Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế - Chương 10: Cha muốn ăn thịt tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế


Chương 10: Cha muốn ăn thịt tôi


Ngôn Án ôm gà trống, quăng cũng không được mà không quăng cũng không xong.

Cuối cùng cô cũng quyết định không bỏ gà trống xuống, dùng tốc độ nhanh nhất, ôm con gà nặng trĩu, nhanh chân chạy qua.

Trong bụi cây có một quả chanh và một quả mướp đắng.

Màu của mướp đắng hoàn toàn dung hợp với quang cảnh xung quanh. Người bình thường đi qua mà không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý tới.

Nhưng mà chanh thì không giống vậy. Màu vàng cam rực rỡ nằm trên một mảnh xanh mượt vô cùng bắt mắt. Chỉ cần người nào không bị mù màu, đi đường không thất thần thì liếc mắt một cái là nhận ra.

Chanh bị phát hiện, mướp đắng cũng tự nhiên bị phát hiện theo.

Nơi ánh mắt Kỳ Duyên đang tập trung chính là bọn nó.

Trong lòng Ngôn Án lộp bộp một chút, tay chân luống cuống, khom lưng buông con gà trong ngực xuống.

Nhưng nào ngờ, con gà trống này lúc cô mới bắt thì giãy giụa hết sức, nhưng sau khi bị Kỳ Duyên nhét vào trong ngực cô thì lại an ổn không nhúc nhích chờ đợi. Bây giờ cảm thấy mình bị buông ra lại còn không vui lắm, đập cánh lớn giãy giụa không chịu xuống.

Lần đầu tiên gà trống cảm giác được nhân loại ôm thoải mái thế nào, lại còn được hưởng thụ việc không cần chân mà vẫn đi đường nhanh và tiện.

Trong lúc giằng co, Ngôn Án muốn bỏ gà trống mà gà trống lại không chịu bị bỏ thì Kỳ Duyên động.

Hắn cúi người xuống, ngón tay với khớp xương rõ ràng, chạm vào quả chanh nọ.

Bạn nhỏ Ngôn Mông Mông run bần bật. Nếu không phải nhớ rõ Ngôn Án đã nhắc đi nhắc lại không được biến thành hình người ở ngoài, không được để phát hiện dị thường thì hiện tại bé chắc chắn đã chạy rồi.

Kỳ Duyên đương nhiên chẳng biết tâm lý của một quả chanh, đầu ngón tay hơi dùng lực một chút là quả chanh đã nằm trong tay hắn.

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn mướp đắng một bên, cũng nhặt lên.

Mắt thấy một màn này, Ngôn Án gấp gáp, vừa đẩy con gà trống ra đã bước hai bước thật lớn, chen vào trước mặt Kỳ Duyên.

Cô định tự tay cướp lên, lại sợ mình biểu hiện quá mức sẽ lộ ra dấu vết gì đó.

Hơn nữa nơi này còn có máy quay và bao nhiêu là nhân viên công tác.

Ngôn Án cố nén lòng sốt ruột của một người làm mẹ, trên mặt bày ra một nụ cười tự cho là ôn hoà hữu hảo, ngữ khí thương lượng nói: “Kỳ lão sư, quả chanh và quả mướp đắng này là tôi mang đến. Lúc nãy buộc dây giày không cẩn thận làm rơi ở đây. Anh có thể trả lại cho tôi không?”

Nghe vậy, Kỳ Duyên hơi nhíu mày.

Hắn sờ sờ quả chanh vỏ bóng loáng trong tay, tung hứng quả chanh lúc cao lúc thấp.

Thấy vậy, tâm Ngôn Án cũng bất ổn hoảng sợ theo.

Ngữ khí Kỳ Duyên lại không chút để ý: “Em?”

Ngôn Án nhanh chóng gật gật đầu, đôi tay nắn lấy nhau, trong mắt còn ánh lên chút mong đợi.

Kỳ Duyên: “Có chứng cứ gì chứng minh đây là em vứt?”

Ngôn Án nắm chặt tay, mở miệng: “Tôi vừa mới buộc dây giày ở đây, anh không tin thì hỏi anh quay phim đi!”

“Vậy sao?” Kỳ Duyên không tỏ ý gì.

Hắn lại tiếp được quả chanh mới rơi từ trên cao xuống, liếc mắt quét Ngôn Án một cái, đem cả chanh, cả mướp đắng bỏ vào túi, nói như thể đương nhiên: “Vậy cứ đưa cho tôi đi.” Sau đó quay gót đi thẳng.

Ngôn Án nóng nảy: “Kỳ lão sư!”

Kỳ Duyên nhàn nhạt nói: “Đừng quên mang theo gà.”

Cô đứng tại chỗ gấp muốn chết, nhìn Kỳ Duyên đang đi xa dần, lại nhìn con gà trống đang chờ bên chân, bực bội lắc đầu một chút, mặt khổ sở bế gà trống lên, luống cuống chân tay đi theo sau.

Trên đường bị kéo dài chút thời gian, lúc Kỳ Duyên và Ngôn Án về tới thì hai nhóm kia đều đã ở đó trước rồi.

Sợ gà xổng mất, Ngôn Án lấy sợi dây thừng, một đầu buộc vào chân gà, một đầu buộc vào cái cột, sau đó ngồi phịch xuống sofa, chờ đạo diễn thông báo nhiệm vụ tiếp theo.

Trong lòng cô có chuyện nên vẫn luôn nhìn lén Kỳ Duyên.

Hai bảo bảo còn đang ở trong túi hắn, mà tạm thời hắn cũng không có động thái gì nên Ngôn Án đành phải lấy bất biến ứng vạn biến.

Ôn Dạng vẫn luôn chú ý đến Kỳ Duyên, lập tức đã bắt gặp được tầm mắt của Ngôn Án.

Ôn Dạng hơi cúi đầu, vuốt mái tóc dài của mình, trong lòng có loại cảm giác đồ của mình bị người khác nhòm ngó.

Cô bị người ta hại chết. Ôn Dạng lúc còn sống làm ở một công ty lớn, sếp cô rất coi trọng năng lực và có gia thế không tồi.

Chỉ trong vòng một tháng, cô đã nắm được trái tim của vị sếp này. Hai người ám độ Trần Thương* suốt ba năm.

(*Ám độ Trần Thương là tên một mưu kế xuất phát từ một câu chuyện thời Hán Sở, ý chỉ biểu lộ giả bên ngoài ẩn giấu phần thật bên trong)

Ba năm sau, vợ của vị lãnh đạo nọ phát hiện ra, trong phút nóng giận đã lái xe đâm chết cô!

Sau khi cô chết, một hệ thống xuất hiện, hỏi cô có đồng ý xuyên vào một cuốn sách làm nhiệm vụ không. Nếu hoàn thành thì sẽ có được vô hạn tài phú.

Ôn Dạng chẳng thèm nghĩ đã đồng ý ngay.

Theo như hệ thống thì quyển sách này tên là “Duyên”. Ôn Dạng đoán rằng đây rất có khả năng là một bộ nam tần vẫn đang tiếp diễn.

Bởi vì cứ một khoảng thời gian là hệ thống sẽ cập nhật một lần. Mỗi lần như vậy đều có chút độ trễ. Bình thường toàn là sau khi chuyện đã xảy ra mới báo cho cô.

Ví dụ như chuyện Kỳ Duyên thành công tống lão tổng Giải trí Khang Hằng vào tù, nắm lấy Khang Hằng. Nhưng để dễ bề hành sự nên hắn không lộ diện mà mời Vương Thạch làm tổng tài mặt ngoài.

Còn có, những lúc Kỳ Duyên không đóng phim, thật ra là hắn đang ở bên ngoài khuếch trương bản đồ thương nghiệp của mình.

Đến giờ, Ôn Dạng đã xuyên sách ba năm mà cũng qua ba năm, quyền thế và gia sản trong tay Kỳ Duyên đã không thể nào đong đếm nữa. Chẳng qua chuyện này không ai biết, người biết chỉ có cô.

Ba năm nay, cô nghĩ mọi cách để tiếp cận Kỳ Duyên, nhưng căn bản là chẳng có đường nào. Thân phận và địa vị của Kỳ Duyên, cô vốn chẳng có tư cách để được gặp.

