“Này, em cố ý phải không?”
Phó Thần nhìn bàn đồ ăn trước mặt toàn là mì trứng và đậu phụ không khỏi nhíu mày, còn đang nghĩ không biết Lâm Ngọc Yên sẽ làm món ăn gì để chiều theo hắn, lúc nói những thứ không ăn là hắn đã cố tình để lại gợi ý như thịt dê, tổ yến…!để cô dễ làm món, kết quả lại không như hắn mong đợi.
“Tôi làm đồ ăn theo ý muốn của anh còn gì? Không phải thứ gì anh cũng không ăn sao? Mì, trứng và đậu phụ là những thứ dễ ăn nhất rồi.”
Lâm Ngọc Yên mỉm cười, dịu giọng.
Thật ra là cô cố ý làm mấy món này, Phó Thần thích làm khó cô thì cô sẽ để hắn biết cô không hề dễ bắt nạt, dù cô đang cầu xin hắn nhưng không đồng nghĩa là cô chịu thiệt thòi.
“Tôi không ăn!”
“Người đói cũng không phải là tôi.” Lâm Ngọc Yên nhún vai, cô gắp mì và trứng bỏ vào chén sau đó ăn mấy đũa: “Ngon thật đó, anh không ăn thì ngồi nhìn tôi ăn nhé!”
Nói xong, Lâm Ngọc Yên ăn hết chén mì trứng của mình rồi lại chuyển sang ăn mấy món ăn khác.
Phó Thần nhìn cô ăn ngon miệng thì kín đáo cười một cái.
Hắn nghe nói cô vì chuyện của Lâm Đình Vũ mà mất ăn mất ngủ, đến bữa ăn rất qua loa.
Vốn muốn cô làm một bữa tổ yến, món ngon nhưng cô lại làm ra một bàn mì không có dinh dưỡng, có lẽ hắn phải gọi thêm vài món mang đến cho cô tẩm bổ.
Phó Thần có hơi tự giật mình.
Từ lúc nào hắn lại biết quan tâm người khác vậy? Trừ mẹ hắn ra thì người khác có như thế nào liên quan gì đến hắn chứ? Có phải hắn bị điên rồi không?
Phó Thần nghĩ ra trăm ngàn lý do giải thích suy nghĩ của mình và hắn tự hài lòng với những suy nghĩ bào chữa đó của mình.
Nhìn Lâm Ngọc Yên ăn ngon như vậy, Phó Thần cũng động vài đũa, mấy món này tuy là đơn sơ nhưng cũng rất ngon, chúng không hề khó ăn như hắn đã nghĩ.
Lâm Ngọc Yên vì chọc tức Phó Thần mà ăn hết mấy chén mì, gần đây cô thường bỏ bữa, nếu hôm nay không ăn nhiều như vậy thì cô cũng không biết mình đã đói rất lâu.
Lâm Ngọc Yên cũng không muốn suy nghĩ nhiều nên chuyên tâm vào chuyện chính.
“Tôi ăn xong rồi, đột nhiên muốn ăn thêm cháo tổ yến, cô có thể đi mua giúp tôi không?”
Phó Thần gác đũa nhìn Lâm Ngọc Yên, đồ ăn trên bàn đã hết sạch, bụng hắn no căng hoàn toàn không có ý muốn ăn thêm bất kỳ món gì, cháo tổ yến là dành cho Lâm Ngọc Yên.
“Tôi không biết lái xe, còn phải dọn dẹp.”
Ý nói cô không rãnh để đi, nếu muốn thì hắn hãy tự thân vận động.
“Chậc, tôi còn nghĩ nếu được ăn cháo tổ yến biết đâu tâm tình sẽ khá lên rồi sẽ nghĩ đến chuyện tha cho Lâm Đình Vũ…”
“…” Lâm Ngọc Yên cắn răng: “Tôi không biết lái xe!”
“Tôi có thể làm tài xế cho em nhưng phải tính phí.
Phí là gì thì do tôi quyết định.”
“Gian thương!”
Lâm Ngọc Yên hừ lạnh.
Cô đứng lên cầm lấy túi xách để ở phòng khách, quay đầu nhìn Phó Thần vẫn còn ngồi trên ghế: “Sao anh còn ngồi đó?”
“Trời lạnh, không muốn đi nữa!”
Phó Thần điềm tĩnh, lúc này màn hình điện thoại của hắn sáng lên một tin nhắn liên quan đến vụ việc của Lâm Đình Vũ, hắn cần về phòng để xem nên không thể đi cùng Lâm Ngọc Yên.
Đây là tin tức xấu, hắn không thể để cô biết được.
“Anh…”
Lâm Ngọc Yên tức giận đi đến gần Phó Thần ném túi xách vào hắn.
Từ khi chạm mặt Phó Thần ở cục cảnh sát, mọi hành động khuê các của cô đều bay sạch.
Lúc nào cũng như người đàn bà đanh đá thích động tay động chân với người khác.
“Tôi về phòng trước, cần gì sẽ nói với em.”
Phó Thần đặt lại túi xách lên bàn, hắn cầm điện thoại sau đó đi lên lầu, bộ dạng kiêu ngạo của hắn làm Lâm Ngọc Yên tức đến phát khóc, nếu là bình thường cô sẽ không để mình chịu thiệt thòi, nhưng lúc này cô phải nhịn để cứu Lâm Đình Vũ.
(…………)
“Cảnh sát Diệp, chuyện này là sao? Tại sao đột nhiên lại có chứng cứ chứng minh Lâm Đình Vũ có tội?”
Phó Thần vừa về phòng đã gọi điện thoại.
Chuyện này hắn luôn cho người điều tra, Lâm Đình Vũ mặc dù đáng nghi nhưng không có động cơ phạm tội, càng không có chứng cứ rõ ràng nào chỉ ra hắn ta là người tiết lộ thông tin.
“Chúng tôi vừa nhận được một tài liệu nặc danh, bên trong là xấp ảnh chụp Lâm Đình Vũ và tổng tài Trịnh Thị gặp gỡ, kèm theo đó là một băng ghi âm cuộc nói chuyện của hai người, bên phía Lôi nghị viên cũng nhận được, nhưng tạm thời chúng tôi chưa công khai gì cả, Lôi nghị viên nói nên báo với anh để anh quyết định.”
Cảnh sát Diệp ở đầu dây bên kia thấp thỏm đáp.
Hôm qua hắn nhận được tin phải giam Lâm Đình Vũ mấy ngày đồng thời tung ra tin tức hắn ta sẽ bị định tội, hôm nay lại nhận điện thoại của Phó Thần nhờ hắn chiếu cố Lâm Đình Vũ, đừng để hắn ra có chuyện, đến chiều thì có bưu phẩm gửi đến, hắn mở ra xem thì bàng hoàng.
Rõ ràng lúc điều tra Trịnh Thị, tổng tài họ Trịnh kia không hề đề cập đến việc gặp Lâm Đình Vũ, cũng khẳng định bản thân không biết chuyện tài liệu kia.
Bây giờ có chứng cứ xác thực, nói thật, hắn cũng không tin lắm chứ đừng nói là Phó Thần.
“Gửi tôi xem những thứ cậu đã nhận, chuyện này đừng tiếc lộ ra ngoài, dặn dò tất cả phải kín miệng, nếu để ai đó lan truyền đến tai vợ cũ của tôi, thì đừng trách tôi không nể mặt cảnh sát các cậu.
Chắc các cậu cũng biết rõ Phó Thần tôi không chỉ là người làm ăn đâu nhỉ?”
“Tôi sẽ làm theo lời dặn của anh.”
Cảnh sát Diệp không nói nhiều, hắn biết Phó Thần rất để ý đến vợ cũ của mình, sau cái hôm hai người đó gặp nhau ở sở cảnh sát, phía Phó Thần cũng bắt tay vào điều tra, mục đích không phải buộc tội Lâm Đình Vũ mà là minh oan cho tên ấy.
Cảnh sát Diệp thở dài cúp máy.
Rõ ràng quan tâm vợ cũ thế kia sao còn ly hôn làm gì? Suy nghĩ của mấy người có bối cảnh đúng là khó hiểu..