“Sao vậy? Em không khỏe sao?”
Phó Thần lo lắng khi nhìn thấy Lâm Ngọc Yên đột nhiên có biểu cảm kỳ lạ.
“Không có, nhưng không hiểu tại sao bỗng dưng lại rùng mình.” Lâm Ngọc Yên cười đùa: “Chắc vừa rồi đe dọa Trương Thể Loan nên cô ta đang nguyền rủa tôi chăng?”
“Lúc nãy em và cô ta nói gì với nhau vậy?”
“Cảnh cáo cô ta một chút để cô ta không nghĩ tôi dễ ăn hiếp!” Lâm Ngọc Yên tiếp tục đùa cợt: “Sao hả? Anh đau lòng à?”
“Dĩ nhiên tôi đau lòng rồi.”
Phó Thần nghiêm túc đáp làm Lâm Ngọc Yên kinh ngạc, không đợi cô mở miệng, hắn nói tiếp: “Nếu em ở trước mặt tôi chịu thiệt, tôi không chỉ đau lòng, còn tự trách vì không bảo vệ được em.”
“Phó tổng cao ngạo cũng nói được câu này à?”
Lâm Ngọc Yên phì cười, còn tưởng ý của Phó Thần là đau xót cho Trương Thể Loan, không nghĩ đến trong hoàn cảnh này hắn còn có thể nói chuyện tán tỉnh cô.
Lâm Ngọc Yên không thể tưởng tượng được, một người như Phó Thần lại có thể nói chuyện tình cảm với người khác.
“Sao lại không thể? Lẽ nào trong mắt em tôi là người khô khan lắm à?”
Phó Thần nhướn mày hỏi.
Thật ra hắn cũng thích nói lời ngon ngọt, bình thường hắn có thái độ cực kỳ tệ đối với phụ nữ mỗi khi họ muốn tiếp cận hắn, chỉ từ lúc ở cùng Lâm Ngọc Yên, hắn mới bắt đầu có thái độ mềm mỏng hơn.
“Đúng vậy, còn lạnh lùng, tàn nhẫn nữa.”
Lâm Ngọc Yên không phủ nhận đáp, lời của cô nửa đùa nửa thật.
“Thì ra trong mắt em hình tượng của tôi tệ như vậy, sau này tôi sẽ cố gắng thay đổi mới được.”
Phó Thần nghiêm túc.
“Ha ha, tôi rất mong chờ đó.”
Lâm Ngọc Yên lại cười.
Đối với việc Phó Thần muốn thay đổi bản thân, cô cho là hắn vẫn đang hùa theo cô để đùa cợt, một người như hắn thì làm sao thay đổi theo ý người khác được.
Nếu hắn làm được chuyện đó thì đã làm từ lâu, cô nhớ lúc trước Phó phu nhân từng bảo hắn đối tốt với cô một chút nhưng hắn đâu có làm theo.
Lời vui đùa này cô sẽ không cho là thật đâu.
Phó Thần biết trước Lâm Ngọc Yên sẽ không tin mình, trong mắt cô, hình tượng của hắn xấu đến cực điểm, hắn biết trong nhất thời không làm cô thay đổi cách nhìn về hắn, tuy nhiên mưa dầm thấm lâu, rồi cô sẽ thấy hắn không đáng sợ, đáng ghét như cô đã nghĩ.
Phó Thần còn muốn nói chuyện thêm với Lâm Ngọc Yên nhưng đột nhiên đạo diễn cùng nhà sản xuất lại tìm hắn nói chuyện.
Phó Thị không cạnh tranh trong lĩnh vực giải trí, nhưng móc nối quan hệ với các công ty lớn trong ngành này thì Phó Thị vẫn làm được, vì lẽ đó, suốt buổi tiệc hắn cứ bị nhag sản xuất và đạo diễn kia bám lấy.
Lâm Ngọc Yên cũng không làm phiền Phó Thần nói chuyện, cô đi lại một chỗ ở sảnh du thuyền, lựa chọn vị trí cửa sổ để nhìn ra biển.
Một màu đen tuyền tịch mịch, thi thoảng lóe lên ánh sáng của ngọn hải đăng, sóng biển cuộn thành từng lớp theo cơn gió không ngừng đánh mạnh vào hai bên mạn du thuyền, trên trời cũng xuất hiện vài tia chớp báo hiệu cho một đêm giông bão.
Du thuyền đi ra giữa biển và đang quay về bờ, người điều khiển du thuyền dường như cũng cảm nhận được biển đang thay đổi.
Sóng đánh vào mạnh hơn, và mấy hạt mưa lất phất bắt đầu rơi xuống.
Lâm Ngọc Yên càng lúc càng cảm thấy bất an, cô đứng lên muốn đến chỗ của Phó Thần, biết là không nên làm phiền hắn nhưng cô sẽ an tâm hơn nếu như có người bên cạnh.
Lâm Ngọc Yên mới đi được mấy bước, đột nhiên có một lực kéo rất mạnh kéo cô đi khỏi sảnh du thuyền, còn chưa kịp kêu lên báo động, cô đã bị đối phương nhanh chóng bịt miệng lại, nơi cô đứng lại là chỗ khuất nên không một ai hay biết cô đã xảy ra chuyện.
Ùm!
Tiếng động lớn khiến tim của Phó Thần nảy lên một nhịp, sự lo lắng bất an không biết từ đâu xuất hiện.
Hắn ngó quanh tìn kiếm hình ảnh của Lâm Ngọc Yên, trong sảnh chỉ toàn là người của đoàn làm phim.
“Anh Thần!”
Trương Thể Loan bỗng vang lên khiến cho Phó Thần đang muốn đi tìm Lâm Ngọc Yên phải dừng lại.
Hắn nhìn Trương Thể Loan tươi cười đi tới, trong lòng không khỏi hoài nghi cô ta đang có âm mưu gì đó.
“Cô Trương, hình như tôi đã nói cô đừng gọi tên tôi, chúng ta không thân nhau.”
Thái độ của Phó Thần trước sau đều tỏ ra lạnh nhạt với Trương Thể Loan làm cô ta xấu hổ, mặc dù vậy, cô ta vẫn cố giấu để có thể nói chuyện với Phó Thần mấy câu.
“Anh Thần, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, anh và anh trai em lại là bạn thân, anh nói chúng ta không thân có miễn cưỡng quá không?” Trương Thể Loan bắt đầu diễn xuất, hai mắt cô ta rưng rưng đáng thương nhìn Phó Thần giống như chịu nhiều uất ức: “Em biết là anh sợ bạn gái của mình hiểu lầm, nhưng em không có ý gì cả, anh và cô ấy có thể dùng thái độ mềm mỏng với em không? Em có tình cảm với anh nhưng em biết, em không có cơ hội nên chỉ muốn làm bạn với anh thôi.
Anh có thể đồng ý làm bạn cùng em không? Em cam đoan sẽ không giành anh với cô ấy.”
Trương Thể Loan nói đến bản thân giống như nữ chính của một bộ phim ngôn tình nào đó, Phó Thần lại như nam chính không yêu nữ chính mà chạy theo người trong lòng bỏ mặt nữ chính ngôn tình kia.
Nếu ở đây không phải toàn là diễn viên chắc chắn đã bị cô ta lừa gạt thành công.
Trương Thể Loan đối với bên ngoài luôn có hình tượng ngọc nữ thuần khiết, ngây thơ nhưng với người trong ngành, không ai là không biết con người thật của cô ta.
Không cần nói đâu xa, chỉ riêng vụ mời Phó Thần lên du thuyền, cô ta hống hách, hạch sách mấy trợ lý của các diễn viên khác, ép buộc mấy trợ lý đó phải trang trí du thuyền, mặc đồng phục như phục vụ để chào đón Phó Thần.
Ban đầu mọi người còn cho rằng hắn là chỗ dựa của cô ta nên cắn răng chịu đựng, đến khi Phó Thần lên du thuyền thì mọi người vỡ lẽ.
Chính vì vậy, những diễn viên có trợ lý bị ức hiếp vô cùng căm ghét Trương Thể Loan.
“Anh Thần, anh trả lời em đi, đừng im lặng như vậy có được không?”
Trương Thể Loan tiếp tục dùng dáng vẻ bị bắt nạt, nghẹn giọng hỏi Phó Thần.
Về điểm này, Lôi Vân mãi mãi không bằng được cô ta vì Lôi Vân không biết làm ra vẻ yếu đuối.
“Không hổ là ảnh hậu quốc tế, diễn xuất làm người ta rung động quá!”.