Còn chuyện gì xấu hổ hơn đang nói xấu người khác còn bị chính chủ bắt được.
Tuy rằng những lời vừa rồi cũng không tính là nói xấu, nhưng vẫn làm cho An Nhất rất xấu hổ, da đầu tê dại, không nghĩ tới Hoắc Bắc Hành lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Hoắc Bắc Hành lúc này oán khí ngút trời, tựa như lúc này chó đi ngang qua ven đường cũng muốn gây chiến với hắn.
Anh nhận được tin của thuộc hạ, nói là An Nhất ở chỗ này, lập tức chạy tới, ai ngờ đối phương mở miệng chính là ly hôn, không trở về.
An Nhất nói như thế nào cũng là trốn người dọn đi, nhìn hoắc Bắc Hành trong lòng có chút chột dạ.
Nhưng cậu vẫn ưỡn ngực, tỏ ra bản thân mình không sai.
Dù sao tự tin là do mình.
Mà Lâm Cứu trợn mắt cứng lưỡi nhìn một màn trước mắt, ánh mắt cơ trí của cậu ta không ngừng lướt qua lướt lại An Nhất và Hoắc Bắc Hành.
Sốc đến mức không thể nói nên lời.
Ôi, đệch!
Không thể tin được!
Thì ra Hoắc Bắc Hành chính là người chồng ngốc của An Nhất.
Lâm Cứu sau khi biết An Nhất kết hôn với một người đầu óc không tốt lắm, vốn tưởng rằng đối phương có thể không quá thông minh, tùy ý ngốc một chút, căn bản không nghĩ tới là ngốc thật.
Cũng hề liên tưởng đến vị kia là Hoắc Bắc Hành.
Dù sao mặc kệ nói như thế nào Hoắc gia cũng không phải ai cũng có thể bám lấy được, khi cậu ta và An Nhất vừa quen biết, trên người đối phương toát ra sự giản dị mộc mạc, nói trắng ra là một tên hai lúa, thật sự không dính dáng gì đến cái gọi là nhà sang phú quý.
Mà địa vị của Hoắc Bắc Hành ở trong giới, có bao nhiêu ổn định, danh tiếng có bao nhiêu thối.
Thói ăn chơi đàn đúm của đối phương trong mắt người trẻ tuổi như bọn họ thì không tính là gì, nhưng mà để càn rỡ không xem ai ra gì thì chỉ có một mình Hoắc Bắc Hành.
Có người kiêng kỵ danh tiếng gia đình, danh tiếng công ty, danh tiếng xã hội, lén lút như kẻ trộm, giả vờ giả tạo làm người nhưng thực chất lại đạo đức giả.
Nhưng Hoắc Bắc Hành thì khác, người khác nói hắn đa tình, hắn không phản bác, còn đem mọi chuyện bày ra chứng minh hắn thật sự là hoa.
Đương nhiên khi biết An Nhất kết hôn với đối phương, lần đầu tiên Lâm Cứu nảy sinh xúc động như một người cha già.
Vô cùng đau lòng, cực kì đau đầu
Đây rõ ràng không phải là lợn rừng ngặm mất bắp cải sao?!
An Nhất lúc này nhìn vừa tội lỗi vừa yếu đuối, một người có gia đình đầy mâu thuẫn.
An Nhất uống một ngụm nước cam, len lén nhìn Hoắc Bắc Hành bên cạnh, ho khụ cổ họng, chuẩn bị biện hộ cho mình.
Nhưng đến khi cậu ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt rên người đối phương, An Nhất sửng sốt.
Cậu không khỏi xoay người nhìn kỹ Hoắc Bắc Hành, đối phương bình thường thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng trong ánh mắt lại thiếu đi sự ngốc nghếch cùng hồn nhiên.
“Hoắc Bắc Hành.”
Hoắc Bắc Hành vốn vẫn là bộ dáng tôi tức giận tôi có lý.
“Anh có phải khỏe rồi hay không?.”
Hoắc Bắc Hành:…
Khí thế dọa người trên người trong nháy mắt biến thành một dĩa cát, gió không thổi, vừa đi hai bước liền bay sạch.
Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt nghi ngờ của An Nhất, ánh mắt theo bản năng né tránh.
An Nhất dường như trong nháy mắt bắt được nhược điểm của đối phương, một cỗ tức giận xông lên, vươn móng vuốt ếch ra kéo cổ áo Hoắc Bắc Hành.
Dáng người nhỏ, đem vóc người cao 1m9 nắm trong tay đều bóp nắn.
Gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của An Nhất nghiến răng nghiến lợi, xách cổ áo Hoắc Bắc Hành kéo người lại, lắc mạnh.
” Anh có phải khỏe rồi không?!!”
“Tốt khi nào?”
An Nhất đột nhiên nhớ tới chuyện mấy tháng trước cậu không hiểu sao lại cảm thấy Hoắc Bắc Hành trở nên thông minh.
Vốn tưởng rằng là hệ dưỡng thành, nuôi con trai lớn, thông minh.
Bây giờ ngẫm lại căn bản là…
” Anh đã sớm khỏe rồi đúng không, anh đã sớm khỏe rồi chứ gì! Hoắc Bắc Hành anh bíp.. bíp..!
” Tôi bíp- bíp – bíp!”
Lâm Cứu trợn tròn mắt nhìn cảnh này, quen biết An Nhất một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy An Nhất chửi bậy.
Hoắc Bắc Hành giống như một chú chó ngốc, bị An Nhất lắc điên cuồng, mặc dù có không ít người vây xem nhưng Hoắc Bắc Hành cũng không cảm thấy xấu hổ mà ngăn cản An Nhất.
An Nhất tức giận đến đỏ mặt, tay kéo cổ áo người run rẩy.
Nhưng mà bàn tay run rẩy kia, phảng phất giây sau sẽ chào hỏi hoắc Bắc Hành.
Lâm Cứu:!!
Đánh nhau?!
Cậu yên lặng giơ tay lên cầm lấy ly nước cam uống một ngụm.
Cậu thích xem đánh nhau nhất ~~
Hoắc Bắc Hành nhìn ánh mắt tức giận đau lòng của An Nhất, đưa tay ổn định đối phương, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, bà xã, xin lỗi, tôi không đúng, tôi là kẻ xấu”
An Nhất căn bản nghe không được, tức giận đẩy người ra ngoài: ” Anh đi đi! Đi đi!”
Hoắc Bắc Hành gấp không chịu được, nào nỡ đi: “Chuyện này là tôi không đúng, nhưng tôi sợ tôi hết ngốc em sẽ ly hôn với tôi”
Nhìn tình hình kịch tích của bọn họ trước mắt, Lâm Cứu ho khan một tiếng: “Tôi muốn nói một câu.”
Hai người đồng thời nhìn về phía Lâm Cứu.
Nhà tiên tri Lâm Cứu: ” Tóm lại, cuối cùng hai người nhất định ly hôn”.
Dứt lời, Lâm Cứu liền nhận được ánh mắt giết người của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành: Lăn ngay.
Lâm Cứu:…
Đêm nay không phải là đêm Giáng sinh.
Hoắc Bắc Hành cũng không thể hiện tại một dao giết người.
An Nhất hiện tại tức giận đến không muốn để ý tới đối phương, vốn còn đang chột dạ vì không lời đi nhưng sau khi biết Hoắc Bắc Hành khỏe lại thì một tia cũng không còn.
Đối phương mấy tháng trước đã khỏe rồi, lúc ấy cậu đang làm gì, bởi vì cảm thấy mình không có giới hạn đạo đức, thích một người trí não không hoàn hảo mà trong lòng không ngừng lên án bản thân mình.
Nửa đêm không ngủ, nhìn trăng mà muốn khóc sau song sắt.
Cũng không biết cơm trong tù có ngon hay không.
Nhưng mà cậu tự trách mình, bị đạo đức tra tấn tinh thần thì đối phương hay rồi đã sớm hết ngốc, đã thế còn không nói cho cậu biết.
Nhưng An tức giận một hồi liền nghĩ thông, từ nhỏ An Nhất đã tự biết an ủi mình.
Đối phương ngốc hay không ngốc đều là ly hôn, hiện tại cậu cũng rời khỏi đối phương, tuy hoắc Bắc Hành cuối cùng lừa cậu làm cho cậu đặc biệt tức giận, nhưng hai năm qua, cuộc sống của cậu vẫn rất vui vẻ.
Lâm Cứu cảm thấy mình ở đây, ảnh hưởng đến việc hai người phát huy, nói lời tạm biệt An Nhất liền yên lặng rời khỏi sân khấu.
Hiện tại thời gian là giữa trưa, Hoắc Bắc Hành nhìn món tráng miệng trên bàn, nói vậy đối phương còn chưa ăn cơm, lúc này An Nhất vì tức giận nên chỉ để lại cho anh một cái ót đầy phẫn nộ.
“Bà xã, tôi đưa em đi ăn cơm nha.”
An Nhất không quay đầu lại.
“Đi ăn bít tết thái dày, món em thích nhất.”
An Nhất nghe xong động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nói: ” Đi thôi. “
Tức giận thì tức giận, nhưng cơm vẫn phải ăn.
Vừa vặn ăn xong thì nói chuyện luôn.
Hoắc Bắc Hành dẫn An Nhất đến nhà hàng cao cấp, đặt phòng riêng, đợi bít tết lên rồi cắt xong đẩy đến cho An Nhất.
” Bà xã, em ăn đi”
An Nhất cúi đầu yên lặng ăn bít tết, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình của Hoắc Bắc Hành.
An Nhất hai má phồng lên dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng rằng một bữa bít tết có thể khiến tôi hết tức giận”
Nói xong ánh mắt nhìn về phía phần kia của Hoắc Bắc Hành.
Muốn hai phần.
Hoắc Bắc Hành thừa dịp An Nhất đang chăm chú ăn, cắt cho người ta thêm phần nữa, triển khai hành động chăm bẵm ếch xanh nhỏ.
Khi An Nhất ăn xong lúc này mới nhìn Hoắc Bắc Hành.
Tức giận cũng tiêu tan rồi, bây giờ cũng có bình tĩnh nói chuyện chính với anh.
An Nhất: ” Chúng ta ly hôn đi”
Hoắc Bắc Hành giả điếc: “Rượu vang đỏ này cũng không tệ, có muốn nếm thử hay không. “
An Nhất duỗi đầu ra xem: “Vị gì? “
Không đúng.
An Nhất làm mặt nghiêm túc: ” Anh bớt đánh trống lãng, tôi nghiêm túc đấy, tôi muốn ly hôn với anh. “
Hoắc Bắc Hành: “Tôi không đồng ý. “
An Nhất: “Không đồng ý không được thông qua. “
Hoắc Bắc Hành: ” Ngày nào tôi chưa kí vào thỏa thuận ly hôn thì ngày đó chúng ta sẽ không ly hôn”
An Nhất: “Vậy hôm nay anh kí đi.”
Hoắc Bắc Hành: “Không. “
An Nhất tức giận, tay nắm chặt: ” Vậy thì tôi sẽ tức giận! “
Cậu đã nhìn ra, đối phương là quan tâm đến mình, tuy rằng biết được điểm này trong lòng rất dễ chịu, nhưng hiện tại Hoắc Bắc Hành cũng không phải Hoắc Đại Bảo vô cùng thuần khiết của ếch xanh nhỏ cậu nữa.
Những tin tức tình ái bên ngoài của Hoắc Bắc Hành cậu đây đều nhớ rõ hết.
Quả nhiên, Hoắc Bắc Hành nghe nói như vậy khẩn trương lên: “Là lỗi của tôi.”
An Nhất nhìn về phía anh.
Hoắc Bắc Hành: “Nhưng tôi không thay đổi. “
An Nhất:…
Làm thế nào anh ta có thể càn rỡ như vậy.
Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh An Nhất: “An Nhất, tôi thật sự thích em, tôi yêu em, tôi không muốn ly hôn với em, em có thể cho tôi một cơ hội hay không, tôi sẽ thay đổi cách sống của mình, sau này tôi cũng sẽ không lừa em nữa, xin lỗi. “
Hoắc Bắc Hành trước mặt cậu hạ thấp cái tôi xuống, giọng điệu thành kính hổi: ” Em có thể thử chấp nhận tôi được không?”
Nhìn gương mặt đẹp trai của đối phương, An Nhất bị mê hoặc mất vài giây, tim đập thình thịch nhưng vẫn tự nhéo mình để bình tĩnh lại.
Đối phương hiện tại chính là một hoa hoa công tử, lời ngon tiếng ngọt, một tay chơi thứ thiệt hôm nay nói thích cậu, biết đâu ngày sau chán liền quay đầu liền thích người khác.
Cuộc sống của người có tiền hỗn loạn, bên người căn bản không thiếu ong bướm, cậu hiện tại thích Hoắc Bắc Hành, nhưng cậu cũng không phải kẻ ngốc phải vì bản thân mình cân nhắc lợi hại mà thực tế, nếu ở cùng một chỗ với Hoắc Bắc Hành thì hại lớn hơn lợi.
Nói không chừng sau này náo loạn không vui, thời gian vui vẻ trước kia cũng sẽ theo đó tan thành mây khói.
An Nhất lắc đầu, tuy rằng luyến tiếc, nhưng vẫn xoay người: “Không được “
Hoắc Bắc Hành giọng nói khàn khàn: “Em còn giận tôi sao? “
Tức giận.
Làm sao mà có thể không tức giận.
Hoắc Bắc Hành anh là một người đàng hoàng không phải là một người phong lưu đa tình, có lẽ cậu liền đồng ý, mạnh dạn theo đuổi tình yêu của mình. Chấp nhận làm một người đồng tính luyến loại người trong thôn vẫn luôn bàn tán.
Nhưng Hoắc Bắc Hành không phải.
An Nhất mím miệng, lừa cậu thì cũng được nhưng tóm lại vẫn là một tên khốn.
“Tôi muốn li hôn với anh, không muốn ở bên cạnh anh.”
Hoắc Bắc Hành nghe xong cảm thấy đau lòng, anh thật lòng thích yêu thương An Nhất.
Hoắc Bắc Hành muốn tôn trọng sự lựa chọn của An Nhất, nhưng trong lòng vẫn không hết hi vọng.
“Tại sao?”
Anh vẫn còn mặt mũi để hỏi.
An Nhất không nói thẳng ra được, nhẹ nhàng uyển chuyển nói: “Chúng ta không thích hợp, hơn nữa cuộc sống hôn nhân phải hòa thuận. “
Hoắc Bắc Hành: “Hai năm qua em cảm thấy không vui sao? “
An Nhất lắc đầu, vậy cũng không có: “Chỉ là bây giờ anh không ngốc, tôi có lý do chính đáng để ly hôn với anh. “
Hoắc Bắc Hành: “Ngoài vấn đề trí tuệ, còn có cái gì khác? “
An Nhất: “Đương nhiên có rồi, đây chính là liên quan đến cuộc sống sau này của tôi. “
Cậu nói xong có chút xấu hổ, nhưng vì ly hôn, lời vẫn phải nói.
An Nhất cúi đầu, không nhìn đối phương, “Bây giờ anh không phải bình thường rồi sao, người lớn đều có đề tài người lớn. “
Hoắc Bắc Hành: “Em muốn nói gì? “
An Nhất: “Hôn nhân không phải tất cả đều có đó đó hay sao? “* ý em í là XXX đó.
Hoắc Bắc Hành nghe xong yết hầu lăn qua lăn, đứng dậy ngay lập tức: “Em nói đi em muốn mấy ngày bao nhiêu lần tôi đều được”.
Hoắc Bắc Hành hận không thể hành động chứng minh bản thân mình rất đàn ông ngay tại chỗ.
Ai ngờ ngay sau đó, An Nhất lấy điện thoại di động ra: “Đây là lý do ly hôn của chúng ta, anh không thể cho tôi hạnh phúc. “
Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong video, anh cởi trần ngồi trên giường, cười sáng lạn trước ống kính.
” Tôi bị lãnh cảm!”
Hoắc Bắc Hành:…
Giây phút đen tối nhất.
An Nhất nhấn phát lại vài lần, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoắc Bắc Hành, ho khụ khụ cổ họng: ” Hôn nhân không hạnh phúc tôi không cần. “
Nói xong đứng dậy: “Mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc với luật sư đi tìm anh, đến lúc đó chúng ta ký tên ly hôn. “
Đi được vài bước, An Nhất vẫn có chút không cam lòng, quay lại nói với Hoắc Bắc Hành: “Tôi thích loại thuần khiết này, anh quá đa tình, tôi ghét nhất. “
Nếu không phải đối phương quá mức đào hoa, cậu nhất định ở cùng một chỗ với đối phương.
Nhưng Hoắc Bắc Hành thì không.
Không phải An Nhất không có tình cảm với Hoắc Bắc Hành, cậu chỉ chậm chạp một chút, nhưng cũng sẽ vì tình cảm mình không có được mà khổ sở.
Nói ra thoải mái hơn nhiều.
Sau khi An Nhất rời đi, Hoắc Bắc Hành một mình ngồi ở trên ghế, như sét giữa giời quang.
Tôi ghét nhất.
Ghét nhất.
Ghét rồi.
Ghét.
Vợ ghét anh ta, An Nhất ghét anh ta!!!
Hoắc Bắc Hành bị đả kích nặng nề, căn bản không nghĩ tới những tin tức phong lưu lúc trước lại trở thành chướng ngại giữa hai người.
Để không bị đẩy ra tranh giành quyền, anh đã sắp xếp cho mình rất nhiều tin tức, nhưng sau khi trở nên ngốc, những chuyện này đều đã cắt hết và cả mấy người trước kia nữa đều cắt đứt.
Anh lấy điện thoại ra tìm những tin tức liên quan đến mình, phát hiện những tin đó vẫn không ngừng cập nhập, ảnh chụp chỉ có bóng lưng nhưng mà nội dung thông tin thì có bao nhiêu điên cuồng.
Tiêu đề mới nhất là vừa rồi.
Sau khi anh và An Nhất vào nhà hàng cao cấp, một tiểu sinh lưu lượng và trợ lý cũng đi vào, tay săn ảnh bên ngoài phối thêm một đoạn văn bản thái quá đăng lên trên mạng, trở thành đề tài có độ thảo luận cao không ngừng.
Hoắc Đại Bảo thuản khiết từng bước bị Hoắc Nhị phá hủy từng chút một.
Hoắc Bắc Hành hận a.
Nhân viên phục vụ mang rượu vang đỏ hai người gọi lúc trước lên, Hoắc Bắc Hành gọi Triệu Ninh Trác tới, uống đến tối mới rời đi.
Triệu Ninh Trác ngồi trên ghế nấc cục.
An Nhất cậu là một người đàn ông xấu.
Một lời ly hôn cùng lúc làm tổn thương hai người đàn ông.
Triệu Ninh Trác không uống nhiều như Hoắc Bắc Hành, nhưng cũng suýt nôn hết ra ngoài, hắn đứng dậy muốn đỡ Hoắc Bắc Hành đi, nhưng đối phương tuy rằng uống quá nhiều, ngoại trừ trên mặt có chút hơi say cả người giống như không có việc gì, còn có thể đi thẳng tắp.
Triệu Ninh Trác:…
Oán chủng chỉ có chính hắn.
Triệu Ninh Trác và Hoắc Bắc đi về phía bãi đỗ xe ngầm, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cửa tách tách liên tục.
Ánh mắt Hoắc Bắc Hành đảo qua.
Các tay săn ảnh đang ngồi xổm trong nháy mắt vọt tới trước mặt Hoắc Bắc Hành.
“Hoắc tổng, anh có gì muốn nói về mối tình mới nhất của mình không?”
“Hoắc tổng, tối nay anh và Tạ Thu cùng nhau ăn tối có vui không?”
Tạ Thu?
Người đến ăn với anh ta con mẹ nó là vợ, là vợ đó.
Hoắc Bắc Hành một tay kéo cổ áo paparazzi nhấc người lên, mặt đen đến dọa người: “Anh là người tungra tin đồn tôi là tiểu hoàng nhân?”
” Bà xã tôi mẹ nó muốn ly hôn với tôi, anh còn dám tung tin đồn về tôi!”
“Một người chưa từng ngủ, anh nghe cho kỹ lúc trước mang người ra ngoài chơi một người tiểu hoàng nhân này cũng chưa từng ngủ qua, lão tử mẹ nó là xử nam”
4
” Ngày mai anh mà không phát sóng lão tử đây là xử nam” Hoắc Bắc Hành giơ tay lên chụp lấy thẻ công tác trên áo của tay săn ảnh: ” Anh ở toà soạn chờ đóng cửa đi”
1
~~~~~~~*
Editor: Cuối cùng cũng tới ngày chứng minh được Hoắc Nhị của chúng ta chỉ có cái tiếng thôi chứ bản thân vẫn là xử nam trong trắng nha mấy bà!!!