Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa, Hồng Minh Châu cảm thấy đầu óc quay cuồng nên nói với đạo diễn mình cần nghỉ ngơi, sau đó cô ta đi đến phòng nghỉ và ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy thì thấy quần áo không tươm tất, đầu tóc lộn xộn, trang sức, tiền bạc trên người không cánh mà bay.
Hồng Minh Châu cực kỳ hoảng loạn, cô ta không hiểu lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì, tinh thần vô cùng rối loạn, bây giờ, trợ lý đang giúp cô ta chỉnh trang lại.
Những người lúc nãy đến xem Hồng Minh Châu cũng đã trở lại sảnh của bữa tiệc.
Không còn tiếng cười nói ồn ào, sảnh tiệc lúc này tĩnh lặng đến độ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Mọi người, kể cả Phó Thần cũng chờ đợi Hồng Minh Châu xuất hiện để hỏi rõ.
“Anh Thần, bạn của anh đâu, sao lại không thấy cô ấy?”
Câu hỏi của Trương Thể Loan phá vỡ sự im lặng, tất cả ánh mắt nhìn về phía Phó Thần, tuy nhiên, không có ai dám chất vấn.
“Nếu cô Trương có vấn đề về nghe hiểu thì nên tìm bác sĩ khám tai và não, tôi nói lần cuối, đừng gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta không thân nhau.” Phó Thần lạnh giọng cảnh cáo, sức chịu đựng của hắn có hạn, Trương Thể Loan biết điều đó nên khi thấy hắn phẫn nộ nhìn mình, Trương Thể Loan không dám mở miệng.
Phó Thần lại nói tiếp: “Tôi không tìm được bạn gái của mình, không biết ở đây có ai gặp cô ấy không?”
“Không có!”
Một trong số những người có mặt ở đây lên tiếng.
Tiếp theo đó là một chuỗi âm thanh xì xào bàn tán, Hồng Minh Châu vừa bị cướp, Lâm Ngọc Yên cũng vừa khéo biến mất.
Không cần nói ra miệng nhưng ai nấy cũng đều tự cho là Lâm Ngọc Yên có vấn đề.
“Có khi nào, người tấn công và lấy trộm đồ của Hồng Minh Châu là cô ấy không? Phó tổng, bạn gái đó của anh có lai lịch thế nào vậy? Liệu có phải là một cô gái nghèo hèn nào đó, lai lịch bất minh không?”
La Phương Mỹ lấy hết can đảm để hỏi.
Câu hỏi này của cô ta cũng là tâm sự trong lòng của mọi người ở đây.
“Ý cô đang muốn nói tôi tùy tiện đưa người lên du thuyền để trộm cắp phải không?” Phó Thần cười nhạt nói: “Thân phận của cô ấy, e là cả cô Trương đây cũng không so sánh được đâu.”
“Thân phận tôn quý không đồng nghĩa là không làm chuyện xấu.”
La Phương Mỹ mạnh miệng phản bác.
Về thân phận của Lâm Ngọc Yên, La Phương Mỹ thật sự không biết, cô ta chỉ biết Lâm Ngọc Yên ức hiếp Trương Thể Loan và hình dung cô ấy là một kẻ cướp tình yêu của người khác rất xấu xa và đê tiện.
“Cô đang nói chủ của cô à?”
Phó Thần khinh bỉ hỏi.
“Phó tổng, mong anh không vì bị người khác che mắt mà có thành kiến xấu với chị Thể Loan, chị Thể Loan là người hiền lành, là tiểu thư cành vàng lá ngọc sẽ không biết làm chuyện xấu.”
La Phương Mỹ gay gắt, trong mắt cô ta, Trương Thể Loan là Bồ Tát đã cứu cô ta khỏi cảnh khốn khổ.
Cho dù bất kỳ ai nói lời không hay hay tận mắt thấy Trương Thể Loan làm chuyện xấu, La Phương Mỹ cũng tự động hóa giải thành người khác sai, Trương Thể Loan luôn đúng.
“Ha ha ha, trợ lý La, cô đang tự vả mặt mình đấy à? Cô mới nói bạn gái Phó tổng thân phận cao quý không đồng nghĩa không làm chuyện xấu, rồi lại quay lưng nói Trương Thể Loan là tiểu thư cành vàng lá ngọc sẽ không làm những chuyện độc ác.
Cô có năng lực nói đùa vui như vậy sao không đi làm diễn viên hài nhỉ?”
Lạc Hạ Tâm cười lớn.
Tiếp theo đó là tiếng cười của những người khác, La Phương Mỹ biết mình nói sai nên thẹn quá hóa giận, muốn nói càn đến cùng nhưng Trương Thể Loan đã ngăn lại, âm thầm nhìn cô ta cảnh cáo.
La Phương Mỹ là đồng đội ngu như heo.
“Phó tổng, bạn gái anh mặc dù là tiểu thư nhà họ Lâm, sống trong nhung lụa, tiền tài danh vọng không thiếu thứ gì nhưng biết đâu cô ấy có tính xấu thích ăn trộm thì sao? Nếu không phải, tại sao cô ấy lại mấ tích ngay lúc này? Anh không thấy trùng hợp quá sao?”
Người vừa lên tiếng là trợ lý của Hồng Minh Châu – Đường Lệ.
Hồng Minh Châu cũng đã có mặt, cô ta ngồi nghiêm chỉnh nghe mọi người tranh luận.
Hồng Minh Châu là người rất sáng suốt, cô ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Ngọc Yên nên không đưa ra phán xét.
Thân phận tiểu thư nhà họ Lâm của Lâm Ngọc Yên vừa mới được tra ra khi Phó Thần nói cô ấy có địa vị cao hơn Trương Thể Loan.
Phó, Lâm, Lôi, Trương.
Bốn gia tộc nổi tiếng không ai là chưa từng nghe thấy.
“Tại sao các người lại không nghĩ bạn gái tôi mất tích là bị người ta hại? Tại sao cứ phải khẳng định cô là người làm ra chuyện trộm cắp?”
Phó Thần hỏi ngược lại.
“Vì cô ta không có mặt.”
La Phương Mỹ gào lên.
“Không có mặt, không đối chứng được, các người dựa vào đâu khẳng định cô Lâm làm?” Lạc Hạ Tâm hỏi vặn lại: “Hơn nữa, ở đây là giữa biển, các người nghĩ cô Lâm ăn trộm rồi nhảy khỏi du thuyền trốn thoát chắc?”
“Biết đâu, cô ta bơi giỏi thì sao?”
Đường Lệ giải thích.
“Bạn gái tôi không biết bơi.
Cô ấy bơi vào bờ kiểu vì nếu nhảy khỏi du thuyền?” Phó Thần cười: “Thay vì nói cô ấy trộm cắp rồi bỏ trốn chi bằng nói cô ấy bị người ta hãm hại ném xuống biển sẽ hợp lý hơn đó.”
“Ở đây không ai có thù oán với cô ta thì hại cô ta làm gì?”
Đường Lệ phản bác.
“Cô chắc là không có ai thù oán với cô ấy không?”
Phó Thần lại hỏi.
“Chắc chắn!”
Đường Lệ khẳng định chắc nịch.
“Vậy trợ lý La cùng vệ sĩ của cô Trương mang bạn gái tôi ra bên ngoài boong là để làm gì vậy?”.