“Xin chào mọi người, rất vui vì hôm nay mọi người đã đến tham dự buổi tiệc này.
Như mọi người đã biết, mấy hôm trước tôi và cô Lâm Ngọc Yên ở trên du thuyền có xảy ra chút chuyện không vui với nhau, khiến trợ lý của tôi hiểu lầm, có ý định xấu với cô Lâm, mặc dù tôi không phải là kẻ chủ mưu nhưng tôi vô cùng có lỗi, vì tôi mà khiến cho cô Lâm rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bây giờ, tại đây tôi xin chân thành gởi lời xin lỗi đến cô Lâm, đồng thời cũng thay trợ lý của tôi tạ lỗi, để tỏ rõ thành ý, tôi tặng cô Lâm bộ trang sức của nhà thiết kế X làm quà, mong cô Lâm bỏ qua và có thể uống cùng với tôi một ly rượu hòa giải.”
Trương Thể Loan dùng diễn xuất vốn có của mình diễn một vai diễn biết ăn năn hối cải, nhưng ở đây ai cũng rõ ràng bôh mặt thật của cô ta nên càng diễn, cô ta càng trở thành trò cười trong mắt họ.
Trương Thể Loan cũng biết vậy, nhưng cô ta vẫn phải diễn xuất để kế hoạch tiếp theo có thể thực hiện, sau khi uống ly rượu kia, Lâm Ngọc Yên chắc chắn phải vào nhà vệ sinh.
Sự đắc ý trong lòng của Trương Thể Loan càng dâng lên cao.
Trương Thể Loan cầm lấy hộp trang sức đi đến trước mặt Lâm Ngọc Yên, phía sau cô ta là người phục vụ mang theo hai ly rượu.
“Cô Lâm, mong cô chấp nhận thành ý của tôi.”
Sảnh tiệc dồn sự chú ý đến Lâm Ngọc Yên, mặc dù không muốn nhưng rượu phải uống, quà phải nhận, Lâm Ngọc Yên không hề cảm thấy vui vẻ.
“Cô Lâm, hy vọng ân oán của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.
Tôi mời cô một ly.”
Trương Thể Loan ra hiệu cho người phục vụ mang rượu đến cho Lâm Ngọc Yên lựa chọn, tránh cho người khác nói cô ta có ý đồ xấu, sắp đặt rượu từ trước, lúc này để Lâm Ngọc Yên chọn, cô ta sẽ càng vô tội hơn.
“Hy vọng cô Trương nói được làm được.”
Lâm Ngọc Yên cầm ly rượu bên trái uống với Trương Thể Loan, sau đó cô nhậnbộ trang, Lâm Ngọc Yên bắt đầu cảm thấy cơ thể dần dần khác lạ.
Ở nơi đông người này, Lâm Ngọc Yên cố gắng giữ vững tinh thần, chờ nghe Thái Mộc Nhi giảo biện.
“Yên Yên, em vẫn ổn chứ?”
Phó Thần lo lắng khi thấy gương mặt của Lâm Ngọc Yên ửng đỏ lên, Lâm Đình Vũ và Lâm Khánh Xuyên đã đi vệ sinh, bên cạnh cô lúc này chỉ còn một mình hắn.
Sự vắng mặt của Lôi Kiêu từ nãy đến giờ cũng làm Phó Thần thắc mắc nhưng hắn không để tâm.
“Trong người tôi khó chịu quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”
Lâm Ngọc Yên khó khăn khi nói chuyện.
“Tôi đi cùng em!”
Phó Thần dìu Lâm Ngọc Yên vào nhà vệ sinh.
Vì đó là nhà vệ sinh nữ nên hắn chỉ có thể đứng bên ngoài, đúng lúc này, lao công đẩy xe dọn dẹp ra ngoài, Phó Thần nhìn lao công đó mấy lần sau đó tiếp tục chờ đợi Lâm Ngọc Yên.
Hơn ba mươi phút trôi qua, cửa nhà vệ sinh nữ vẫn đóng kín, Lâm Ngọc Yên đã vào đó rất lâu, Phó Thần ở ngoài chờ đợi sốt ruột, hắn muốn đi vào nhưng vì là nhà vệ sinh nữ nên cực kỳ do dự.
“Phó tổng, sao anh lại đứng đây?”
Lạc Hạ Tâm đúng lúc đi đến nhà vệ sinh, Phó Thần nhìn thấy cô ấy giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Cô Lạc, cô vào nhà vệ sinh phải không? Không biết cô có thể hỏi Yên Yên, cô ấy có ổn không, cô ấy vào đó nãy giờ cũng hơn ba mươi phút rồi.
Tôi lại ngại nên không vào được.”
“Tôi sẽ vào xem cô Lâm!”
Lạc Hạ Tâm không chần chừ do dự, quan sát vẻ mặt của Phó Thần, cô có thể thấy rõ sự lo lắng hiện rõ trên mặt hắn, Lâm Ngọc Yên đối với hắn quan trọng thế nào thì cô đã được tận mắt chứng kiến.
“Cảm ơn cô Lạc.”
Phó Thần mừng rỡ.
Lạc Hạ Tâm mỉm cười sau đó đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh sáng đèn, các buồng vệ sinh đều mở cửa, không gian bên trong vô cùng sạch sẽ, giống như vừa được lau dọn qua.
Lạc Hạ Tâm kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, cô không hề thấy bóng dáng của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần chờ đợi bên ngoài lo lắng đến vậy, chắc chắn sẽ không lừa gạt, trêu đùa cô.
Xem ra Lâm Ngọc Yên đã xảy ra chuyện.
“Cô Lạc, Yên Yên…?”
Phó Thần vội vàng hỏi Lạc Hạ Tâm khi thấy cô ấy vừa ra ngoài.
“Cô Lâm không có bên trong, Phó tổng, anh chắc chắn không nhìn thấy cô Lâm đi ra chứ?”
Lạc Hạ Tâm dò hỏi.
Đôi mắt của Phó Thần nheo lại như thể hắn không tin những gì Lạc Hạ Tâm vừa nói.
“Cô Lạc, tôi rất tin vào mắt mình, tôi luôn nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh nữ, ngoại trừ người lao công, tôi không thấy Ngọc Yên hay bất kỳ ai ra vào cả.”
“Cô Lâm chắc hẳn đã gặp chuyện rồi, nếu Phó tổng không tin tôi có thể tự mình vài kiểm tra, tôi có thể làm nhân chứng cho anh.”
“Nhân phẩm của cô, tôi rất tin tưởng.
Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm Yên Yên.”
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
“Tôi làm phiền cô thêm một lần nữa, phiền cô vào sảnh báo chuyện này với Lâm tổng của Lâm Thị.
Nếu cô không biết anh ta có thể hỏi đạo diễn hoặc nhà sản xuất.”
“Được, tôi sẽ đi báo tin cho Lâm tổng.
Hy vọng anh mau chóng tìm được cô Lâm.”
“Cảm ơn cô.”
Phó Thần nói xong vội lấy điện thoại ra định gọi Lương Tuấn, nhưng chưa kịp kết nối, một cuộc gọi khác đã được chuyển tiếp, trên màn hình hiện thị hai chữ “Lôi Kiêu”.
Phó Thần rất nhanh chấp nhận cuộc gọi.
“Phó Thần, anh mau đến phòng camera quan sát, tôi có chuyện muốn nói với anh.”.