Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng - Chương 10: Cần gì phải bày ra cái bộ dạng cố gắng chống đỡ này làm gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng


Chương 10: Cần gì phải bày ra cái bộ dạng cố gắng chống đỡ này làm gì?


Tô Tân mơ mơ màng màng tỉnh lại, sờ đến điện thoại di động ở đầu giường xem xét, nhanh vậy mà đã đến chín giờ.

Đêm qua cô lại mất ngủ, lật qua lật lại ngủ không yên, vừa nhắm mắt chính là cảnh tượng cô đối mặt Giản Diệc Thận đề nghị ly hôn. Cuối cùng, cô đành phải mở phần mềm trợ giúp giấc ngủ ra.

Một tuần mới đã bắt đầu, những ngày tiếp theo, cô không thể lãng phí quá nhiều thời gian.

Giản Diệc Thận đã không đi làm, kết hôn mấy năm nay, Giản Diệc Thận vẫn luôn biến bản thân là một người cuồng công việc, là ông chủ tốt, nhà đầu tư giỏi, hơn hết là một đứa con trai ngoan.

Chỉ tiếc không phải một người chồng tốt.

Vội vàng ăn một chút điểm tâm, Tô Tân đi đến giải trí Tinh Hà, tối hôm qua chị Diêu gửi cho cô một tin nhắn, là kế hoạch ra mắt « vô địch thiên hạ », tiếp theo phải làm thế nào cần cô đến quyết định.

“Tô tiểu thư, căn cứ vào hạng mục của tổ kế toán, nếu như giữ lại toàn bộ phần diễn nhân vật nam chính của Tần Chí Minh, nhưng vẫn phải bảo đảm chất lượng phim, tính qua cũng gần một trăm triệu.” Chị Diêu đưa danh sách lên, lo lắng: “Bởi vì thời gian eo hẹp, đây cũng chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, chúng ta nếu muốn nhắm vào những ngôi sao nam sẽ không tiện, muốn mời họ cũng rất khó.”

Tô Tân nhìn thoáng qua bảng dự toán, phí bồi thường tổn thất cho vai diễn nam chính chiếm 60% trên tổng số.

“Chi phí tổn thất quá cao.” Tô Tân trầm ngâm một lát: “Phương án này không được.”

“Thật ra, chúng ta còn một phương án khác.” Trần Khuông Minh do dự nhà sản xuất của tổ hạng mục: “Không cần tốn nhiều công sức, bên hậu kỳ có thể sử dụng một chút kĩ xảo, như vậy phí tổn thất có thể tiết kiệm một phần ba.”

Ngón tay Tô Tân đặt trên bàn vô thức gõ mấy lần, lắc đầu: “Như vậy kết quả thu được sẽ không có chất lượng cao, vốn đầu tư cũng không có khả năng thu về.”

Trần Khuông Minh cùng chị Diêu nhìn nhau, cười khổ.

Chuyện xảy ra như vậy, bọn họ không nghĩ có thể thu lại vốn đầu tư, chỉ mong giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Hậu kỳ phim truyền hình đã thực hiên xong, chuyện thay đổi nam chính sau khi phim đã quay xong như vậy là chuyện xưa chưa từng có, quá mạo hiểm.

“Tôi có một cái đề xuất ” Tô Tân suy nghĩ “Chọn một tiểu thịt tươi* diễn vai này, như vậy có tiết kiêm được 6000 vạn, mọi ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiều thịt tươi: (Dành cho những bạn mới đu showbiz) dùng để chỉ những diễn viên nam mới vào nghề giá trị nhan sắc cao, trẻ tuổi.

“Chuyện này chỉ sợ không được.” Chị Diêu lập tức phản đối: “Nam chính ban đầu là Tần Chí Minh đang là ảnh đế đứng trên đỉnh vinh quang như vậy, tìm tiểu thịt tươi đóng thấy thế vai diễn của anh ta, không những không chống đỡ nổi khi phim được công chiếu, chỉ sợ bị người ta cười rớt cả răng.”

“Quá mạo hiểm!” Trần Khuông Minh nhíu mày: “Tô tiểu thư, sở dĩ có rất nhiều tiểu thịt tươi không nổi tiếng được đều là do kỹ thuật diễn không tốt hoặc là vận khí chưa tới, công ty chúng ta là nhà đầu tư lớn, không cần phải trở thành vật thí nghiệm của một tiểu thịt tươi.”

“Có thể là do còn không có nào tiểu thịt tươi xuất đạo, tìm một người có diễn xuất tốt, khuôn mặt đẹp trai.” Tô Tân bình tĩnh phân tích: “Mọi ngươi nghĩ thử xem, bộ phim này chúng ta vì Tần Chí Minh nên bị dân mạng chống lại, cần thêm nhiều chủ đề nóng, mới có thể xoá bỏ hoàn toàn vết nhơ Tần Chí Minh này đi, việc chọn diễn viên mới này có ba lợi ích. Thứ nhất, tiết kiệm tiền, có thể giải quyết mấy chục vạn tiền cát-sê. Thứ hai, suy nghĩ muốn giữ lại thế nào thì giữ như thế ấy, không có gì cản trở lại giữ được uy tín. Thứ ba, tìm đường sống trong chỗ chết, không có ai vừa mới xuất đạo không quá vị trí tiểu thịt tươi lập tức trở thành ảnh đế, khả năng ảo tưởng cao siêu này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, hiện tại tôi chỉ nghĩ được mấy ưu điểm này.”

Trần Khuông Minh cùng chị Diêu liếc nhau một cái, đột nhiên cảm thấy rất có lý.

“Nhưng người được tuyển này rất quan trọng, nhất định phải có tiềm năng, phải thông qua phóng vấn kĩ càng, trong công ty hẳn là có không ít học sinh của Học Viện Điện Ảnh được đưa lên VCR, trước tiên có thế chọn lọc thông qua mấy cái này.” Tô Tân đề nghị.

Ba người đi về hai hướng khác nhau, Trần Khuông Minh quan hệ rất rộng trong Học Viện Điện Ảnh, đi quan sát tuyển diễn viên tại học viện, chị Diêu cùng Tô Tân thì ở lại trong công ty xem vài cái VCR.

Trường đại học nghệ thuật, biểu diễn ở thành phố An Châu rất nhiều, trong đó Học Viện Điện Ảnh An Châu phim và Đại học nghệ thuật An Châu là nổi bật nhất, đứng nhất nhì trên cả nước, học sinh trong bằng đủ mọi cách đưa lên không ít VRC, còn có trường học trực tiếp thêm vào mấy tác phẩm biểu diễn.

Tô Tân tuyển chọn cả một buổi chiều ở phòng họp, xem gần ba mươi cái VCR, đầu óc choáng váng.

Chị Diêu để cho người mang lên một ly cà phê giúp tỉnh táo, xúc động nói: “Tô tiểu thư, cô còn hết lòng với công việc hơn tiểu Tô tổng, chuyên này nếu rơi vào tay tiểu Tô tổng, hẳn cậu ấy đã trực tiếp ném cho cấp dưới rồi.”

“Anh ấy giống mẹ tôi” Tô Tân bất đắc dĩ cười cười: “Trời sinh thích mơ mộng, không nghĩ chịu được gò bó, mặc kệ anh ấy thôi.”

Chị Diêu chần chừ: “Vậy cô bây giờ dạng này ngâm mình ở trong công ty, Giản tiên sinh sẽ không có ý kiến chứ?”

Tô Tân vuốt vuốt huyệt thái dương, thản nhiên nói: “Không đâu.”

Chính xác là như vậy, Giản Diệc Thận từ trước tới nay chưa từng quan tâm cô hằng này thường làm gì, chỉ cần cô không nói, Giản Diệc Thận sẽ mãi mãi không biết cô đang quản lý giải trí Tinh Hà.

Về sau sẽ càng không, dù sao hai người cũng chuẩn bị lý hôn.

Cô thất thần khuấy ly cà phê, lại nhìn về phía màn hình.

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô dừng lại: “Chờ một chút, người này tên gì?”

Chị Diêu ấn nút tạm dừng.

Màn hình lớn dừng lại trên gương mặt trong sáng, thiếu niên ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt hơi dài, mắt không quá lớn, là đôi mắt đào hoa điển hình, ánh mắt thâm tình, là một tiểu thịt tươi rất xinh đẹp, thân hình nhìn qua rất nóng bỏng.

“Cố Phi Nam, Học Viện Điện Ảnh An Châu sinh viên khoa biểu diễn, năm nay 21 tuổi.”

Là cậu thiếu niên bị đánh khi biểu diễn ở quán Bar.

Tô Tân hứng thú tua lại xem hai lần: “Có tác phẩm không?”

Chị Diêu tìm được hai tác phẩm của Cố Phi Nam, một cái là sân khấu kịch, rất ngây ngô nhưng diễn xuất rất khá, cái kia là một bộ phim ngắn, hình tượng trong hai tác phẩm rất đặc biệt, cũng không giống nhau.

Nhìn lại giới thiệu, tài năng cũng rất đặc biết, ngoại trừ ca hát, còn đánh được cả đàn ghita, kỳ lạ là cậu ta thế mà chưa chính thức tham gia bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình nào.

Sau khi Trần Khuông Minh trở về Tô Tân trao đổi một chút, tạm thời quyết định thêm Cố Phi Nam vào ba người được chọn, ra lệnh cho bộ phận quản lý nghệ sĩ cùng Trần Khuông Minh đi tìm hiểu tình hình, cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc chuyện này.

Lúc trước khi tan việc, chị Diêu muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi lại thôi.

Tô Tân hiểu rõ trong lòng: “Tiền mặt trong công ty còn có thể duy trì bao lâu?”

“Tiền mặt lưu chắc là còn có thể duy trì ba tháng.” Diêu tỷ chần chừ: “Nếu như không có nguồn tài chính mới rót vào, thì cần bắt đầu bán vài món tài sản, chỉ sợ đến lúc đó sẽ sinh ra hậu quả xấu.”

Tô Tân gật nhẹ đầu: “Tôi sẽ xử lý vài phần bất động sản, qua mấy ngày là có thể có mấy nghìn vạn tiền mặt rót vào, có thể chống đỡ một khoảng thời gian, những việc khác, tôi sẽ nghĩ cách.”

Thư ký Diêu lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Lúc này là giờ tan cũng tầm giờ cao điểm, giao thông tắc nghẽn, thời tiết bên ngoài oi bức, thiên bầu trời đen nghịt, trông giống như trời sắp đổ một trận mưa lớn, đang lái xe thì chuông điện thoại vang lên. Dì Tôn giúp việc gọi điện thoại đến hỏi cô khi nào về nhà ăn cơm: “Hôm nay Giản tiên sinh cũng ở nhà đâu, phụ nhân cô mau về đi, tránh gặp rắc rối.”

“Tôu đang lái xe, còn rất lâu nữa mới đến nhà, dì bảo anh ấy ăn trước đi.” Tô Tân thản nhiên nói.

Dì Tôn “À” một tiếng, dừng lại một lát nhìn về phía Giản Diệc Thận hỏi: “Giản tiên sinh, phu nhân nói cô ấy còn rất lâu nữa mới đến nhà, nếu thì chúng ta ăn trước, vậy có cần đợi hay không… Được được, phụ nhân, tiên sinh nói ngài ấy vẫn chưa đói…”

“Mặc kệ anh ấy, không nói nữa, trời mưa to.” Tô Tân cúp điện thoại.

Mưa bão như trút nước mà đổ xuống, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập vào cửa xe, cần gạt nước tự động khởi động. Nó giống như rất cố gắng lắc lư rất mạnh ngăn nước mưa, chỉ tiếc, nước mưa bên trên tấm kính quá nhiều, còn y nguyên một tầng nước mưa mỏng bên trên tấm kính.

Thật giống như cố gắng nhiều năm qua của chính mình mà không thu được kết quả gì của chính mình vậy, đến nhân viên một người giúp việc cũng đồng cảm thương hại cô, một cơ hội như vậy cũng muốn thay cô túm chặt lấy.

Lúc chờ đèn đỏ, điện thoại rung một cái, người môi giới nhà đất gửi tin nhắn cho cô, nói là ủy thác giao bán nhà ở đã có người đến xem, rất hài lòng, chẳng qua muốn thương lượng lại giá cả, còn nữa nếu cô muốn thuê phòng ở thì có thể bắt đâu dọn quần áo, hơn mười ngày nữa là có thể dọn vào.

Tô Tân thở ra một hơi, trả lời một câu: Cám ơn, cố gắng giúp tôi càng nhận càng tốt.

Mấy ngày nữa hẳn là có thể thu xếp thoả đáng chuyện ly hôn, cô mong chờ một cuộc sống mới không có Giản Diệc Thận.

Bởi vì mưa to cùng tâm trạng hỗn loạn, đoạn đường bình thường chỉ mất nửa giờ, hôm tăng gấp đôi.

Dì Tôn đã về, vậy mà Giản Diệc Thận chưa ăn cơm thật, ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, trong nhà ăn bày biện tràn đầy một bàn đồ ăn, đáng tiếc đều đã nguội cả.

Tô Tân chỉ cần hâm nóng đồ ăn lên một chút, Giản Diệc Thận cũng bước vào, ngồi xuống bàn ăn: “Hôm nay đã đi đâu?” Anh đột nhiên hỏi.

“Đi giải sầu cùng bạn.” Tô Tân vừa xới cơm vừa trả lời.

Nếu là trước kia Giản Diệc Thận muốn nói chuyện phiếm, Tô Tân có thể vui vẻ cả một cái buổi tối, vắt óc tìm đủ mọi cách để kiếm được chủ đề thích hợp, khuấy động bầu không khí, nhưng hôm nay Tô Tân không có hứng thú nói chuyện như vậy, chủ đề như vậy kết thúc, hai người mặt đối mặt bắt đầu ăn, trong phòng bếp trầm mặc đến nỗi TV giống như bị ấn vào nút tắt tiếng.

Cơm nước xong xuôi, Tô Tân vội vàng thu dọn bát đũa, ra ngoài nhìn thấy, Giản Diệc Thận vậy mà vẫn ở lại phòng khách, trước kia anh không muốn cùng Tô Tân ở chung một phòng, bình thường lúc ở nhà phần lớn thời gian đều nhốt mình trong thư phòng.

Tô Tân chần chừ một lúc, ngồi xuống sofa đối diện.

Trên TV đang chiếu một bộ phim dân quốc thời xưa, đấu súng, tình yêu, triết lý mấy thể loại này trộn lẫn vào nhau, nam nữ chính trong màn hình đang điên cuồng chất vấn nhau, vậy mà Giản Diệc Thận cũng có thể xem nổi.

Tô Tân cân nhắc xem nên mở lời ra sao, tối hôm qua sau khi cô đề xuất ly hôn, Giản Diệc Thận quay đầu rời đi, mặc dù cô cảm thấy Giản Diệc Thận nhất định là rất vui, gấp đến nỗi không đợi nổi kỳ thành nhưng lời nói vẫn từ miệng nói ra vẫn rõ ràng hơn.

“Hôm qua em nói về việc ly hôn, không có vấn đề gì chứ?” Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh xem khi nào phù hợp đến cục dân chính?”

Ánh mắt Giản Diệc Thận hững hờ nhìn cô, quan sát từ dưới lên, cuối cùng dừng lại ở đôi của cô: Đáy mắt có tia máu đỏ, mí mắt trên còn hơi sưng.

Là do tối hôm qua khóc, mà còn khóc rất nhiều nữa.

Cần gì phải bày ra cái bộ dạng cố gắng chống đỡ này làm gì?

Giản Diệc Thận khẳng định trong lòng, hời hợt nói: “Được, em nghĩ khi nào thích hợp.”

Tô Tân lấy điện thoại di động ra lịch: “14h chiều ngày mai, anh thấy thế nào?”

Giản Diệc Thận ánh mắt đông cứng trong hai giây.

Diễn kịch cần gì phải diễn thật như thế? Đến lúc đó, anh thật sự muốn ly hôn vậy phải làm thế nào?

Bỏ đi, không nên so đo với cô, vẫn là cho cô cơ hội hối hân: “Thứ sáu, sinh nhật cha anh đợi qua rồi nói tiếp.” Anh nói chậm lại: “Còn nữa, Thiến Ngữ là bạn thân của anh, anh với cô ấy quen biết đã lâu, thường cùng mọi người hẹn nhau gặp mặt, cũng chỉ là tâm sự mà thôi, không có khả năng nảy sinh tình cảm. Em không cần ghen bóng ghen gió cả ngày làm gì, cũng không được phép gây khó dễ cho cô ấy.”

Tô Tân trầm mặc một lát, cố chấp hỏi: “Chuyện đó đổi sang chín giờ sáng thứ hai được chứ?”

Sự tức giận từ đáy lòng nổi, sắc mặt Giản Diệc Thận trầm xuống. Đây cũng quá không biết tốt xấu. Anh tắt đi TV, đứng lên đi vào.

“Anh còn chưa cho em biết có đi được hay không?” Tô Tân ở phía sau ánh, hỏi.

Giản Diệc Thận cười lạnh một tiếng, vân đạm phong khinh* ném một câu “Tùy cô”, đi vào thư phòng.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. (Nguồn: google.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN