Beta: A Meo, Aimée
“Ai tìm cậu khóc!” Trương Mục nói: “Tiêu Tiên mang máy ảnh theo rồi, tôi không có ảnh. Anh ấy sẽ về nước sớm, lúc đó tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp cậu.”
Từ Thanh Huy gật đầu: “Nói mới nhớ, người yêu cũ của tôi hình như cũng kết hôn rồi, cậu đến rất đúng lúc.”
Hắn chỉ thuận miệng, cũng không nói thêm. Trương Mục không quan tâm đến người yêu cũ bị hạ danh tiếng của hắn, cũng không đặt thêm câu hỏi nào.
Từ Thanh Huy tình cờ gặp xui xẻo, bị Trương Mục kéo đi vất vả một buổi chiều. Sau khi bận rộn xong, hắn la 1 tiếng lớn may mắn rồi giục Trương Mục mời hắn đi ăn tối.
Trương Mục không gặp Từ Thanh Huy một thời gian dài, có rất nhiều chuyện muốn nói, cậu nhanh chóng chuẩn bị rồi đi ăn cơm với hắn.
Trên đường đến nhà hàng, đúng lúc Tiêu Tiên hết bận nên hai người nhân cơ hội nói chuyện một lúc. Tuy chỉ mới không gặp 1 thời gian Trương Mục đã cảm thấy rất nhớ Tiêu Tiên. Trương Mục cầm điện thoại di động cười có chút ngốc. Cậu không để ý nhiều nhưng Từ Thanh Huy lại ngạc nhiên vì biểu hiện trên gương mặt cậu: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây, cậu có thể để ý tôi một chút không. Đừng chỉ biết quan tâm tới chồng cậu chứ?”
Trương Mục nghe xong đỏ mặt: “Chồng gì chứ…”
“Phải không?” Từ Thanh Huy nhướn mày, hiểu biết của hắn về Trương Mục vẫn còn rất rõ ràng. Trương Mục tạm thời nghẹn họng, không nói được gì.
Hai người đến nhà hàng Trung Quốc, mùi vị rất ngon, phục vụ cũng rất nhanh. Trò chuyện một chút, cậu lại nhắc đến tình hình hiện tại của Từ Thanh Huy, đặc biệt là vấn đề tình cảm.
Từ Thanh Huy cũng không che giấu điều, phấn khởi nói: “Gần đây tôi có để ý một người. Vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách hiền lành, nhã nhặn, ân cần. Anh ấy mở một quán cà phê, gần đây tôi thường đến đó. Tôi cũng nhờ người nghe ngóng, anh ấy bây giờ không có đối tượng. ”
Trương Mục hỏi: “Anh ta thích đàn ông?”
“Vẫn chưa rõ.” Từ Thanh Huy ngập ngừng: “Nhưng tôi đã quen nhiều người, sẽ không nhầm, anh ấy vừa nhìn đã biết là cong.”
Trương Mục không hi vọng gì với trực giác của mình, nhắc nhở: “Vậy cậu thử tìm một cơ hội thăm dò đi.”
Từ Thanh Huy gật đầu, cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không. Sau một lúc, nhớ ra thứ gì đó: “Bây giờ tôi mới nhớ, người phát tán ảnh của cậu trong công ty đã tìm được rồi!”
Trương Mục hơi bất ngờ, cậu không có thời gian chú ý vấn đề này: “Ai vậy?”
“Triệu Dương.” Từ Thanh Huy nói: “Sau khi cậu rời đi, gã được thăng chức, lúc đó gã có tương lai sáng ngời. Khi vụ việc bị phát hiện, danh dự của gã mất triệt để, ít nhất không ai trong ngành dám nhận gã nữa.”
Từ Thanh Huy nói nhẹ nhàng, cũng không nói phần lớn vấn đề thực ra được hắn thúc đẩy.
Trương Mục biết Triệu Dương, gã là đồng nghiệp cũ của cậu, bình thường rất khiêm tốn. Cậu luôn cảm thấy gã rất tốt, còn muốn làm bạn với gã. Cậu thực sự không ngờ những bức ảnh đó là do Triệu Dương phát tán ra. Triệu Dương không có bản lĩnh lớn như vậy, chắc chắn đằng sau có người chống lưng.
Hàn huyên xong, Từ Thanh Huy chở Trương Mục trở về nhà. Cậu sống trong một căn hộ tầng thấp không đi thang máy mà là cầu thang bộ. Vừa đi vừa bấm số điện thoại của Tiêu Tiên, anh trả lời rất nhanh.
Thời gian nói chuyện không dài. Mà với người không gặp nhau một ngày dài như một thế kỷ như hai người lại càng không đủ. Trương Mục không che đậy cảm xúc, bày tỏ rõ ràng sự nhớ nhung với Tiêu Tiên nên nói rất nhiều lời sến sẩm, đều là lời thật lòng. Tiêu Tiên hiếm khi mềm mỏng, cũng nói rất nhiều điều ngọt ngào với Trương Mục.
Khuôn mặt cậu ánh lên vẻ hạnh phúc, mỉm cười đi về phía phòng, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc. Người kia đã nghe hết nội dung cuộc điện thoại, nhìn chằm chằm cậu, vô cùng tức giận: “Anh đang nói chuyện với ai?”
Trương Mục cau mày không nói. Hắn càng tức giận: “Anh đã kết hôn? Anh kết hôn với ai? Anh đang nói chuyện với hắn ta?”
Tiêu Tiên nghe thấy gì đó, nói vang qua điện thoại hỏi Trương Mục: “Ai đang nói chuyện?”
Trương Mục lạnh lùng liếc Tiêu Gia Hữu thản nhiên nói: “Không có ai, chỉ là một con chó đang sủa bậy.” Cậu hạ giọng nhỏ nhẹ: “Em vào nhà đây, không nói nữa, anh trở về sớm nhé? Em muốn gặp anh mỗi ngày.”
Tiêu Tiên cười: “Được rồi, tôi biết.”
Hai người nói chuyện xong thì cúp điện thoại, Trương Mục quay đầu nhìn Tiêu Gia Hữu. Hắn giận tím mặt, khi ở bên hắn Trương Mục chưa bao giờ nói những lời dịu dàng ngọt ngào như vậy! Tiêu Gia Hữu gần như nổ tung: “Dám gọi tôi là chó? Trương Mục, hắn ta là ai? Anh kết hôn với ai? Anh có biết tôi đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại không? Anh ung dung như vậy? Nói đi, anh đã quan hệ với hắn ta chưa? Hay là đang chờ đợi chia tay với tôi để kết hôn với hắn?”
– —–oOo——