Tạ Hoàn Hâm nghe được lời này, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Xem ra trong khoảng thời gian bà và lão công không ở đây, Tử Tu cùng Tiểu Từ tình cảm phu phu tăng lên không ít.
Tạ Hoàn Hâm không nói lời nào, Yến Tử Tu lại bỗng nhìn chằm chằm mặt bà.
Một lúc sau, hắn liền nhăn mày lại.
Cảnh Thiệu Từ mệnh đoản, Tạ Hoàn Hâm tuổi trẻ mất con, tướng mạo bên trong đáng lý nên xuất hiện đại nạn chi tướng.
Nhưng đối phương hai tai mượt mà, quai hàm đầy đặn, hai mắt trong veo sáng ngời, lông mày cong như vầng trăng khuyết không chút lộn xộn.
Điều này tượng trung cho một đời suôn sẻ, đại phú đại quý, hơn nữa khuôn trăng đầy đặn, là người mang lại may mắn cho chồng.
Tạ Hoàn Hâm thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền mở miệng nói:
“Tử Tu, trên mặt mụ mụ có gì sao?”
Yến Tử Tu bổng dưng phục hồi tinh thần, ngữ khí tận lực tự nhiên nói:
“Không ạ, con vừa nghĩ chút chuyện.”
Nói xong, hắn bỗng nhiên chuyển đề tài:
“Ta làm ảo thuật cho ngài xem”
Yến Tử Tu trong lòng có tâm sự, vì vậy cách nói chuyện lại trong lúc lơ đãng thay đổi.
Tuy rằng cảm giác có chút kì quái, nhưng Tạ Hoàn Hâm vẫn là phối hợp gật đầu cười nói: “Được”
“Vậy trước tiên người hãy nhắm mắt lại.”
Sau khi Tạ Hoàn Hâm nhắm mắt lại, đôi đồng tử ôn nhuận của Yến Tử Tu bắt đầu thay đổi.
Màu đen trong suốt dần dẫn ban đầu dần dần biến thành màu xanh lam sâu thẳm, giống như ánh sáng mặt trời vào buổi sáng không mây, phảng phất có thể xuyên thấu thế gian vạn vật.
Lúc này ở thư phòng, Cảnh Phong Dịch nghiêm mặt nhìn Cảnh Thiệu Từ nói:
“Ngươi cùng Yến Tử Tu rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Cảnh Thiệu Từ nhớ tới chuyện vừa rồi, trong giọng nói kèm them một tia bực bội đáp:
“Con cùng hắn chẳng làm gì cả, chuyện này đều là hắn nói bừa.”
So với người có nhiều tiếng xấu như Yến Tử Tu, Cảnh Phong Dịch đương nhiên tin tưởng vào con trai mình hơn.
Hắn khoanh tay trên bàn, trầm giọng nói:
“Ta nghe Cố gia bên kia nói hắn cứu mạng Thời Diệc, đây cũng là giả sao?”
Cảnh Thiệu Từ im lặng trong vài giây, sau đó nói:
“Chuyện này là sự thật.”
Cảnh Phong Dịch khẽ nhíu mày lại, đáy mắt xét qua một mạt nghi hoặc:
“Yến Tử Tu học mấy thứ kia khi nào?”
Về vấn đề này, Cảnh Thiệu Từ cũng không thể hiểu được.
Vài giây sau, hắn nói:
“Con đã phái người đi điều tra, thực mau sẽ có kết quả.”
Phụ tử hai người mới từ thư phòng ra tới, liền nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng cười.
Hai người đi vào vừa thấy, phát hiện Yến Tử Tu đang điều khiển một người giấy tí hon nhảy nhót trong lòng bàn tay trắng nõn của Tạ Hoàn Hâm.
Cảnh Phong Dịch sắc mặt đại biến, giơ tay liền đem người giấy tí hon ném xuống đất.
Tạ Hoàn Hâm sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu có chút mờ mịt nói:
“Lão công?”
Cảnh Phong Dịch đầu tiên là dùng ánh mắt lạnh thấu xương liếc Yến Tử Tu một cái, sau đó ôn nhu kéo tay Tạ Hoàn Hâm nói:
“Đã muộn rồi, chúng ta trở về ngủ thôi.”
“Được.”
Vừa định đi ra khỏi phòng khách, bà bỗng nhiên quay đầu lại nói:
“Tử Tu, mụ mụ sáng mai làm đồ ăn ngon cho con.”
Yến Tử Tu miễn cưỡng nhếch khóe môi nói:
“Cảm ơn mẹ.”
Sau khi chờ vợ chồng hai người lên lầu, hắn lập tức đối Cảnh Thiệu Từ nói:
“Tôi đêm nay liền đi.”
Nguyệt hoa chi tinh gì đó không quan trọng, chủ yếu là hắn không đói bụng, lo lắng ăn sáng xong sẽ chết.
Cảnh Thiệu Từ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
“Tùy cậu.”
Trước khi đi, Yến Tử Tu chỉ vào một cái bồn cây cảnh nói:
“Cây kia không sống được khi đến tuyết tháng sáu, anh có thể chuyển nó vào chỗ thông thoáng trong phòng ngủ của mình.”
Nói xong hắn cũng mặc kệ Cảnh Thiệu Từ có phản ứng gì, lập tức hướng ngoài cửa đi.
“Từ từ.”
Hơn nửa giờ sau, một chiếc Maybach màu đen ngừng ở trước cửa tiểu khu.
Yến Tử Tu cởi đai an toàn, quay đầu đối Cảnh Thiệu Từ nói “Đa tạ.”
Sau khi về đến nhà, hắn rửa mặt một chút rồi mới về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau liễn cõng một cái ba lô leo núi ra cửa.
Lần này hắn đội mũ cùng đeo khẩu trang, nhưng ngẫu nhiên vẫn hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Thời điểm Yến Tử Tu ăn sáng đã tra tuyến đường, trước tiên bắt tàu điện ngầm đến nhà g axe khách, sau đó lên xe buýt đến thành phố kế bên.
Sau hơn bốn giờ đi xe, hắn đi đến một chỗ dưới chân Phù Ngu Sơn.
“Cậu ta đi Phù Ngu Sơn”
Cảnh Thiệu Từ cầm di động đứng trước cửa sổ sát đất.
“Theo sát xem cậu ta muốn làm gì?”
Vì việc tìm chó lần trước, phụ trách đi theo Yến Tử Tu đã được đổi thành một vệ sĩ tư nhân chuyên nghiệp.
Yến Tử Tu chạy rất nhanh, chỉ hơn 40 phút đã leo đến giữa sườn núi.
Lúc này hắn đang ngồi trên tảng đá uống nước chờ người.
Từ lúc bắt đầu, Yến Tử Tu đã biết Cảnh Thiệu Từ phái người theo dõi mình, hắn cũng biết mục đích Cảnh Thiệu Từ làm vậy.
Xa xa nhìn thấy hai người kia từ bậc thang thềm núi đi lên, hắn liền xách ba lô lên, tiếp tục lên đường.
Khi còn cách đỉnh núi một khoảng cách, Yến Tử Tu rốt cuộc ngừng lại, những người đi phía sau cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Yến Tử Tu bắt đầu ngắm thụ.
Hai tên vệ sĩ thấy hắn nhìn rất kĩ, từ thân cây đến vỏ cây, cuối cùng là lá cây, nghiêm túc như muốn cùng đại thụ xem mắt.
Sau khi nhìn hai, ba mươi cây, Yến Tử Tu dừng lại trước một cây thông năm lá, lấy ra một cái xẻng nhỏ.
[ Yến tiên sinh đầu tiên là nhìn cây, bây giờ thì đang đào đất.]
Xem xong tin nhắn, Cảnh Thiệu Từ mặt vô biểu tình đem điện thoại đặt lên bàn.
Yến Tử Tu chỉ đào một lúc, rồi từ trong đất lấy ra một cục đá màu đen trầm.
“Tìm thấy rồi.”
Sau khi trở lại thành phố, hắn liền tìm một cửa hàng ngọc bích, đem tảng đá kia mài giũa thành một viên châu, sau đó Yến Tử Tu lại cò kè mặc cả, bỏ 230 đồng mua một cái vòng tay bằng nhựa thông.
Sáng hôm sau, Cảnh Thiệu Từ vừa đến công ty, điện thoại của hắn liền vang lên.
Hắn liếc nhìn tên hiển thị, sau đó mặt vô biểu tình tiếp điện thoai.
Hơn một giờ sau, Cảnh Thiêu Từ bước vào sân của một quán trà.
Yến Tử Tu đến sớm hơn hắn 10 phút đang ngồi uống trà bên trong.
Cảnh Thiệu Từ ngồi xuống đối diện hắn, trực tiếp mở miệng nói:
“Tìm tôi có chuyện gì.”
Yến Tử Tu buông chén trà trong tay, sau đó đem một cái hộp nhỏ đẩy đến trước mặt hắn:
“Đưa cho lệnh mẫu.”
Cảnh Thiệu Từ nhìn hai giây, sau đó đem lắp hộp mở ra.
Quả nhiên là chiếc vòng tay bằng nhựa thông, ở giữa còn đính viên đá kia.
“Cậu bảo mẹ tôi mang loại đồ vật này.”
Nghe giọng điệu trào phúng của hắn, Yến Tử Tu vốn dĩ sắc mặt tái nhợt càng trở nên không có huyết sắc.
“Cái vòng tay này..”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên nhắm chặt hai mắt, tay phải để trên bàn cũng nắm chặt.
Sau đó Cảnh Thiệu Từ mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng hắn chỉ ngồi yên tại chỗ không nói năng gì.
Một lúc sau, Yến Tử Tu mới mở ra, gằn từng chữ nói:
“Cảnh Thiệu Từ, tôi đưa chiếc vòng này cũng không có ý gì khác.”
Cảnh Thiệu Từ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn hắn nói:
“Yến Tử Tu, nếu một ngày tôi mất hết tài sản cũng không có địa vị, cậu còn ân cần như vậy sao?
” Không thể nào “.
Yến Tử Tu ngước mắt lên nghiêm túc nói:
” Không thể nào xảy ra chuyện song hỉ lâm môn như vậy được.”
Lời tác giả:
Cảnh Thiệu Từ: Ta không tiền không địa vị, đối với ngươi mà nói có ý nghĩa gì.
Yến Tử Tu: Song hỉ lâm môn..