Hơn nữa cái hệ thống này quá lạc hậu. Mỗi lần kiểm tra, đo lường được chỗ Kỳ Duyên sẽ xuất hiện, đợi cô vội chạy đến nơi thì Kỳ Duyên đã đi rồi.

Không gặp được nên một số bàn tay vàng của hệ thống Ôn Dạng cũng không dùng được.

Sau nhiều lần thất bại, Ôn Dạng chỉ đành tiến vào giới giải trí, nỗ lực hot lên. Chỉ có như vậy cô mới có cơ hội nhìn thấy Kỳ Duyên.

Quả nhiên, cô sàng lọc kỹ chọn được kịch bản một bộ phim thần tượng không tệ. Nhờ cái kịch bản này mà một lần đã nổi tiếng, nhận được lời mời của chương trình này.

Lúc ấy Ôn Dạng cũng cảm thấy chắc hẳn Kỳ Duyên sẽ không tham gia, cô chỉ cho rằng chương trình này sản phẩm của Khang Hằng, biết đâu đây có thể là ván cầu, không chừng còn có thể nhìn thấy Kỳ Duyên.

Nhưng nào ngờ một hôm, hệ thống đột nhiên báo cho cô rằng Kỳ Duyên cũng sẽ tham gia.

Bất luận thế nào, cô cũng sẽ nắm lấy cơ hội này.

Trước giờ, đàn ông mà Ôn Dạng này muốn, dù có thân phận địa vị gì, độc thân hay không cũng chưa từng có người nào cô không theo đuổi được.

Kể cả Kỳ Duyên, cô cũng có lòng tin.

……

Đạo diễn bắt đầu công bố nhiệm vụ tiếp theo: “Giang Thiên mổ cá, Lương Bạch Vũ thịt gà, Kỷ Lan và Ôn Dạng rửa rau, Kỳ Duyên thái rau, Ngôn Án nấu cơm.”

Ngôn Án đang thất thần vì hai đứa bé lập tức hoàn hồn. Cô vội nói: “Tôi không biết nấu cơm. Đạo diễn, các anh có nhầm không?”

【Tiểu Án Án, bởi vì chị không biết nấu nên mới để chị nấu đó.】

【Ngôn Án không biết kịch bản của chương trình hả?】

【Phụt ha ha ha ha, vẻ mặt rối rắm của Ngôn Án sau khi nghe xong nhiệm vụ càng thêm mờ mịt!】

Trên gương mặt hơi béo của đạo diễn mang theo ý cười: “Không nhầm. Ngôn Án cố lên. Cơm tối của mọi người hôm nay trông cậy vào cô rồi.”

Ngôn Án: “……”

Sau khi đạo diễn công bố nhiệm vụ, mọi người bắt đầu bận rộn.

Ôn Dạng và Kỷ Lan rửa rau trên bờ ao. Đa số đều là rửa rau dưa Ôn Dạng và Lương Bạch Vũ hái về như cải xanh, cải trắng, rau cần, mướp đắng, ớt vân vân.

Ôn Dạng rửa sạch ba quả mướp đắng, tự tay đưa cho Kỳ Duyên thái rau. Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, vô thức chỉnh lại tóc mái. Giọng nói thiếu nữ ôn nhu: “Kỳ lão sư, mướp đắng sạch rồi ạ.”

Kỳ Duyên thích ăn mướp đắng. Đây là một trong những thông tin từ hệ thống.

Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, không đưa tay ra nhận mà chỉ vào cái thớt: “Bỏ lên đó đi.”

Ôn Dạng vốn định thừa dịp đưa mướp đắng tới để đụng chạm, ý cười hơi dừng lại một chút sau đó lại khôi phục như ban đầu, thả mướp đắng lên, mềm nhẹ nói: “Vâng.”

Lúc này, Ngôn Án đang ở một bên vo gạo.

Cô vo sạch gạo bỏ vào nồi. Nhìn nước trong đó mới vừa xâm xấp mặt gạo, nghĩ nghĩ lại cảm thấy quá ít.

Nước là thứ tốt, là tài nguyên mà sự sống không thể thiếu được. Tất nhiên càng nhiều càng tốt. Càng nhiều càng tốt.

Vì thế cô cầm bát nước lên, ào một cái đổ vào.

Nước lập tức ngập quá gạo, nhưng cũng không đầy.

Làm xong hết rồi, Ngôn Án đóng nắp nồi cơm điện, dựa theo lời Lương Bạch Vũ dặn dò mấy câu lúc vào lấy dao phay thịt gà, tích tích tích ấn mấy cái nút.

Lương Bạch Vũ thành công rút lui, trước khi đi còn cổ vũ: “Cố lên.”

Ngôn Án nghĩ đến nhiệm vụ của hắn, cũng nói: “Cố lên.”

Lương Bạch Vũ trước nay đều có lòng thương với điểu tộc. Con gà trống này tuy rằng không bay nhưng cũng tính là đồng bào lớp chim với hắn.

Cũng không biết hắn có xuống tay nổi không. Bảo bồ câu đi giết gà, đem ra so thì bảo cô nấu cơm cũng là một nhiệm vụ thật nhẹ nhàng.

Lương Bạch Vũ sửa sửa đầu tóc của mình, thở dài, lắc đầu đi ra phòng bếp.

Ngôn Án nhìn bạn tốt đi xa, tầm mắt đảo qua, liền thấy bên kia Kỳ Duyên cũng cầm dao phay.

Mà trên cái thớt, ba quả mướp đắng nằm đó.

Ngôn Án hoảng sợ, lập tức chạy qua, mắt trông ngóng đứng bên cạnh Kỳ Duyên.

Tuy rằng ba quả này không phải con cô nhưng lỡ thái, thái, thái đến con cô thì làm sao bây giờ?

Cô phải đến trông.

Hắn liếc mắt quét cô một cái, không nói gì. Cầm quả mướp đắng ước lượng một chút, dùng dao cắt xuống một cái.

Ngôn Án vội che kín mắt lại, run rẩy cả người, không dám nhìn tiếp.

Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc trong túi Kỳ Duyên càng sợ phát khóc.

Kỳ Duyên một dao bổ đôi cả quả.

Mướp đắng ở nông thôn rất to, ở trong còn kết hạt.

Hắn rửa tay sạch sẽ, moi hết hạt bên trong ra, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó Kỳ Duyên cầm một nửa quả mướp đắng, thái từng lát.

Thao tác gọn gàng, lưu loát, mà thớt gỗ thôn này dùng đều là một tấm gỗ nguyên khối rất chắc chắn.

Tiếng dao chạm vào thớt cộp cộp cộp vang lên, nghe vô cùng thanh thúy dễ chịu.

Ngôn Án lấy tay che mắt, ngón tay khẽ hé ra một cái khe.

Kỳ Duyên biết nấu ăn. Cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi ba năm trước hắn cũng thỉnh thoảng nấu cơm lúc rảnh.

Hắn thật sự rất thích món mướp đắng này. Cũng không dám giấu giếm, trước kia Ngôn Án cũng thử nếm một miếng, cuối cùng vì đắng quá mà nhổ ra. Đương nhiên không thể để Ngôn Khốc Khốc biết chuyện này, nếu không e là mẫu tử trở mặt thành thù mất.

Lúc đó cô chưa có thai, cũng chưa có một đứa con mướp đắng, tất nhiên không cảm thấy gì.

Nhưng giờ không giống vậy nữa. Ngôn Án cảm thấy nếu cứ thế này, ba quả mướp đắng thái xong sẽ đến phiên bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc ngay.

Quả nhiên, một lát sau, Kỳ Duyên nhìn Ngôn Án đang đứng bên cạnh, đưa một tay từ từ móc trong túi áo ra một quả mướp đắng nhỏ.

Mướp đắng không lớn, có chút héo, bên ngoài còn có vệt nước đọng.

Kỳ Duyên cầm quả mướp đem đi xối dưới vòi nước.

Bị nước lạnh dội qua, Ngôn Khốc Khốc nhìn đồng loại bị cắt thành từng lát trên thớt, ý thức rõ ràng được sự nguy hiểm, muốn giãy giụa thật mạnh.

Bé thân là một quả mướp đắng, không thể cử động nhưng nguy hiểm gần ngay trước mắt, một đứa bé ba tuổi nhịn đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

Nhưng mà không biết vì sao, Ngôn Khốc Khốc lại không động đậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN