“Anh ơi, anh không sao chứ? Cảnh sát có làm gì anh không?”
Lâm Ngọc Yên ngồi ở đối diện Lâm Đình Vũ trong phòng gặp người thân của trại tạm giam lo lắng hỏi.
Mới qua bốn mươi tám tiếng thẩm vấn, Lâm Đình Vũ trông vô cùng mệt mỏi, gương mặt điển trai hiện rõ vẻ thiếu ngủ, cô càng nhìn lại càng thấy đau lòng hơn.
Suốt từ lúc Lâm Đình Vũ bị bắt, Lâm Ngọc Yên luôn túc trực bên ngoài chờ đợi, chuyện cô gặp Phó Thần không thể nói với anh trai, bằng không anh trai không thể nào yên tâm chờ cảnh sát điều tra mọi chuyện.
“Anh không sao, em đừng lo lắng.”
Lâm Đình Vũ nhìn em gái, gương mặt xinh đẹp phờ phạc, gần đây cô gặp rất nhiều chuyện không vui, hắn không thể làm gì giúp cô còn khiến cô bận tâm.
Chuyện hợp đồng với chính phủ bị lộ rất khó hiểu.
Rõ ràng hắn đã căn dặn trợ lý và Lâm Hà Hoa rất kỹ lưỡng, đây là vấn đề liên quan đến pháp luật, hai người kia sẽ không tùy tiện đem ra đùa giỡn.
Trong chuyện này hắn nghi ngờ phía Phó Thị nhiều hơn là người của Lâm Thị.
Lâm Hà Hoa tuy kiêu ngạo hống hách, luôn ganh ghét với Lâm Ngọc Yên nhưng trong công việc, cô ta luôn rất tập trung để hoàn thành, hợp đồng lần này cô ta bỏ ra không ít công sức, chạy ngược chạy xuôi, giao tiếp với các quan chức chính phủ liên quan đến dự án.
Lâm Hà Hoa sẽ không ngu ngốc hủy hoại tiền đồ của mình như vậy.
Trợ lý của hắn cũng thế.
Trần Vũ theo hắn rất nhiều năm, muốn động tay vào các dự án lớn hơn thiếu gì cơ hội, đâu cần dính vào dự án với chính phủ lần này.
Trần Vũ là một tay hắn đào tạo, hắn không tin mắt nhìn người của hắn kém tới mức bị lừa gạt vao nhiêu năm nay lại không hề nhận ra.
Về phía Phó Thị, ngoại trừ Phó Thần bỏ tiền ra cho hắn vay mượn còn có Phó Hoàng và Phó Khải.
Hai người này một là anh trai khác mẹ của Phó Thần, một là em họ hắn ta.
Lâm Đình Vũ gặp qua hai người này vài lần, lần hợp tác này họ thường thay Phó Thần tham dự các buổi họp.
Trong tay họ cũng nắm bản dự án.
Nhưng Phó Thị đang đứng ngoài cuộc, cảnh sát sẽ không điều tra đến Phó Hoàng và Phó Khải.
“Anh, chuyện này rốt cuộc là sao? Em không tin anh vì lợi ích làm lộ hợp đồng đâu!”
Lâm Ngọc Yên nức nở.
Anh hai của cô trước nay là người chính trực chắc chắn không thể nào có chuyện hắn làm lộ dự án, cô luôn luôn có niềm tin vào anh trai của mình.
“Chuyện này rất phức tạp, em đừng lo lắng quá nhiều, cảnh sát sẽ điều tra rõ trả lại trong sạch cho anh.” Lâm Đình Vũ nói tiếp: “Anh nghe nói ông nội ngất xỉu, bây giờ ông sao rồi?”
“Em không biết nữa.” Lâm Ngọc Yên nghẹn giọng: “Lúc đến đây gấp gáp em không mang theo điện thoại, phía của ông em định khi gặp anh xong sẽ đến bệnh viện xem sao.
Không chỉ có ông đâu, ông bác cũng bị dọa lên cơn đau tim.”
“Hà Hoa là cháu gái đáng tự hào của ông bác mà, cũng như anh trong lòng ông nội vậy.” Lâm Đình Vũ nhìn Lâm Ngọc Yên đang khóc, nhẹ giọng: “Cả em nữa, khi người thân của mình có chuyện, có ai giữ được bình tĩnh chứ? Em mau đến thăm ông đi, thay anh báo bình an với ông.”
“Em biết rồi, anh, anh phải bảo trọng đó!”
Lâm Ngọc Yên nói thêm mấy câu nữa với Lâm Đình Vũ thì hết thời gian thăm hỏi.
Cô thất thần ra khỏi cục cảnh sát.
Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh, sáng sủa, thời tiết thành phố Hoa không thay đổi nhưng con người thay đổi, mới hôm trước anh trai còn đưa cô đến quán cà phê, dặn dò rất nhiều chuyện, mấy hôm sau đã bị vào trại tạm giam.
Lâm Ngọc Yên đứng lặng một chỗ rất lâu, cô không biết phải làm gì mới có thể cứu được Lâm Đình Vũ.
Cảnh sát điều tra cần có thời gian, huống chi vụ án kinh tế này phức tạp, liên quan rất lớn đến chính phủ.
Nếu không tra ra nhiều khả năng anh cô sẽ bị đem ra làm bia đỡ.
Đến lúc đó muốn cứu anh cô sẽ vô cùng khó khăn.
“Chấp nhận hay từ chối là quyền của em, tôi không can thiệp, nhưng có buông tha anh trai em hay không thì tôi đủ sức can thiệp đó! Có phải em đang thắc mắc tại sao tôi cùng đứng tên nhưng không bị anh trai em liên lụy đúng không? Tôi không ngại nói cho em biết, Phó Thị chỉ có danh nghĩa, vốn đầu tư là anh trai em ký giấy nợ với tôi, kế hoạch bị hỏng, ngoài chính phủ thì tôi là người tổn thất nhiều nhất.
Vì vậy, tôi là nạn nhân, không phải đồng phạm.”
Đột nhiên lúc này lời của Phó Thần vang lên bên tai cô, hắn nói có thể buông tha Lâm Đình Vũ hay không là chuyện hắn có thể quyết định.
Tên cảnh sát kia cũng có nói, cô nên suy nghĩ kĩ lời của Phó Thần.
Trong chuyện này, theo như Phó Thần nói hắn là nạn nhân, hắn có thể không kiện Lâm Đình Vũ? Nhưng làm sao hắn có quyền lực đó khi chuyện này dính líu đến chính phủ chứ?
Lâm Ngọc Yên bỗng nhớ ra một chuyện.
Lúc còn ở Phó gia, có một lần Lưu Tùng nói cho cô nghe về địa vị của Phó Thần ở thành phố Hoa rất lớn, nhà ngoại của hắn liên quan gì đó đến quân đội chính phủ, hắn có hậu thuẫn lớn, vì vậy ở thành phố Hoa mặc cho hắn tung hoành, không ai dám đắc tội.
Thái độ của mấy tên cảnh sát khi thấy hắn cũng cụp đuôi nịnh nọt, hắn hoàn toàn có khả năng dàn xếp chuyện này.
Muốn hắn giúp đỡ chỉ có thể đến cầu xin hắn, nhưng mà chưa chắc hắn đã chịu gặp và nghe lời cầu xin của cô.
Dù không thích gặp Phó Thần nhưng vì anh trai, giá nào cô cũng phải thử.
Lâm Ngọc Yên nghĩ ngợi sau đó bắt taxi đến bệnh viện, ông nội nằm ở phòng chăm soca đặc biệt, mẹ và bố cô vẫn luôn túc trực bên ông.
Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện luôn làm người ta cảm thấy khó chịu, Lâm Ngọc Yên đi đến, vừa đúng lúc gặp mẹ cô ra ngoài gọi bác sĩ đến thay dịch truyền cho ông.
“A Vũ thế nào rồi? Có phải cảnh sát đã định tội anh con không?”
Lâm phu nhân gấp gáp nắm lấy tay của Lâm Ngọc Yên, từ lúc Lâm Đình Vũ bị bắt, Lâm Ngọc Yên đi theo vào sở cảnh sát, tâm trạng bà như ngồi trên đống lửa thấp thỏm không yên, lại thêm chuyện Lâm lão gia tử ngất xỉu chưa tỉnh.
Bao nhiêu chuyện xảy đến một lúc, bà không biết phải làm sao.
Hai hôm nay bà không gọi điện thoại được cho Lâm Ngọc Yêm nên càng thêm lo lắng.
“Anh đang bị tạm giam chờ cảnh sát điều tra.
Anh nói mẹ và mọi người đừng lo lắng, anh không sao cả!”
Lâm Ngọc Yên nắm tay Lâm phu nhân trấn an, hai ngày không gặp, mẹ cô tiều tụy rất nhiều.
“A Vũ sao có thể không xảy ra chuyện gì được chứ? Con không cần gạt mẹ, vừa rồi mẹ của Hà Hoa có đến, nói là tình hình bây giờ vô cùng nghiêm trọng, hỏi chúng ta có cách nào cầu xin Phó Thần can thiệp không.
Bên ngoại của Phó Thần có bối cảnh chính trị, nếu nó chịu lên tiếng, phía chính phủ sẽ không làm khó anh con.
Nhưng với quan hệ giữa chúng ta và Phó hiện tại, Phó Thần sẽ không giúp chúng ta đâu.”
Lâm phu nhân vừa khóc vừa nói.
Tâm của Lâm Ngọc Yên nhói lên một chút, đúng như cô suy đoán, Phó Thần có thể giúp đỡ, tuy nhiên để hắn đồng ý là vấn đề lớn.
Cô có thể đi gặp Phó phu nhân nhờ bà lên tiếng nhưng lợi dụng người khác như vậy, hình như không hay cho lắm.
“Yên Yên, con từng cứu mạng Phó Thần đúng không? Tuy hai đứa đã ly hôn nhưng ân cứu mạng vẫn còn đó, con có thể dùng ân nghĩa này đến đòi Phó Thần trả lại, mẹ biết làm vậy là đang làm khó con, nhưng đó là cách cứu anh con…”.