Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
Chương 83: Hét lên một tiếng.
Vào thời điểm bắt đầu, linh hồn của Tô Tân như bị kéo ra, đứng trêи đỉnh cao, tàn nhẫn kiểm tra mọi thứ gặp phải sau khi cô gặp Giản Diệc Thận.
Cô chợt hiểu rằng lý do khiến cô không muốn bước vào cuộc hôn nhân lần nữa, không phải là những lý do nghe có vẻ hợp lý mà cô đã nói với Giản Diệc Thận.
Cái gì mà mối quan hệ yêu đương hiện tại rất thoải mái dễ chịu, ngắm hoa trong màn sương mới là tốt nhất, cả hai đền rất bận, sợ phải đối phó với cô bát đại di . . . Mọi thứ chỉ vì sợ lại bị tổn thương.
Cô không còn như thời thiếu niên liều lĩnh theo đuổi tình yêu một cách tuyệt vọng nữa, càng không vì yêu mà nỗ lực nhiệt tình, cô đặt tình cảm của mình vào Giản Diệc Thận ở một phạm vi an toàn, không muốn vượt qua lôi trì nửa bước.
Cô mất hết can đảm để tin vào tình yêu và hôn nhân.
Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra. Thế giới quá khó đoán, từng phút từng giây đều có thể xảy ra, trong giây đầu tiên xảy ra tai nạn, dù là máy nhảy hay là hot search, trong nội tâm cô nổi lên ý niệm đầu tiên chính là Giản Diệc Thận.
Đừng lại lo trước lo sau, cũng đừng sợ tổn thương, chỉ cần trong lòng vẫn còn yêu, dù có dùng lực ôm cứng, cố gắng nỗ lực đi, tình yêu cuối cùng sẽ phai nhạt, không còn vẹn nguyên . . .
Những suy nghĩ hỗn độn trong đầu vụt qua, Tô Tân hít sâu vài hơi, xoa dịu tâm trạng đang kϊƈɦ động.
Bây giờ cô đã hiểu rõ tâm tư mình, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm hiểu rõ ràng vấn đề bên ngoài, đầu hot search trống trơn như vậy, cũng nhìn không ra hướng giải quyết và mức độ nghiêm trọng, cô tự kiềm chế mà suy nghĩ lung tung.
Nếu toàn bộ ứng dụng có nội dung khiêu ɖâʍ nghiêm trọng, thì pháp nhân của công ty phải chịu trách nhiệm về vấn đề này và có khả năng phải chịu trách nhiệm hình sự, nếu chỉ là cải chính, thì vấn đề không quá lớn, nhiều nhất sẽ bị phạt.
Cô ấn mở hot search và vội vàng nhìn lướt qua, tài khoản tài chính trêи hot search đưa tin chính thức, chỉ đem chuyện ứng dụng Nhanh Chụp bị cưỡng chế loại bỏ do có nội dung khiêu ɖâʍ, tình huống cụ thể còn chờ phóng viên phỏng vấn thêm. Ngược lại một số tài khoản marketing lại có nhiều phát ngôn châm ngòi thổi gió, giống như một giây sau Nhanh Chụp sẽ đóng cửa, tổng giám đốc ngồi tù, thấy vậy Tô Tân hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Cư dân mạng ăn dưa thì không hiểu ra sao, ở phía dưới bình luận cái gì cũng nói.
[ Ảnh chụp màu vàng ở đâu? Mỗi ngày xoát đều không nhìn thấy, nhiều lắm là có người nào đó đăng một số video hài hước mà thôi. ]
[ Tài khoản Chụp Nhanh của tôi vẫn còn dùng được. ]
[ Đúng là không thể download, đậu đen rau muống! ]
[ Táo bạo, thẻ chụp nhanh của tôi đã trở thành một con chó, vì vậy tôi phải gỡ cài đặt. ]
. . .
Thật thật giả giả không phân biệt được, Tô Tân lập tức mở ứng dụng cửa hàng ra tìm tòi một chút, quả nhiên không còn app Nhanh Chụp, nhưng điện thoại cô không tải Nhanh Chụp, không biết tình hình hiện tại của phần mềm như thế nào.
Bên trong wechat Giản Diệc Thận không trả lời tin nhắn của cô, cô suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Hoắc Chí Từ.
Hoắc Chí Từ cũng mới biết chuyện này, hắn an ủi Tô Tân: “App Nhanh Chụp trong điện thoại anh vẫn còn dùng được, chỉ là công cụ tìm kiếm vô dụng, danh sách hot cũng bị thu hồi. Anh cảm thấy không có phải chuyện lớn gì, Diệc Thận người này tại trái phải rõ ràng, không có khả năng sẽ đụng vào lôi tuyến, nhất định có gì đó hiểu lầm, anh đã nhờ anh trai tìm hiểu một chút tình hình, có tin tức sẽ báo cho em.”
“Vậy được, anh bên này hỏi thăm một chút, em đến công ty anh ấy xem sao.” Tô Tân vội vã thay quần áo, sau đó giải thích với chị Diêu, nhờ chị ấy tham dự bữa tiệc của Phòng Thương Mại Thành phố thay mình.
Vừa ra tới cửa đang định mở cửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó, tay cầm nắm cửa dừng lại.
Sau vài giây, cô quay lại và nhanh chóng bước vào thư phòng.
Mở rương ra, cẩn thận lấy ra sợi dây chuyền sừng trâu C-cline kia, nhẹ nhàng vuốt nhẹ chữ J được khắc trêи sừng trâu một lúc rồi đeo vào cổ.
Trong gương, viên kim cương chữ C trêи sừng tỏa sáng lấp lánh, tượng trưng cho tình yêu đẹp và vĩnh cửu.
Tô Tân cầm mặt dây chuyền và ấn nó về phía cơ thể mình, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Trụ sở chính của khoa học kỹ thuật Thận Ngôn nằm bên bờ sông, nằm ở phía Nam con sông, bên trái là quảng trường mới náo nhiệt, xe cộ qua lại rất đông đúc, đặc biệt là vào thời điểm cuối năm, nhìn một mảnh cảnh tượng phồn hoa.
Toàn bộ tòa nhà chỉ có một công ty Thận Ngôn, quầy lễ tân rất nghiêm ngặt, ra vào bắt buộc phải có thẻ, Tô Tân bị chặn lại bên ngoài.
Nhìn sức lực của những nhân viên bảo vệ này và lễ tân, công ty có lẽ vẫn hoạt động bình thường, tâm Tô Tân thoáng ổn định lại, đang lo lắng không biết làm cách nào để vào được thì cửa thang máy mở ra, Giản Diệc Noãn vừa vặn bước ra.
Nhìn thấy Tô Tân, Giản Diệc Noãn vừa mừng vừa sợ, bước nhanh lên đón: “Chị Tô sao chị lại tới đây? Có phải tới tìm anh em không? Đến, em dẫn chị đi lên!”
“Anh em có ở đây sao?” Tô Tân có chút nghi ngờ.
“Nếu không có ở đây, vừa nghe chị đến còn không phải chạy vội đến sao” Giản Diệc Noãn nắm lấy tay cô không chịu buông ra, tự tin nói “Chờ đã, em sẽ gọi cho anh ấy.”
Tất nhiên, cuộc gọi không được thông qua, Giản Diệc Noãn một thân mồ hôi, vội vàng đảo mắt, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì, chị đến bộ phận của em chơi một lát, không thì chúng ta đến phòng làm việc của anh ấy chờ.”
“Vậy được.” Tô Tân đồng ý.
Giản Diệc Noãn sửng sốt, sợ cô đổi ý, lập tức dẫn cô đi vào thang máy: “Đi, dẫn chị đi xem lãnh thổ của anh trai em.”
Vị đại tiểu thư này vẫn luyến huynh như trước đây. Trong một phút ở thang máy, cô nàng đã đem Giản Diệc Thận thổi phồng một trận, gọi anh trai mình là thiên tài kinh doanh duy nhất trêи thế giới.
Thuận nước đẩy thuyền, Tô Tân đi theo thăm một vòng các bộ phận quan trọng, lơ đãng lắng nghe tiếng đại tiểu thư nịnh hót Giản Diệc Thận, rồi cẩn thận quan sát hoạt động của các bộ phận khác của công ty.
Công ty hoạt động một cách có trật tự, nhân viên đang làm việc bình thường. Điều duy nhất hơi lạ là bộ phận kỹ thuật ở tầng 12. Nhìn từ cửa sổ kính, sắp đến giờ ăn tối, bộ phận kỹ thuật vẫn đang rất bận rộn. Toàn bộ khu làm việc bán mở chật kín chỗ ngồi, một số giám sát viên tập trung trước máy tính với những biểu cảm ngưng túc, không biết đang thảo luận gì.
“Bọn họ bình thường cũng bận rộn như vậy sao?” Tô Tân trầm ngâm hỏi.
Giản Diệc Noãn gãi đầu, cũng có chút bối rối: “Bọn họ bình thường không sao, chính vì hot search mà phát nổ, phiên bản mới phải cập nhật trong đêm nên phải tăng ca, hôm nay chuyện gì đã xảy ra sao?”
Giản Diệc Noãn định mở cửa vào hỏi, Tô Tân kéo cô nàng lại, tự nhiên đi về phía trước: “Đi thôi, chuyện lập trình viên, em hỏi cũng không hiểu.”
Nhìn Giản Diệc Noãn cái gì cũng không biết, nên cô mơ mơ màng màng đi, bằng không lấy tính tình của mình sẽ không giữ được bình tĩnh nháo đến nơi Giản Thành Trạch, ngược lại làm cho lão nhân gia lo lắng.
Ở cấp cao nhất, mọi người từ văn phòng của tổng giám đốc ra đón, đúng như Tô Tân đoán, Giản Diệc Thận không ở văn phòng, Đàm Phi cũng không thấy.
Giản Diệc Noãn yêu cầu mọi người mở cửa, vừa định ngồi xuống với Tô Tân thì điện thoại reo lên.
Cô nàng kết nối, nghe một hồi rồi cúp máy, ngượng ngùng nói: “Chị Tô, chị ở đây đợi một lát, em còn có chuyện phải xử lý, mất khoảng nửa tiếng. Nếu lúc đó anh hai còn chưa trở lại, chúng ta liền cùng nhau đi ăn cơm.”
Văn phòng của Giản Diệc Thận được trang trí rất đặc biệt, ngăn tủ, bàn làm việc, ghế sofa đều được thiết kế đầy phong cách, sang trọng.
Bàn làm việc rất sạch sẽ, ngoại trừ máy tính và điện thoại, các tài liệu còn lại đều được xếp gọn gàng ở một bên bàn, chính giữa có khung ảnh.
Cô cầm lên xem, bên trong khung hình là hình cưới của cô và Giản Diệc Thận. Hai người mặc trang phục truyền thống màu đỏ của Trung Quốc, Giản Diệc Thận nhìn sang một bên, mà cô thì tập trung vào việc vén phần tóc vướng vào nút cổ áo đầu tiên của Giản Diệc Thận.
Bức ảnh này được chụp rất tốt, ánh mắt của Giản Diệc Thận rơi vào lọn tóc cô, ánh mắt mang theo dịu dàng, mà biểu cảm của cô lại chăm chú, cơ thể cô nghiêng về phía Giản Diệc Thận, hai người gần như không có khoảng cách, càng bởi vì sợi tóc quấn quanh mà thêm một chút cảm giác vương vấn.
Tô Tân nháy mắt có chút hoảng hốt.
Vào ngày cưới, tâm Giản Diệc Thận không cam tình nguyện, hầu hết các bức ảnh đều để khuôn mặt nghiêm, Tô Tân vất vả lắm mới lựa ra được mấy tấm, xem như bảo bối mà đóng khung, cất trong ngăn kéo thư phòng mình, cũng không biết làm cách nào Giản Diệc Thận lật ra được.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Giản Diệc Thận, lòng Tô Tân lập tức ổn định.
Phải tin tưởng Giản Diệc Thận, càng phải tin tưởng những gì mình tận mắt thấy.
Khoa học kỹ thuật Thận Ngôn hiện đang hoạt động bình thường, hot search do những tài khoản tài chính và các tài khoản marketing cũng không biết phía sau là người hay quỷ, nói không chừng là có người ở sau lưng cố ý làm trò, cô không cần suy nghĩ lung tung, bằng không ngược lại khiến Giản Diệc Thận có thêm phiền phức.
Giản Diệc Thận nhất định giải quyết được chuyện này, dù có bất trắc gì, cô cũng sẽ cùng anh vượt qua khó khăn.
Cô đặt khung ảnh xuống, ngồi lên ghế của Giản Diệc Thận, lấy tờ giấy ghi chú ra, viết mấy chữ: Anh về sớm nhé, em nhớ anh.
Cô lấy máy ảnh ra và chụp tờ giấy ghi chú ở trêи bàn làm việc rồi đăng lên Weibo.
[ Chữ của tôi, có đẹp không? ]
Weibo của cô hiện có hơn mười vạn fan hâm mộ. Thuộc tính của người hâm mộ là hỗn hợp, cô sở hữu fan lớn tuổi từ khi bắt đầu thi biện luận, dân mạng thích ăn dưa, có fan của phim « Vô Địch Thiên Hạ » và phim « Ác Mộng » đương nhiên, hầu hết người hâm mộ của Cố Phi Nam chú ý cô vì một số chuyện
Không lâu sau khi Weibo được đăng tải, đã có gần 100 lượt phản hồi.
[ Rất đẹp, nữ thần làm cái gì đều đẹp. ]
Này xem xét ra là fan của cô.
[ Em giúp tỷ tỷ nhắc nhở @ Cố Phi Nam quá không ra gì, đi quay chương trình giải trí lâu như vậy vẫn chưa trở lại! ]
Xem ra là fan CP Tâm Nam Cực, không biết làm sao lại đem giấy ghi chú của cô đặt lên người Cố Phi Nam.
[@ Giản Diệc Thận chồng trước làm sao còn chưa tới bình luận cọ nhiệt? Đang thương tâm phải không? ]
Xem ra dân mạng ăn dưa rất thích bát quái.
. . .
Vào lúc này, Tô Tân thực sự hy vọng Giản Diệc Thận có thể đột nhiên xuất hiện trêи mạng, để lại bình luận trêи weibo, vậy anh nhất định sẽ hiểu ý của cô, đúng không? Nếu như không hiểu, nhìn giấy ghi chú trêи bàn làm việc hẳn sẽ biết cô đến.
Từ văn phòng đi ra, đã sáu giờ. Tô Tân đã từ chối lời mời đi ăn cùng của Giản Diệc Noãn, hiện tại cô không có tâm tình, cũng sợ rằng mình sẽ lộ ra sơ hở gì
Năm nay là một mùa đông ấm áp, sắp tết nguyên đán thời tiết cũng không lạnh, trêи quảng trường rất đông du khách, đặc biệt là xung quanh cây Tết khổng lồ, vây quanh người chụp ảnh.
Tô Tân đi dạo về phía Cây Năm Mới và muốn tham gia vào cuộc vui.
Mới đi được nửa đường, giác quan thứ sáu của cô cảm nhận được gì đó. Cô đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ chỉ cách cô một hai bước, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người bên kia.
Tô Tân cảnh giác lùi lại một bước: “Anh làm gì?”
“Em yêu, đừng giận anh nữa, hôn một cái ” Người thanh niên cười trêu chọc, trông như thể say rượu, nhưng duỗi tay rất nhanh và chuẩn xác, lập tức bắt lấy áo khoác của cô.
Một cỗ đại lực đánh tới, áo lông bị kéo ra, Tô Tân bị kéo đến lảo đảo một bước, mắt thấy người kia muốn hôn lên mặt cô.
Trong điện quang hỏa thạch, Tô Tân lắc mình một cái, cởi áo khoác ra, người thanh niên tiến lên một bước, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, lập tức dừng đà và quay đầu lại và lao vào Tô Tân một lần nữa, miệng loạn ngữ trêu đùa.
Tô Tân nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó nhanh nhẹn quay sang một bên, một cước nhẹ, ném qua vai, đè hắn úp mặt xuống đất.
* Tác giả có lời muốn nói :
Thố ca: Tiểu Tân soái soái!
Giản tổng: Vợ tôi.
Thố ca: . . .
Thố ca: Phi, không biết xấu hổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!