“Anh…!vẫn còn ở đây sao?”
Lâm Ngọc Yên kinh ngạc khi thấy Phó Thần vẫn còn ở trong phòng, cô đinh ninh là hắn đã đi rồi chứ?
“Tôi chờ em cùng đi.” Phó Thần đưa bộ váy mới được Lương Tuấn mang đến lúc nãy cho Lâm Ngọc Yên thấp giọng: “Em thay đồ đi, bộ váy cũ của em bị bẩn rồi, không thể mặc lại được.”
“Cảm…!cảm ơn anh…”
Lâm Ngọc Yên xấu hổ cầm lấy bộ váy mới, Phó Thần chuẩn bị rất kỹ lưỡng trang phục cho cô bao gồm cả đồ lót bên trong.
Sắc mặt Lâm Ngọc Yên đỏ lên như quả cà chua chín mọng, lúc nãy hắn đã nhìn thấy cơ thể cô, bây giờ lại chuẩn bị kỹ lưỡng nội y…!thế này có khác gì cô và hắn đang quay lại mối quan hệ vợ chồng như lúc trước? Rõ ràng đã ly hôn rồi mà? Phó Thần không thể kiêng kỵ một chút sao?
“Em mau thay đồ đi, đừng để bị cảm.”
Phó Thần tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Ngọc Yên ậm ừ, cô định bụng sẽ quay lại phòng tắm nhưng đúng lúc này Phó Thần lại nói:
“Em cứ thay đồ ở đây đi!”
“Làm sao được chứ? Anh ở đây thì làm sao tôi thay đồ được?”
Lâm Ngọc Yên hoảng sợ đáp.
“Cả người em tôi đã thấy rồi, còn gì phải ngại nữa?”
Phó Thần cười cợt.
Ngay lặp tức, nét mặt thanh tú của Lâm Ngọc Yên càng ửng đỏ, cô không nói không rằng cầm cái gối trên giường dùng hết sức lực ném vào Phó Thần thật mạnh.
“Anh ra ngoài cho tôi!”
“Được được, tôi ra ngoài là được, Yên Yên, em đừng tức giận kẻo tôi lại muốn ở đây trêu chọc em nữa đấy!”
Phó Thần vừa nói xong, một cái gối khác lại ném vào người hắn, hắn chụp lấy cái gối nhìn Lâm Ngọc Yên cười cợt, xấu hổ cùng tức giận khiến Lâm Ngọc Yên trở nên rất đáng yêu.
Thật ra Phó Thần còn muốn trêu cô thêm chút nữa, nhưng nhớ tới Lương Tuấn vừa mới báo cáo tình hình bên phía Lôi Vân, hắn không muốn trì hoãn thời gian nữa kẻo Trương Thể Loan có cơ hội xóa sạch chứng cứ, đổ hết tội lên Lâm Ngọc Yên.
Phó Thần ném lại hai cái gối lên giường, hắn nhìn Lâm Ngọc Yên đang giận đến nổi giống con cá nóc thì phì cười sau đó rời khỏi.
Nói là đi nhưng thực chất Phó Thần đứng bên ngoài đợi Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên tức giận xong liền thay đồ, bộ váy mới này không khác bộ váy cũ của cô là mấy, từ kiểu dáng cho đến màu sắc.
Lâm Ngọc Yên thật sự khâm phục Phó Thần, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể chuẩn bị trang phục tương tự mang đến cho cô.
Lâm Ngọc Yên chải lại đầu tóc đồng thời cũng trang điểm lại gương mặt, chuyện Lôi Vân và Trương Thể Loan làm lần này cô sẽ không dễ bỏ qua, một người hạ độc, một người chuốc thuốc, hai người họ đang xem cô là kẻ dễ bắt nạt nên muốn làm gì thì làm à?
Lần này, Lâm Ngọc Yên sẽ giải quyết cả hai.
“Đi thôi, ở sảnh tiệc đang náo nhiệt lắm!”
Phó Thần lịch sự đưa tay mời Lâm Ngọc Yên, Lâm Ngọc Yên khoát tay hắn, cả hai cùng đi đến sảnh tiệc.
Sảnh tiệc lúc này giống như Phó Thần đã nói, rất náo nhiệt mặc dù bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, Lôi Kiêu ngồi trên ghế, bộ dạng tức giận cực hạn của hắn giống như sắp giết người, Lôi Vân năm lần bảy lượt không biết điểm dừng, ra tay với Lâm Ngọc Yên, lần này chẳng những “trộm gà không được còn mất nắm thóc”, nhà họ Lôi tuyệt đối không thể để chuyện mất mặt như thế này xảy ra.
Lôi Kiêu nắm chặt tay thành nắm đấm, lúc này không có một ai dám đến gần hắn, mọi người cố gắng cách xa Lôi Kiêu để âm thầm nghị luận về chuyện xấu hổ Lôi Vân đã làm.
Nghe nói, mấy tên cùng Lôi Vân vui vẻ đã bị Lôi Kiêu bắt lại tẩn cho một trận.
Lôi Vân lúc này đã tỉnh táo, cô ta thay trang phục mới, chỉnh trang lại dung nhan rồi đi đến sảnh, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta khiến cô ta muốn phát điên.
“Kiêu, em nghe chị giải thích…”
Lôi Vân đến gần em trai nhỏ giọng, trước giờ cô ta luôn để mắt trên trán, nhìn người khác với thái độ kiêu ngạo vậy mà bây giờ lại hèn mọn trước mặt Lôi Kiêu.
Thật ra nguyên nhân cũng là vì cô ta bị Lôi Kiêu bắt tại trận chuyện hoang đường kia, không cần hỏi thì chắc chắn Lôi Kiêu cũng đoán được cô ta hại người thành hại mình, mấy lần Lôi Kiêu cảnh cáo cô ta không được đụng đến Lâm Ngọc Yên dĩ nhiên cũng không phải là nói suông.
Một lý do khác để Lôi Vân hạ mình là vì dòng thứ luôn muốn tìm khuyết điểm để lật đổ dòng chính, bố của cô ta và chú hai tranh đấu đã lâu, bất kỳ sơ suất nào cũng có thể làm dòng chính mất danh dự.
“Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, chị bị người ta hại thôi, lúc nãy có người mời rượu chị, chị không đề phòng nên uống hết, không ngờ trong rượu kia có vấn đề, cho nên chị mới…” Lôi Vân đáng thương giải thích: “Chị không biết gì cả, Kiêu, chị là nạn nhân mà, em hãy tin chị.”
“Theo như chị nói chị bị người ta hại, vậy chị nói xem là ai hại chị?”
Lôi Kiêu cười lạnh hỏi.
Thừa biết đáp án trong miệng Lôi Vân là gì, nhưng Lôi Kiêu vẫn muốn thử xem chị gái yêu quý của mình có phải là người tán tận lương tâm không.
“Cái này cậu còn phài hỏi sao Kiêu? Người hại chị cậu chính là người đang không có mặt ở đây đó!”
Trương Thể Loan lên tiếng.
Mặc dù không biết kế hoạch của Lôi Vân nhưng khi thấy những gì xảy ra, Trương Thể Loan đoán Lôi Vân muốn ra tay với Lâm Ngọc Yên nhưng bị phản tác dụng, cuối cùng người chịu thiệt là cô ta.
Tuy rằng Lôi Vân ngu xuẩn bị trúng kế chính mình nhưng cũng giúp Trương Thể Loan có cớ đổ tội cho Lâm Ngọc Yên.
“Ý cô Trương là nói em gái tôi và Phó tổng à?”
Lâm Đình Vũ cười khẩy hỏi.
Trương Thể Loan nhướn mày tỏ vẻ đúng là như vậy, tất cả khách mời đều đang ở đây, chỉ thiếu Lâm Ngọc Yên và Phó Thần.
Đến lúc này Trương Thể Loan cũng muốn kéo Phó Thần xuống nước, như thế sẽ hợp tình hợp lý hơn.
“Cái này tôi không nói, là tự Lâm tổng nói đấy nhé!” Trương Thể Loan mỉm cười: “Nhưng rõ ràng là đúng vậy mà, bằng không tại sao hai người họ lại biến mất?”
“Lần nào cô Trương cũng trông chờ vào sự biến mất của tôi để vu oan, cô Trương sợ tôi có mặt để đối chất đến vậy à?”.