Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ - Chương 47: 47: Ngoài Ý Muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ


Chương 47: 47: Ngoài Ý Muốn


Sau khi Mộc Dương khóc một hồi thì nghe lời vô cùng, phương diện kia cũng vậy.

Ban ngày bảo hướng đông thì tuyệt đối không hướng tây, không cho uống rượu thì không thèm nhìn dù chỉ một lần, buổi tối cũng giống vậy.

Bảo nhấc chân thì nhấc chân, bảo không được nhúc nhích thì ngoan ngoãn duy trì tư thế, không nín được cũng phải tự mình chịu đựng.

Những ngày tháng sung sướng thường trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày thứ bảy, bọn họ đã trên chuyến về.

Đêm nay bọn họ sẽ đến hoạt động hạng nhất cuối cùng —— tiệc tối mặt nạ.

Đây không phải lần đầu Mộc Dương thấy Giải Biệt Đinh mặc vest, nhưng là lần đầu tiên cậu ngây người ngắm mà còn chảy hai giọt máu mũi.

Giải Biệt Đinh cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cậu, nhíu mày hỏi: “Thân thể không thoải mái à? Chúng ta đi gặp bác sĩ ——”
“Không.

” Mộc Dương ngẩng đầu cầm máu, “Nóng trong người.


Đúng là nóng trong người.

Tuy Giải Biệt Đinh không liên quan tới bóng đêm, nhưng dường như sinh ra để phối hợp cùng màu đen, áo sơmi tơ lụa mềm mại ở bên trong làm nền, thân hình thon cao lịch sự tao nhã được bộ âu phục cắt may khéo léo ôm lấy, vai rộng eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp được khóa lại bằng quần tây, hình trang trí tinh xảo trên ngực được thêu thủ công —— một con hạc màu xanh lam.

Giải Biệt Đinh không chú ý tới tầm mắt của cậu, quan sát mười phút thì chỉ thấy Mộc Dương chảy hai giọt máu mũi, sau đó cũng không có gì khác thường, sắc mặt trông cũng bình thường, lúc này anh mới nhả ra.

“Nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói với anh.


Mộc Dương gật gật đầu: “Vâng……”
Cậu chú ý cổ tay áo của Giải Biệt Đinh cũng là một đôi hạc màu xanh biển.

“Em cho rằng anh……”
Mộc Dương vốn định nói em cho rằng anh vứt rồi, nhưng vẫn sửa lại lý do thoái thác: “Em cho rằng anh đánh mất.


Giải Biệt Đinh rũ mắt nhìn cổ tay áo: “Không, sẽ không đánh mất đâu.


Nói đến cặp nút tay áo này, nếu không phải Giải Biệt Đinh đột nhiên đeo nó lên, sợ là đến Mộc Dương cũng quên.

Đây là quà sinh nhật cậu tặng Giải Biệt Đinh khi vừa nhận ra mình thích anh.

Lúc ấy cậu mới lớp 10, Giải Biệt Đinh đã sắp tốt nghiệp đại học.

Nguyên nhân nhận ra cũng đơn giản, trường học của bọn họ có một đôi học trưởng lớp 12 bị phát hiện hẹn hò.

Việc này lan truyền ồn ào trong trường học, ảnh hưởng rất lớn, mà hai người trong cuộc lại rất bình tĩnh, trực tiếp đàm phán cùng phụ huynh ngay trong Phòng Giáo Vụ, dù sao đời này bọn họ không thể cưới vợ sinh con, kể cả không ở bên chàng trai trước mặt thì sau này cũng sẽ là chàng trai khác, nhưng nếu là bọn họ thì cũng đủ ưu tú cho nhau.

Cuối cùng bọn họ thành công thuyết phục cha mẹ, lớp 12 không được xằng bậy, hơn nữa không để ảnh hưởng thành tích tốt nghiệp thi đậu đại học, thì phụ huynh không ngăn cản bọn họ ở bên nhau nữa.

Khi đó hôn nhân đồng tính còn chưa được chấp thuận, còn vào đúng thời kỳ lớp 12 đặc biệt, thật sự bọn họ rất dũng cảm.

Đến chính Mộc Dương còn không hiểu lắm, vì sao sau khi cậu biết việc này thì trong lòng lại như nổi trống, phản ứng đầu tiên không phải là hóng hớt cùng lũ bạn, mà là gọi điện cho Giải Biệt Đinh.

Sau khi cuộc gọi được kết nối cậu lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể khô khan mà nói một câu hàm súc: “Em nhớ anh.


Thật ra theo lý mà nói thì rất kỳ quái, một chàng trai nói “Em nhớ anh” với một chàng trai khác không phải người thân hay anh em, đó là một chuyện vô cùng vi diệu.

Nhưng người trong cuộc đó lại có bệnh trong lòng, không cảm nhận nổi thứ tình cảm kì lạ này, cũng chưa từng cảm thấy có gì không đúng, chỉ nói đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc thì anh sẽ trở về.

Kết quả lúc tốt nghiệp anh cũng không thể trở về, mà trực tiếp tới đoàn phim đóng phim.

Cùng lúc đó, Mộc Dương đang nghỉ hè lớp mười một, lấy tất cả tiền tiêu vặt của mình, còn lén lút làm thêm lúc nghỉ hè, miễn cưỡng tích cóp đủ tiền để mua nút tay áo kia.

Bởi vì Mộc Nam Sơn nói, sau khi một chàng trai tốt nghiệp đi vào xã hội thì được tính là người trưởng thành, không thể thiếu một bộ tây trang, tốt nhất là để người ba chọn bộ vest đầu tiên trong đời thay cho họ.

Nhưng Giải Biệt Đinh không có ba.

Người kia không xứng được gọi là ba.

Nhưng thiên địa chứng giám, Mộc Dương thật sự không muốn nhận Giải Biệt Đinh làm con trai.

Nhưng tiền của cậu không mua nổi một bộ vest sang quý, mà đồ làm sẵn thì cậu thấy đường cắt may không đẹp, không xứng với Giải Biệt Đinh.

Cuối cùng chọn mua một đôi nút tay áo xứng với bộ vest, cũng tốn hơn hai vạn (6,7tr).

Khi ấy cách hiện giờ là bảy năm, kiểu dáng của nút tay áo đã lỗi mốt, nhưng vẫn tinh xảo như trước, cũng không nhìn ra dấu vết va chạm, có thể thấy chủ nhân đã bảo quản nó tốt như nào.

Mộc Dương hơi buồn bực: “Năm ấy anh bảo với em tốt nghiệp xong sẽ trở về, vậy mà anh tốt nghiệp xong lại không trở về, sau đó sinh nhật em anh cũng không trở về, cũng chẳng có quà……”
Là món quà tuỳ tiện gì cũng được, cho dù là một cây kẹo que, một cái bánh kem nhỏ, chỉ cần người đưa là Giải Biệt Đinh thì cậu có thể vui vẻ thật lâu.

Hoặc là dứt khoát không cần quà nữa, chỉ cần Giải Biệt Đinh có thể trở về ăn sinh nhật cùng cậu, những cái khác đều không quan trọng.

Nhưng chẳng có gì cả.

Rõ ràng cậu đã nói với Giải Biệt Đinh trước một tháng mà anh vẫn không trở về.

Giải Biệt Đinh cởi ngủ của Mộc Dương ra, mặc cho cậu bộ vest Đàm Giác đã chuẩn bị, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Xin lỗi, khi đó anh rất bận.


Cũng đã xảy ra một vài chuyện không tốt lắm, nhưng anh có chuẩn bị quà cho Mộc Dương.

“…… Quà gì?”
Mộc Dương mê mang mà ôm cổ Giải Biệt Đinh, chờ anh thắt lưng quần cho cậu.

Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại: “Cũng không hẳn là quà……”
Nhưng thứ đó lại tiêu hết tiền tiết kiệm lúc đó của anh, cùng với thù lao của tác phẩm đầu tiên do anh đóng.

Anh mua hai phần bảo hiểm.

Một phần là bảo trợ bệnh hiểm nghèo, nếu Mộc Dương ngoài ý muốn bị bệnh nặng thì sẽ nhận được tiền chữa bệnh.

Một phần khác là bảo hiểm tử vong của anh, người được lợi là Mộc Dương.

Khi mua loại bảo hiểm này, đúng là lòng tham đầu tiên mà anh có khi ở trong đoàn phim, lúc ấy dây thép xảy ra vấn đề, anh trực tiếp lăn xuống từ sườn núi cao, trên người bị thương ngoài da nhiều nơi, cũng may nội tạng không bị tổn thương nên không nghiêm trọng lắm.

Khi đó Đàm Giác kiến nghị anh mua bảo hiểm, dù sao diễn viên hiện giờ có mấy ai là không dùng bảo hiểm để bảo vệ bản thân?
Nhưng Đàm Giác không ngờ là Giải Biệt Đinh trực tiếp mua một phần bảo hiểm tử vong.

Anh cũng không hề do dự mà điền tên Mộc Dương, cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.

Chỉ có duy nhất hai người mà anh nhớ tới khi ký bảo hiểm, một là người mẹ Giải Chi Ngữ, hai là Mộc Dương.

Có thể nhớ tới Giải Chi Ngữ cũng do huyết thống, thời gian hai người trò chuyện gặp mặt còn không nhiều bằng thời gian Mộc Dương quấn lấy anh.

Mộc Dương gian nan hỏi: “Khi đó anh không cảm thấy viết tên một người không thân không quen lên bảo hiểm tử vong…… có điều gì không ổn à?”
Giải Biệt Đinh không hiểu ý cậu: “Không ổn chỗ nào?”
“……” Mộc Dương hơi thất vọng nhìn đôi mắt anh, không thể nói trong lòng cậu đang mang cảm giác gì.

Với những chuyện như bảo hiểm thì người bình thường đều suy xét tới người thân hoặc người yêu, không thì cũng là bạn tốt.

Nếu người đó không có chút địa vị gì trong lòng thì sao phải viết tên người đó lên?
Trong lòng Mộc Dương hơi lâng lâng, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy, nếu khi đó Giải Biệt Đinh không mắc bệnh tâm lý thì liệu có hẹn hò với cậu không?
Giải Biệt Đinh nói: “Không thể.


Hoá ra Mộc Dương đã vô thức hỏi thành tiếng, trong lòng cậu bỗng lạnh hơn hằn, suy sút mà cúi đầu, rồi sau đó rồi lại nghe thấy Giải Biệt Đinh nói ——
“Khi đó em mới mười sáu tuổi, còn là vị thành niên, trái pháp luật.


Khoé miệng Mộc Dương run rẩy, xem đi, quả nhiên không phải người bình thường.

Thông thường lúc này chẳng phải mọi người nên nói lời dễ nghe để dỗ người yêu hay sao?
Mộc Dương vừa buồn bực vừa hơi vui vẻ mà được Giải Biệt Đinh ôm lấy để đổi vest, giống như một cậu chủ tự phụ.

Tim cậu như bị chia thành hai nừa, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lại vui vẻ khi biết chuyện bảo hiểm.

Âm thanh trong bóng tối không ngừng nói rằng, người ta không có ai để điền, dù sao bên cạnh không có bạn bè, cũng chẳng thân thiết với mẹ, vừa vặn là đoạn thời gian đó mày quấn lấy anh ấy, anh ấy mới tùy tiện viết tên của mày mà thôi.

Nhưng một nửa khác lại dùng âm thanh mê hoặc cậu, có lẽ cậu trong lòng Giải Biệt Đinh vẫn luôn đặc biệt, ai lại điền bừa chuyện quan trọng như người nào được lợi từ bảo hiểm?
Tựa như lúc trước kết hôn, tuy rằng cậu dùng lý do là tâm nguyện của Giải Chi Ngữ để đính hôn cùng Giải Biệt Đinh, nhưng thực tế Giải Biệt Đinh cũng chưa từng từ chối, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Em nghĩ kỹ đi.

Sau khi đính hôn một năm thì bọn họ mới kết hôn, lúc này Giải Chi Ngữ đã mất, nhưng Giải Biệt Đinh cũng không đổi ý, vẫn đúng hẹn thực hiện hôn ước.

Nghĩ quá nhiều sẽ dễ dàng lo sợ không yên, Mộc Dương nhìn dáng vẻ như đúc với 5 năm sau của Giải Biệt Đinh mà xót xa nghĩ ——
Giải Biệt Đinh còn chưa trải qua 5 năm trong tương lai đã chuyển biến vì giấc mộng cậu chết trên giường bệnh, vậy Giải Biệt Đinh tận mắt chứng kiến cậu chết trong tương lai thì sao?
Dù anh có chút thích nhưng không nhận ra, sau khi chứng kiến bạn đời tử vong, quãng đời còn lại sẽ trải qua như nào?
Bỗng tim Mộc Dương đập nhanh hơn, khó có thể hình dung.

Giống như những việc cậu miên man suy nghĩ đã thực sự xảy ra, quãng đời còn lại của Giải Biệt Đinh cũng không tốt.

Cậu đột nhiên nhớ tới ngày cậu chết, Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên thất thanh khóc rống, mà Giải Biệt Đinh đứng ở đầu giường, chau mày.

Tựa như vẻ mặt của Giải Biệt Đinh mỗi lần tim anh đau, cũng chẳng khác biệt mấy.

“Làm sao vậy?” Giải Biệt Đinh sửa lại cà vạt của Mộc Dương, giơ tay vuốt lên phần mày đang chau lại của cậu.

“Không……” Cổ họng Mộc Dương khô khốc, không biết nên nói như thế nào, tốt nhất là cậu tự mình đa tình.

Giải Biệt Đinh còn nhớ hai hàng máu mũi của cậu, trước khi đi lại dặn dò lần nữa: “Thân thể không thoải mái thì phải nói với anh.


*
Tiệc tối như tên, trên mặt mỗi vị khách quý đều đeo một cái mặt nạ, mặt nạ phải chuẩn bị trước khi lên thuyền.

Chỉ có người mang mặt nạ mới có tư cách được vào bàn.

Khu vực của tiệc tối bao gồm nửa đoạn sau của du thuyền cùng bộ phận đuôi của boong tàu, những món ăn bên trong hoàn toàn miễn phí, còn có ca sĩ nổi tiếng đến biểu diễn, cùng với tiết mục biểu diễn đặc sắc của các quốc gia.

Giải Biệt Đinh cùng Mộc Dương đeo mặt nạ mèo đen, bên ngoài còn khắc sọc vàng thần bí.

Vừa vào trong thì bọn họ đã nghe thấy tiếng dương cầm uyển chuyển, bên cạnh đàn có cả gợi ý bài nhạc, ý đại khái là mọi người có thể lên đàn thử một lần.

Giải Biệt Đinh nhìn chằm chằm phương hướng đó, tay đẩy xe lăn của cậu cũng ngừng lại.

Mộc Dương túm tay Giải Biệt Đinh: “Anh đừng nhìn họ.


Giải Biệt Đinh thu hồi tầm mắt, đưa Mộc Dương thay đổi phương hướng, ngừng thật lâu rồi mới nói: “Ừm.


Mộc Dương nhấp môi dưới: “Em cũng sẽ đàn.


Giải Biệt Đinh dẫn cậu đi về phía trước: “Vậy trở về đàn cho anh nghe.


“Vâng……”
Mộc Dương rối rắm trong lòng, cậu biết chơi rất nhiều nhạc cụ, nhưng đều không được thành thạo cho lắm, dương cầm là nhạc cụ cậu tiếp xúc lâu nhất, nhưng tính ra thì ít nhất ba năm rồi cậu chưa chạm vào.

Trở về phải luyện thêm.

Buổi tối đã trôi qua rất vui vẻ.

Tiết mục của tiệc tối rất tuyệt, đồ ăn cũng có đặc sản của các quốc gia, cả thị giác lẫn vị giác đều được thoả mãn.

Cho đến khi Giải Biệt Đinh tiến vào toilet, Mộc Dương ở bên ngoài chờ anh, nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang thấp thỏm bảo với người khác rằng: “Viện Viện, mẹ……”
Cả người Mộc Dương cứng đờ, đến quay đầu cũng không dám.

Sau một lúc lâu, cậu mới chậm rãi quay sang, thấy Diêu Diên cùng Kiều Viện đang đứng ở góc tường, hình như đã xảy ra một vài tranh chấp.

Sau khi Mộc Dương đờ người xong thì phản ứng đầu tiên là cậu muốn chạy đi, nhanh chóng thao tác xe lăn trốn vào góc chỉ cách Diêu Diên một bức tường.

Đầu óc hỗn loạn của cậu không thể nghĩ ra nổi, tại sao Diêu Diên cùng Kiều Viện lại ở đây.

“Từ khi biết chân tướng, tôi đã bắt đầu nghĩ chuyện này.

” Kiều Viện than nhẹ, “Đối với mẹ mà nói, tất nhiên là mẹ đã làm sai, nhưng đối với tôi, chuyện này không có đúng sai.


“Khi tôi mới sinh ra đã gọi bà ấy là mẹ, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, tình cảm nhiều năm như vậy không thể phủi sạch chỉ vì huyết thống được.


Ngữ điệu Diêu Diên đau khổ: “Nhưng mục đích bà ta lúc mang con đi không phải để nuôi nấng con! Bà ta mang lòng riêng, bà ta muốn con bà ta sống tốt nên mới mang con đi, đến đại học bà ta cũng không cho con học, rõ ràng thành tích tốt như vậy ——”
“Viện Viện, bà ta huỷ hoại nửa đời sau của con……” Trong giọng nói của Diêu Diên đã mang theo tiếng khóc nức nở, “Sao con không nghĩ được vậy……”
“Tôi thấy rất đủ, chỉ cần thân thể mẹ khỏe mạnh, chúng tôi không lo ăn uống, đời này vẫn hạnh phúc như vậy.


Kiều Viện trầm mặc một lát, nói: “Thật ra bà không cần cố chấp như vậy…… Bà hãy nghĩ đến Mộc Dương, cậu ấy sẽ khổ sở như nào? Nếu bà thật sự cứ khăng khăng đưa tôi về thì cậu ấy ở đâu?”
Diêu Diên đã không còn nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở bất lực.

Cả người Mộc Dương run rẩy, vừa lạnh vừa run, tựa như đang ở trong hầm băng.

Mà tiếng nói bên kia tường vẫn tiếp tục.

“Để mua vé du thuyền lần này tôi đã tích cóp rất lâu, chuẩn bị đưa mẹ tới cùng.


Kiều Viện cười khổ: “Nhưng bởi vì chuyện cũ, mẹ bị hạn chế ra ngoài…… Mẹ thấy hối hận, mẹ rất áy náy với bà nên để tôi với bà cùng tới đây.


Diêu Diên mỉa mai với tiếng khóc nức nở: “Áy náy? Áy náy là mang con chuyển nhà sau khi biết bọn mẹ phát hiện ra chân tướng?”
Giọng nói Kiều Viện bình tĩnh hơn nhiều: “Giống như bà không muốn mất đi Mộc Dương, mẹ với tôi……”
“Choang ——”
Là tiếng đồ vật làm từ pha lê vỡ vụn trên sàn.

Chung quanh vang lên tiếng thét chói tai của một quý bà, Diêu Diên cùng Kiều Viện bị bắt phải ngưng cuộc trò chuyện, Diêu Diên mặc lễ phục với khuôn mặt trang điểm kĩ càng lau nước mắt, Kiều Viện còn chưa quen với váy dài đi hai bước, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, đúng lúc chạm mắt với Giải Biệt Đinh mang sắc mặt khó coi.

“Thầy Giải……”
Cả người Diêu Diên cứng đờ, bà nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Giải Biệt Đinh: “Dương Dương cũng……”
“Không thấy em ấy ——” Giải Biệt Đinh mau chóng ngắt lời bà.

Anh cũng không bất ngờ khi thấy Diêu Diên cùng Kiều Viện, khi vừa bước vào anh đã thấy hai bóng dáng rất giống họ, lúc ấy cũng chưa thể xác nhận, mà còn bị Mộc Dương nghĩ lầm là anh đang nhìn người chơi dương cầm.

Nhịp tim bắt đầu mất khống chế mà tăng tốc, Giải Biệt Đinh lập tức dùng tiếng Anh hỏi người phục vụ là ở đây xảy ra chuyện gì.

Tiếng Anh của Kiều Viện không tồi, cô nghe hiểu ý của đối phương, ban nãy ở đây một người đàn ông có sẹo giữa trán đã bắt chàng trai ngồi xe lăn đi.

Khách nữ bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn lại: “Người đàn ông có sẹo kia chắc chắn chẳng phải người tối, ánh mắt dữ quá……”
Giải Biệt Đinh lập tức nghĩ đến người đàn ông giao dịch chụp ảnh với paparazzi mà Đàm Giác điều tra ra, sắc mặt khó coi đi tới nơi Mộc Dương bị bắt.

Sau khi Diêu Diên đờ người xong thì cũng tỉnh táo lại, đuổi theo mà quên mất phải cầm váy lên rồi chật vật té ngã trên đất.

“Dương Dương……”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN