Ngày đó Cố Thời Diệc từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, sau đó liền trực tiếp rời công ty.
Hơn mười phút sau, ở ven đường đậu một chiếc xe thể thao Aston Martin màu đỏ.
“Thế nào, chuyện của anh Cảnh đã giải quyết xong chưa?”
Vừa lên xe, Trì Thịnh ngồi ở ghế điều khiển liên mở miệng hỏi.
Cố Thời Diệc một bên thắt đai an toàn, một bên cười lạnh: “Người nọ ngươi còn không biết, là một kẻ bám dai như đỉa”
Nói xong hắn liền đem Yến Tử Tu cố ý đổi thể chữ ở đơn ly hôn ký xuống nói một lần.
Trì Thịnh sau khi nghe xong, đầy mặt khinh thường nói: “Cũng chính là ba hắn đối Cảnh gia có ân, bằng không Cảnh ca lúc trước khẳng định sẽ không cưới hắn”.
“Bất quá ta xem hắn cũng là chó cùng rứt giậu, hôm nay lúc ta đến hắn còn mắng ta một câu.”
Tuy rằng Yến Tử Tu không biết hắn ta biểu đệ của Cảnh Thiệu Từ, nhưng anh ta cũng có thân phận trợ lý đặc biệt bên ngoài.
Yến Tử Tu vẫn luôn giả vờ lương thiện, vô hại, đối với người bên cạnh Cảnh Thiệu Từ trước nay đều phá lệ khách khí.
Trì Thịnh cảm thấy hiếm lạ, nhướng mày nói: “Hả, hắn mắng ngươi cái gì?”
“Hắng mắng ta năm ngày nhất định sẽ chết”.
Cố Thời Diệc phát ra một tiếng cười nhạo: “Chỉ là..”
Hắn ta còn chưa nói xong Trì Thịnh đột nhiên chỉ vào hắn nói: “Này, ngươi chảy máu mũi”
Cố Thời Diệc vô thức đưa tay lên lau, sau đó đưa lên trước mắt nhìn.
“Mau lau đi” -Trì Thịnh lấy ra mấy tờ giấy đưa cho hắn.
Cố Thời Diệc co rúm người lại bịt mũi, một lúc sau Trì Thịnh đột nhiên rít lên nói: “Tại sao máu mũi của cậu lại có màu sẫm như vậy.”
Cố Thời Diệc giơ tay lật tấm gương trên tấm che nắng xuống, sau đó nhìn vào tờ giấy.
“Có thể là thượng hỏa đi”.
Hắn chẳng hề để ý nói một câu.
Trì Thịnh nhíu mi nói: “Vậy trận đấu tối nay, cậu còn đi sao?”
“Nhất định phải đi, chỉ là chảy máu mũi mà thôi, cũng không phải bệnh nan y”
Vào lúc một giờ sáng, Trì Thịnh ôm một nữ sinh dáng người nóng bỏng đi ra khỏi hội quán.
“Tôi bảo tài xế đưa cậu về”
Cố Thời Diệc cũng uống không ít, tùy tiện phất tay sau đó loạng choạng hướng ven đường đi đến.
Mơi vừa lên xe không bao lâu, hắn liền nghiêng đầu ngủ.
Ước chừng qua hơn 20 phút, tài xế đem xe ngừng ở một chỗ giao lộ, quay đầu lại nhỏ giọng gọi: “Cố thiếu, cố thiểu?”.
Liên tiếp kêu vào tiếng, Cố Thời Diệc mới có phản ứng: “Câm miệng”.
Tài xế vừa nghe ngữ khí của hắn, cũng không dám nói nữa, đánh phải tắt xe trước, im lặng chờ đợi.
“Nếu anh Cố hai ngày nay không có việc gì làm thì nên về nhà càng sớm càng tốt, đừng nên nán lại bên ngoài”
Nên về nhà sớm..
Về nhà đi..
đừng..
nán lại..
“Chết tiệt” Cố Thời Diệc đột nhiên chửi thề.
Khong biết vì sao, vừa rồi tỉnh lại nhắm mắt lại, trong đầu liền vang lên lời Yến Tử Tu nói với hắn, làm cho hắn đau đầu.
Cố Thời Diệc cáu kỉnh mở mắt ra, hít sâu vài hơn rồi mở cửa xe.
Thấy vậy, tài xế vội bước xuông đi vòng ra sau để giúp hắn ta.
Hai người xuống xe còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lơn, Cố Thời Diệc và tài xế quay đầu lại nhìn, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Một tầm biển quảng cáo khổng lồ với một góc nhọn đâm sâu vào lóc xe, nó nắm ở phía bên phải của hàng ghế sau.
Nếu Cố Thời Diệc vẫn ngồi trong xe vào lúc này, chắc chắn hắn sẽ bị cắt làm đôi.
Không biết là bị dọa vẫn là do men say, Cố Thời Diệc bổng nhiên cảm thấy trước mắt có một mảnh sương đen, trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
Khi nghe tin Cố Thời Diệc gặp tai nạn, Trì Thịnh cúp điện thoại và lao ra ngoài khách sạn ngay lập tức.
Khi Cảnh Thiệu Từ nghe được tin tới bệnh viện, người Cố gia cùng Trì Thịnh đã ở lại qua đêm.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Trước đó, Trì Thịnh bị cha của Cố Thời Diệc hỏi mấy lần: “Cảnh ca, đêm qua chúng ta chính là ở hội sở uống rượu, rạng sáng em đã bảo tài xế đưa Thời Diệc về.”
Sau khi nghe hắn ta kể lại toàn bộ câu chuyện, Cảnh Thiệu Từ im lặng một lúc sau đó nói: “Chỉ có như vậy?”
“Thật sự không có gì khác”.
Trì Thịnh sắc mặt tái nhợt đáp.
Chỉ trong vòng hai ngày Cố Thời Diệc từ một thanh niên có thể nói có thể nhảy thành một hoạt tử nhân đang gặp nguy hiểm.
Bệnh viện đã thông báo 3 lần bệnh tình nguy kịch, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến nhiều cơ quan của Cố Thời Diệc bị suy kiệt cùng một lúc.
Đừng nói người Cố gia, ngay cả Trì Thịnh đều mau hỏng mất.
Liền ở lúc mọi người hết đường xoay sở, Trì Thịnh bổng nhiên nhớ tới Cố Thời Diệc nói với hắn câu nói kia.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy vở vẩn, nhưng bài trừ hết thảy không có khả năng, còn lại sự thật dù có khó tin đến đâu cũng là chân tướng.
“Cảnh ca ca, là Yến Tử Tu, chuyện này nhất định cùng hắn có quan hệ!”
Điều xảy ra tiếp theo là Cảnh Thiệu Từ đến chất vấn Yến Tử Tu, nhưng sau khi hai người gặp nhau, Cảnh Thiệu Từ từ tận đáy lòng phủ nhận khả năng này.
Cứ việc như thế nhưng hắn vẫn phái hai người lưu lại giám thị Yến Tử Tu.
“Chủ tịch, anh Yến sáng nay đã ra ngoài từ rất sớm.”
Cảnh Thiệu Từ nheo đôi mắt đen lại, trầm giọng nói: “Cậu ta đã làm gì?”
“Đầu tiên, ở trong tiểu khu đi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo trong hai giờ, sau đó lấy một cái xẻng nhỏ đề đâò hai đống bùn trong ao của tiểu khu, năm phút trước leo cây hái lá bị bảo an bắt lấy, hiện tại đang bị phạt tiền.”
Cảnh Thiệu Từ ước chừng chầm mặc 4-5 giây, sau đó hít sâu một hơi nói: “Tôi bảo các cậu giám sát Yến Tử Tu.”
“Chúng tôi, chúng tôi đi theo Yến tiên sinh.” Cấp dưới thận trọng nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, một đoạn video được gửi đến từ những người phụ trách giám sát.
Cảnh Thiệu Từ nhấp vào nó và nhìn thấy một Yến Tử Tu tóc vàng đang đứng trước mặt một người trung niên mặc đồng phục an ninh, đang bị mắng mỏ.
Cuối cùng giam 200 tệ nộp phạt, Yến Tử Tu đã dùng dằng một lúc lâu rồi mới buông tay.
Chiều nay Cảnh Thiệu Từ đang họp liền nhận được một video khác.
Yến Tử Tu đeo mặt nạ, đang đứng ở một nơi trông như cửa hàng đồ cổ, mặc cả với ông chú một cách nghiêm túc, chính xác đến từng góc cạnh.
[ Cậu ta đã mua những gì]
Người theo dõi nhanh chóng trả lời
[Tử kim chu sa cùng một cái bát quái]
[Dẫn cậu ta tới bệnh viện]
Hơn nửa giờ sau, Yến Tử Tu tay phải cầm một chiếc túi dệt đầy bụi, tay trái cầm một chai nước khoáng rỗng xuất hiện trước mặt Cảnh Thiệu Từ.
Nếu không nhìn mặt, thì Yến Tư Tu chả khác gì một tên ăn mày.
“Cảnh tiên sinh” -Yến Tử Tu bình tĩnh nói.
Cảnh Thiệu Từ mặt vô biểu tình đi đến trước mặt Yến Tử Tu nhưng không nghĩ thế nhưng Yến Tử Tu lại lùi lại nửa bước.
Mặc dù đó chỉ là một hành động nhỏ, nhưng chỉ một thoáng Cảnh Thiệu Từ mạc danh cảm thấy chính mình là người bị ghét bỏ.
“Vào ngày ký đơn ly hôn, có phải cậu nói với Cố Thời Diệc trong vòng 5 ngày cậu ta sẽ chết phải không?”
Yến Tử Tu khẽ gật đầu: “Đúng vậy”
Cảnh Thiệu Từ ánh mắt trầm xuống, nhìn hắn một lát nói: “Nguyên nhân”
Nhan Tử Tu sắc mặt không chút thay đổi, bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi có thể thấy.”
Trong nháy mắt, Cảnh Thiệu Từ bỗng cảm thấy Yến Tử Tu trước mặt thật xa lạ, như là chưa từng quen biết hắn, “Tôi cảm thấy cậu điên rồi.”
Yến Tử Tu chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Không có, cho dù anh chết tôi cũng sẽ không điên.”.