“Ngọc Yên, tôi nghe nói lần trước cô bị ngã xuống biển, cô không bị thương ở đâu chứ?”
Lôi Kiêu vừa vào quán cà phê nhìn thấy Lâm Ngọc Yên vội hỏi.
Mặc dù biết cô chỉ bị sốt nhưng hắn vẫn không kiềm chế được phải hỏi thăm cô.
Chuyện Lôi Kiêu không ngờ đến nhất là quan hệ giữa Lâm Ngọc Yên và Phó Thần, Trương Thể Loan cũng vì ghen tuông mới ra tay độc ác.
Vốn tưởng cô và Phó Thần chỉ là mối quan hệ bạn bè bị hiểu lầm, không thể nghĩ đến cả hại lại là vợ chồng cũ của nhau.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Không phải đã ly hôn rồi sao? Hắn vẫn còn cơ hội.
“Tôi chỉ bị sốt cao thôi, hoàn toàn không bị thương, tin tức của anh cũng nhanh thật đấy!” Lâm Ngọc Yên mỉm cười: “Anh muốn uống gì? Tôi mời anh!”
“Cho tôi như cũ, một ly Latte.
Ngọc Yên, cô yên tâm, tôi sẽ giải quyết Trương Thể Loan, không để cô ta lại gây chuyện với cô, cả chị tôi nữa.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần anh ra mặt đâu, vài hôm nữa Trương tổng sẽ mở một buổi tiệc xin lỗi, đến lúc đó Trương Thể Loan bắt buộc công khai xin lỗi tôi.”
“Cô ta đồng ý xin lỗi cô công khai hả?”
Lôi Kiêu cực kỳ kinh ngạc, thái độ giống hệt Lâm Ngọc Yên hôm trước.
Thật không thể nghĩ ra người như Trương Thể Loan lại cúi đầu trước người khác.
“Phản ứng của anh giống hệt tôi lúc nghe anh tôi và Phó Thần nói lại đấy.
Tôi cũng không tin cô ta sẽ chịu thiệt xin lỗi tôi.”
“Ngọc Yên, hôm đó tôi có thể đi cùng được không? Quan hệ giữa tôi và Trương Thể Loan rất tốt, có mặt tôi, cô ta sẽ hạn chế làm loạn hơn là thấy cô ở cùng Phó Thần.”
Đây là lời nói thật của Lôi Kiêu.
Hắn và Trương Thể Loan là bạn học vô cùng thân thiết, mối quan hệ này luôn được duy trì tốt đẹp vì cả hai thừa biết đối phương không phải kiểu người mình thích, Lôi gia và Trương gia mấy lần gán ghép nhưng không thành.
Trương Thể Loan có thể không nể mặt người khác nhưng với Lôi Kiêu phải nhún nhường hắn ba phần.
“Thật ra đây là chuyện riêng giữa tôi và Trương Thể Loan, người ngoài càng ít can thiệp càng tốt, buổi tiệc đó chỉ mời những người hôm đó trên du thuyền, Phó Thần và anh trai tôi thôi.
Có thêm anh hình như không hợp lý lắm…”
Lâm Ngọc Yên đắn đo từ chối.
Lâm Ngọc Yên mang ly Latte ra bàn cho Lôi Kiêu, sau đó cùng hắn ngồi xuống tiếp tục nói chuyện.
“Có gì mà không hợp lý chứ? Tôi là Phó thị trưởng, có tôi làm chứng không phải càng có tính đảm bảo hơn à? Ngọc Yên, cô đừng từ chối tôi được không?”
Lôi Kiêu hạ giọng nài nỉ.
“Chuyện này…”
Lâm Ngọc Yên cắn cắn môi, vốn dĩ cô không muốn nhiều người dính vào ân oán giữa cô và Trương Thể Loan, chưa kể đến mối quan hệ tốt đẹp giữa Lôi Kiêu và cô ta, nếu để Lôi Kiêu đến có khác nào cô đang gián tiếp phá hoại quan hệ tốt đẹp của người khác, dù Trương Thể Loan không phải người tốt lành gì cả.
“Ngọc Yên, tôi là bạn của cô lẫn cô ta, dù thế nào tôi cũng nên có mặt.”
“Tôi sẽ suy chuyện này, sau đó sẽ nói với anh.”
Thật sự Lâm Ngọc Yên không nỡ từ chối ý tốt của Lôi Kiêu, mặc dù không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
“Đây là số điện thoại của tôi.” Lôi Kiêu mừng rỡ lấy viết ghi số điện thoại ra giấy đưa cho Lâm Ngọc Yên, trên đó có hai dãy số: “Số phía trên là số cá nhân, số phía dưới là công việc, nếu cô không gọi được số trên thì cứ gọi vào số dưới.”
“Tôi biết rồi.” Lâm Ngọc Yên nhận lấy tờ giấy có ghi số điện thoại của Lôi Kiêu: “Thật sự anh muốn đi sao?”
“Đúng vậy, nhưng cô nhớ báo trước tôi hai ngày để tôi sắp xếp công việc.”
Nghe Lôi Kiêu nói, Lâm Ngọc Yên hơi cảm động, hắn là người bận rộn còn hơn Phó Thần và Lâm Đình Vũ, vậy mà vẫn cố dành thời gian tham dự buổi tiệc hòa giải vì người bạn mới quen như cô.
Thật sự Lôi Kiêu có thể nói với Trương Thể Loan, để cô ta cùng đi với hắn, nhưng như vậy đồng nghĩa sẽ trở thành chỗ dựa cho Trương Thể Loan, Lôi Kiêu không muốn chuyện đó xảy ra mới đem đề nghị này nói với cô, gián tiếp làm chỗ dựa thứ ba cho cô khi gặp Trương Thể Loan.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Lôi Kiêu.”
“Cô không cần khách sáo với tôi vậy đâu.” Lôi Kiêu cười nói: “Chúng ta là bạn với nhau mà.”
“Dù sao cũng nên cảm ơn anh một tiếng chứ.”
“Vậy thì mời tôi mấy ly cà phê thay lời cảm ơn của cô đi, tôi nghiện cà phê của cô mất rồi.”
Lâm Ngọc Yên ngây ra một chút, sau đó cười đáp: “Rất sẵn lòng, có người yêu thích cà phê của tôi, tôi mừng còn không kịp.”
“Tôi không chỉ yêu thích cà phê thôi đâu.”
“Ý anh là sao?”
“Từ từ cô sẽ hiểu.”
Lôi Kiêu cười, hắn nhấp một ngụm cà phê, mỗi lần được uống cà phê chính tay Lâm Ngọc Yên pha chế, hương vị lúc nào cũng ngon lành, khiến hắn nhớ mãi không quên.
(……………)
“Bữa tiệc sẽ tổ chưc vào tám giờ tối, tại khách sạn thuộc tập đoàn Phó Thị, con liệu mà làm tốt, có rất nhiều người nhìn chằm chằm biểu hiện của con đó!”
Trương Giác đưa lịch trình diễn ra cho Trương Thể Loan cẩn thận căn dặn.
Buổi tiệc này không được phép xảy ra sai sót hay xảy ra chuyện không hay, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, Phó Thần lẫn Lâm Đình Vũ sẽ không để Trương Thị được yên.
Nếu chỉ đối phó với một mình Lâm Thị hay Phó Thị, Trương Giác tự tin mình có thể chống đỡ nhưng hai người kia mà liên thủ e là Trương Thị khó qua kiếp nạn.
“Con biết rồi.” Trương Thể Loan cắn răng nhịn nhục, cô ta nhìn qua lịch trình lần danh sách khách mời, tầm mắt dừng lại ở tên của Lôi Kiêu: “Tại sao Lôi Kiêu cũng đến?”
“Chuyện này bố đã hỏi Phó Thần, hắn nói là Lôi Kiêu đề nghị làm nhân chứng hòa giải, danh vọng của thằng nhóc này rất cao, có mặt nó thì buổi tiệc càng có uy tín, danh dự của con cũng được cứu vãn.”
Trương Giác giải thích, đây là lời ông tường thuật lại của Phó Thần lúc nhìn thấy tên Lôi Kiêu trong danh sách.
Phản ứng đầu tiên của ông ta cũng hệt như Trương Thể Loan.
“Thật sự ý của A Kiêu là vậy à?”
Trương Thể Loan không tin, Lôi Kiêu sẽ không quan tâm đến mấy chuyện thế này, lần này hắn đột nhiên quan tâm còn không phải vì Lâm Ngọc Yên kia sao? Tại sao đến người bạn tốt nhất của cô cũng bị cô ta mê hoặc vậy? Vì chuyện cô khiến Lâm Ngọc Yên rơi xuống biển đã làm Lôi Kiêu nổi giận, tranh cãi với cô ta một trận, lần này còn muốn làm chỗ dựa cho Lâm Ngọc Yên, đàn ông trên đời đều mù hết rồi sao?
“Đúng vậy, con và cậu ta thân như vậy, cậu ta không nói với con hả?”
Trương Giác nhìn chằm chằm Trương Thể Loan hỏi.
“Không có, chắc do A Kiêu bận quá chưa kiph nói với con.
Bố yên tâm, chuyện này con sẽ làm tốt.”
“Tốt nhất là vậy.
Con có thể ra ngoài rồi.”
“Vâng.”
Trương Thể Loan cầm chặt lịch trình và danh sách trong tay đi ra ngoài, cánh cửa vừa khép lại, cô ta đã vò nát tờ lịch trình và danh sách khách mời kia..