Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều


Chương 17: Chương 17


Nghe được tiếng bước chân, Lâm Nguyên sửa sang lại quần áo, xoay người bò lên trên giường, chui vào trong ổ chăn, gương mặt trắng nõn bị gối đầu đè lên, đôi mắt màu hổ phách bị che khuất bởi mái tóc rũ xuống tựa như có một dòng nước đọng lại .
“Hôm nay chú tắm nhanh như vậy ?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, có chút làm nũng.
“Ừ, em mới vừa nhìn cái gì?” Viêm Đình nghiêng người nằm lên giường, tựa vào đầu giường, sự lạnh lùng nơi đáy mắt bị hơi nước trong phòng tắm thấm vào, khiến hắn trông ôn nhu rất nhiều.
“Không có gì ,chỉ là cảm thấy giống như mập lên.” Lâm Nguyên trở mình, đưa lưng về phía Viêm Đình, thúc giục nói: “Ngủ đi.”
Đèn trong phòng bệnh bị tắt đi, thoáng chốc chìm vào trong màn đêm.
Một vài tia sáng của đèn đường xuyên qua cửa sổ, rơi xuống sàn nhà từng tia nhỏ, giống như dãy ngân hà trong đêm đen.
Một lúc sau, nhịp thở của người bên cạnh trở nên đều đều và dài.
Lúc Lâm Nguyên ngủ rất ngoan ngoãn,chú thú nhỏ ngạo kiều thu hồi móng vuốt sắc nhọn, không hề phòng bị mà lộ ra cái bụng mềm mại chính mình .
Giống một con mèo chờ đợi chủ nhân vuốt ve mình, phát ra âm thanh lười biếng uể oải.
Trời đã tối dần, Viêm Đình lại không buồn ngủ.
Trong lúc vô tình nhìn đến giấy khám thai, gợi lên cho hắn rất nhiều hồi ức.
Người mẹ đang mang thai, nằm thoi thóp trong vũng máu, dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng hướng hắn cầu cứu.
Năm đó Viêm Đình 17 tuổi.

Vừa tan học về nhà đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Tiếng còi xe cứu thương phảng phất trong làn gió mát từ xa đến gần.
Viêm Đình nhét góc chăn cho đứa nhỏ, một mình rời khỏi phòng bệnh.
Trời cuối hè về khuya hơi lạnh ,Viêm Đình ngồi dựa vào cửa sổ trên hành lang, cầm điếu thuốc trên tay, đôi mày sắc bén thường ngày trở nên có chút phiền muộn.
Mẹ hắn suýt chết vì chảy nhiều máu, được cứu sống nhưng em gái trong bụng không giữ được.

Sau đó, cha mẹ ly hôn, mẹ bỏ đi, cha không bao giờ trở về nhà nữa.
Trong ngôi nhà to lớn, chỉ còn lại Viêm Đình .
Sau đó, khi hắn đi học về vừa mở cửa, thì trên chiếc ghế sô pha cách chỗ mẹ ngã không xa, người phụ nữ quần áo bất chỉnh đang nằm trong vòng tay của bố hắn.
Từ đó về sau, Viêm Đình đối cơ thể phụ nữ gần như buồn nôn.
Nhiều năm như vậy, ở trong mắt người ngoài, Viêm Đình là người vô cùng kỷ luật, cho dù ở vị trí cao nhưng đời tư lại rất sạch sẽ khiến người ta bắt đầu đồn thổi rằng phương diện kia của hắn không được.

Về tình yêu và mọi thứ, mong muốn và du͙ƈ vọиɠ của Viêm Đình rất thấp và đôi khi còn tự mình giải quyết nó, nhưng cũng là làm qua loa.

Một khi có người bên cạnh, hắn liền bực bội.

Không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, thói quen sẽ bị phá vỡ.
Sau khi hút hết hơi cuối cùng, vòng khói mà hắn phun ra tan biến, Viêm Đình đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác, đứng bên cửa sổ một lúc để gió đêm thổi bay mùi khói trên người.
Lâm Nguyên chìm vào giấc ngủ nhưng không sâu, cảm giác dường bên cạnh hơi lún xuống, mơ mơ màng màng tiến lại gần lọt vào vòng tay của người đàn ông.
Cả người Viêm Đình mang theo khí lạnh, sợ đem đứa nhỏ đông lạnh và bị bệnh vì vậy kéo chăn bao lấy hai người, cúi đầu ở đỉnh đầu Lâm Nguyên hôn khẽ một cái .
Tối nay ánh trăng thật sáng, Viêm Đình đã quen trên giường mình thêm một người.
Mềm mại ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng ngực hắn, tấm lưng thon gầy theo hô hấp phập phồng, đập vào trái tim cứng hơn đá của Viêm Đình
Viêm Đình xoay người sang một bên, đem Lâm Nguyên ôm vào trong lòng ngực, vô tình chạm vào một vật cứng trong túi đồ ngủ.
Qua ánh trăng, thấy rõ là một cục giấy bị vò nát.
Đó là giấy khám thai mà hắn đã ném vào thùng rác trước đó.
Đôi lông mày Viêm Đình không buồn động đậy, ánh mắt dừng một chút trên ba chữ Lâm Hoan Hoan, đem cục giấy ném vào tủ bên đầu giường.
Một đêm ngủ ngon.
Ánh nắng chói chang nhô lên từ phía chân trời, kèm theo là một lớp sương mờ ảo.
Lâm Nguyên bị nhạc chuông của điện thoại di động đánh thức, kéo một hồi lâu mới rút điện thoại di động từ dưới gối ra, “Ây, ai vậy?”
Một tràng chửi rủa dữ dội, ào ào như một cơn sóng thần dữ dội, “Con trai của Lâm Kiến An tôi, thế mà chạy làm việc này , không biết xấu hổ như mẹ mày!”
Lâm Nguyên nháy mắt bừng tỉnh.
Cha Lâm vẫn tiếp tục trách mắng ầm ĩ trên điện thoại và mỗi câu trong đó đều là những lời sỉ nhục đối với người mẹ của thân thể này.
Hồi đó, trước khi kết hôn với cha Lâm, mẹ của Lâm Nguyên đã có một thời gian ngắn ở trong làng giải trí vì bà thích ca hát.
Chính vì vậy, mỗi khi hai vợ chồng cãi nhau, bố Lâm đều chửi mẹ Lâm là không biết xấu hổ, nói người trong làng giải trí là ô uế, mắng vợ không biết đã qua lại với ai trước đây.
Nhưng bây giờ, những lời nói bẩn thỉu ấy đều đã được gắn vào Lâm Nguyên.
Cậu không có đáp lại, trở mình.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu về phía cậu, Lâm Nguyên đưa tay lên che đi.

Hôm nay, thời tiết đẹp tiếng chim hót ngoài cửa sổ cũng rất vui tai.
Chỉ có những lời mắng mỏ bên tai là ồn ào lại khó nghe.
Cha Lâm có vẻ mệt mỏi vì chửi mắng nên dừng lại, từ điện thoại có thể nghe thấy tiếng uống nước .
Lâm Nguyên trực tiếp đem điện thoại cúp đi.
Sau khi thuận tay đăng nhập Weibo, cậu cũng đã hiểu nguyên nhân khiến người nọ phát cáu, xé nát bộ mặt đạo mạo mà mắng nhiếc.
Lâm Nguyên bạo hồng.
Ngày hôm qua cậu nhất thời hứng khởi,sau khi phát sóng trực tiếp lúc nấu ăn.
Đoạn video và ảnh chụp màn hình của buổi truyền hình trực tiếp đã được lan truyền rầm rộ trên mạng, hầu hết mọi người đều mê mẩn ngoại hình của cậu, một số lo ngại liệu bệnh nhân bị ép ăn “chất độc” có còn sống?
Gương mặt này thật sự rất đẹp.
Chỉ là nguyên chủ trước đây mặc cảm tự ti, lúc nào cũng cúi người, tóc mái dày che mất nửa khuôn mặt, nhìn có chút luộm thuộm.
Sau khi Lâm Nguyên xuyên vào cuốn sách, thói quen sạch sẽ của cậu đem thân thể này thu dọn sạch sẽ, để lộ tất cả những ưu điểm trên khuôn mặt của mình.
Nếu so sánh ngoại hình thì cũng không thua kém gì Lâm Kỳ nhân vật chính của cuốn sách, thậm chí còn có thể nhỉnh hơn một chút.
Lâm Nguyên nằm trên giường quẹt Weibo một hồi, liền dùng tài khoản đã đăng ký trước đó của mình để đăng bài.
【 không có việc gì, còn sống.


