Học trưởng vốn phụ trách tiếp đón tân sinh viên bị người ta gọi đi, nên chỉ đại khái đường đi cho họ. Nguyên Dã và Quan Châu đi vòng quanh hồ một vòng, vẫn không tìm thấy chỗ.
Trời nóng khiến đỉnh đầu Nguyên Dã rịn một tầng mồ hôi, nỗi bực dọc trong lòng bị kéo lên đỉnh điểm. Nhưng dù bực bội trong lòng, thì khi mở miệng hỏi đường anh vẫn rất lễ phép, phía trước có hai người đi tới, Nguyên Dã khách khí đi qua, hỏi người ta: “Bạn học ơi chào bạn, cho mình hỏi một chút, ký túc xá ở chỗ nào nhỉ?”
Nguyên Dã tự giác gọi tiếng “Bạn học” kia vô cùng thân thiết, hỏi đường cũng mang theo xưng hô, lại còn “chào bạn nữa”. Nhưng người đối diện không phản ứng lại anh, mà người bên cạnh thì nhìn anh như cười như không. Vóc dáng hai người đều rất đẹp, khi đó Nguyên Dã thầm nghĩ trong lòng, cái nôi đào tạo ngôi sao có khác, tùy tiện đụng hai người mà cũng đẳng cấp như vậy à?
Thực ra khi đó Nguyên Dã mới mười bảy, trông nhỏ thó, mặt non choẹt như học sinh cấp ba. Tuy rằng ở trường anh là anh trai năm ba, nhưng với người khác anh cùng lắm chỉ là một cậu sinh viên năm nhất, sau lưng lại còn đeo balo hành lý. Anh cảm thấy mình rất lễ phép, nhưng thực ra chỉ như một đứa nhóc choai choai, trông thấy hai người anh lớn, không biết đường gọi “học trưởng”, há miệng ra đã là “Bạn học ơi”.
Hai người “bạn học” đối diện anh chính là Phương Thiệu Nhất và Giản Tự, đều là hai tiểu sinh đang nổi, không phải phim của đạo diễn nổi tiếng thì không nhận. Năm mười sáu tuổi Phương Thiệu Nhất đóng bộ phim “Bão cát” của đạo diễn Vi Đồng, một lần đã thành danh. Giản Tự lại càng không phải nhắc tới, bốn tuổi đã bắt đầu đóng phim truyền hình, các diễn viên nổi tiếng ở tuyến một, không ít người từng đóng vai ba mẹ anh ta. Thế nhưng khi đó Nguyên Dã không biết bất cứ ai. Anh không biết không phải vì hai người họ không đủ hot, không đủ nổi tiếng, thực sự là Nguyên Dã không chú ý tới những chuyện đó, anh không hay xem tivi, lên mạng cũng chỉ chơi game viết gì đó, vốn hoàn toàn không quan tâm.
Dưới cái nhìn của anh hai người này đều rất đẹp trai, nhưng vẫn hơi bực dọc. Một người thì không lên tiếng, một người thì chẳng hiểu đang cười cái gì, sao mà tệ thế.
Nguyên Dã chau mày nhìn hai người họ: “Không biết à?”
Giản Tự chỉ chỉ về phía sau, cười nói: “Đi về phía trước, tới đầu đường thì rẽ trái.” Anh ta nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Bạn học nhỏ.”
“Cảm ơn.” Nguyên Dã đeo hành lý đi về phía trước, trả lại một câu, “Bạn học nhỏ.”
Dù sao từ nhỏ anh cũng bé hơn các bạn cùng lớp, giáo viên và bạn học cứ hở ra lại gọi anh là “nhóc Nguyên Dã”, bởi vậy nên Nguyên Dã khó chịu nhất là chuyện người khác lấy việc anh nhỏ tuổi ra nói. Anh đi được mấy bước còn nghe thấy ở phía sau, anh chàng vừa lên tiếng nói với người bạn câm như hến của mình: “Ha ha, ông nghe thấy chưa, nhóc ấy gọi tôi là bạn học nhỏ.”
Đó là lần đầu tiên Nguyên Dã và Phương Thiệu Nhất chạm mặt, anh hỏi đường Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất không phản ứng lại anh. Cũng vì Quan Châu nhát gan, tính cách quá hướng nội. Thực ra khi đó Quan Châu núp sau Nguyên Dã, cậu ta nhận ra, cậu ta không biết Phương Thiệu Nhất, chưa từng xem bộ phim “Bão cát”, nhưng cậu ta nhận ra Giản Tự, từng xem phim người này đóng. Nhưng cậu ta không dám đi lên nói một câu, trong lòng vẫn cảm thấy ngại ngùng và thấp thỏm khi thấy ngôi sao, không dám há miệng.
Sau đó mỗi lần Nguyên Dã nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy rất kỳ diệu, trường của Quan Châu nhiều người như vậy, sao anh vừa hỏi đã hỏi Phương Thiệu Nhất. Nguyên Dã luôn nói đây là sự dẫn dắt của số mệnh, nên họ gặp nhau, nên họ bên nhau.
Trường anh rất gần trường của Quan Châu, cuối tuần Nguyên Dã rảnh rỗi không có việc gì lại chạy tới trường của họ. Khi đó Nguyên Dã còn nhỏ, trường của Quan Châu có rất nhiều soái ca mỹ nữ, nhưng anh không để ý, anh chỉ đơn thuần tới tìm Quan Châu chơi.
Sau đó Nguyên Dã mới biết, hai người anh tình cờ gặp mặt ngày hôm đó là ngôi sao, đóng phim. Anh còn cố ý xem phim “Bão cát”, xem xong thế mà lại cảm thấy rất yêu thích.
Bộ phim kia giành giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất và biên kịch xuất sắc nhất ở nước ngoài, là một bộ phim rất ghê gớm. Nguyên Dã học ngôn ngữ Trung, anh rất thích câu chuyện kia. Trong phim Phương Thiệu Nhất đóng vai nhân vật chính khi còn trẻ, trong đó có một cảnh hắn đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười về phía ống kính, nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nở nụ cười như vậy rất khó. Đôi mắt sáng trong, tràn ngập ước mong với tương lai, cũng mang theo rất nhiều mộng tưởng về một tương lai tươi sáng, sự ngây thơ tự tại của nhân vật chính thuở thiếu thời đều được ẩn chứa trong đôi mắt ấy. Thế nhưng không thể cười quá ngu, phải thật thuần khiết, phải thật rạng rỡ.
Sau này Phương Thiệu Nhất kể, cảnh ấy Vi Đồng để hắn quay hơn hai trăm lần. Từ ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim đã bắt đầu cười, cứ cười như vậy hơn bốn tháng. Vi Đồng không giải thích điều gì với hắn, chỉ bảo hắn quay về phía ống kính cười ra đủ thần thái. Cứ cách một hai ngày lại quay mấy lần, mãi đến ngày đóng máy vẫn còn quay một lần nữa. Ba giây này được lấy ra từ trong hơn hai trăm lần quay ấy, lặp lại nhiều lần khiến tâm tình cũng dần lắng đọng, chuyện này với một diễn viên mười sáu tuổi mà nói là rất khó.
Bộ phim này Nguyên Dã xem hai lần, đến lần thứ hai anh vừa gặp lại Phương Thiệu Nhất liền nhận ra.
Nguyên Dã từ ký túc xá của Quan Châu quay trở về trường học mình, từ đằng xa đã trông thấy Phương Thiệu Nhất. Hắn mặc đồ thể thao, phía sau còn có mấy cô gái bám theo. Nguyên Dã thoải mái đi tới, chậc lưỡi một cái, cười hì hì về phía Phương Thiệu Nhất, “Này bạn học!”
Phương Thiệu Nhất nhìn về phía anh, cũng không biết có còn nhớ hay không.
Nguyên Dã đi về phía hắn, không hề keo kiệt lời khen của mình. Lúc đó anh thấp hơn Phương Thiệu Nhất không ít, bởi vậy nên lúc anh tới gần Phương Thiệu Nhất nói chuyện còn phải ngước đầu lên: “Em từng xem phim của anh rồi.”
Phương Thiệu Nhất có hơi lạnh lùng, dường như hắn thường xuyên trải qua chuyện này, hắn hờ hững nhướng mày: “Tôi phải nói cảm ơn à?”
“Không cần.” Nguyên Dã lắc đầu, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười, “Em xem là chuyện của em.”
Mới đầu họ quen nhau cũng là Nguyên Dã tự mình tìm đến. Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì thích bộ phim kia, nên có cảm giác yêu phim yêu cả đường đi mà thích Phương Thiệu Nhất. Thực ra Nguyên Dã là một người tính tình rất tệ, cũng không kiên nhẫn chủ động bám lấy người khác, Phương Thiệu Nhất vẫn là người đầu tiên. Nguyên Dã dẻo miệng, mỗi lần gặp hắn trong trường học đều cười hì hì chào hỏi một tiếng “anh Nhất”, giọng điệu như quen thuộc lắm.
Gặp nhiều lần Phương Thiệu Nhất cũng không lạnh mặt nữa, mỗi lần thấy Nguyên Dã còn có thể mỉm cười với anh. Hồi đó Phương Thiệu Nhất còn tưởng Nguyên Dã cũng học trường mình, hỏi anh: “Em học ngành gì?”
Nguyên Dã nói: “Em học Trung văn, năm ba.”
Phương Thiệu Nhất nhướng mày lên, nhìn anh: “Em năm ba?”
“Vâng.” Nguyên Dã gật đầu, còn cười nói, “Em biết anh năm tư.”
Phương Thiệu Nhất lại nhìn gương mặt anh, bật cười: “Em bao tuổi?”
Nguyên Dã cũng không biết khi đó vì sao, anh không nói thật, nhưng cũng không nói dối, chỉ nói qua quýt: “Anh năm tư em năm ba, thế thì em nhỏ hơn anh một năm rồi.”
Sau đó để chứng minh mình thực sự học năm ba, Nguyên Dã đưa thẻ sinh viên của mình ra.
Phương Thiệu Nhất hỏi anh: “Không học trường anh à?”
“Không ạ,” Nguyên Dã nói, “Em tới tìm bạn thôi.”
Dạo đó cứ cuối tuần Nguyên Dã lại chạy qua bên đây, nhưng không thường xuyên gặp được Phương Thiệu Nhất, không phải lúc nào hắn cũng ở trường học. Mỗi lần hắn về Quan Châu sẽ nói với anh, Phương Thiệu Nhất về trường rồi. Khi đó tính tình Nguyên Dã như một chú nghé ngang tàng, anh ôm niềm vui rạo rực chạy tới ký túc xá của Phương Thiệu Nhất. Phương Thiệu Nhất mở cửa ra trông thấy anh đều vui vẻ, lắc lắc đầu: “Tin tức của em nhanh nhỉ.”
“Em có nhãn tuyến đấy.” Trên mí mắt Nguyên Dã có một vết sẹo rất nhỏ, mỗi lần cười ở đó lại tạo thành một cái hố nhỏ, rất thú vị. (Nhãn tuyến: chỉ người bí mật tình báo)
Phương Thiệu Nhất nghiêng đầu, dịch sang bên cạnh: “Vào ngồi một chút chứ?”
“À, vâng.” Nguyên Dã gật đầu.
Phương Thiệu Nhất ở phòng đôi, cao cấp hơn phòng của đám Quan Châu nhiều. Trong phòng chỉ có mình hắn ở, hắn để Nguyên Dã ngồi xuống ghế của mình, bản thân thì rót nước cho anh. Nguyên Dã lấy vài cuốn sổ nhỏ từ trong balo mình ra, nói với hắn: “Anh Nhất, ký tên cho em đi.”
Phương Thiệu Nhất hỏi anh: “Làm gì?”
Nguyên Dã nói: “Bán chữ ký, em dự định phát triển, sau này có nghề tay trái rồi.”
Phương Thiệu Nhất đã quen với cách nói chuyện ngả ngớn của anh, hắn nhận lấy chiếc bút, ký tên cho anh.
Khi đó hai đứa con trai ở bên nhau không có nhiều tâm tư trong ngoài như vậy, anh là ngôi sao còn em chỉ là một đứa nhóc bình thường, em không có ý đồ gì với anh, chỉ thích chơi với anh vậy thôi, có gì đâu mà. Em cùng lắm chỉ là giúp mấy bạn nữ trong lớp xin chữ ký, chỉ chữ ký thôi chứ em cũng không chiếm gì của anh. Khi đó trong lòng Nguyên Dã anh và Phương Thiệu Nhất là bạn bè, là anh em, mới đầu cảm thấy mới mẻ trước thân phận của Phương Thiệu Nhất, dần dà thì như vậy. Hẳn là Phương Thiệu Nhất cũng thích tính cách không theo lối thường của anh, coi anh như một cậu em, không có việc gì thì chơi cùng anh.
Nguyên Dã vẫn thường cùng ăn cơm với Phương Thiệu Nhất trong căn tin trường. Xung quanh có rất nhiều nữ sinh, Nguyên Dã nhỏ giọng hỏi Phương Thiệu Nhất: “Anh Nhất à, ngày nào cũng như vậy anh có thấy phiền không?”
Phương Thiệu Nhất chỉ nói: “Quen rồi.”
“Nếu là em em phiền chết mất.” Nguyên Dã gặm bắp ngô, sau đó lại nói, “Giờ em phiền muốn chết.”
Phương Thiệu Nhất cười nói: “Ăn đồ của em đi.”
Quan Châu nhanh chóng bị Nguyên Dã thất sủng, Nguyên Dã đã chơi với cậu ta hơn mười năm rồi, nhìn cậu ta không thấy có cảm giác mới mẻ nữa. Hồi đó Nguyên Dã một lòng một dạ chỉ muốn chơi cùng Phương Thiệu Nhất, thậm chí Giáng Sinh năm đó còn đón cùng Phương Thiệu Nhất.
Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã đều không có khái niệm gì về Giáng Sinh, chỉ coi như một cuối tuần bình thường. Nguyên Dã ngồi trong phòng ký túc của Phương Thiệu Nhất, ngồi bên giường của hắn, duỗi chân ra còn tùy ý rung. Phương Thiệu Nhất ngồi trên ghế đọc sách, một lúc sau ngẩng đầu lên hỏi anh: “Có muốn tới đoàn phim xem không? Anh dẫn em đi nhé?”
Nguyên Dã hỏi: “Đoàn phim của đạo diễn Vi ạ?”
Phương Thiệu Nhất lắc đầu cười: “Chẳng lẽ phim nào anh đóng cũng là của đạo diễn Vi à?”
Nguyên Dã nói: “Thế thì em không đi đâu.”
Ngoài miệng nói không đi, nhưng cuối cùng vẫn đi theo. Đó là lần đầu tiên anh tới phim trường, hoành tráng đến mức ngạc nhiên. Đó là một bộ phim cổ trang, bối cảnh chiến tranh, cả đoàn làm phim mấy trăm người, Phương Thiệu Nhất đóng vai một vị vua trẻ tuổi, giờ vẫn còn chưa tới phân cảnh của hắn.
Lúc đó Nguyên Dã đội mũ trượt tuyết to sụ tròn vo, trên người còn đeo balo, đứng phía sau như một cậu nhóc tổ đạo cụ.
Có người khuân đồ đi qua họ, Phương Thiệu Nhất duỗi tay kéo Nguyên Dã về phía mình, dặn rằng: “Đừng để họ va vào em.”
Nguyên Dã để anh chàng khuân đồ kia lách qua, cái eo uốn cong suýt chút nữa thì ngã, cũng may mà Phương Thiệu Nhất đứng bên cạnh anh, Nguyên Dã liền đổ người về phía hắn, gương mặt úp vào cổ áo hắn.
Khoảnh khắc ấy mùi hương trên người Phương Thiệu Nhất đột nhiên lùa vào mũi Nguyên Dã, anh vẫn rất thích mùi hương này trên người Phương Thiệu Nhất, trong ký túc xá của hắn vẫn luôn thoảng hương thơm nhàn nhạt như này, rất dễ chịu. Phương Thiệu Nhất theo bản năng giơ tay lên ôm lấy anh một chút.
Nguyên Dã dựa vào người hắn phải đến ba bốn giây, mãi đến khi anh chàng khuân đồ kia đi qua anh mới đứng thẳng người ngẩng đầu lên.
Anh đút tay vào túi áo, rồi lại lấy tay ra xoa xoa chóp mũi. Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Phương Thiệu Nhất, đôi mắt đối diện với hắn, tấm bảng hắt sáng cách đó không xa chiếu vào đôi mắt anh, trông sáng đến lạ kỳ. Nguyên Dã xoa mũi xong cười hì hì, bảo rằng: “Anh Nhất à, người anh thơm quá.”
Nguyên Dã nói xong lại dán tới, dúi mũi vào cổ áo Phương Thiệu Nhất, thậm chí chóp mũi còn chạm vào quai hàm hắn.
Trời rất lạnh, chóp mũi anh cũng lành lạnh theo. Khoảnh khắc ấy da dẻ chạm nhau một thoáng, như chuồn chuồn lướt nước, như nụ hôn hàm súc giữa bươm bướm với chú mèo con.