Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng - Chương 30: Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt Khắp Nơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng


Chương 30: Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt Khắp Nơi


« Cơn ác mộng này tôi đã trải qua » được đăng tải trêи một trang văn học dành cho nữ, tên là văn học mạng Hồng Giang.

Hồng Giang cho ra rất nhiều tiểu thuyết xuất sắc, mấy bộ phim chuyển thể có sức hút rất lớn, vì thế phí bản quyền đã vượt qua rất trong ngành.

Dù là tiểu thuyết của một tác giả vô danh, nhưng phí bản quyền cũng lên đến hai trăm vạn, gấp đôi giá thị trường. Đương nhiên, Vương Lăng Vân không đồng ý, đã liên hệ mấy lần, cuối cùng bọn họ phải chấp nhận, thỏa thuận với giá trăm năm mươi vạn.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một công ty ra giá cao hơn, nâng giá lên tới năm mươi vạn, trang web đương nhiên cũng không có cách nào chống lại sức hút của đồng tiền.

Thật vô nhân đạo, nhưng nó lại không vi phạm hợp đồng, dù sao hợp đồng chính thức cũng chưa ký, tất cả chỉ dùng miệng ước định.

“Tô tổng, làm sao bây giờ? Chúng ta nên từ bỏ hay nâng giá? Tôi lo lắng nếu chúng ta chấp nhận giá hai trăm vạn, công ty đối phương sẽ tiếp tục ra giá cao hơn, tiếp tục như vậy không dứt.”

Tô Tân lấy lại bình tĩnh: “Phải tăng, cậu nói cho bọn họ, công ty đối phương tăng bao nhiêu, chúng ta cũng tăng bấy nhiêu. Nếu cuối cùng không mua được, cũng làm cho Lữ Thành Chiêu nhổ một ngụm máu.”

“Vậy chúng ta thêm tăng đến bao nhiêu thì rút lui? Tô tổng, cô hãy cho tôi chút niềm tin, chúng ta cũng không thể bỏ ra mười ngàn vạn được? Ngộ nhỡ Gia Thành cũng muốn chúng ta đổ máu thì sao?” Giọng nói Vương Lăng Vân lo lắng có chút run rẩy.

“Không muốn ký được hợp đồng sao? Cậu cứ làm đi, nhớ kỹ, kéo dài thời gian một chút.” Tô Tân thản nhiên nói.

Có lẽ do giọng điệu của cô lạnh nhạt khiến đối phương cảm thấy yên tâm mà Vương Lăng Vân không hoảng hốt nữa, tinh thần phấn chấn lên tiếng: “Được, Tô tổng, tôi hiểu rồi.”

“Đúng rồi, vị tác giả kia các cậu có liên lạc được không?”

“Không được.” Vương Lăng Vân cũng có chút kỳ quái: “Chúng tôi nhắn tin Weibo cho cô ấy, thế nhưng vẫn chưa thấy trả lười, như thể cô ấy biến mất vậy.”

Cúp điện thoại, Tô Tân trong toilet thong thả đi tới đi lui mấy bước, hạ quyết định.

Mở weibo ra, cô nhớ tác giả quyển sách này là “Bí danh là vương giả”, sau đó cho nhắn một tin: Xin chào, tôi là người của giải trí Tinh Hà – Tô Tân, cô có thể bỏ một chút thời gian nói về quyển tiểu thuyết « Cơn ác mộng này tôi đã trải qua » này không? Tôi đối với nó rất có hứng thú, muốn chuyển thể thành phim.
Sốt ruột từ trong toilet bước ra, Tô Tân vừa đi, vừa suy nghĩ nên tìm cách liên lạc với tác giả này như thế nào.

Vừa đi qua chỗ rẽ, bước chân cô dừng lại.

Giản Diệc Thận một tay để trong túi quần, nghiêng người dựa vào cột trụ phía trước hành lang, đầu ngón tay xoay tròn điện thoại, ánh mắt nôn nóng nhìn về phía phòng rửa tay.

Thấy thân ảnh của cô, Giản Diệc Thận thở dài một hơi, bước nhanh đến: “Anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì, làm sao lại đi lâu như vậy?”

Tô Tân cũng không nhìn anh, đi ngang qua.

Giản Diệc Thận đuổi theo mấy bước.

Khó có thể nhìn thấy Tô Tân, anh không thể cứ như vậy rời đi, muốn nói nhiều hơn với cô vài câu: “Buổi họp báo hôm nay diễn ra rất tốt, trang sức thiết kế cũng rất độc đáo, Trình Tử Hạo này làm việc coi như đáng tin cậy, nhưng lại quá đào hoa, nghe nói mấy ngày trước vừa cùng bạn gái chia tay, một năm này đổi không biết bao nhiêu…”

“Phía sau mặc kệ có bao nhiêu người ” Tô Tân nhàn nhạt hỏi: “Đào hoa của anh ta thì có liên quan gì đến anh sao?”

Giản Diệc Thận bị chẹn họng.

Anh không thích buôn chuyện, nhưng luôn sẵn sàng làm khó khiến Trình Tử Hạo.

“Chỉ là… Nhắc nhở em một chút, đừng bị vẻ bề ngoài cảu cậu ta che mắt.” Anh giật giật khóe miệng: “Em không thích thì anh không nói nữa.”

Mắt thấy phía trước là hiện trường buổi họp báo, đa số phú hào [1] của An Châu đều ở đây, một cặp vợ chồng đã ly hôn ở nơi này lôi lôi kéo kéo, sẽ trở thành đề tài nói chuyện cho nhiều người uống trà chiều.

[1] Phú hào: người giàu có, nhiều thế lực.

Tô Tân dừng bước, hít sâu, nhìn Giản Diệc Thận: “Được, vậy tôi hỏi anh, sợi dây chuyền kia là anh mua?”

Giản Diệc Thận ngơ ngác một chút, trầm mặc không nói.

“Tôi không hiểu tại sao anh lại cứ nhớ đến chuyện quá khứ làm gì.” Tô Tân cảm thấy có chút buồn cười: “Chẳng lẽ anh cảm thấy đưa ra một món quà thì có thể khiến cho hai chúng ta quay về như trước đây? Nếu vậy thì anh nghĩ tôi quá nông cạn rồi.”

“Anh không có ý đó.” Giản Diệc Thận trầm giọng: “Anh chẳng qua cảm thấy sợi dây chuyền này đặc biệt hợp với em, biết em thích bầu trời xanh, còn thích cả những ngôi sao, cho nên mới đem nó mua tặng cho em.”

“Cám ơn nhưng tôi không cần.” Tô Tân khách khí cười cười: “Anh cũng không cần cảm thấy áy náy, mặc dù ba năm nay tôi cũng không mấy vui vẻ, nhưng là do tôi tự tìm, có làm có chịu, sẽ không oán trời trách đất. Chúng ta nên nhìn về phía trước, không cần quay đầu nhìn lại quá khứ.”

Giản Diệc Thận nhìn cô chăm chú, hơn nửa ngày mới thấp giọng hỏi: “Nếu như anh nói, không muốn nhìn về phía trước, chỉ muốn quay đầu lại cùng với em thì sao?”

Tô Tân ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười.

Lông mày cong cong, lúm đồng tiền điểm nhẹ trêи khóe miệng, giống như từ không trung xuyên thẳng vào ngực, đâm vào lòng Giản Diệc Thận.

Giản Diệc Thận nháy mắt có chút hoảng hốt.

“Anh nói những lời này, không thấy buồn cười sao?” Tô Tân cười đến không thở nổi “Anh đã quên trước kia đã nói với tôi những gì rồi sao? Anh nói anh xem thường việc bám lấy người khác, một mực cưỡng cầu [2], cũng chỉ làm anh cảm thấy rẻ tiền, anh bây giờ là có ý gì? Muốn tôi đem những lời nói trước kia tất cả đem trả lại cho anh sao?”

[2] Một mực cưỡng cầu: bám lấy khăng khăng không chịu buông tay.

Giản Diệc Thận á khẩu không trả lời được.

Trước kia bị Tô Tân cuốn lấy khiến anh vô cùng nhức đầu và anh đã nói một số lời đả thương đến cô.

Hiện tại ngẫm lại, Tô Tân năm đó theo đuổi anh rất có ý thức, bình thường cũng chỉ đưa cho anh vài món quà nhỏ, tìm cơ hội xuất hiện trước mặt anh để nói vài câu, dùng mọi cách để mời anh đi ăn cơm cùng.

Hiện tại, những lời nói trước kia, tất cả đều đánh vào mặt anh, mặt bị đánh đã sưng lên.

“Trả lại cho anh cũng được.” Anh vò đã mẻ không sợ rơi [3]: “Chỉ cần em thích.”

[3] bất chấp tất cả.

Tô Tân dần thu liễm tươi cười, ánh mắt yên lặng nhìn, ánh mắt đạm mạc xuống: “Giản Diệc Thận, anh không cần phí sức, hai chúng ta không có khả năng. Anh bây giờ còn có suy nghĩ quay lại, chẳng qua bởi vì tôi không còn là cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh nữa, cho nên mới cảm thấy không quen, cảm thấy không cam lòng, một thời gian sẽ hết. Kết thúc đi, tôi không muốn dây dưa.”

Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Tô Tân quay đầu lại nhìn, là Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tân, làm sao lại lâu như vậy?”

Tô Tân cười cười, bước nhanh tới phía Trình Tử Hạo: “Không có gì, tình cờ gặp được Giản tổng nên nói một hai câu, đi thôi, công ty anh có một số bộ trang sức không tệ, có hai món em rất thích.”

“Hai món nào? Anh sẽ để lại cho em.”

“Cám ơn.”

Thân ảnh hai người vai kề vai, cùng đi xa.

Hoắc Chí Từ nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Giản Diệc Thận, giật nảy mình: “Diệc Thận, ánh mắt này của cậu là sao vậy? Muốn ăn tươi nuốt sống Trình Tử Hạo sao?”

Thật muốn đem cái tên khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt này luộc rồi ăn.

Giản Diệc Thận mặt vô cảm nhìn về phía xa, hơn nửa ngày mới hỏi: “Quấn quít chặt lấy rất mất mặt sao?”

Hoắc Chí Từ có chút bối rối, ngập ngừng gật đầu nhẹ: “Có chút… “

“Tớ cảm thấy rất tốt, điều đó cho thấy người có sự kiên trì đó là người làm nên chuyện lớn.”

Giản Diệc Thận vỗ vỗ bờ vai hắn, bước nhanh đi về phía trước, để lại Hoắc Chí Từ đang mơ màng ở phía sau.

Tô Tân về tới sàn catwalk, buổi họp báo đã chuẩn bị kết thúc.

Trình Tử Hạo để lại cho cô hai món trang sức rất xinh đẹp, nhưng cô từ chối, chính mình chọn mua một vòng tay, xem như cho cổ vũ Trình Tử Hạo.

Về đến nhà đã muộn, Tô Tân tắm rửa, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, đang muốn đăng lên weibo, bỗng nhiên trang chủ bên trêи nhảy ra mấy tin nhắn có dấu hiệu màu đỏ.

Mở ra xem, là “Bí danh là vương giả” nửa giờ trước phản hồi: Có thể, tôi ở thành phố An Châu, thời gian cùng địa điểm do cô quyết định.

Buổi chiều thứ bảy, bên trong phòng tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Hà, Tô Tân gặp được vị tác giả này.

Thật bất ngờ, “Bí danh là vương giả” là một người đàn ông, họ Từ tên Đông Tô, tuổi tác cũng tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng dấp nhã nhặn, đeo kính, rất giống phần tử trí thức phong thái nho nhã.

Vương Lăng Vân đi theo phục vụ, đem hoa quả cùng điểm tâm đã chuẩn bị tỉ mỉ bưng lên, thuận tiện tìm cơ hội bao cáo Tô Tân, chỉ trong một ngày giá của cuốn tiểu thuyết này đã tăng lên mấy lần, quyển sách này bản quyền đã bị truyền hình điện ảnh Gia Thành cố tình nâng giá lên ba trăm năm mươi vạn, trước mắt chưa dấu hiệu dừng lại.

Cả hai cùng hàn huyên, chào hỏi vài câu, Từ Đông Tô cười nói: “Tô tổng, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, chắc hẳn thời gian của cô nhất định rất quý giá, mọi người nên thẳng thắn một chút, đừng đi vòng vo. Tô tổng trong tin nhắn nói, muốn đem quyển tiểu thuyết này chuyển thể thành phim, xin hỏi tại sao cô lại có ý định này? Trong nước những tác phẩm chuyển thể nổi tiếng, đều đếm trêи đầu ngón tay.”

Tô Tân lắc đầu: “Tôi không có tự tin, thành thật mà nói, tôi có một kế hoạch, nhưng con đường này phải đi từng bước, tôi không thể cam đoan với anh cái gì.”

Từ Đông Tô mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Tô tổng dự định làm sao thuyết phục tôi bán ra bản quyền của quyển tiểu thuyết này đây?”

“Nếu như cần, tôi có thể đem sắp đặt kế hoạch của chúng tôi lan truyền ra khắp nơi, nhưng tôi nghĩ, Từ lão sư thông minh như vậy, nhất định chướng mắt những người ba hoa chích choè kia [4].”

[4] Người ba hoa chích chòe: là người khoe khoang, khoác lác, toàn nói chuyện viễn vông.

Tô Tân nghiêm mặt nói “Tôi tiếp xúc qua giới truyền hình điện ảnh này thời gian cũng không dài, mới có vài dự án qua tay, cũng chỉ có một bộ « Vô địch thiên hạ », có thể tôi nghiên cứu không ít dự án truyền hình điện ảnh, tự hỏi tại sao nước ngoài có thể chuyển thể thành công bộ truyện giống như « Harry Potter », cũng là phim chuyển thể nhưng tại sao chỉ có một số bộ thành công. Rõ ràng chúng ta có nội dung cực kỳ tốt, dù là huyền huyễn cổ đại, hay văn học hiện đại, đều đi trước thế giới.”

“Về sau tôi tiếp xúc với ngành công nghiệp này mới biết được, hạng mục truyền hình điện ảnh từ sắp đặt đã được duyệt bắt đầu lên kế hoạch, phải mất rất nhiều thời gian mới đi có thể đi đến cuối cùng, nội dung và đội ngũ là những người có nền tảng vững chắc nhất, Từ lão sư, đọc tiểu thuyết của anh, khiến tôi muốn thực hiện một bộ phim thành công…thực thụ, hi vọng, tôi muốn cố gắng làm cho những bước đầu tiên.”

Từ Đông Tô ban đầu thái độ có chút hững hờ dần dần trở nên nghiêm túc lên, hắn trầm tư một lát hỏi: “Tô tổng, lý tưởng của cô, đã khiến tôi cảm động, cho nên bây giờ cô muốn tôi bán tác phẩm của mình cho lý tưởng của cô sao?”

“Tất nhiên là không.” Tô Tân thản nhiên cười: “Hẳn là anh biết, hiện tại có một công ty khác đang cạnh tranh cùng chúng tôi?”

Từ Đông Tô nhẹ gật đầu: “Biên tập viên có đề cập qua cho tôi, cô ấy nói, một công ty khác có thực lực tài chính tương đối hùng hậu.”

“Tôi cũng không thích việc cạnh tranh xấu như vậy, nó sẽ khiến việc mua tác phẩm đã mất đi bản chất ban đầu, tôi rất ưa thích quyển tiểu thuyết này nên mới quyết định chuyển thể nó, không phải nhất thời cạnh tranh cùng người khác mà muốn có nó.” Tô Tân chân thành nói: “Tôi muốn đề nghị với một cách thức hợp tác khác, anh dùng tác phẩm làm cổ phần, tham dự khâu sản xuất phim, nói cách khác, lợi nhuận của bộ phim này sau khi công chiếu bên trong có một phần của anh, tôi có tự tin, so với phí bản quyền mấy trăm vạn hiện giờ sẽ nhiều hơn, nếu như có xảy ra sơ suất dẫn đến tác phẩm không có lợi nhuận thành công, tôi có thể trả hơn cho anh khoản phí bản quyền hai trăm vạn lúc đầu, anh thấy phương án này thế nào?”

Biểu cảm Từ Đông Tô thay đổi.

Hình thức giao dịch bản quyền này, bình thường đều là đãi ngộ của các tác giả đại thần, bút danh của anh lại không hề nổi tiếng như vậy, Tô Tân nguyện ý dùng phương thức này hợp tác, thật long yêu thích.

“Tô tổng, cám ơn cô đã tín nhiệm, kỳ thật, trước kia tôi đã nghĩ kỹ làm sao để từ chối cô: ” hắn cảm khái nói: “Quyển tiểu thuyết này, tôi tạm thời không có ý định bán bản quyền, dù bán cũng không bán cho hai công ty lớn như vậy.”

Tô Tân giật mình: “Vì sao?”

“Nguyên nhân rất phức tạp, sau này cô sẽ biết.” Từ Đông Tô nhìn cô, khóe miệng lộ ra ý cười: “Tài ăn nói của cô vẫn tốt như trước đây, tôi bị cô thuyết phục rồi.”

Tô Tân nghi hoặc nhìn anh ta: “Anh biết tôi?”

“Bảy năm trước, tôi dẫn đội biện luận của trường học cùng đội của cô trong hai vòng đấu loại trực tiếp gặp nhau, cô đánh bại chúng tôi.” Từ Đông Tô nhớ lại “Cô không biết tôi?”

Tô Tân lấy làm kinh hãi, cẩn thận đánh giá Từ Đông Tô, nhưng vẫn không thể nhớ lại được chút gì.

Trận đấu vòng loại kia, cô dùng lực chú ý đặt trêи người đối thủ, đồng đội của họ chỉ nhìn liếc qua một chút.

Cô ngại ngùng: “Tôi không để ý, không nhận ra được, thật ngại quá.”

“Không sao, người đẹp có quyền.” Từ Đông Tô vui vẻ nói: “Hôm qua nhìn thấy thông báo cô theo dõi, tôi xem weibo của cô, đã nhận ra, hôm nay vừa thấy mặt thì tôi càng chắc chắn, cuộc sống thật đầy bất ngờ, tôi rất vì có thể hợp tác với cô.”

Tô Tân cuối cùng cũng yên lòng.

Hai người lại hàn huyên một hồi, nói sơ qua những vấn đề quan trọng của dự án, Từ Đông Tô liên tục căn dặn: “Tôi sẽ liên lạc trang web, các cô cũng nhanh chóng ký hợp đồng với bên trang web càng sớm càng tốt, nếu không tôi sợ sẽ gặp rắc rối.”

Vương Lăng Vân liên tục gật đầu: “Từ lão sư anh yên tâm, thứ hai tôi sẽ trực tiếp liên hệ với trang web, khiến bọn họ buộc phải ký đem hợp đồng này.”

“Không ở ăn cơm sao?” Tô Tân giữ lại.

“Tôi cũng rất muốn ở lại cùng cô ôn chuyện.” Từ Đông Tô tiếc nuối nhìn đồng hồ tay: “Buổi tối có một bữa tiệc, tôi nhất định phải có mặt.”

“Vậy liền hẹn gặp lại lần sau, xem như tôi nợ anh một bữa cơm.” Tô Tân cười nói.

“Một lời đã định.” Từ Đông Tô cùng cô bắt tay nói, cuối cùng còn ý vị thâm trường lưu lại một câu: “Tô tổng, cô cứ yên tâm, mua bộ tiểu thuyết này của tôi, nhất định sẽ không để cho cô thất vọng.”

Tô Tân cảm thấy khó hiểu, không biết Từ Đông Tô để lại những lời này là có ý gì, nhưng chỉ sợ đêm dài lắm mộng, còn có Lữ Thành Chiêu luôn theo dõi, cô muốn nghĩ nhiều về câu nói kia của Từ Đông Tô, chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện.

Thứ hai, Vương Lăng Vân dẫn bộ phận pháp lý của công ty đến thành phố Bắc Châu đến văn học mạng Hồng Giang, hai bên mất ba ngày, cân nhắc từng điều khoản hợp đồng, chỉnh sửa. Thứ năm, văn học mạng Hồng Giang ký hợp đồng, đóng dấu ác nhận, cùng ngày Vương Lăng Vân mang hợp đồng chạy về giải trí Tinh Hà, Tô Tân ký hợp đồng đóng dấu sau đó gửi cho Từ Đông Tô. Tuần tiếp theo, hợp đồng cuối cùng gửi lại cho văn học mạng Hồng Giang cùng Tinh Hà, ba bên đều có một bản, đại diện cho việc bản quyền chính thức ký kết thành công.

Quá trình này, bình thường tốn ít nhất cũng một hai tháng, mà bọn họ chỉ mất không đến hai tuần.

Sáng sớm thứ năm, Tô Tân lấy hợp đồng được chị Diêu đưa tới, cô vừa lật xem, vừa tưởng tượng sắc mặt lúc này của Lữ Thành Chiêu, trong lòng đặc biệt thoải mái.

Thật muốn gọi điện thoại qua hỏi tâm trạng lúc này của Lữ Thành Chiêu.

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, Vương Lăng Vân mở cửa văn phòng, thở hồng hộc nói: “Tô tổng… Tô tổng!”

Tô Tân sửng sốtt, vô thức đứng lên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Trang web… Sách bị khóa…” Biểu cảm khó hiểu, không dám tin, kinh hãi… Không thể giải thích được: “Còn ra một thông cáo… “Bí danh là vương giả” là bút danh của Ngao Đông! Trời ơi, tôi đã cảm thấy anh ta nhìn rất quen mắt, có thể do ngày đó đeo kính, không giống hình tượng xuất hiện thường ngày, tôi nhất thời không có nhận ra!”

“Ngao Đông?” Tô Tân ngây ngẩn cả người.

Cô không phải người hay quan tâm đến văn học mạng, cũng nghe đại danh của người này.

Tác gia tài phú nằm top 3 bảng xếp hạng, đứng nhất trang văn học mạng tiếng Trung Tần, nhà văn bạch kim Ngao Đông.

Trách không được “Bí danh là vương giả” ở Hồng Giang nhiều năm như vậy chỉ lề mà lề mề viết hai quyển tiểu thuyết, trách không được weibo thường xuyên thần ẩn, trách không được ngay từ đầu nói không có ý định bán ra bản quyền tiểu thuyết, trách không được trước khi chia tay nói với cô khẳng định “Nhất định sẽ không làm cho cô thất vọng.”

Cô đây là dùng tiền mua cải trắng được một cục vàng.

*Vở kịch nhỏ:

Giản tổng: Vợ tôi thật tuyệt vời!!

Team edit: Ha ha, Tô Tân còn là vợ anh sao 😼

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN