Bên kia nhà cũ Thẩm gia cũng sóng êm biển lặng, không có chuyện gì xảy ra. Ngày đầu năm mới cũng không có động tĩnh gì.
Tề Duyệt đoán rằng Thẩm lão gia cho tới bây giờ cũng không muốn làm to lớn chuyện. Có lẽ muốn chuyện này cứ thế trôi qua.
Điều mà Tề Duyệt lo lắng ban đầu cũng không xảy ra.
Lúc đầu cô còn vì chuyện này mà lo lắng không yên, không có chỗ dựa, chỉ có một mình. Điều mà cô lo lắng chính là sẽ bị Thẩm gia trả thù sau khi cô giả mạo Tề Noãn và lừa Thẩm Mục Thâm kết hôn. Nếu chuyện ly hôn với Thẩm Mục Thâm bị phanh phui.
Và tất cả những điều này đều dựa trên việc Thẩm Mục Thâm đứng về phía cô.
Sở dĩ ban đầu Thẩm Mục Thâm giúp cô là vì hiệp nghị giữa cô và anh. Nhưng hiện tại, theo như lời anh nói, chính là coi trọng cô.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mục Thâm đúng giờ đến ăn chùa nhà cô.
Trước khi mở cửa, Tề Duyệt hít thở sâu, cố gắng làm cho vẻ mặt cô bình thường nhất có thể, để không bị chuyện tối hôm qua ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mở cửa, biểu cảm bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Mục Thâm mặc chiếc áo len màu xám đen, “Hôm nay tôi dậy muộn không có làm bữa sáng, anh ra ngoài ăn đi.”
Tề Duyệt nói uyển chuyển, cô không phải vì dậy muộn mà không làm được bữa sáng, căn bản là không nghĩ đến điều đó.
Thẩm Mục Thâm nhìn gương mặt trắng nõn của Tề Duyệt, mái tóc được chải mượt, nhìn lướt qua ghế sofa phòng khách. Bên trên có một tấm chăn Tề Duyệt thường đắp khi đọc sách.
Trong mắt lộ ra hiểu rõ.
Đút tay trái vào túi quần, nhìn về phía Tề Duyệt đang không dám đối diện ánh mắt với anh. Giống như không có phát hiện ra điều gì, giọng nói nhàn nhạt, “Em không làm, vậy cùng nhau xuống dưới ăn đi.”
Tối hôm qua, Thẩm Mục Thâm dùng lời lẽ sắc bén, câu hỏi ấy đến bây giờ cô cũng không nghĩ tới vấn đề đó. Hiện tại Tề Duyệt bắt đầu né tránh ánh mắt của anh.
Tránh ánh mắt tiếp xúc, giống như bài tập được giáo viên giao chưa có làm xong. Sợ chống lại ánh mắt của chủ nhiệm hỏi bài tập đâu không khác gì nhau.
Bài tập Thẩm Mục Thâm cho cô chính là gạt bỏ Thẩm gia và những định kiến trước đây để suy nghĩ một chút về cảm giác của cô đối với anh hiện tại.
Nhưng Tề Duyệt vẫn như đà điểu.
Hãy quên cô và Thẩm Mục Thâm đi, không nói đến cảm giác kia. Chỉ tính Thẩm gia, hồ nước quá sâu, Thẩm Mục Thâm từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh ấy lớn lên, đối với cách sống của anh, cô không làm được. Cô không tâm cơ được như vậy.
Cô là một người đơn thuần, và chính sự đơn thuần đó khiến cô không thể chống chọi là được những con người đội lốt sói của Thẩm gia.
Cô sẽ không vừa thoát khỏi vũng lầy, lại ngờ nghếch đâm đầu vào đó.
Thẩm Mục Thâm trầm mặc vài giây, sau đó nhún vai, không để ý nói, “Dù sao hiện tại cũng nên ăn một chút.”
Tề Duyệt hơi sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng lại ý tứ của Thẩm Mục Thâm. Anh đã đẩy cánh cửa cô đang giữ lại, rồi bước vào.
Tề Duyệt:….
Anh lại bắt đầu giả ngây giả ngốc với cô.
Thẩm Mục Thâm đi vào nhà, bình tĩnh tiêu sái đi đến bình đựng nước. Cầm lấy cái ly nước thuộc của Tề Duyệt, bắt đầu rót nước.
Uống nước xong, anh xoay người, dựa vào mép bàn, cầm lấy cái cốc vừa uống. Tư thái lười biếng nhìn về phía cửa, lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ với Tề Duyệt.
“Em dường như không chào đón anh.”
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh, không nói chuyện.
Anh biết thừa còn cố hỏi.
Đem cốc nước để trên mặt bàn, hai tay ôm ngực.
“Nhìn dáng vẻ của em. Dường như vẫn tiếp tục lảng tránh vấn đề anh nói hôm qua.”
Ngồi vào ghế sofa, luôn cầu nguyện anh không nhắc gì đến chuyện tối hôm qua.
Sắc mặt anh thâm thuý.
Anh tối hôm qua không chỉ lời nói sắc bén, ngay cả hành động cũng thái quá.
Cô vẫn cảm thấy trán mình nóng ran, giống như bị nước sôi làm bỏng.
“Câu trả lời của em khiến anh muốn nghe.”
Thẩm Mục Thâm buông tay, đi qua chỗ Tề Duyệt. Tề Duyệt sửng sốt, nhớ tới hành động của anh ngày hôm qua, lập tức đứng dậy, cách xa ghế sofa, anh đến một bước, cô lùi hai bước.
Thẩm Mục Thâm dừng bước chân, đứng ở chính giữa phòng khách, hai hàng lông mày cau lại vì hành vi của Tề Duyệt, mặt mày càng lạnh lùng.
“Tề Duyệt, em biết hiện tại em trông như thế nào không?”
Tề Duyệt sững sờ, đề phòng hỏi: “Giống cái gì?”
“Con lừa ngoan cố, em chính là con lừa. Không thể bắt em suy nghĩ cái gì.”
Tề Duyệt xấu hổ trừng mắt nhìn Thẩm Mục Thâm một cái.
Anh còn dám so sánh như vậy? Còn muốn cô suy nghĩ, anh nằm mơ đi.
Tề Duyệt lạnh giọng hỏi: “Tôi là còn lừa, vậy thì anh là cái gì?”
Sắc mặt bình tĩnh của Thẩm Mục Thâm dần lộ ra ý cười.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của Editor]
“Lừa bố, lừa mẹ…” Tề Duyệt đang mặc áo len, bụng có hơi nhô ra, còn bổ sung thêm, “Còn có lừa con nữa.” =)))
Tề duyệt:…
“Anh muốn làm gia súc thì không sao. Phiền anh đừng có mang tiểu bảo bảo của tôi vào, cảm ơn.”
Thẩm Mục Thâm hít một hơi, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
“Quên đi, ai bảo anh coi trọng em, cũng chướng mắt người khác. Giống như Tống thư ký nói, phải dỗ dành.”
Khóe miệng Tề Duyệt giật giật, cô muốn hỏi một câu, có chỗ nào anh đang dỗ cô?!
Thật sự không phải đến chọc giận cô chứ?!
Nhưng người trước mặt vẫn tự tin như vậy.
Tề Duyệt nghĩ, muốn nói anh không khác gì đầu gỗ.
–
Giữa trưa, Tề Duyệt không có tâm tình nấu cơm, càng không muốn đối mặt với Thẩm Mục Thâm. Nhưng lại không xuống tay được, huống chi bỏ rơi anh, một mình chạy đi ăn cơm. Cho nên không tránh khỏi, trưa hai người cùng nhau ăn cơm.
Cơm trưa qua đi, Tề Duyệt cảm thấy buồn ngủ, chuẩn bị quay về ngủ trưa. Nhưng điều Thẩm Mục Thâm nói khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
“Em về thu dọn hành lý một chút.”
“Thu thập hành lý làm gì?”
Giọng nói Thẩm Mục Thâm nghiêm túc: “Đi ra ngoài tránh đầu ngọn sóng gió. Mấy ngày nay lại không có việc gì, không thể tránh khỏi những người nhàn rỗi đến tìm em làm phiền.”
“Ví dụ như?”
Ví dụ như Hải Lan.
Đương nhiên, Thẩm Mục Thâm sẽ không thể nói ra cái tên này.
“Ví dụ như Thẩm Mạnh Bách, Thẩm Mạnh Cảnh và Thẩm lão phu nhân, và cả…” Nghĩ đến người kia, Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày, “Tề Noãn”.
Tề Duyệt thở dài, những người này thật đúng là phiền phức.
Nếu bạn không gây phiền phức cho họ, không có nghĩ họ sẽ không tìm bạn gây phiền phức. Những người này tuyệt đối không có khả năng cùng chung sống hoà bình.
Về phần Tề Noãn, Tề Duyệt cũng không đoán ra được. Nhưng cũng không muốn cô ta xuất hiện quá nhiều.
“Tạm thời đừng nhiều lời với bọn họ. Gần đây ông nội cũng không tỏ thái độ gì, chỉ sợ có người chịu không nổi. Đã sắp qua mừng năm mới rồi, tất cả bọn họ đều đang sốt ruột, em nói có đúng không?” Bộ dáng Thẩm Mục Thâm vô cùng có đạo lý.
Bởi vì có lý, rất nhanh Tề Duyệt đã gật đầu, sau đó đáp ứng.
“Đợi chút, vì để tránh bọn họ, anh kêu tôi thu dọn hành lý, cùng anh đi ra ngoài?”
Thẩm Mục Thâm gật đầu, “Đi du lịch thư giãn, đương nhiên phải đi với người thuận mắt mới có thể khiến bản thân vui vẻ. Vừa khéo, nhìn anh cũng không tồi, đồng thời cũng có năng lực khiến em vui vẻ.”
Tề Duyệt sửng sốt, sắc mặt ửng đỏ.
Người này đúng là không biết cái gì gọi là xấu hổ.
Thẩm Mục Thâm tuy rằng sẽ không giải thích, dù sao người sến sẩm như vậy không hợp với anh. Nhưng anh cũng sẽ không trực tiếp dùng lời sến sẩm ấy bày tỏ — anh thích em
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm khẽ cong: “Không cần nghĩ đâu, anh đã kêu Tống thư ký đặt vé máy bay đi Hải Nam lúc bốn giờ chiều rồi.”
Anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, “Hai giờ nữa xuất phát, hiện tại chúng ta có nửa giờ để chuẩn bị.”
“…Anh vì sao chắc chắn rằng tôi sẽ đi cùng anh?” Tề Duyệt nhíu mày, cô hiện tại tránh anh còn không kịp, huống chi còn cùng một chỗ đi du lịch với anh.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tề Duyệt, “Ở cùng một căn nhà, phòng đối diện, mỗi ngày gặp mặt cộng thêm ba bữa ăn. Anh nghĩ cùng nhau đi du lịch cũng không có bất cứ gì khác biệt.”
“Đương nhiên có sự khác biệt, không phải vừa rồi anh nói đi du lịch sẽ rất vui vẻ nếu đi cùng người khiến bản thân vui vẻ sao?” Tề Duyệt dùng lời vừa rồi đáp trả lại Thẩm Mục Thâm.
Hàm ý – anh khiến tôi tâm tình không thoải mái.
Sắc mặt Thẩm Mục Thâm trầm xuống, hơi nheo mắt lại, “Trừ khi em muốn đối đầu với những người ở nhà cũ.”
Đây thực sự là một trong những ký do khiến Thẩm Mục Thâm muốn ra ngoài.
Những người ở nhà cũ khẳng định sẽ không an phận được bao lâu.
Tề Duyệt nhíu mày suy tư nửa ngày, mấy người ở nhà cũ Thẩm gia quả thật mấy ngày quá mức yên tĩnh. Dường như là yên tĩnh trước cơn bão giông. Có lẽ Thẩm lão gia muốn bỏ qua chuyện này, nhưng những người khác không có ý định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.
Dường như tránh đi một đoạn thời gian là một lựa chọn không tồi. Nếu như phải tránh né, làm hoà với Thẩm Mục Thâm khiến cô chùn bước.
Thấy Tề Duyệt bắt đầu buông lỏng, Thẩm Mục Thâm không ngừng cố gắng.
“Em do sự, nhưng đừng lo lắng cho anh. Nếu em không yên lòng, chúng ta có thể đặt ra ba điều kiện. Dù sao anh cũng là người cực kỳ tuân thủ cam kết.”
Tuân thủ cam kết, quả thật Tề Duyệt vô cùng yên tâm. Thẩm Mục Thâm là người tuân thủ nguyên tắc.
“Đi thì được rồi, nhưng còn phải có ba quy định.”
Thẩm Mục Thâm gật đầu, dường như đoán được Tề Duyệt sẽ đồng ý, không có chút kinh ngạc.
“Đầu tiên, anh không được vượt qua ranh giới. Không thể làm bất cứ hành động nào ngoài hành vi bạn bè thông thường.”
Thẩm Mục Thâm gật đầu, đáp ứng.
“Thứ hai, ở trong khách sạn. Không được sự cho phép của tôi, anh không thể vào phòng tôi.”
Đó vẫn là yêu cầu trong dự kiến, cho nên đã kêu Tống thư ký đặt phòng khách sạn dành cho gia đình.
“Thứ ba…” Tề Duyệt thoáng tạm dừng, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói, “Không được phép từ chối hai điều kiện trên.”
Thẩm Mục Thâm lại lần nữa gật đầu, đáp ứng Tề Duyệt, ý cười trong mắt không giấu được.
Kế hoạch vĩnh viễn không có gì biến hoá, chỉ cần Tề Duyệt chịu đi, tất cả mọi thứ đều không có vấn đề gì.
Cuối cùng Tề Duyệt vẫn quyết định đi cùng Thẩm Mục Thâm tới Hải nam. Vốn dĩ định nói cho Hải Lan, nhưng tạm thời không liên lạc được. Tống thư ký cũng đã nói Hải Lan an toàn trở về nhà, Tề Duyệt chỉ nghĩ do Hải Lan uống nhiều, còn chưa có tỉnh lại.
Vì vậy, chỉ có thể nhắn một tin nhắn trên Wechat, nói rằng cô sẽ cùng Thẩm Mục Thâm đi ra ngoài để tránh bão trong mấy ngày tới.
Lúc Tề Duyệt đến nơi, mới phát hiện ra Thẩm Mục Thâm đã đặt phòng khách sạn.
Khi đi đến quầy lễ tân hỏi thăm, cô mới biết được rằng mùa xuân có rất nhiều người đi du lịch. Khách sạn được thuê rất đông, cho nên không còn phòng trống. Bởi vậy, Tề Duyệt mới bằng lòng từ bỏ ý định đổi phòng.
Người xuất sắc như Tống thư ký tại sao không biết suy nghĩ của sếp mình, cố ý lựa chọn một khách sạn bình dân. Ngày Tết, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thuê phòng. Đến lúc đó, Tề tiểu thư không thể nào đổi ý được.
– ——-
~ Hết chương 62 ~