Nhịp sống bình yên đã trở lại được hơn một tuần.
Từ sau chuyện ở buổi tiệc hòa giải, ngoại trừ Phó Thần mỗi ngày công khai theo đuổi, tặng hoa cho Lâm Ngọc Yên thì không còn gì đặc sắc nữa.
Lôi Kiêu vì chuyện của Lôi Vân nên luôn cảm thấu áy náy, hắn không còn đến quán cà phê nhiều như lúc trước, Lâm Ngọc Yên gần như không còn gặp lại Lôi Kiêu, mặc dù cô phân biệt rõ giữa Lôi Kiêu và Lôi Vân, cũng không đem chuyện Lôi Vân đã làm tính sổ với hắn.
Trương Thể Loan bị Trương Giác cấm túc, mọi hoạt động trong nước được sắp xếp từ trước đều bị hủy bỏ.
Tất cả người trong ngành không ai là không biết chuyện xấu Trương Thể Loan đã gây ra.
Tuy nhiên vì nể mặt nhà họ Trương nên không công bố ra bên ngoài, chỉ âm thầm truyền tai nhau.
Hôm nay, như thường lệ, Lâm Ngọc Yên mở cửa quán, Thẩm Thanh Đào và hai người còn lại xin nghỉ mấy hôm vì bận thi cử, trong quán chỉ còn lại Lâm Ngọc Yên bận bịu.
“Kính chào quý khách!”
Lâm Ngọc Yên vừa pha chế cà phê vừa mở lời chào khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có người đến.
“Bà chủ xinh đẹp bận rộn quá nhỉ? Không biết hôm nay bà chủ có thời gian tiếp đãi tôi không?”
Phó Thần ôm theo một bó hoa hồng lớn đưa đến trước mặt Lâm Ngọc Yên, mỗi ngày, hắn tặng cho Lâm Ngọc Yên một loại hoa hồng khác nhau, tính đến nay đã được năm ngày, sau khi tỏ tình, Phó Thần không hề kiêng dè gì nữa để theo đuổi laii vợ cũ của mình.
Bận rộn đến mấy hắn vẫn dành thời gian hai buổi sáng tối đến quán của Lâm Ngọc Yên.
“Hôm này, ngày mai và mấy ngày nữa tôi không có thời gian đâu, Phó tổng thấy đó, trong quán bây giờ chỉ có một mình tôi thôi, tôi làm không kịp thì lấy đâu ra thời gian nói chuyện với anh.”
Lâm Ngọc Yên ngừng lại việc pha cà phê, nhân lấy bó hoa theo phép lịch sự rồi đặt nó sang một bên để tiếp tục làm chuyện của mình.
Sắp đến giờ cao điểm, nếu cô không tranh thủ pha cà phê sẽ không kịp để phục vụ khách.
“Vậy bà chủ có muốn mướn tôi làm nhân viên thời vụ mấy ngày này không? Tôi cam đoan sẽ không làm bà chủ thất vọng về khả năng làm phục vụ của tôi.”
Phó Thần nhìn Lâm Ngọc Yên cười nói.
“Phó tổng, đây không phải lúc để anh nói đùa đâu, anh chịu làm phục vụ và có thời gian để làm sao?”
“Yên Yên, em đừng xem thường tôi, lúc còn học đại học, tôi từng đi làm thêm đó.”
Đây là sự thật, lúc trước còn học đại học, Phó Thần không nhờ tiền vào tiền của nhà họ Phó để trang trãi học phí, hay tiêu xài.
Hắn tự mình đóng tiền học bằng học bổng và tiền đi làm thêm, lúc đó, Phó Thần cũng làm một lúc mấy công việc để kiếm tiền.
Không phải nhà họ Phó keo kiệt không cho tiền hắn, mà bản thân hắn từ chối lấy tiền, muốn dựa vào bản thân nên suốt thời gian đó, mọi người trong trường đều cho rằng gia cảnh của Phó Thần khó khăn, chỉ có Lôi Vân là biết rõ về thân phận thiếu gia của hắn.
“Không tin thì tôi làm cho em xem.”
Phó Thần nói xong liền cởi áo vest ra, tháo luôn cà vạt rồi treo lên giá treo đồ, chỗ Lâm Ngọc Yên đang treo áo khoác và túi xách, sau đó, hắn xăn tay áo lên đến khuỷu tay, rồi cầm lấy khăn lau bàn đi đến từng bàn lau dọn rất thành thục.
Lâm Ngọc Yên nhìn thấy Phó Thần làm việc không tránh khỏi kinh ngạc, cô không ngờ Phó Thần còn có thể làm mấy công việc nhỏ bé như thế này.
“Thế nào, có phải tôi làm rất tốt không?”
Rất nhanh, Phó Thần đã lau xong bàn ghế rồi quay lại chỗ của Lâm Ngọc Yên.
“Anh làm rất tốt, nhưng anh có thời gian giúp tôi sao?”
“Đáng lý là không có nhưng gần đây công việc chia cho người anh khác mẹ Phó Hoàng của tôi một nửa rồi nên tôi khá rảnh rỗi.”
Phó Thần cười mỉa nói.
Nhắc đến Phó Hoàng, Lâm Ngọc Yên không hề có ấn tượng gì với người này, lúc còn làm dâu nhà họ Phó, cô chưa từng gặp qua người đó, chỉ nghe Phó phu nhân và Phó lão gia tử kể lại, Phó Thần còn có một người anh cùng cha khác mẹ đang sống bên ngoài thôi.
Bình thường, công việc của Phó Thần một là giao cho trợ lý, hai là giao cho Phó Khải.
Phó Hoàng cũng có chức vụ nhưng không cao lắm, và hình như hắn ta cũng không quá để tâm.
Lần này đột ngột dành việc với Phó Thần thì có hơi kì lạ.
“Đừng nghĩ linh tinh, không phải tôi bị tước quyền hay gì đâu, chẳng qua ông nội muốn nâng đỡ anh ta để không hổ thẹn với người mẹ quá cố của anh ta thôi.
Những việc quan trọng tôi vẫn trong tay tôi.”
Phó Thần vỗ nhẹ đầu của Lâm Ngọc Yên.
“Chuyện của anh cũng không liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải nghĩ linh tinh chứ? Còn nữa, tôi không phải mèo, đừng vỗ đầu tôi như vỗ đầu thú cưng.”
Lâm Ngọc Yên quay đi tiếp tục pha cà phê giận dỗi nói.
“Em là mèo của tôi.” Phó Thần mỉm cười: “Yên Yên, em vẫn chưa nói cho tôi biết, tôi có thể ở lại phụ giúp em không? Tôi tình nguyện làm không công, em không cần trả lương cho tôi.”
“Nếu anh thật sự không lấy tiền, làm không công thì tôi sẽ không từ chối chuyện có lời này.” Lâm Ngọc Yên không nghĩ ngợi, cầm lấy tạp dề đưa cho Phó Thần: “Anh mặc vào đi, đột nhiên tôi muốn ngắm thử phong thái người đứng đầu Phó Thị mặc đồ phục vụ sẽ trông như thế nào.”
“Chắc chắn sẽ khiến em thần hồn điên đảo.”
Phó Thần đùa cợt.
Phó Thần nhanh chóng mặc tạp dề rồi đứng trước mặt để Lâm Ngọc Yên ngắm nghía.
“Không tệ, nếu sau này anh không có việc làm, tôi có thể nhận anh làm nhân viên, để anh ra ngoài thu hút mấy cô gái chắc quán sẽ đông khách.”
“Yên Yên, em đang trù ẻo Phó Thị phá sản à? Hay là trù tôi bị người khác đoạt quyền? Bất kể là vế nào cũng rất khó xày ra, cho dù đúng như em nói, em nỡ để tôi dùng sắc dụ dỗ mấy cô gái à? Em sẽ không ganh tị sao?”
Phó Thần bất ngờ khóa Lâm Ngọc Yên vào giữa mình và bàn pha chế mờ ám nói.
“Sao tôi phải ganh tị chứ? Còn nữa, tôi không trù ẻo anh!”
Lâm Ngọc Yên cố gắng tránh né ánh mắt của Phó Thần, tiếp xúc với hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc Yên cảm thấy tim mình đang đập mạnh khi ở khoảng cách gần với hắn.
“Vậy sao, nghe câu này của em đột nhiên làm tôi đau lòng quá, em không ganh tị khi có cô gái khác bị sắc đẹp của tôi dụ dỗ, nhưng tôi lại ghen mỗi khi em và Lôi Kiêu ở gần nhau đó.”
“Anh…!đang nói gì vậy?”
“Tôi nói là tôi ghen khi em và Lôi Kiêu ở bên nhau, không chỉ hắn, bất cứ tên đàn ông nào vây quanh em tôi cũng chướng mắt, kể cả anh trai em.”
“Nhảm nhí, anh mau đi rửa bình nước và mấy cái tách trên mỗi bàn đi, khách sắp đến rồi đó.”
Lâm Ngọc Yên đẩy mạnh Phó Thần ra, xoay người cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Từ lúc nào mà tên này lại học được cách nói chuyện tán tỉnh như thế này chứ? Thật không giống Phó Thần mà cô quen chút nào.
“Tuần lệnh vợ…!cũ của tôi!”
Phó Thần cố ý trêu chọc khiến Lâm Ngọc Yên đỏ mặt, hiện tại nếu trong tay cô là một cây chổi, chắc chắn cô sẽ đập hắn một trận..