Tài khoản Weibo và tài khoản phát sóng trực tiếp của cậu có sự ràng buộc, cậu cũng đã sớm phát hiện ra rằng số lượng người theo dõi đang tăng lên đều đặn.
Nhưng Lâm Nguyên không biết rằng trên mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, thì cậu đang cầm giấy khám thai và lang thang ở hành lang khoa sản trên tầng ba của bệnh viện.
Những người đến khám đều là phụ nữ, hoặc đàn ông đi cùng vợ hoặc bạn gái.
Cậu lại đơn độc có một mình, ở khoa phụ sản có vẻ phá lệ chói mắt, thường thường có người đánh giá cậu.
Lâm Nguyên mới vừa qua 18 tuổi không lâu,lại phát triển tương đối muộn nên khuôn mặt còn hơi non nớt.

Hơn nữa cậu lớn lên thanh tú , mới nhìn thì thực dễ dàng bị xem là vị thành niên.

Không phải cậu chỉ đi lang thang ba lần, mà cũng đã có hai cô y tá đi ngang qua hỏi: “Em trai, bố mẹ cùng tới đây sao?”
Cậu đã thành niên, hẳn là không cần bố mẹ đi cùng?
Lâm Nguyên nắm chặt đơn kiểm tra trong tay, lơ đễnh đáp: “Em đợi chị gái.”
Cô y tá không hỏi thêm nữa, quay người đi làm việc riêng của mình.
Khoa phụ sản có quá nhiều người , Lâm Nguyên một mình đi làm kiểm tra, quá dễ dàng khiến cho người ta chú ý.
Sau khi lang thang vài vòng, vẫn là không có can đảm đến gặp bác sĩ nên quay lên lầu.
Phòng bệnh của Viêm Đình ở lầu mười, là khu phòng bệnh riêng biệt,rất yên tĩnh.
Hành lang im ắng, có chút ẩm ướt của sương sớm.
Ngay khi Lâm Nguyên bước ra khỏi thang máy, lại thay đổi quyết định và bước vào.
KFC ở đối diện cổng bệnh viện, Lâm Nguyên gọi bữa sáng và tìm kiếm trên Internet bằng điện thoại di động:
“Đàn ông có khả năng mang thai sao?”
“Đàn ông mang thai có tồn tại không?”
“Tôi là nam, tôi có thể hay không mang thai?”
“Nếu nam mang thai, nên làm cái gì bây giờ?”
Lâm Nguyên phát hiện, thật sự là có người ở trên mạng hỏi cái vấn đề khó mà tin được.Nhưng câu trả lời của tất cả các bác sĩ ở phía dưới bình luận đều là nam giới không có đáy huyệŧ nên không có điều kiện mang thai vì thế sẽ không có thai.
Lướt qua một lượt, thân thể căng cứng của Lâm Nguyên dần dần thả lỏng.
Nghiên cứu khoa học cho thấy rằng xác suất mang thai của nam giới là 0, và nó chắc chắn sẽ không xảy ra.
Là cậu suy nghĩ nhiều quá.
Đây không phải là tự gây rắc rối cho chính mình sao?
Lâm Nguyên nhếch khóe miệng ném điện thoại sang một bên, gắp gà cuộn lên ăn.
Vừa lập kế hoạch, mỗi ngày cần bỏ ra ít thời gian để tập thể dục.
Cậu vỗ vỗ bụng chính mình có một chút thịt thừa , tưởng tượng rằng chính mình có cơ bụng tám múi.

Ăn xong, Lâm Nguyên lau tay cân nhắc có nên mua thêm hai cái hamburger không.
Vô tình quay đầu lại, vừa vặn gặp được Viêm Đình ở ngoài cửa sổ thủy tinh.
Lâm Nguyên vẫn đang cắn ống hút trong miệng hai má phồng lên, kinh ngạc trợn to hai mắt, giống như một con chuột hamste ăn trộm đồ ăn.
Hai người nhìn nhau qua tấm kính trong suốt.
Màn sương sớm tan biến ánh nắng tinh khôi hắt ra từ những cành lá xếp tầng, ánh sáng và bóng tối loang lổ.
Viêm Đình dựa vào cửa xe với cổ áo sơ mi màu xanh nước biển hơi mở ra, để lộ một bộ ngực đẹp đẽ.

Đôi chân dài được bao lấy bởi chiếc quần tây đen, chân phải hơi khụy xuống tư thế lười biếng lại tản mạn.
Lâm Nguyên bị thân hình thon dài hoàn hảo của hắn hấp dẫn, tim bỗng lỡ nhịp hàm răng cắn bẹp ống hút.
Sáng sớm trên đường phố người đến người đi, cửa hàng KFC nhộn nhịp hối hả.
Viêm Đình đứng ở nơi đó một thân lạnh nhạt xa cách, ngăn cách mọi ồn ào náo động.
Người đàn ông này đẹp trai, đẹp trai nhất trong tất cả những gì cậu từng thấy.
Tất nhiên, so với cậu thì vẫn hơi kém..
Lâm Nguyên tự luyến mà cong môt chút khóe môi, chen vào khu đặt hàng mua hai cái hamburger chạy tới dừng lại trước mặt Viêm Đình , vươn tay đưa một cái bánh “Chú đây là bữa sáng.”
Khóe miệng Viêm Đình hơi cong lên, nói: “Đưa cái này cho bệnh nhân?”
“Ồ, vậy chú có muốn ăn món khoai tây hầm của tôi hả?” Lâm Nguyên cười cắn một miếng burger trong tay.
Trong nháy mắt đã bị cướp.
Trước khi Lâm Nguyên có thời gian hành động, trơ mắt nhìn Viêm Đình cắn ở chỗ mà chính mình ăn rồi há mồm cắn xuống.
“Không phải, đây là sở thích gì chứ? Cái này là cho chú.” Lâm Nguyên lắc lắc đầu vừa giơ cái hamburger thịt bò còn nguyên đến trước mặt hắn than thở: “Tại sao lại cướp của tôi?”
“Bởi vì cái này ngọt.” Viêm Đình lại cắn một miếng lớn.
Hắn đã thật lâu không ăn qua loại thức ăn nhanh này.
Từ sau mười lăm tuổi , mẹ hắn đã dạy hắn thành người lớn các loại đồ ăn nhanh và trò chơi của trẻ con, một món không thể đụng vào.
Lâm Nguyên: “……”
Ngọt? Hamburger rõ ràng là đồ mặn, vị giác của hắn xảy ra vấn đề.
Đường phố ồn ào náo động, một chàng trai trẻ đẹp đang cúi đầu gặm hamburger, hai má phồng lên.
Một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai, dịu dàng và cưng chiều đưa tay ra giúp cậu lau vết thức ăn dính trên khóe miệng.
Ánh mặt trời rực rỡ bao trùm lấy hai người, thời gian như dừng lại trở nên chậm đi.
Điện thoại trong túi vang lên, Lâm Nguyên lấy ra xem thử.
Đôi mắt vừa mới cúi xuống đột nhiên mở to.
Cái đuôi phía sau đã buông thõng đột nhiên bị trói lại, làm tung cả đám lông tơ khắp người.
Tần Miên đăng một đoạn tin tức trong vòng bạn bè.
【 Hôm nay, tại khu vực Woluuan Biande, phát hiện một người đàn ông mang thai và sinh ra một đứa nhỏ.


Chiếc bánh hamburger còn lại trên tay Lâm Nguyên rơi xuống đất..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN