Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều - Chương 29: Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Sau Khi Mang Thai, Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều


Chương 29: Chương 29


Toàn bộ khuôn mặt của Lâm Nguyên nhăn lại như cái bánh bao , đôi mắt tròn xoe dần dần nhụt chí như bóng bay xì hơi.
Viêm Đình càng im lặng, sự mất mát trong mắt cậu càng hiện rõ.
Thảo nào người ta nói đi tìm trai thì phải tìm trai trẻ, vì một ngày nào đó đàn ông có tuổi có thể héo mòn.
Vốn dĩ vừa rồi lúc trong phòng tắm rửa mặt Lâm Nguyên còn đang suy nghĩ, dù sao Viêm Đình lão cẩu này khi biết mình mang thai, mặc kệ hắn tiếp thu hay không hay về sau muốn không sinh con, thì chính mình cũng có thể cùng hắn có một khoảng thời gian vui vẻ.
Ý khoan, không đúng, chỉ trong một đêm.
Sau đó, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Không ngờ lại nghe được tin đau lòng như vậy , trước khi cái kế hoạch này được thực hiện.
Hiện tại lão cẩu kia, rõ ràng so với cây gậy có thể sạc điện còn không bằng.
Ai……!Thôi thôi, lên mạng mua món đồ chơi cho rồi.
Sạch sẽ lại tiện lợi.
Lâm Nguyên chẹp khóe miệng một cái, khó nén đáy mắt đau thương, thất vọng mà nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Viêm Đình , thở dài thườn thượt.
Sau đó, quay lại nhìn về phía Lý nãi nãi, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi, “Còn có thể chữa khỏi sao?”
Người trẻ tuổi hỏa khí lớn, chơi bời không biết kiềm chế, cũng khống chế không được sức lực.
Đối với phương diện muốn có con,Lý nãi nãi lắc đầu , “Khó khăn.”
Lâm Nguyên: “……”
Quên đi ,vẫn là nên chôn nó xuống.
Lâm Nguyên thương hại nhìn người đàn ông bên cạnh, tiến lên vỗ vỗ bờ vai an ủi, “Không sao đâu, không sao đâu, không có việc gì đâu, chú không thể làm chuyện trên, thì có thể thay đổi chiến lược mà làm phía dưới.


Nhưng cậu không chấp nhận làm những điều trên.
Cho nên, hai chúng ta chỉ sợ phải nói lời chia tay.
Tiểu gia hỏa không chỉ không ghét bỏ chính mình, mà còn đưa ra lời an ủi ngay lập tức , Viêm Đình có chút cảm động, vừa mới chuẩn bị nói có thể dùng những biện pháp khác.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nguyên đã bỏ bàn tay trên vai hắn ra, lùi lại một bước, xoay người sang một bên, hai mắt sáng ngời, cao hứng hỏi Lý nãi nãi, “Lần trước bà nói muốn giới thiệu cho cháu đối tượng, còn tính không ? Hay là thu xếp ngày mai gặp mặt đi.


Viêm Đình: “……”
Trái tim của Viêm Đình lạnh căm căm.
Trẻ con thời nay thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao?

Từ vừa rồi đến giờ không quá năm phút đồng hồ !
Viêm Đình giống một con cún già cô đơn lẻ bỏng , một mình liếʍ ɭáρ miệng vết thương.

Nhìn đứa nhỏ mình dưỡng không ngoan chút nào , mà còn phấn chấn tìm người khác ôm ấp.
Đó là điều không thể.
Viêm tiểu huynh đệ an tĩnh cả đêm , cuối cùng cũng thức dậy vào lúc này.
“Ai, ai……!Ai……!Gϊếŧ người diệt khẩu là phạm pháp , chú mau thả tôi xuống dưới.”
Lâm Nguyên khua tay múa chân lung tung , kêu đến bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy.
Bức màn được kéo chặt, ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo ,trong không khí còn nồng nặc từng đợt từng đợt hormone đan chéo.
Lâm Nguyên cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, cái bụng hơi phồng lên vùi vào trong chăn bông, che lại độ cong.
Não bộ một mảng hỗn loạn, còn chưa khôi phục lại từ hưng phấn mãnh liệt, lông mi nhẹ như lông quạ, đọng lại vài giọt nước, run rẩy theo hô hấp của cậu.
Bên cạnh , người đàn ông không biết xấu hổ dường như đang tận hưởng dư vị.
Lâm Nguyên xoay người sang một bên, nắm đấm nhỏ vung lên cánh mũi của Viêm Đình , lại bị đôi mắt đen sâu hút hồn của hắn dụ dỗ, không nỡ xuống tay.
Sẽ thật đáng tiếc nếu một gương mặt điển trai như thế này mà bị đánh.
Quên đi, đổi chỗ khác.
Lâm Nguyên ánh mắt rũ xuống, ánh mắt quét từ đầu đến cuối, nhưng lại không tìm được chỗ để xuống tay.
Cơ bắp nhiều như vậy, cậu sợ mình không thể thắng được bằng nắm đấm này của mình .
Lâm Nguyên mếu máo, lại đem cánh tay chính mình thu vào trong ổ chăn.
Cả người mệt mỏi và uể oải đến mức không muốn cử động.
Kẻ lừa đảo, đại kẻ lừa đảo.
Nói không được, không chừng chỉ vì muốn dỗ cậu lên giường.
A……
Lâm Nguyên cuộn mình trong chăn trợn tròn mắt, lần sau tôi mà tin tưởng, thì tôi là đồ con heo.
Rác rưởi vô liêm sỉ, không biết xấu hổ .
Hai người sau một phen lăn lộn , Lâm Nguyên lại mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Viêm Đình ngày càng rõ ràng hơn, có rất nhiều điều mà trước đây hắn không để ý giờ mới để ý.
Buổi chiều ngày hôm qua , tiểu gia hỏa cho hắn một chén thuốc bổ, hương vị có chút kỳ quái.
Sau khi hắn uống nó, lại không thể làm điều đó vào ban đêm.

Cho đến tận bây giờ …!đột nhiên lại …
Cả một đêm đủ để thuốc được hấp thụ hết, cho nên hơn phân nửa là do bát thuốc rồi.
Viêm Đình rũ mắt xuống, nhưng không nghĩ là tiểu gia hỏa muốn hại mình, chắc là em ấy cũng không biết tác dụng của thuốc.
Lại cảm thấy có chút may mắn với sự nhận thức muộn màng này, nhưng may mắn thay, hắn không phải thật sự không được.

Bằng không……
Trong lúc ngủ mơ Lâm Nguyên đột nhiên lẩm bẩm hai tiếng, còn đem chăn xốc lên.
Viêm Đình đưa tay ra giúp cậu đắp lại chăn bông, nhưng lại bị túm chặt cánh tay.
Cũng không biết Lâm Nguyên là tỉnh, hay vẫn là ở trong mộng, rầm rì hỏi: “Chú có phải hay không đã biết bí mật của tôi?”
Phản ứng của người bình thường đều hỏi bí mật trong tiềm thức là gì, nhưng Viêm Đình nghe thấy giọng đứa trẻ mang theo tiếng khóc, sửa lời nói”Tôi không biết.”
Nói xong, hắn cúi người hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn, nhẹ nhàng vén chăn bông.
Lâm Nguyên nghe rõ câu trả lời mình muốn, rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Hì hì…!Không phát hiện, mai mà tôi khôn khéo đem bức màn kéo lên , không biết thì cứ cho nó trong tối đi.

Ở trong lòng khen ngợi trí tuệ chính mình , lúc này mới chân chính an tâm mà ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ say, Lâm Nguyên liền bắt đầu không thành thật.
Đặc biệt thích đá chăn bông.
Trước kia cũng không có cái tật xấu này , Viêm Đình đang lo lắng nếu xuống lầu giúp Lý nãi nãi làm cơm sáng hay vẫn là bồi tiểu gia hỏa ngủ, thì khuôn mặt tuấn tú của hắn đã bị tóm lấy.
Cũng may Lâm Nguyên không có móng tay, trên mặt không bị phá, mà chỉ để lại vết đỏ.
Thoạt nhìn, giống như bị bạo lực gia đình.
Lâm Nguyên duỗi tay chân quơ loạn, trong miệng còn rầm rì, “Đừng chạy, ta bắt được mày làm gà quay.”
Nằm mơ còn ở trong rừng bắt gà rừng,thể hiện bản chất của những kẻ mê ăn uống.
Hắn bị xem như gà rừng mà bị cào loạn.
Viêm Đình nhất thời trốn tránh không kịp, trên cổ lại ăn một vuốt, rốt cuộc mới đem đứa nhỏ ầm ĩ ôm vào trong lòng ngực.
“Ngoan, thân ái đừng nháo, ngoan ngoãn ngủ.” Viêm Đình vỗ nhẹ phía sau lưng hắn , sau đó kéo chăn bông lên, bọc lại.
Bọc xong thấy không ổn lắm.
Rõ ràng đó là một chàng trai nhỏ gầy, nhưng bụng lại kéo căng quần áo thành một vòng cung không quá rõ ràng.
Đôi mày của Viêm Đình giật giật, lòng bàn tay cẩn thận áp vào vùng bụng cong, cách lớp áo ngủ mềm mại , nhẹ nhàng chạm vào.

Nó không mềm, có cảm giác hơi cứng, giống như được nâng đỡ bởi một thứ gì đó.
Nhưng cho tới bây giờ, bọn họ đều còn chưa có ăn cơm sáng, không có khả năng là bởi vì ăn quá nhiều……
Đây có phải là bí mật của tiểu gia hỏa ?
Động tác Viêm Đình rời giường rất cẩn thận , không có đánh thức bảo bối đang ngủ yên trong lòng ngực .
Hắn đứng bên giường một lúc, chắc chắn rằng Lâm Nguyên đã ngủ ngon và không làm ầm ĩ, lúc này bước ra khỏi phòng với sự nghi ngờ khó tin trong lòng.
Bây giờ là mười một giờ sáng, gần đến trưa.
Lý nãi nãi đã ăn sáng từ lâu, ngồi ở trong trong sân hái đậu, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.
Thấy Viêm Đình xuống lầu, cũng không ngẩng đầu xem, sợ đem tiểu tử này chọc xấu hổ.
Tuổi trẻ nóng nảy, dễ nổi nóng nhưng không phải là không hiểu được.
Bà cũng là từ tuổi trẻ sống đến thời điểm này.
Sau khi Viêm Đình bước qua ngưỡng cửa của nhà chính, đầu tiên là liếc nhìn nhà bếp dưới mái hiên .
Nồi thuốc trên bếp lửa vẫn sôi nhẹ, bốc khói nghi ngút.
Hắn lấy một chiếc ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh bà Lý, Viêm Đình cầm lấy giá nhặt giúp, thản nhiên hỏi: ” Lý nãi nãi, cháu có thể uống thuốc của Tiểu Nguyên được không?”
Cổ tay Lý nãi nãi run lên, nhìn Viêm Đình bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Bà còn nhớ cháu gái bà thường nói cái này gọi là gì ấy?
Nó được gọi là ……!Hình như gọi là kỳ ba?
Đúng là, thật kỳ ba.
“Tiểu tử thật là sao lại không nghĩ tới ?” Lý nãi nãi còn chưa kịp nhặt đậu xong, liền tính toán dạy cho hắn một bài học “Thuốc kia là để thai phụ uống , cháu lại cùng vợ mình giành thuốc dưỡng thai, không biết xấu hổ .”
Chỉ trong chốc lát, trái đậu ngắn trong tay Viêm Đình đã bị gãy thành bảy tám mảnh.
Hắn còn tiếp tục bẻ gãy……
“Mặc dù ta dạy dỗ cháu , thì cũng không thể lấy đậu của bà ra trút giận chứ ” Lý nãi nãi kịp thời cứu lấy đậu que gần tan nát, tức giận đến độ nếp nhăn đều nhăn lại “Ta chỉ là đang nói một câu với cháu,tiểu tử con lại tức giận.

Sao tính khí lại lớn như vậy? “
Viêm Đình không nói chuyện, hai tay trống rỗng,cánh tay vẫn ở trên không và không có ý thu lại.
Lý nãi nãi làm nghề y nhiều năm, bà đã vài lần nhìn thấy những người như thế này, trong lòng kêu lớn, đây là điềm báo của trúng gió.
Bà vội vàng muốn đi lấy cây kim bạc của mình để cứu người, nhưng lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Viêm Đình hỏi: “Nguyên Nguyên có thai sao?”
Khi cơn nguy kịch qua đi, Lý nãi nãi lại bình tĩnh ngồi lại và tiếp tục lặt đậu que.
Trong lòng suy nghĩ, nên trả lời như thế nào về vấn đề này.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của người thanh niên, bà sợ đứa trẻ không phải con hắn.
Đúng như cuốn tiểu thuyết mà cháu gái bà cho bà xem, gọi là gì mà phu nhân hào môn mang bầu bỏ chạy.

Đứa con trong bụng người phụ nữ không phải là của vị hôn phu mà là con của anh cả vị hôn phu.

Qua gần một phút, bà mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Viêm , có phải con có anh trai?”
Viêm Đình không biết đề tài như thế nào nhảy đến điểm này, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trong lòng lại lần nữa hoảng hốt, Lý nãi nãi sầu đến tóc đều nháy mắt trắng mấy phần.
Sao trẻ con bây giờ đều như vậy? Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang , làm sao mà có thể làm được điều này?
Lý nãi nãi lại xem cậu như cháu ruột của mình , lại cảm thấy cậu bé trước mặt cũng là một cậu bé ngoan, nên nhất thời không biết phải giúp ai.
“Tiểu tử, đừng quá tức giận.

Con tức giận cũng không đáng.

Tiểu Nguyên tuy rằng không mang thai con của con, nhưng một ngày nào đó, con sẽ có đứa con của chính mình.”Lý nãi mãi thở dài lại nói : ” Sau này đừng nghĩ đến Tiểu Nguyên nữa, coi thằng bé như chị dâu.

Cả hai đều tốt.


Chị……!dâu?
Anh cả nhà họ Viêm năm nay đã ngoài bốn mươi, con trai còn lớn hơn Lâm Nguyên hai tuổi.
Này quăng tám sào* cũng không tới ,đem Viêm Đình phát ngốc.
Hắn vẫn chưa hoàn hồn sau tin Lâm Nguyên mang thai, lại bị buộc phải tiếp thu chuyện Lâm Nguyên thành chị dâu mình ……
Đương nhiên, Viêm Đình phản ứng rất nhanh chóng.
” Lý nãi nãi, bà lầm rồi, Tiểu Nguyên đang mang thai con của cháu.” Sóng trong lòng Viêm Đình quay cuồng , liền bình tĩnh lại ngay lúc nói ra những lời này.
Đúng vậy, Tiểu Nguyên đang mang thai đứa con của hắn, còn có cái gì quan trọng hơn?
Nguyên Nguyên đang mang thai con của hắn.
Giờ khắc này, Viêm Đình chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ôm chầm lấy tiểu gia hỏa nhà hắn.
Đau lòng vì cậu , yêu cậu, dỗ dành cậu ấy.
Tiểu gia hỏa này, một tháng nay phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ, ân oán.
Viêm Đình cảm thấy trong lòng đau nhói , chờ không kịp muốn xông lên lầu ôm bảo bối một cái.
Hắn mới vừa mới đứng lên, thì Lâm Nguyên với đôi mắt buồn ngủ ôm gối đầu xuất hiện ở cửa.
Trên má trắng nõn áp ra vài dấu của đồ ngủ , mơ mơ màng màng đưa tay lên dụi mắt .
Cả người mềm mại lại ngoan ngoãn.
Dưới lớp đồ ngủ mềm mại, cái bụng phồng lên độ cung lộ rõ.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN