“Vậy sao cô lại vu khống tôi trong khi cô mới là người làm chứ?”
Câu nói này của Lâm Ngọc Yên không chỉ khiến Đường Lệ trợn to mắt kinh ngạc mà còn khiến Hồng Minh Châu và những người có mặt ngạc nhiên không kém.
Ai ai cũng biết Đường Lệ và Hồng Minh Châu tuy có quan hệ chủ và nhân viên nhưng hai người họ còn thân hơn chị em ruột, có gì tốt, Hồng Minh Châu cũng nhường cho Đường Lệ, có món ngon, người đầu tiên Hồng Minh Châu nghĩ đến cũng là cô ta.
Hồng Minh Châu tốt với Đường Lệ đến độ trở thành tấm gương của diễn viên và trợ lý được mọi người ngưỡng mộ học theo.
“Cô Lâm, cô nói gì vậy? Tôi và Lệ Lệ như chị em ruột, làm sao Lệ Lệ lại làm chuyện xấu với tôi? Có phải cô Lâm hiểu lầm gì không?”
Hồng Minh Châu khó chịu hỏi.
“Cô Lâm, mặc dù lúc nãy tôi bênh vực La Phương Mỹ nhưng cô không thể vì chuyện đó mà vu khống tôi hại chị Minh Châu.”
“Cô Lâm, cô có chắc là Đường Lệ làm không?”
“Cô Lâm…”
Một loạt âm thanh ồn ào tranh cãi vang lên trong sảnh, Phó Thần nhíu mày lại, Lâm Ngọc Yên sẽ không tùy tiện vu khống người khác chỉ vì người đó từng giúp kẻ thù của cô chống lại cô.
Phó Thần muốn lên tiếng nhưng bị Lâm Ngọc Yên nắm tay ngăn lại.
“Yên Yên?”
Phó Thần không vui nhìn Lâm Ngọc Yên.
“Tôi xử lý được chuyện này, anh đứng xem là được rồi.”
Lâm Ngọc Yên cười nhẹ, sau đó cô buông tay Phó Thần ra, ngẩng đầu đối mặt với Đường Lệ đang dương dương tự đắc.
Lâm Ngọc Yên không vạch trần vội, cô mỉm cười mở miệng: “Tôi không vu khống cô, tôi và cô không thù không oán tôi vu khống cô làm gì?”
“Vậy thì trưng ra bằng chứng đi.
Nếu cô có bằng chứng thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
Đường Lệ cười khinh nói.
Nói miệng không bằng chứng khác gì La Phương Mỹ lúc nãy chứ.
“Cô nghĩ tôi không có bằng chứng à?” Lâm Ngọc Yên lại hỏi: “Cô thật sự tưởng lúc cô làm chuyện xấu không ai thấy sao?”
“Đừng nói nhiều lời, cô đưa bằng chứng ra đi!”
Đường Lệ gắt gỏng.
“Như ý cô muốn.”
Lâm Ngọc Yên nói xong liền chuyển đoạn phim trên màn hình sang một thư mục khác, sau đó, cô mở đoạn phim kế tiếp lên, hình ảnh trong đó vô cùng rõ ràng, là Đường Lệ nhân lúc Hồng Minh Châu bất tỉnh nhân sự ra tay đánh đập, xé quần áo, giựt tóc và trộm hết tài sản.
Chưa nói đến chuyện video quay được khuôn mặt, chỉ riêng bóng lưng mặc đồ được đặt may đã chỉ rõ Đường Lệ là thủ phạm.
Bộ đồ này Hồng Minh Châu đặt may cùng lễ phục của mình, trên đời này không có cái thứ hai.
Lúc nãy sắc mặt La Phương Mỹ tái mét cỡ nào khi bị vạch trần thì bây giờ Đường Lệ cũng có nét mặt thế ấy.
Đường Lệ không thể nào ngờ chuyện mình làm bị Lâm Ngọc Yên quay được, rõ ràng lúc vào phòng, cô ta đã đóng cửa và quan sát kỹ không có ai cơ mà, tại sao Lâm Ngọc Yên lại quay được chứ?
“Nếu như cô muốn nói đây là video chỉnh sửa thì cô có thể đưa chuyên gia giám định, và tôi đồng ý để cô kiện nếu như video đó là vu khống.”
Lâm Ngọc Yên nói trước khi thấy Đường Lệ định phản bác video là giả.
“Cô Lâm, tại sao cô quay được video này?”
Hồng Minh Châu cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Chuyện này kể ra phải cảm ơn cô Trương và trợ lý của cô ấy làm tôi rơi xuống biển phải thay đồ.
Nếu không phải phòng nghỉ được Phó Thần chuẩn bị cho tôi ở cạnh nơi cô bị ngất, chắc là tôi cũng không quay được video này đâu.
Đại khái lúc đó tôi vừa thay đồ xong, định ra sảnh thì nghe có tiếng động, cửa phòng chỉ khép hờ nên tôi đẩy vào xem và quay video lại phòng hờ.” Lâm Ngọc Yên giải thích: “Thật ra tôi có thể hô hoán lên cho mọi người tới, nhưng tôi không biết đây có phải âm mưu khác của hai người kia không nên tránh bứt dây động rừng thì tôi chỉ có thể im lặng.”
“Chẳng trách lúc nãy ai đó lại đứng về phe hai người, khi không có người chịu tội thay có ai ngu mà không tận dụng.”
Lạc Hạ Tâm ở một bên châm dầu vào lửa.
“Đường Lệ!”
Hồng Minh Châu giận dữ.
“Cô Hồng, chuyện của cô và trợ lý tôi xen vào đến đây thôi, video này tôi sẽ nói trợ lý Lương gửi bản sao qua cho cô.
Nếu cô cần nhân chứng cứ liên hệ với tôi, còn bây giờ giải quyết ra sao là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi nữa.”
Lâm Ngọc Yên cắt ngang lời nói giận dữ của Hồng Minh Châu khi thấy chuyện này không có dấu hiệu dừng lại.
Lâm Ngọc Yên cũng mệt mỏi khi phải nghe mấy lời giảo biện rồi, đầu óc cô hơi choáng váng nên cần về khách sạn để nghỉ ngơi.
“Cô Lâm, cảm ơn cô, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Hồng Minh Châu hạ giọng, lúc nãy còn nghĩ xấu cho Lâm Ngọc Yên, bây giờ cô ta rất áy náy.
“Chuyện tôi nên làm thôi.” Lâm Ngọc Yên cười, cô quay lại chỗ Phó Thần hỏi: “Khi nào du thuyền cập bến vậy, tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Chắc tầm mười phút nữa, tôi gọi cảnh sát rồi, họ đang chờ ở cảng.” Nhận thấy Lâm Ngọc Yên không được ổn, Phó Thần vội hỏi: “Yên Yên, em sao vậy?”
“Hơi mệt một chút, chắc do ngâm mình trong nước lạnh, lại còn dầm mưa.”
“Em bị sốt rồi.
Đợi đến cảng tôi đưa em đến bệnh viện.”
Phó Thần đưa tay sờ lên trán của Lâm Ngọc Yên giật mình nói, trán của cô nóng hổi, sắc mặt cũng bắt đầu hồng lên.
“Tôi sốt rồi sao?” Lâm Ngọc Yên tự đưa tay lên trán dò xét: “Ừm, đúng là bị sốt thật.”
“Tôi đưa em vào phòng nghỉ tạm, tới bến cảng sẽ đưa em đến bệnh viện.
Lương Tuấn, sắp xếp xe cho tôi, cậu ở lại đây thu dọn đồ của cô ấy sau đó mang về nhà họ Lâm.”
Phó Thần phân phó.
“Đừng…!bố mẹ tôi biết sẽ lo lắng.”
Nhất là còn đi với anh…
Không cần Lâm Ngọc Yên nói nhiều, Phó Thần cũng hiểu ý của cô là gì, trước kia có thể quang minh chính đại bao nhiêu thì bây giờ lại phải lén lút bấy nhiêu.
Đây là nghiệp do hắn tạo nên giờ phải gánh hâuu quả thôi.
“Vậy cứ dọn đồ trước, các vị, xin lỗi, tôi cần đưa bạn gái của tôi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Phó Thần nhấc bổng Lâm Ngọc Yên lên theo kiểu công chúa, hắn đưa cô đi về phía phòng nghỉ, trong sảnh du thuyền lúc này tiếp tục chuyện của Hồng Minh Châu và Đường Lệ.
Trương Thể Loan đứng một bên nhìn Phó Thần và Lâm Ngọc Yên tình cảm càng thêm ghen tức..