Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
Edit: Cánh Cụt
Tiệm nail có một vị khách kì lạ ghé thăm.
Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt thôi đã biết người ấy vô cùng đẹp, tóc cùng quần áo đều trong trạng thái ướt một nửa, quan trọng nhất là: giới tính người ấy là nam.
“Chào anh, có chuyện gì sao?”
Mộc Dương cứng đờ mà nói: “Làm móng tay.”
“?” Nụ cười của người làm nail tên là Tiểu Lộ mỹ tan nát trong một giây: “Làm cho anh à?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Lộ đưa cậu đến chỗ ngồi: “Anh muốn làm dáng nào? Am làm để đi diễn à?”
Mộc Dương có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của những người trong tiệm nail, thân thể càng cứng đờ hơn: “Làm dáng thường ngày thôi.”
“Ây……” Tiểu Lộ cười gượng một tiếng, “Có thể cho tôi xem tay anh trước được không?”
Tay Mộc Dương vừa thon vừa dàu, móng tay cũng được cắt gọn gàng sạch sẽ, móng tay của cậu so với móng tay nam bình thường thì mỏng hơn chút, vì thế toàn bộ bàn tay trông khá tinh tế.
“Tay đẹp quá!” Tiểu Lộ ngạc nhiên cảm thán, cô do dự một giây bèn khuyên nhủ, “Thật sự anh phải làm nail à? Tuy rằng nam cũng làm naul được, nhưng ở thành nhỏ như này sẽ làm xong về nhà sẽ bị mắng đó.”
Mộc Dương cắn môi dưới: “Không quan hệ.”
So với những việc rối loạn cậu làm trước kia, thì làm nail cũng chẳng hoang đường là bao.
Tiểu Lộ nhìn mưa to bên ngoài, lại nhìn bộ quần áo ướt một nửa của Mộc Dương, bỗng hiểu ra: “Anh vào để tránh mưa đúng khônh? Nếu chỉ là tránh mưa thì đừng ngại, không cần tiêu tiền đâu.”
Mộc Dương liếc thấy nữ sinh trên quầy tiếp tân đang đổ nước, trước khi đối phương nhìn lại thì vội vàng thu hồi tầm mắt: “Phải làm nail thật mà…… Bạn trai thích.”
“…………”
Ba người làm nail, một vị khách hàng cùng một người ở quầy lễ tân đều dáo dác nhìn về phía cậu, Tiểu Lộ nhịn cười: “Sở thích của bạn trai cậu độc đáo ghê.”
“Vậy cậu có thích kiểu nào không?”
“Không, cô chọn đi.”
Tiểu Lộ gật đầu, cô lấy bảng màu sắc ra: “Nếu là màu dùng cho hằng ngày thì sẽ nhẹ nhàng chút.”
Tiểu Lộ lật album một lúc, chỉ vào một kiểu dáng khá đơn giản: “Kiểu này được không?”
“Được.”
Căn bản Mộc Dương còn không thèm nhìn, cứ gật đầu tuỳ ý rồi trộm ngắm nữ sinh ở quầy lễ tân.
Đối phương rót nước xong thì đi tới, đưa cho Mộc Dương: “Nước ấm có được không?”
“…… Được.”
Gần một giờ sau đó, Mộc Dương không nói gì với cô gái ấy nữa.
Kiểu dáng nail khá đơn giản, không bùm bùm như Mộc Dương tưởng tượng, người làm nail có bảo là kiểu Pháp gì đó, hơn một nửa đằng trước là trong suốt, phần nhọn của móng tay có hình trăng non màu trắng sữa nho nhỏ.
“Tôi chụp một bức có được không?”
Tiểu Lộ thấy cậu lại bắt đầu nhìn trộm tiếp tân tiệm mình, buồn cười mà lặp lại lần nữa: “Có thể cho tôi chụp một cái để quảng bá không?”
Mộc Dương hơi sửng sốt: “Chụp cái gì?”
Tiểu Lộ: “Chụp tay.”
Mộc Dương à một tiếng, đi đến chỗ chụp ảnh một cách cứng đờ, nghe theo người làm nail chỉ đạo rồi chỉnh tay theo các tư thế kỳ lạ.
Cuối cùng người làm nail thấy cậu cứng quá mới bất đắc dĩ nói: “Cứ để thẳng tay đi.”
Chụp xong thì lấy hoá đơn, Mộc Dương chần chừ không cử động, sững người nhìn sườn mặt rất giống với mẹ mà suy nghĩ.
“Tôi đi rửa tay trước.”
Mộc Dương chạy vào toilet như trốn, dùng nước lạnh để giấu đi cơn nóng nơi vành mắt.
Lúc mới biết sự thật thì Mộc Dương rất tủi thân, vì sao đột nhiên lại như vậy, vì sao những thứ vốn của cậu lại thành của người khác?
Trong sự kiện náo loạn mà cậu gây ra, dù bị Mộc Nam Sơn quở trách cũng không dám trốn sau lưng Diêu Diên làm nũng nữa, sự dạy dỗ bình thường của một người cha đối với đứa con trai không nên thân này bỗng thay đổi bản chất.
Mộc Dương từng nhiều lần nghĩ, hẳn là bọn họ hối hận vì đã nuôi cậu như con ruột trong hai mươi mấy năm, nuôi một tên vô dụng.
Khi cậu đang hưởng thụ cuộc sống ngợp trong vàng son, thì nữ sinh vốn nên hưởng thụ cuộc sống như một cô công chúa lại chỉ cầm hai ba ngàn lương một tháng sống ở thành nhỏ hẻo lánh, không được ngắm nhìn sự phồn hoa lớn mạnh của thế giới bên ngoài.
Mà mẹ cậu lại là người bắt đầu mọi thứ, cậu là đồng lõa.
Phải trả cho cô ấy.
Mộc Dương biết mình có lỗi với Mộc Nam Sơn và Diêu Diên, độc chiếm vị trí của con gái ruột bọn họ nhiều năm như vậy, cũng chưa trả một chữ hiếu nào cả, chỉ có thể giúp bọn họ gặp lại con gái trước.
Mộc Dương cho mình thời hạn một tháng, một tháng sau, cậu muốn làm một vài việc ý nghĩa trong thời gian cuối cùng, ví như là nghề nhiếp ảnh mà cậu đã bỏ từ lâu.
Một tháng sau, cô gái này sẽ trở về với vòng tay ôm ấp của bố mẹ ruột, tất cả đều hạnh phúc vui mừng.
Cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa toilet đi đến trước lễ tân, nhưng không đủ dũng cảm để nhìn thẳng mắt đối phương: “Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm tệ.”
Giọng cô gái rất rạng rỡ, bảng hiệu trên ngực viết hai chữ “Kiều Viện”.
Mộc Dương thanh toán tiền mặt, câu đứng im trước quầy thu ngân thật lâu, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau một lúc do dự, cậu thở phào một hơi: “Chào cô, tôi có thể thêm WeChat của cô không? Để sau này còn tiện hẹn nhau.”
Kiều Viện đã sớm chú ý tới nam sinh kỳ lạ đã chạy trối chết sai khi đối diện với cô cách lớp cửa kính, lúc ấy chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không ngờ rằng chỉ năm phút sau đối phương đã đeo khẩu trang trở về nói phải làm nail.
Tuy nói là làm nail, nhưng toàn bộ quá trình lại chỉ nhìn lén mình.
Đây vốn là hành động khiến người khác không thoải mái, nhưng khi đặt ở trên nam sinh này thì không hiểu sao Kiều Viện lại không cảm thấy phản cảm.
Sau khi do dự, cô bảo: “Được.”
—
Avatar của Kiều Viện là một quả quýt to, Mộc Dương mở vòng bạn bè, về cơ bản chỉ có mèo, thỉnh thoảng bí mật đăng lên mấy tấm tự chụp đơn giản cùng câu cổ vũ hằng ngày.
Cậu cứ xoá rồi lại cắt trong khung chat, cuối cùng chỉ gửi một câu: Chào cô, tôi là Mộc Dương.
—— tôi là Kiều Viện.
Rồi sau đó Mộc Dương không biết nên nói gì, thường chỉ có người lạ bắt chuyện với cậu, chứ cậu không có kinh nghiệm bắt chuyện với người khác.
Mặc dù đây cũng không phải là bắt chuyện, nhưng muốn nói chuyện phiếm cũng cần phải có đề tài.
Mộc Dương chỉ muốn chuẩn bị tâm lý trước cho Kiều Viên trong một tháng.
Thật ra không cần hỏi thăm thì Mộc Dương cũng biết, đời trước Kiều Viện với Mộc Nam Sơn và Diêu Diên cũng không vui vẻ gì cho cam vì chuyện mẹ nuôi bị đưa vào tù.
Thỉnh thoảng cậu nghe dăm ba câu từ Phan Đạt Tương thì biết rằng Kiều Viện không chỉ không vào ở biệt thự Mộc Dương sinh sống hơn hai mươi năm, mà còn không nhận một đồng nào từ Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên.
Đời trước lúc Mộc Dương khó khăn nhất đã từng có một suy nghĩ ác độc, muốn cô gái ấy không nhận bọn họ, muốn Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên vẫn chỉ là ba mẹ minh
Vừa ích kỷ vừa vô sỉ.
Nhưng hiện tại Mộc Dương không còn để bụng.
Thời gian 5 năm đã qua, cậu hưởng thụ tình yêu của Mộc Nam Sơn cùng Diêu Diên nhiều năm như vậy, cũng chỉ hy vọng hai người về sau có thể sống tốt, có thể được như ý nguyện.
Mộc Dương ngồi ở quán cà phê nhỏ, nhìn cái ô mượn của Kiều Viện để che mưa đang đặt cạnh chân, trả lời rằng: Cảm ơn…… Ngày mai tôi trả ô lại cho cô.
—— không cần gấp đâu, tôi còn một cái khác.
*
Suốt một ngày Mộc Dương không về khách sạn, cũng không muốn trở về đối mặt với Giải Biệt Đinh, không muốn trở về để đối mặt với sự rời đi của Giải Biệt Đinh.
Cậu đều khó chịu với cả hai kết quả này, vì thế chỉ có thể giằng co ở bên ngoài.
Thậm chí cậu còn nghĩ có nên đặt phòng ở khách sạn khác không, nếu thế thì sẽ không để ý tới việc Giải Biệt Đinh đã rời đi hay chưa.
Mãi cho đến buổi tối, cơn mưa to còn chưa ngừng, Mộc Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ rẽ của quán cà phê, nhìn người đi đường muôn màu muôn vẻ ở bên ngoài qua cửa kính sát đất.
Các toà nhà của thành nhỏ không được phân tán mà tương đối chen chúc.
Không biết từ nhà dân hay từ quán ăn, mùi cơm nồng đượm bay tới mũi theo gió, tiệm đồ nướng đôi diện đông người ngồi, họ đều chơi đùa khoa tay múa chân, vô cùng náo nhiệt.
Người đẩy xe nhỏ buôn bán hét lớn trong cơn mưa to, bạt che nắng bị mưa to ào ạt rơi xuống vang lên tiếng bộp bộp rõ to, nhưng vẫn có một vài người chạy tới mua chút ít đồ ăn.
Tất cả mọi người đều đang sinh hoạt, đều đang đắm chìm trong mùi khói lửa.
Chỉ Mộc Dương là không như vậy, mùi cơm không liên quan đến cậu, náo nhiệt không liên quan đến cậu, trong muôn vàn ngọn đèn dầu kia cũng không có một cái nào được thắp lên vì cậu.
Bốn chữ ‘ không nhà để về ’ thường dùng để hình dung kẻ lưu lạc, hay là người ăn xin.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, mình cũng có thể phối hợp với bốn chữ lạnh như băng này.
Mộc Dương sững người nhìn từng giọt nước bắn lên trên mặt đất vì mưa to.
Cho đến khi một đôi chân dài thẳng tắp đi tới trong cơn mưa, giọt nước đã bắn tung toé lên ống quần, nửa đoạn dưới của quần ướt đẫm.
Chuyển tầm mắt lên, là Giải Biệt Đinh mà Mộc Dương cho là đã rời đi.
Đối phương đang cầm ô, đôi lông mày nhíu lại, anh đi trong cơn mưa to, tầm mắt đang tìm kiếm xung quanh.
Mộc Dương sửng sốt hồi lâu, mới từ từ nhận ra, có lẽ Giải Biệt Đinh đang tìm mình.
Mộc Dương cố gắng để bản thân không giẫm lại vết xe đổ, tốt nhất là có thể chậm rãi quên đi tình cảm này.
Nhưng trái tim vẫn luôn không biết cố gắng, Giải Biệt Đinh vừa xuất hiện mà đã quên đi bản thân.
Mộc Dương không biết Giải Biệt Đinh tìm trong bao lâu, nhưng trông anh hơi chật vật.
Một nửa bả vai đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, sau lưng áo sơmi màu đen cũng ướt một mảng to, không biết là mồ hôi hay là nước mưa.
Giày với quần thì không cần phải nói, chắc hẳn có thể vắt ra nửa xô nước.
Mộc Dương lừa mình dối người mà đi theo phía sau Giải Biệt Đinh, chỉ là sợ anh bị fans nhận ra thì không thể thoát khỏi vòng vây mà thôi.
Cho đến khi Giải Biệt Đinh đứng ở trước một cái ngõ nhỏ đen nhánh thật lâu, Mộc Dương mới đứng ở vị trí phía sau cách anh 3 mét: “Giải Biệt Đinh, anh tới đây làm gì?”
Giải Biệt Đinh quay đầu, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không mà dường như sắc mặt của anh hơi trắng bệch.
Trong giây phút anh nhìn thấy Mộc Dương thì dường như anh đã sửng sốt một giây, dừng một chút mới bảo: “Đối diện ngõ nhỏ có KTV.”
Giải Biệt Đinh đã đi tới quán bar duy nhất ở đây, bên trong không có Mộc Dương.
Mộc Dương: “……”
Ấn tượng của Giải Biệt Đinh đối với cậu cũng chỉ có vậy, ngoại trừ ăn chơi thì không biết làm gì.
“Đi KTV làm gì?”
“Tìm em.”
Mộc Dương: “Anh không biết gọi điện thoại à?”
Giải Biệt Đinh giơ ô: “Gọi điện thì chắc chắn em không về.”
Mộc Dương hạ khóe miệng xuống: “Anh tự mình tới thì tôi cũng không về.”
“Ừm.” Giải Biệt Đinh đổi tay cầm dù, “Anh không muốn em về, nhưng buổi tối rất nguy hiểm.”
Mộc Dương sửng sốt, hoài nghi có phải mình đang tự ảo tưởng hay không, ý của Giải Biệt Đinh là anh ra tìm cậu vì bảo đảm an toàn?
Không bắt buộc cậu phải trở về, thế thì bảo đảm an toàn như nào? Nhìn cậu chơi chắc?
Mộc Dương nhìn chằm chằm Giải Biệt Đinh, thấy trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh dính vài giọt nước to như hạt đậu, không biết là mưa hay là mồ hôi, nhưng cái ô kia chắc cũng không đến nỗi bị dột nhỉ?
Tuy đang trong mùa hè oi bức, nhưng một cơn mưa to đã làm nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, cũng chẳng tới mức nóng đổ mồ hôi.
Mộc Dương lui về sau mấy bước: “Anh trở về đi, một người đàn ông như tôi thì có cái gì gây nguy hiểm được.”
Mộc Dương xoay người rời đi, mưa to che giấu phần lớn thanh âm xung quân, Mộc Dương không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu có một trực giác kì lạ, rằng Giải Biệt Đinh vẫn còn ở sau người.
Cậu bỗng chốc xoay người, dối diện với tầm mắt của Giải Biệt Đinh, môi anh bợt bạt: “Đừng đi theo tôi.”
Giải Biệt Đinh không nói gì, cũng không có ý rời đi.
Mộc Dương tức đến bật cười: “Tôi định đi quán bar, anh cũng tới à?”
Nếu Giải Biệt Đinh bị người khác nhận ra ở quán bar, đứng đầu hot search ngày mai sẽ có tiêu đề là ——
# Giải ảnh đế đến quán bar nhảy Disco trong đêm khuya, hình tượng sụp đổ, lộ ra nguyên hình #
Mộc Dương đi một đoạn dài đến thẳng chỗ quán bar, khi cậu xin nhân viên tiếp đãi tí lửa để châm điếu thuốc mới nhận ra Giải Biệt Đinh tới đây thật, nhưng không biết anh đã đeo thêm khẩu trang từ khi nào.
Giải Biệt Đinh cầm một cái ô đen, quần áo cũng đều là màu đen, tay áo sơmi màu đen bị gió làm phồng lên, khi đứng trong mưa rền gió dữ trông cô độc vô cùng.
Mộc Dương hút một hơi thuốc một cách bực bội, hơi thuốc vừa phả ra trước mắt đã thấy Giải Biệt Đinh đi tới rút thuốc lá ra khỏi tay cậu: “Đừng hút.”.