Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai


Chương 11


Người dẫn chương trình thanh âm êm tai, mang theo ý cười nói: “Xin chào.”

Trương Mục ngồi dậy, trả lời: “Xin chào, Trần lão sư.” Trần lão sư là tên mà fans của chương trình hay gọi MC.

“Xin hỏi tên của ngài là gì?”

Trương Mục nói: “Tôi họ Trương.”

“Ok, ngài Trương. Chúc mừng ngài trở thành người nghe may mắn tối nay.” Trần lão sư hỏi tiếp: “Ngài có chuyện gì muốn nói với ai không?”

Trương Mục hít sâu một cái: “Tôi có rất nhiều lời muốn đích thân nói với cha.”

Trần lão sư không hỏi tại sao cậu phải dùng cách này, thành thạo khống chế tình hình: “Được rồi, vậy thời gian tiếp theo sẽ dành cho ngài, ngài có thể thoải mái nói ra những lời trong lòng. Nếu cha ngài cũng là người nghe radio của chúng tôi thì tôi tin rằng người đó chắc chắn sẽ nghe được.”

“Cảm ơn.” Trương Mục nói: “Cha tôi là fan của chương trình nhiều năm rồi.”

Trần lão sư mỉm cười: “Chắc ông ấy bây giờ đã nghe được giọng của ngài.”

Trương Mục giật mình, cậu thấy hơi khẩn trương, rõ ràng đã suy nghĩ cẩn thận những lời định nói mà lúc này lại không biết phải nói gì. Im lặng một chút, Trương Mục cúi đầu, buồn chán áy náy, tiếng nói từ radio truyền ra: “Cha, sinh nhật vui vẻ! Xin lỗi, con không thể ở bên người lúc sinh nhật.”

Cậu dừng một lát, giọng nói trở nên ngưng trọng mà kiên định: “Dạo này con gặp phải rất nhiều chuyện tồi tệ, nhưng điều tệ nhất, vẫn là khiến cha mẹ thất vọng về con. Cha, người là một người cha tốt, từ khi còn là một đứa trẻ, con đã ngưỡng mộ cha, con luôn lắng nghe cha nói và tin rằng đó là đúng. Đây là lần đầu tiên con cãi lại, chống đối, bảo cha đã sai rồi. Con biết, cha chắc chắn thất vọng về con. Con xin lỗi, là con ích kỷ, phụ lòng cha mẹ. Nhưng con nhớ rằng, cha từng dạy con, làm người phải trung thực, dũng cảm, không thẹn với lòng, cho nên con lựa chọn đối mặt và chấp nhận con người thật của bản thân. Con biết những gì hai người mong đợi, con đã cố gắng thử thay đổi nhưng thật sự không thể làm được, có lẽ vĩnh viễn cũng không làm được. Con xin lỗi.”

Trương Mục hít một hơi, nói tiếp: “Lựa chọn của con là ích kỷ, nổi loạn, không quan tâm đến tâm tình cha mẹ, con hiểu, cha mẹ đánh hay mắng con đều được, con không sao hết. Con chỉ hy vọng cha mẹ có thể hiểu con. Cha, mẹ, cả hai là người thân yêu nhất của con, con mong rằng cho dù cả thế giới đều không hiểu con, ít nhất vẫn còn hai người đứng về phía con. Bởi vì con vẫn là con trai của cha mẹ, chưa bao giờ thay đổi.”

Trương Mục nói liên tục, không kìm được cảm xúc: “Con luôn cảm thấy đau khổ, âm thầm giấu đi tất cả, chỉ sợ cha mẹ biết, sợ hai người nhìn con bằng ánh mắt chán ghét, nên càng không biết nên đối mặt với hai người thế nào. Vì thế sau khi cha mẹ biết, con đã thở phào nhẹ nhõm vì không phải giả vờ nữa. Con yêu cha mẹ rất nhiều, cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ con. Cuối cùng, con mong cha mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc.”

“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Trần lão sư, đã làm phiền rồi.” Trương Mục rũ mắt, nói.

Trần lão sư không ngắt lời, chỉ im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng an ủi, cảm ơn cuộc gọi tối nay của cậu.

Cúp điện thoại, Trương Mục chưa bình tĩnh lại được, tính cách cậu từ nhỏ luôn lạc quan, chỉ nhớ rõ những chuyện hạnh phúc, chưa bao giờ biết đáy lòng mình đè nặng nhiều cảm xúc không được giải phóng như vậy.

Tiêu Tiên ngồi cạnh giường, nghe Trương Mục nói cũng hơi rung động, mới vừa suy nghĩ nên an ủi cậu vài câu, Trương Mục đã xoay người đột nhiên nhào vào l0ng nguc anh, vòng tay ôm chặt eo Tiêu Tiên. Tiêu Tiên không đề phòng bị đụng ngã ngửa ra sau, vội vàng ổn định cơ thể, bất đắc dĩ nhìn Trương Mục chôn trong ngực mình.

Trương Mục hồn nhiên không phát hiện, ôm chặt Tiêu Tiên, cảm thụ nhiệt độ của anh, giọng nói rầu rĩ mang theo chút nghẹt mũi: “Tiêu ca, cảm ơn anh, em rất cảm động, thật sự, cảm ơn anh nhiều. Anh thật tốt, sao anh lại tốt đến thế, em cảm động sắp phát khóc rồi này.”

Tiêu Tiên có chút mờ mịt. Nghĩ về mọi chuyện, anh không cho rằng mình đã làm một việc tuyệt vời. Anh đã làm rất nhiều dự án có sức ảnh hưởng lớn, so với nó thì việc này căn bản không đáng nhắc tới. Dù vậy đây cũng là việc làm tổn hại đạo đức nghề nghiệp của anh, bởi thế có thể thấy được, Trương Mục rất đặc biệt.

Mà chuyện Trương Mục khen anh tốt, Tiêu Tiên không cho là đúng. Anh chưa từng nghĩ mình là người tốt. Anh nghe qua rất nhiều từ miêu tả về mình, lạnh nhạt khắc nghiệt, bạc tình bạc nghĩa, không có cảm tình. Không ai khen anh là người tốt, ngay cả Sở Nhĩ Sâm cũng nói, anh giống như một con robot.

Tiêu Tiên lần đầu tiên nghe những lời như vậy, trái tim bỗng dưng mềm mại, không kìm lòng được duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Trương Mục, động tác rất dịu dàng. “Tôi không tốt như em nghĩ.” Tiêu Tiên nói.

Trương Mục lắc đầu, không đồng ý: “Anh quá khiêm tốn, không giỏi diễn đạt, nói chung em biết rồi, anh đừng cố nói dối, em hận không thể gặp anh sớm một chút.”

Cậu ngữ khí chắc chắn, Tiêu Tiên biết không phủ định được suy nghĩ của cậu, cũng chẳng mất công giải thích vô ích nữa.

Trương Mục ôm eo Tiêu Tiên, suy nghĩ miên man, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu ca, cha mẹ anh biết chuyện của anh không?”

Điều cậu hỏi khá riêng tư, mới vừa nói ra liền lo sợ, cậu còn không rõ mình và Tiêu Tiên rốt cuộc đang ở giai đoạn nào trong mối quan hệ, có thể không kiêng kị chia sẻ những chuyện này chưa.

Tiêu Tiên im lặng thật lâu, trông rất nghiêm túc. Trương Mục nghĩ anh không muốn nói, có chút thất vọng. Tiêu Tiên lại mở miệng: “Biết.”

Trương Mục khóe môi lặng lẽ cong lên, cười hỏi: “Cha mẹ anh có chấp nhận không? Làm thế nào anh nói được với họ?”

Cậu rất tò mò, với tính cách của Tiêu Tiên, sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Tiêu Tiên im lặng càng lâu, giống như nhớ tới một số chuyện tồi tệ trong quá khứ: “Lúc đó tôi rất cực đoan, làm theo ý mình, bọn họ biết xu hướng tính dục của tôi, mãnh liệt phản đối. Vì muốn chặn miệng bọn họ tôi đã làm một việc sai lầm. Sau chuyện đó, cha mẹ tôi rất sốc, không xen vào việc của tôi nữa. Tôi luôn hối hận. Cho nên tôi hy vọng em có thể cùng cha mẹ nói chuyện đàng hoàng, có nhiều thứ, không cần phải dùng đến cách thức cực đoan.”

Chuyện anh kể cực kì nặng nề, Tiêu Tiên không định nói tiếp, Trương Mục cũng không hỏi lại. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút tò mò. Cậu đang nghĩ thì thông báo có tin nhắn di động vang lên, đó là tin của Trương Tiếu, em gái cậu: “Anh ơi, người nghe may mắn vừa nãy trong radio là anh phải không?”

Trương Mục nhìn lén Tiêu Tiên, vui vẻ gõ chữ: “Đúng vậy, là anh.”

Trương Tiếu vô cùng ngạc nhiên: “Chúa ơi, anh giỏi quá. Anh làm cách nào được chọn vậy? Nhiều người gọi như thế, lại vừa vặn chọn anh?”

Trương Mục thần bí nói: “ Bí mật.”

Trương Tiếu gửi cậu một cái emoji trợn tròn mắt, chợt nhớ ra cái gì lại vội vàng mách lẻo với Trương Mục: “Đúng rồi, những lời anh vừa nói cha đều nghe được, ông ấy không tắt máy cũng không tức giận, còn kiên trì nghe xong, em cảm thấy là điềm báo tốt. Lúc em về phòng, mẹ đang thuyết phục cha, biết đâu lần này cha có thể thông suốt, chờ có tin tức em lại gửi cho anh. Chiêu này anh làm quá tuyệt vời, em còn bị kinh ngạc, cha mẹ chắc cũng thế. Anh à, anh đừng suy nghĩ nhiều, tạo áp lực cho bản thân, phải chăm sóc chính mình, em luôn ủng hộ anh, đứng về phía anh.”

Lời nói của Trương Tiếu làm Trương Mục nhẹ nhõm hơn, nghĩ thầm cuối cùng cũng không uổng bao năm thương yêu cô em gái này.

Sau đó, họ trò chuyện thêm vài câu, Trương Mục quay đầu báo tin vui cho Tiêu Tiên: “Tiêu ca, tin tức tốt, cha em đã nghe được những lời đó. Em gái em nói ông ấy có thái độ thoải mái, có thể sẽ không giận em nữa.”

Tiêu Tiên cũng vui mừng cho Trương Mục: “Vậy là tốt rồi.”

“Cám ơn anh đã giúp em, không có anh, em không làm được.” Trương Mục ngồi dậy, nhìn Tiêu Tiên cười, hỏi: “Anh như vậy không phiền chứ?”

Tiêu Tiên lời ít mà ý nhiều: “Không phiền.”

“Ok.” Trương Mục nhìn chăm chú Tiêu Tiên, trong lòng tràn đầy cảm động, nội tâm rục rịch như có một ngọn lửa đang đốt cháy. Cổ họng cậu khô khốc, trái tim đập nhanh, d0ng tình nói: “Tiêu ca, em muốn hôn anh.”

Cậu muốn cùng Tiêu Tiên tiếp xúc, muốn cùng Tiêu Tiên thân mật, muốn mượn việc này trút hết tình ý trong lòng. Tiêu Tiên đôi mắt nhiễm ý cười, không nói chuyện, chủ động ôm lấy Trương Mục hôn cậu.

Vẫn còn là buổi chiều, ngoài cửa sổ bầu trời sáng rực rỡ, hai người kịch liệt hôn thật lâu, không làm chuyện tiếp theo. Trương Mục thở gấp, ôm chặt Tiêu Tiên, giống như một cặp đôi thật sự. Tim cậu đầy ngọt ngào chua xót, cảm giác càng ngày càng thích Tiêu Tiên, nghĩ thầm Tiêu Tiên thật sự là người yêu cậu thì tốt, đáng tiếc tất cả đều là giả, kết thúc chuyến du lịch này liền hóa thành bọt nước tan ra. Trương Mục càng nghĩ càng không cam lòng, cậu nỗ lực giãy giụa, có lẽ Tiêu Tiên cũng thích cậu? Chẳng sợ liều một phen, cậu chưa từng hỏi Tiêu Tiên, không nên từ bỏ một cách dễ dàng. Cậu giả vờ không có việc gì hỏi: “Tiêu ca, anh chưa kể cho em về người yêu cũ của anh mà em đã thẳng thắn rồi, điều này không công bằng.”

Tiêu Tiên mỉm cười: “Em muốn biết cái gì?”

Trương Mục giấu đầu lòi đuôi: “Em chỉ tò mò tùy tiện hỏi, không có ý gì khác. Anh hẹn hò bao nhiêu lần rồi?”

Tiêu Tiên phối hợp trả lời: “Chính xác là một lần.”

“Chỉ có một lần?” Trương Mục kinh ngạc. Cậu cảm thấy người như Tiêu Tiên, nhất định có rất nhiều đối tượng theo đuổi, chỉ hẹn hò một lần quả thực không khoa học.

“Ừ.” Có lẽ không khí quá tốt đẹp làm Tiêu Tiên muốn kể hết mọi chuyện, anh vẫn là lần đầu tiên cùng người nhắc tới chuyện tình cảm: “Tôi biết hắn qua internet, chúng tôi đều là dân máy tính chuyên nghiệp, có chung cảm hứng. Lúc mới đầu là cùng nhau trao đổi kỹ thuật, sau đó thấy nói chuyện hợp liền hẹn gặp mặt, thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.”

Hứng thú hợp nhau, yêu đương qua mạng cũng thật lãng mạn, trái tim Trương Mục chợt chua chát. “Hắn rất tốt sao? Chắc trông cũng đẹp trai?” Trương Mục thử hỏi.

“Ừ, cũng được. Thật ra tôi gần như sắp quên hắn trông như thế nào.” Tiêu Tiên nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Chỉ nhớ rõ hắn nấu ăn rất ngon, chuyện khác không ấn tượng lắm.”

Nấu ăn ngon à… Trương Mục nhớ tới những món cậu đã làm trước đây, khóc không ra nước mắt, trái tim dường như bị rò rỉ một lỗ, gió lạnh thổi vù vù. “Em có một người bạn nấu ăn cũng rất ngon.” Trương Mục nói một câu liền lại nhanh chóng kéo về chủ đề: “Tại sao anh lại chia tay?”

“Tính cách không hợp, cả hai chúng tôi đều có rất nhiều vấn đề, ở chung cũng không vui vẻ, chia tay là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Trương Mục cảm giác bắt được trọng điểm, vội vàng hỏi: “Cho nên anh cảm thấy tính cách quan trọng hơn các phương diện khác?”

Tiêu Tiên không nghĩ nhiều, gật đầu: “Người xuất sắc rất nhiều, nhưng muốn tìm người thích hợp lại không dễ dàng.”

Trương Mục nghiêm túc nghe, đột nhiên thêm chút tự tin, cậu ngoài việc không hiểu biết chuyên sâu về lĩnh vực của Tiêu Tiên và không biết nấu cơm, những thứ khác kỳ thật cũng không tệ lắm, ít nhất có khuôn mặt dễ nhìn, chuyên tình còn quan tâm gia đình, quan trọng nhất là trong khoảng thời gian này cậu và Tiêu Tiên ở chung rất vui vẻ. Càng nghĩ càng vui, vừa phấn khích vừa khẩn trương, không nhịn xuống được chờ mong mà thấp thỏm hỏi: “Vậy anh cảm thấy em…”

Chưa kịp nói xong, tiếng chuông di động vang lên, trong phòng yên tĩnh có vẻ phá lệ đột ngột, ngay lập tức đánh vỡ bầu không khí ái muội vừa tạo ra. Trương Mục đầy mặt ảo não, nghĩ thầm không sớm không muộn lại cố tình gọi ngay lúc này. Cậu vừa nghĩ vừa tìm di động, đang định chửi tục lại nhìn thấy tên người gọi là cha cậu. Trương Mục vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nháy mắt trở nên căng thẳng.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN