Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ - Chương 1: 1: Quá Khứ Khi Trước Chương Mở Đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ


Chương 1: 1: Quá Khứ Khi Trước Chương Mở Đầu


Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
“Giải Biệt Đinh, trừ khi em chết…… Không thì đời này anh đừng mong thoát khỏi em.


Mộc Dương không ngờ câu nói bướng bỉnh của cậu vào 5 năm trước giờ đãthành lời tiên tri, cậu thật sự sẽ chết.

Giải Biệt Đinh tự do.

Cậu cũng tự do.

*
Ồn ào quá……
Có ai đang khóc.

Mộc Dương mở mắt ra, nhận thấy mình đang đứng trước cửa phòng bệnh số 507.

Người đến người đi trên hành lang dài nơi bệnh viện, màu khuôn mặt mang theo mọi vẻ sầu thương.

Một đôi vợ chồng trung niên đang ghé vào trước giường bệnh gào khóc đến lạc giọng, làm người ta không khỏi nhớ tới thảm kịch người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Cậu ngẩn ra trong chốc lát, muốn an ủi bọn họ, nhưng bước chân lại khiếp đảm ngừng tại chỗ.

Bóng hình mà Mộc Dương không thể nào quen thuộc hơn đang đứng ở một bên khác của giường bệnh, vì đứng ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt.

Mộc Dương đi đến trước mặt Giải Biệt Đinh, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Anh nhăn mày làm gì…… Xấu chết đi được.


Cậu muốn vuốt đôi mày đang nhíu chặt của Giải Biệt Đinh, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua cơ thể của đối phương.

Mộc Dương ngẩn người, cậu nhìn cái tay của mình, rồi nhìn theo ánh mắt Giải Biệt Đinh, thấy trên giường bệnh có một người đang nằm với sắc mặt tái nhợt ——
Gương mặt này trông giống cậu y như đúc.

Dáng hình khi đang ngủ say của cậu thiếu chút nét rạng rỡ, không còn vẻ tự phụ ương bướng của thường ngày, mà giờ đây ngũ quan tinh xảo đã nhuốm màu bệnh khí.

Mộc Dương lại quay đầu, đôi môi hồng nhạt của Giải Biệt Đinh đã mím thành một đường thẳng.

Sao cậu lại có thể quên……
Rằng cậu đã chết.

Cơ thể cậu mất vì bệnh nan y, còn tinh thần cậu đã chết đuối vì lao đầu vào một quãng thời gian dài 5 năm không có hồi kết.

“Giải Biệt Đinh, em phải đi rồi.

” Mộc Dương nhẹ nhàng nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, “—— anh có thấy đau lòng chút nào không?”
Đương nhiên Giải Biệt Đinh sẽ không trả lời, ánh mắt xuyên qua linh hồn mà nhìn cơ thể cậu.

“Được rồi.

” Mộc Dương ngoảnh đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới chất phác trên ngón áp út của Giải Biệt Đinh, nói nghiêm túc: “Giải Biệt Đinh à, chúng ta đã không còn tương lai.


*
“Thầy Giải ơi ——”
“Thầy Giải?”
Giải Biệt Đinh chậm rãi mở hai mắt, cảm xúc trong đôi mắt đen như mực đó thật nhạt nhẽo, duy chỉ có đuôi lông mày là cau lại.

Trợ lý Giang Đản khẽ thở dài.

Từ khi người kia đi mất, tuy không thấy Giải Biệt Đinh đau lòng là bao, nhưng đuôi lông mày lại chưa từng thả lỏng, khiến người ta không xác định được rằng anh ôm tâm tư tình cảm gì với người kia.

Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, nên giọng Giải Biệt Đinh hơi trầm thấp: “Chuyện gì vậy?”
Giang Đản vô cùng lo lắng: “Ngài thật sự không định đi khám tim à?”
Hôm nay phải đi chụp quảng cáo, hiếm khi Giải Biệt Đinh mới được chợp mắt một lát ở trên xe, nhưng anh vẫn luôn vô thức che tim mình lại, đây cũng không phải lần đầu tình trạng này xuất hiện.

Giải Biệt Đinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, dưới ven đường là bóng cây loang lổ nối tiếp nhau: “Không cần đâu.


Giang Đản lại thở dài: “Thế ngài cứ nghỉ một chút, lát nữa là tới giờ cao điểm rồi nên có thể sẽ bị tắc đường.


“Ừm.


Giải Biệt Đinh chống tay bên cửa xe, ảnh ngược từ cửa kính đã phản chiếu bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh, nhẫn cưới trên ngón áp út loé lên ánh sáng rực rỡ.

Bọn họ ở trong xe còn chưa để ý rằng, đằng sau có một chiếc Minibus màu trắng đột nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía bọn họ……
“Uỳnh ——”
Một tiếng vang lớn như vừa nổ mạnh bỗng xuất hiện một cách bất thình lình khiến đám người xung quanh thét lên: “Đứng đờ ra đấy làm gì! Mau báo cảnh sát đi!”
“Gọi xe cứu thương trước đã!”
“Ơ thế anh gọi cảnh sát còn tôi gọi xe cứu thương là được rồi còn gì!?”
“Phải kéo người ra khỏi xe chứ?”
“Xe đang rò xăng rồi! Nếu lúc kéo ra bị nổ tung thì sao? Tránh xa một chút đi……”
Trước mắt Giải Biệt Đinh là một màu loang lổ, tay anh bị đè dưới ghế dựa không thể động đậy.

Trợ lý Giang Đản vẫn còn ý thức, thống khổ rên: “Đau……”
Bên tai là tiếng quần chúng nghị luận ở ngoài: “Trông người này quen quen……”
“Hình như là Giải Biệt Đinh……”
“Giải Biệt Đinh nào cơ?”
“Còn có thể là ai chứ? Là diễn viên đó!”
“Đúng là tin giật gân! Mau đưa điện thoại cho tôi quay video!”
“Quay video con mẹ mày! Cứu người trước đã!!”
……
Ngày hôm đó, hot search với tiêu đề # Giải Biệt Đinh bỏ mình trong vụ nổ của tai nạn giao thông # độc chiếm trang đầu các bài báo.

Nhà nhà đều biết ảnh đế Giải Biệt Đinh chết trong một vụ tai nạn giao thông có mưu tính từ trước, theo lời của các nhân chứng thì Giải Biệt Đinh vốn có cơ hội được cứu, nhưng vì nhường cho mọi người cứu trợ lý cùng tài xế trước mà đánh mất cơ hội chạy trốn tốt nhất, cuối cùng táng thân trong biển lửa.

Lúc xe phòng cháy chữa cháy tới, vị thần tượng kinh tài tuyệt diễm* của toàn dân thời bấy giờ đã bị thiêu đến biến dạng, chỉ còn dư lại một bộ hài cốt.

Tên tài xế gây chuyện đã bỏ trốn ra vùng ngoại thành, giới cảnh sát đang xuất toàn lực để truy tìm.

__________
Chú thích:
*Kinh tài tuyệt diễm: đẹp đến mức khiến người khác phải kinh sợ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN