Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen - Chương 21: 21: Lâm Khánh Xuyên Căm Ghét
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Ngày Nào Cũng Ghen


Chương 21: 21: Lâm Khánh Xuyên Căm Ghét


Trong phòng họp của Phó Thị, bầu không khí vô cùng nặng nề, Phó Thần ngồi ở ghế chính, Lương Tuấn ngồi phía sau, Lôi Vân ngồi bên phải, Trịnh tổng của tập đoàn Trịnh Thị – Trịnh Trung và phó tổng tập đoàn Lâm Thị – Lâm Khánh Xuyên ngồi bên tay trái.

Màn hình lớn của phòng họp chiếu đi chiếu lại đoạn video gặp gỡ giữa Trịnh Trung và Lâm Đình Vũ.

Nét mặt Trịnh Trung vô cùng khó chịu.

Rõ ràng là ông ta không hề gặp Lâm Đình Vũ, tập đoàn Trịnh thị cũng không có ý chen vào dự án có Phó Thị chống lưng nhưng lại bị lôi vào cuộc.

Lúc biết tin tức này ông vô cùng phẫn nộ, điều tra một loạt người trên dưới Trịnh thị, ai nấy cũng mở miệng kêu oan nhưng Trịnh Trung lại cảm thấy có gì đó mờ ám.
Lâm Khánh Xuyên là em họ của Lâm Đình Vũ và Lâm Hà Hoa.

Hắn là người tài giỏi thứ ba trong Lâm gia.

Quan hệ giữa hắn và Lâm Đình Vũ trước nay rất tốt, hai người giống như anh em ruột vì luôn chơi cùng với nhau.

Sau khi Lâm Đình Vũ xảy ra chuyện, hắn chạy vại khắp nơi tìm cách bảo lãnh cho anh họ, hắn cũng là người đầu tiên nghe được tin tức Phó Thần muốn Lâm Ngọc Yên đến gặp mình để cầu xin.

Khi biết tin đó hắn không ngại đấm kẻ báo tin một cái.
Lâm Ngọc Yên là bảo bối của Lâm gia, hai năm qua bị Phó Thần bắt nạt còn chưa đủ sao? Bây giờ lại muốn cô chịu thêm thiệt thòi, mợ cả và mợ hai thật không biết nghĩ gì khi để Lâm Ngọc Yên đến gặp Phó Thần xin tha cho Lâm Đình Vũ.
Lâm Khánh Xuyên cũng như Lâm Đình Vũ cực kỳ ghét Phó Thần, sau chuyện ly hôn vốn đã có ác cảm giờ lại thêm chuyện ép buộc Lâm Ngọc Yên.

Nếu không vì chuyện dự án khiến Lâm Thị thua thiệt thì chắc chắn hắn đã đấm Phó Thần một cái cho hả giận.
“Phó tổng, lão già này có thể thề trên tính mạng của cả Trịnh gia, tôi tuyệt đối không gặp Lâm tổng trong quãng thời gian này, càng không có chuyện tôi động tay động chân sau lưng Phó Thị.”
Trịnh Trung lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng họp.

Ông là người chính trực có tiếng, dĩ nhiên Phó Thần chưa bao giờ nghi ngờ gì về nhân phẩm của ông.
“Vậy Trịnh tổng giải thích sao về video kia?” Lôi Vân mở miệng: “Chúng tôi có thể tin Trịnh tổng nhưng người ngoài thì sao?”
Lôi Vân là đại tiểu thư của Lôi gia, chị gái của Lôi Kiêu, cô nổi tiếng nghiêm khắc ở nghị viện, bất kể chuyện gì cũng làm cho ra lẽ.
“Đó là cắt ghép!” Không đợi Trịnh Trung phản bác, Lương Tuấn đã lên tiếng: “Người này có kỹ năng photoshop rất giỏi, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.”
Lương Tuấn vô cùng khẳng định, hắn mất cả đêm để tìm ra điều này.

Như để chứng minh lời nói của mình, hắn dừng video lại ở một cảnh sau đó làm vài thao tác tách hình ảnh trong clip ra rồi mở thêm một tấm hình khác trong lưu trữ mang ra so sánh.
Ngoại trừ bối cảnh thì góc độ hình ảnh hoàn toàn khớp với nhau.

Hình ảnh kia Lương Tuấn lấy từ camera của một buổi tiệc của Phó Thị có Trịnh Trung và Lâm Đình Vũ tham dự, trong bữa tiệc đó Trịnh Trung nổi bật vì ông ta mới mua được chiếc kẹp cà vạt triệu đô từ một buổi đấu giá.
“Video này là lấy từ camera của bữa tiệc của Phó Thị mấy năm trước, tôi nhớ Trịnh tổng rất quý chiếc kẹp cà vạt kia, trừ bữa tiệc đó thì không có dùng đến nữa.”
Lương Tuấn phân tích.
“Trí nhớ của trợ lý Lương quả nhiên rất tốt, tôi đúng là không dùng kẹp cà vạt đó lần nào vì nó rất quý giá.”
Trịnh Trung tán đồng lời của Lương Tuấn.
“Có thể thấy người đưa video này là người của Phó Thị muốn hãm hại anh tôi đúng không?” Lâm Khánh Xuyên cười mỉa: “Không biết kiếp trước Lâm gia chúng tôu nợ gì Phó gia các người mà hết Yên Nhi đến anh Vũ đều bị các người làm cho thê thảm.”

“Phó tổng Lâm cẩn thận lời nói của mình.” Phó Thần lạnh giọng: “Chuyện giữa tôi và Ngọc Yên là chuyện riêng, cô ấy cũng nói không tính toán thì không đến lươth người ngoài cuộc xen vào.

Còn chuyện của Lâm Đình Vũ, nếu thật sự do người của Phó gia ra tay, tôi lấy tư cách là gia chủ Phó gia ra đảm bảo sẽ không nương tay với kẻ có tâm địa độc ác, vu oan giá họa cho người vô tội.”
Phó Thần không phải người tốt, nếu là bình thường hắn sẽ không nói chuyện đàng hoàng với Lâm Khánh Xuyên, nhưng gần đây hắn muốn dỗ dành Lâm Ngọc Yên nên đối với Lâm gia bắt đầu nhân nhượng.

Chuyện này hiển nhiên Lương Tuấn là người hiểu rõ nhất.
“Phó tổng nói nghe rất hay, nếu đã vậy sao không nói với người bên cục cảnh sát để anh tôi và Hà Hoa được bảo lãnh? Lại dùng chuyện đó muốn Yên Nhi đến gặp anh? Phó tổng làm vậy là công tư phân minh à?”
“Tôi làm gì không cần phải giải thích với phó tổng Lâm, nếu phó tổng Lâm bất bình có thể đến biệt thự của tôi gặp Ngọc Yên khuyên nhủ cô ấy!” Phó Thần chợt cười: “À, không biết phó tổng Lâm có biết Ngọc Yên đã chuyển đến biệt thự của tôi chưa?”
“Yên Nhi làm vậy còn không phải vì bị Phó tổng ép buộc à? Đã không biết liêm sỉ còn lên mặt tự hào.”
Lâm Khánh Xuyên khinh miệt.

Lúc biết chuyện này khi đến thăm ông nội và ông bác, hắn tranh cãi với Tưởng Cầm và Hạ Xuân một trận, thậm chí nếu Lâm Thành không ngăn cản có lẽ hắn đã xông đến biệt thự của Phó Thần đòi người.
“Cô ấy tự nguyện hay không, phó tổng Lâm có thể tự mình hỏi rõ.” Phó Thần mỉm cười: “Chỉ sợ câu trả lời sẽ khiến phó tổng Lâm thất vọng.”
“Tôi chắc chắn sẽ hỏi Yên Nhi!”
Lâm Khánh Xuyên nghiến răng tức giận.
“Gác chuyện của cô Lâm lại đi, cuộc họp hôm nay cũng không phải vì cô Lâm phải không?” Lôi Vân nhắc nhở: “Nếu muốn nói về cô Lâm có thể nói sau khi chúng ta họp xong.”
“Xin lỗi nghị viên Lôi, nếu không có người cậy thế ức hiếp, tôi cũng không công tư đảo lộn.”
“Chuyện này sau giờ trưa chúng ta sẽ nói tiếp, bây giờ là giờ nghỉ trưa của tôi.”

Phó Thân vừa nói vừa chỉ vào đồng hồ đeo tay, kim giờ sắp chỉ đến con số mười hai.

Rất nhanh Lâm Ngọc Yên sẽ đến mang bữa trưa cho hắn.
“Vậy sau giơc trưa chúng ta tiếp tục vấn đề này, mong là lúc đó cô Lâm sẽ không phải là chủ đề của hai vị.” Lôi Vân dịu giọng: “Tôi có đặt bàn, mọi người cùng đi chứ?”
“Được!”
Lâm Khánh Xuyên và Trịnh Trung đồng thanh nói, nghị viên Lôi đã cho mặt mũi lý nào họ lại không biết điều từ chối chứ?
“Tôi có hẹn rồi.

Mọi người ăn trưa vui vẻ.”
Phó Thần nói xong vui vẻ đứng lên rời khỏi phòng họp.

Bộ dạng xuân xanh phơi phới của hắn không cần nói rõ cũng biết người hắn hẹn là ai.
Ngay lúc này tâm trạng của Lâm Khánh Xuyên cực kỳ muốn đem Phó Thần băm vằm cho chó ăn..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN