Trương Mục đứng dậy thay quần áo rồi bước ra. Cậu thấy Tiêu Tiên và Hứa Dần đang đứng cách đó không xa. Một số lều đã dỡ bỏ. Chỉ có lều của một người đang ngủ vẫn dựng. Hứa Dần nhìn thấy Trương Mục liền mỉm cười: “Tiêu Ca nói đêm qua anh hơi mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nên bọn tôi không gọi anh dậy.”
Hứa Dần nói có chút sâu xa, đồng tử của Trương Mục hơi thu lại, rõ ràng Hứa Dần đã hiểu lầm cậu và Tiêu Tiên. Trương Mục bị nghẹn, Hứa Dần cũng không nói thẳng, cậu cũng không muốn giải thích ở đây, nên khá bối rối. Trương Mục và Tiêu Tiên đã mệt mỏi vào đêm qua, sau khi xác nhận mối quan hệ khiến Trương Mục không nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Tiêu Tiên đi đến đưa cho Trương Mục một bình sữa ấm. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em ngủ ngon không?”
Trương Mục thấy Tiêu Tiên liền bị tan chảy bởi nụ cười. Hôm nay Tiêu Tiên thực sự rất dịu dàng. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn cảm thấy những gì xảy ra đêm qua dường như chỉ là một giấc mơ. Cậu thú nhận tình cảm với Tiêu Tiên và anh thậm chí đã đồng ý, ngay từ thời điểm đó, Tiêu Tiên là bạn trai chính thức của cậu!
Bạn trai, Tiêu Tiên là bạn trai của cậu, Trương Mục vừa nghĩ vừa mỉm cười, cảm thấy toàn bộ trái tim đang chứa đầy mật ong, ngọt ngào và béo ngậy. Không có gì may mắn hơn người cậu thầm thích cũng thích cậu, Trương Mục tràn đầy năng lượng, tràn đầy gió xuân.
“Em ngủ rất ngon.” Trương Mục nở một nụ cười tươi nhận lấy bình sữa.
Tiêu Tiên cũng say mê nụ cười của Trương Mục, anh cảm thấy Trương Mục ngày càng dễ thương hơn, Tiêu Tiên dùng giọng điệu nuông chiều nói: “Chuẩn bị sẵn sàng, dỡ lều rồi trở về khách sạn.”
Trương Mục ngoan ngoãn gật đầu, ngoại trừ Tiêu Tiên không có ai khác xuất hiện trong mắt cậu lúc này. Đôi mắt cậu luôn dõi theo Tiêu Tiên đến bất cứ nơi nào anh đi, như thể cậu đã bị hút mất linh hồn vậy.
Hứa Dần ban đầu muốn tạo niềm vui cho họ, xem ra hai người đã đi khá nhanh. Hứa Dần hôm qua nói rằng hai người họ đi quá chậm. Ai ngờ đâu hôm nãy trong mắt họ chỉ có tình yêu thôi. Nếu nhìn mấy cảnh này nhiều qua sẽ mù mắt mất.
Khách sạn gửi lạc đà đến đón người, lều cũng được họ vận chuyển đi. Một nhóm người di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi đến khách sạn trên lưng một con lạc đà.
Trương Mục lên lạc đà, nhớ rằng hôm qua đã bảo Tiêu Tiên muốn xem mặt trời mọc. Nhưng Trương Mục dậy muộn, thậm chí cậu không thể nhìn thấy đuôi mặt trời mọc. Cậu không thể không thấy tiếc nuối, nhưng may mắn không phải người vội vã, vì vậy để khi khác cậu có thể tìm thời gian đến xem. Đến lúc đó, cậu và Tiêu Tiên chỉ có hai người, có thể làm bất cứ điều gì, cả hai sẽ cảm thấy rất hào hứng.
Trên đường trở về khách sạn, Hứa Dần và những người khác cảm thấy rất đau khổ, bởi vì Trương Mục luôn thể hiện tình cảm với Tiêu Tiên mọi lúc. Cậu thậm chí còn giả vờ lạc đà của mình mệt yếu và muốn cưỡi lạc đà chung với Tiêu Tiên.
Là người luôn lý trí và bình tĩnh, Tiêu Tiên rõ ràng biết Trương Mục đang nói dối nhưng anh cũng không từ chối. Dịu dàng nuông chiều Trương Mục đưa người lên cẩn thận.
Hứa Dần và những người khác theo sát, suy nghĩ về những gì họ đã làm với nhóm cẩu độc thân này, thật khó để chịu đựng nỗi đau này.
Ngay khi đến khách sạn, lý trí bị mù quáng bởi tình yêu của Trương Mục trở lại bình thường, nhớ lại chiếc vali cậu không có thời gian để giải quyết tối qua. Nếu Tiêu Tiên nhìn thấy, anh chắc chắn có khả năng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trương Mục cảm thấy đặc biệt xấu hổ khi nhớ về nó, cậu nhất định không thể để Tiêu Tiên khám phá ra sự thật. Cậu phải khôi phục lại mọi thứ trước.
Trương Mục tranh thủ tận dụng cơ hội lúc Tiêu Tiên đi trả lạc đà, nhanh chóng lên lầu trở về phòng trong trạng thái lo lắng. Cậu hành động rất nhanh nhẹn. Vừa vào phòng, Trương Mục đã nhanh chóng đặt vali xuống và khôi phục lại quần áo, nhưng cậu lại quá lo lắng, vội vàng. Do đó, khi vào phòng, Tiêu Tiên chỉ thấy Trương Mục đang cầm đầy quần áo, chuẩn bị nhét vào tủ.
Đột nhiên thấy Tiêu Tiên, mọi hành động của Trương Mục lập tức bị đình chỉ, vẻ mặt trở nên xấu hổ, lương tâm cảm thấy tội lỗi rõ ràng. Tiêu Tiên bối rối, dừng lại: “Em đang làm gì vậy?”
Trương Mục trút bỏ xấu hổ, suy nghĩ kỹ, giải thích với một tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Em …em chỉ muốn phân loại quần áo của mình thôi…”
“Phải không?” Tiêu Tiên bình tĩnh nhìn thẳng Trương Mục.
Cậu vừa phản ứng lại. Tiêu Tiên liền nghĩ về tất cả những điều bất thường của Trương Mục, trước đây Hứa Dần cũng nói rằng hình ảnh của Trương Mục là đối địch với hắn ta. Anh hỏi tiếp: “Em có chắc là em chỉ đang phân loại quần áo, chứ không phải đang cố gắng đóng gói và rời đi?”
Trương Mục đã vô cùng căng thẳng vì Tiêu Tiên, chưa kể cậu có tội và bị đánh bại sau một thời gian. Cậu dữ dội thú nhận: “Được rồi, em thừa nhận em thực sự muốn đóng gói rời đi, nhưng mọi thứ đều là hiểu lầm, em không thể rời đi ngay bây giờ. Em muốn đổ lỗi cho người bạn bí ẩn của anh. Nhưng làm sao em biết được anh về nhanh như vậy, em ngạc nhiên, em nghĩ anh… ”
Trương Mục nói rồi tạm dừng đột ngột. Sau tất cả, những ý tưởng đó quá vô lý, thật khó để cất lời. Tiêu Tiên không tiết lộ ý nghĩ: “Tại sao?”
Trương Mục cúi đầu xấu hổ và thì thầm với âm lượng chỉ có cậu và Tiêu Tiên có thể nghe thấy: “Em nghĩ rằng anh thích Hứa Dần.”
Biểu cảm của Tiêu Tiên khó che giấu và có phần sốc. Anh nhìn Trương Mục một cách khó hiểu, Tiêu Tiên không bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ý nghĩ như vậy. Khuôn mặt của Trương Mục đỏ ửng ngay lập tức, xấu hổ bùng nổ. Cậu ngẩng đầu lên giận dữ nhìn Tiêu Tiên: “Cười đi nếu anh muốn cười!”
Tiêu Tiên lắc đầu, dường như thở dài: “Trí tưởng tượng của em thực sự rất phong phú.”
“Tất nhiên, em cũng xuất bản truyện tranh liên tiếp, rất có trí tưởng tượng.” Trương Mục nói một cách tự hào. “Anh không phải khen em…”
Tiêu Tiên không thể nhịn cười. Trương Mục cảm thấy mình bị trêu chọc liền đẩy Tiêu Tiên xuống giường một cách bối rối, cậu ấn tay Tiêu Tiên giả vờ giận dữ: “Em ghen thì sao? Em chỉ ghen khi anh thích bạn anh. Nhưng anh vẫn cười em! Từ trước đến giờ anh hay đến gần Hứa Dần, cậu ta cũng chuyên nghiệp như anh, nấu ăn lại ngon, những thứ rất này phù hợp với sở thích của anh, nếu em hiểu nhầm thì cho em xin lỗi. Được rồi! Anh vẫn cười! Anh không được cười nữa! Anh … Em sẽ cắn anh!”
Tiêu Tiên thậm chí còn thích thú hơn với việc trêu chọc vô thời hạn của mình. Trương Mục nghiến răng, nhìn chằm chằm vai Tiêu Tiên, không nói không rằng cúi đầu xuống cắn Tiêu Tiên mà không báo trước. Cậu di chuyển khá nhiều, nhưng cắn rất nhẹ, môi cậu tựa vào vai Tiêu Tiên, dường như đó là một lời trêu chọc mơ hồ. Đôi mắt Tiêu Tiên trở nên tối hơn, anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Trương Mục. Chuyển động rất nhẹ nhàng.
Đầu Trương Mục vùi vào vai Tiêu Tiên, giọng cậu đờ đẫn: “Em không thoải mái khi thức dậy vào hôm qua. Anh không dịu dàng như đêm hôm trước. Em hơi lo sợ khi nghĩ về điều đó.”
Cậu nói vậy làm Tiêu Tiên nhớ lại. Anh đã làm rất chăm chỉ, thậm chí không nghĩ đến cảm xúc của Trương Mục, anh hỏi: “Xin lỗi, em có sao không?”
“Rất may mắn, không bị thương.” Giọng Trương Mục trầm xuống.
Tiêu Tiên nghịch nghịch tóc Trương Mục, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, đôi mắt sâu thẳm, anh dừng lại, nói nhỏ: “Không chỉ em là người ghen tuông, mà còn cả tôi nữa. Em đã chơi với họ cả ngày hôm đó, tôi so với em lớn tuổi hơn, họ không đùa được với tôi, vì vậy rất khó để vào vòng tròn của em. Tôi không hiểu em nói gì. Hơn nữa, tôi bị em phớt lờ nhiều lần, tôi cũng tức giận, cũng ghen tị, và mất kiểm soát đêm đó.”
Trương Mục sững người một lúc, khuôn mặt đầy ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Tiên sẽ nói điều này, liệu có phải anh ghen không? Hay là mình nghĩ nhiều? Cậu vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Đây đích thị là biểu hiện yêu thương của Tiêu Tiên. Cậu nhanh chóng hỏi: “Anh có nói chuyện với em không? Tại sao em không ấn tượng?”
Tiêu Tiên như bị đụng đường ray: “Tôi đã nói, nói rất nhiều lần. Nhưng em chỉ nói chuyện với họ, thậm chí không chú ý đến tôi.” Anh nói, anh có một chút không hài lòng.
Trương Mục nhớ ra, cảm thấy tội lỗi, cậu xin lỗi nhiều hơn. Trương Mục nhanh chóng ôm Tiêu Tiên dỗ dành: “Em sai rồi, em đã không chú ý đến anh, em hứa trong tương lai không bao giờ như vậy nữa, em sẽ trả lời anh ngay khi anh nói bất cứ điều gì với em. ”
Đôi mắt Tiêu Tiên nhìn Trương Mục một cách kỳ lạ, anh cứng đờ vì tình yêu ngọt ngào của cậu. Trương Mục không nhận ra, đột nhiên cậu nhớ tới điều gì đó và nhìn Tiêu Tiên với nụ cười trên khuôn mặt tinh nghịch: “Tiêu Ca, em thậm chí không biết anh quan tâm đến em nhiều như vậy. Cũng giống như em ư? Khi nào anh thích em? Sao em không biết? Sao anh không chủ động tỏ tình với em, anh cũng sợ bị em từ chối ư?”
Càng nói, Trương Mục càng cảm thấy mình đào sâu vào sự thật. Cậu nheo mắt nhìn Tiêu Tiên, giống như một con cáo nhỏ xảo quyệt: “Thật không ngờ nha, Tiêu Ca Ca, anh thực sự là một người rất mưu mô…”
Cậu nói gần tai Tiêu Tiên, đôi môi mềm mại chạm vào vành tai. Tiêu Tiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trương Mục, giọng cậu khiêu khích hơn: “Thì ra, anh còn giả vờ là một quý ông đàng hoàng, anh không bị phân tâm, anh có luôn muốn trở nên tàn nhẫn khi nhìn thấy em không?”
“Hôn em mãnh liệt?” Tiêu Tiên không giải thích hay bác bỏ. Anh nhìn vào đôi mắt đang cười của Trương Mục và đột nhiên nắm lấy lưng cậu với lực mạnh mẽ, trực tiếp chặn đôi môi vẫn đang nói của cậu.
Trương Mục đang vật lộn, không hài lòng với sự gian dối của Tiêu Tiên! Đừng nghĩ rằng có thể trốn tránh sự thật, nhanh lên! Khi nào anh bắt đầu thích em..
Cậu chưa nói xong đã bị Tiêu Tiên kéo xuống chặn môi. Sức lực của Tiêu Tiên lớn đến mức Trương Mục có vật lộn cũng không thể di chuyển. Cậu dần dần nghiện nụ hôn và tận hưởng nó một cách say mê.
Hai người hôn môi một lúc lâu, Trương Mục cùng Tiêu Tiên đều thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, cậu cảm thấy gần như nghẹt thở.
“Anh thực sự có một tâm tư hơi sâu.” Đôi mắt đỏ ngầu của Trương Mục ướt đẫm, chỉ vào Tiêu Tiên giận dữ.
“Ồ.” Những ngón tay thon dài của Tiêu Tiên vén áo để lộ cơ bụng săn chắc và khỏe mạnh, bình tĩnh nói: “Em có thích nó không?”
Đôi mắt Trương Mục giương lên như muốn nuốt chửng và chịu thua mà không theo bất kỳ nguyên tắc nào: “Thích!”
Tiêu Tiên mỉm cười: “Em sẽ tiếp tục hỏi chứ?”
Trương Mục lắc đầu dứt khoát mà không suy nghĩ: “Không hỏi nữa!”
Tiêu Tiên gật đầu hài lòng, ôm lấy Trương Mục, hôn tiếp. Cả hai giống như nam châm, khi chạm vào nhau thì không thể ngăn nổi chính mình.
– —–oOo——