này ai nhặt vỏ sò cho ông nữa, nhớ tới sự tri kỷ như khuê nữ An Nhất, Hoắc Nam Tầm không đành lòng.
” Mau ly hôn, ngay từ đầu cậu ta đã không xứng với anh rồi”
Hoắc Bắc Hành không đồng ý: “Sao không xứng? “
Hoắc Nam Tầm: “Thân phận của anh là gì? Thân phận của cậu ta là gì? Anh là người hoắc gia, sinh viên tài năng của trường quốc tế hàng đầu, cậu ta là một tiểu tử nghèo có trình độ cấp ba, làm sao xứng với anh? “
Hoắc Bắc Hành: “Ba à, cậu ấy mới không phải là tiểu tử nghèo gì đâu. “
Hoắc Chiêm Lâm:…
Hoắc Nam Tầm đau đầu: “Tại sao anh không ly hôn?” “
Theo lý mà nói, Hoắc Bắc Hành không phải loại người sẽ theo sự sắp xếp của gia tộc mà kết hôn, đứa nhỏ này ghét nhất là bị người khác an bài cho mình, mà lúc cưới An Nhất chính là lúc bản thân hbh không có năng lực giải quyết.
Còi báo động trong lòng Hoắc Nam Tầm rung mạnh, làm sao có thể không nhìn ra Hoắc Bắc Hành có tâm tư gì: “Anh coi trọng bộ dáng con nhà người ta rồi? “
Hoắc Bắc Hành còn chưa mở miệng, đã thấy Hoắc Nam Tầm đứng dậy đi tới trước người Hoắc Bắc Hành.
Chỉ vào Hoắc Bắc tức giận nói: “Anh đó là thích người ta sao, anh đó là thích thân thể đứa nhỏ đó chứ gì! Hạ tiện! “
~~~~~~*
Editor: hự hự khi mà Hoắc Bắc Hành hồi phục tui lại thấy dùng đại từ nhân xưng “anh” trong những đoạn miêu tả tâm lí không hay bằng từ “hắn” nha. “Anh” nó có cái gì đó ngây thơ thật thà như golden mà “hắn” lại bộc lộ được con người của Hoắc Nhị hơn, đen hơn mè đen nữa. mấy bà thấy sao dùng “anh” hay “hắn” nhở?