Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế - Chương 29: Thể chất mềm dẻo linh hoạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế


Chương 29: Thể chất mềm dẻo linh hoạt


Bình luận trên vòng bạn bè của Ngôn Án xong, Kỳ Duyên ngả người, dựa vào lưng ghế Sofa.

Ánh đèn trên đầu đổ xuống như ánh trăng và ngân hà trên bầu trời đêm.

Hắn nhớ tới cảnh tượng dọc đường từ tiểu khu Trường Thanh về. Tiểu khu vừa loạn vừa cũ nát. Đầu đường còn có mấy tên côn đồ ngồi xổm uống rượu ầm ĩ.

Thỉnh thoảng có cô cái trẻ đi ngang qua sẽ bị ánh mắt mấy tên đó lượn qua lượn lại trên người.

Vậy mà Ngôn Án lại ở nơi như thế này?

Đầu mày Kỳ Duyên khẽ nhíu lại. Hắn cho rằng ba năm nay Ngôn Án có ba ngàn vạn hắn cho, ít gì cũng sẽ không phải sống quá tệ.

Nhưng hiện thực, cô lại ở khu cũ nát nhất trong thành phố. Hơn nữa còn sốt sắng kiếm tiền như vậy. Trên người thậm chí còn có khoản nợ một ngàn vạn.

Ba năm nay, rốt cuộc cô ấy đã sống như thế nào?

Ba năm trước, khi hai người vừa kết hôn, cô nói cha mẹ song vong, mình là cô nhi. Lúc ấy Kỳ Duyên chẳng để ý đến gia cảnh cô rốt cuộc ra sao. Cô nhi càng tốt, đỡ phiền toái.

Khoảng thời gian kết hôn đó, thật sự cũng không có người nhà cô đến thăm.

Nhưng nếu là cô nhi, ba năm dùng hết ba ngàn vạn, thiếu nợ một ngàn vạn, không mua nhà, cũng không mua xe, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng.

Kỳ Duyên hiểu Ngôn Án. Cô không phải là loại người tiêu xài phung phí.

Hoặc là cô nói dối về gia cảnh, trong nhà có người dính vào cờ bạc hoặc động vào thứ không nên động. Hoặc là, có nguyên nhân gì đó khác.

Ví dụ như, đứa bé tồn tại trong báo cáo sức khoẻ bị cô nhiều lần phủ nhận kia.

Đứa bé.

Kỳ Duyên nhắm mắt lại, che đi hồ nước sâu thẳm trong đó.

Ngôn Án vẫn luôn giấu giếm địa chỉ nhà, không cho ai biết. Người của hắn đã nhiều lần ra vào đi loanh quanh khắp hang cùng ngõ hẻm.

Nếu tra không được, vậy thì quên đi.

Kỳ Duyên nhấc mi mắt, đứng dậy khỏi sofa, đi vào thư phòng,

Trong ngăn kéo đầu tiên để rất nhiều hợp đồng, tài liệu.

Tất cả đều là bất động sản dưới danh nghĩa Kỳ Duyên. Hắn tuỳ tay lật lật, vốn định chọn căn ở gần mình nhất nhưng lại hơi suy tư một chút, chọn chỗ xa nhất.

Sau đó hắn gọi điện thoại cho Dương Thân.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ngôn Án còn đang ngủ ngon lành trong hồ, tiếng chuông di động vang lên.

Đống lá cỏ đồng tiếng rung lên một chút, Ngôn Án cau mày tỉnh dậy.

Tối hôm qua ban đầu là cô nằm sát bên hồ ngủ, nhưng đang lúc nửa mê nửa tỉnh, con gà trống kia vẫn thường đến mổ lá của cô.

Vậy nên cô đành phải rời khỏi mép hồ, ra giữa hồ ngủ.

Lúc này, vị trí của cô cách bờ hồ một khoảng.

Vừa tỉnh dậy, Ngôn Án căn bản không muốn nhấc tay.

Cô đành cởi bỏ đống lá đang bó chặt mình lại, để mặc chúng tràn lan ra hồ, sau đó linh hoạt điều khiển cỏ đi lên chỗ để di động trên mặt đất, trói điện thoại lại mang tới.

Ngôn Án lấy được di động, hí mắt nhìn số điện thoại, ấn nhận cuộc gọi, liên tục ngáp: “Là ai thế?”

“Cô Ngôn Án, tôi là Dương Thân đây.” Giọng nói của Dương Thân đầu bên kia vang lên.

Ngôn Án nghe được câu trả lời, ngẩn người.

Ồ, giờ là đồng nghiệp rồi, chẳng lẽ là có công việc?

Công việc còn có nghĩa là tiền. Có tiền là có thể khiến đứa bé tiếp theo nảy mầm. Ngôn Án lập tức nghiêm túc, cơn buồn ngủ nháy mắt biến đi hơn nửa: “Trợ lý Dương, không lẽ là có sắp xếp công việc gì sao?”

Dương Thân cười nói: “Cô Ngôn Án, sắp xếp công việc không gấp. Mấy ngày nay phải sắp xếp chuyển nhà cho cô trước đã.”

Chuyển nhà? Cô ngồi dậy, đoan đoan chính chính ngồi trên đống cỏ đồng tiền.

Cô nhìn trái phải xung quanh, nhìn nhà của mình, cảm thấy rất vừa lòng.

Có sơn có thủy, vì sao cô phải dọn đi?

“Theo thông lệ của Khang Hằng, sau khi ký hợp đồng với nghệ sĩ thì sẽ sắp xếp chỗ ở cho họ.” Dương Thân ở đầu bên kia giải thích. “Nghệ sĩ là minh tinh, sau khi biểu diễn tác phẩm ở giới giải trí xong tất nhiên sẽ được đại chúng nhận biết. Như vậy nếu ở tiểu khu bình thường, do các nguyên nhân từ các paparazzi sẽ khiến cô đi lại không tiện. Đặc biệt là cô Ngôn Án hiện giờ cư trú tại tiểu khu Trường Thanh bảo an cực kém. Hầu như tất cả mọi người đều có thể ra vào. Càng không thích hợp để nghệ sĩ cư trú.”

Ngôn Án thầm nghĩ: Kết giới của cô, người khác nhìn cũng không thấy, vào cũng không được.

Nhưng mà cô cần phải đi từ tiểu khu Trường Thanh mới tiến vào kết giới được. Ngày sau nếu có paparazzi đi theo cô, phát hiện đang đi theo, cô chui vào một chỗ đã không thấy tăm hơi, như vậy thôi đã có thể tạo thành sự kiện kỳ bí rồi!

Ngẫm lại, thật sự là nên đổi chỗ ở.

Nhưng nếu ở cái loại nhà kiểu một căn hộ ba người ở, đối với cô và mấy đứa bé thực vật mà nói không khỏi quá áp lực.

Đều là nền xi măng, căn bản chẳng có bùn đất gì. Nếu chanh, mướp đắng, sơn trúc muốn nằm trên đất thì phải đặt chậu hoa đổ đất vào, quá khó chịu.

Loại cảm giác này, ba năm trước cô đã trải nghiệm qua.

Ở cùng Kỳ Duyên trong căn hộ thuê, thường ngày cô chỉ có thể nhân lúc Kỳ Duyên không có ở nhà, đổ nước vào chậu rửa mặt, sau đó vô cùng đáng thương nằm vào đó.

Có sân sau giống như biệt thự của Kỳ Duyên thật ra cũng không tệ. Nhưng mà biệt thự kia đắt quá, văn phòng chưa chắc sẽ sắp xếp cho cô mà bản thân cô lại chẳng có tiền.

Cô nhéo nhéo lá của mình, có chút bối rối, thử hỏi: “Vậy sắp xếp tôi ở chỗ nào?”

Dương Thân cầm hợp đồng bất động sản sáng sớm hôm nay ông chủ đưa, thành thật thì thầm: “Ở khu biệt thự hồ Động Màn.”

Ngôn Án sửng sốt.

Khu biệt thự hồ Động Màn!!!

Ba năm trước, cô mang theo hạt giống trong bụng, lúc chọn địa bàn tạo kết giới xét đến đầu tiên chính là hồ Động Màn.

So với hồ Động Màn mà nói, cái hồ này của cô chính là một xó nghèo kiết hủ lậu.

Đáng tiếc, hồ Động Màn là khu thắng cảnh, du khách lui tới rất nhiều, cô không có cách nào tạo được kết giới, đành phải từ bỏ.

Mà khu biệt thự ở hồ Động Màn lại được rào chắn kỹ càng! Năm đó lúc biệt thự được xây đã kết hợp một phần hồ Động Màn vào khu dân cư, xây biệt thự xa hoa bên bờ.

Mở cửa đi vào biệt thự, từ sân sau nhìn ra, lọt vào tầm mắt là mặt cỏ hoa viên xanh um tươi mát, mà cuối thảm cỏ chính là hồ nước!

Không những thế, tầng ba của biệt thự là phòng ngủ chính, mở cửa ban công ra chính là bể bơi!

Còn vì sao Ngôn Án lại biết rõ đến vậy thì chính là vì Lương Bạch Vũ cũng ở hồ Động Màn!

Con bồ câu này có thiên phú ca hát, khắp giới giải trí không ai hơn được. Cho dù có phải bồi thường tiền vi ước đến chết đi nữa, tiền tiết kiệm trên đầu nó cũng chẳng nhiều bằng cô, mà ngờ đâu năm đó hắn đã mua biệt thự đầu tiên!

Khu biệt thự ở hồ Động Màn ngoại trừ xa khu trung tâm một chút thì những thứ khác chẳng có gì để mà nói cả.

Nhưng xa nội thành cũng có nghĩa là xa chỗ của Kỳ Duyên ở khu biệt thự Lưu Diệp.

Quả thực —— hoàn hảo!

Nhưng quá hoàn hảo lại khiến người ta cảm thấy không chân thật.

Ngôn Án hỏi: “Thật sự sắp xếp cho tôi ở đó sao? Liệu chi phí có cao quá không?”

Dương Thân: “Chuyện này cô không cần lo lắng, văn phòng của Kỳ lão sư chỉ ký với một nghệ sĩ duy nhất là cô, cho nên nơi này tất nhiên dành cho cô.”

Ngôn Án mất ba ngày để dọn đồ chuyển đến.

Bao gồm cả ba hạt giống còn chưa nảy mầm. Lúc cô chuyển nhà đã mua ba cái chậu cây siêu to, mang theo cả đất và hạt giống cùng bỏ vào chậu, sau đó tới nhà mới thì trồng lại vào kết giới ở sân sau.

Hôm dọn nhà xong cũng là trước một ngày “Nhân gian pháo hoa vị” mùa 2 khai máy. Tài khoản official của Kỳ Duyên liên tục đăng hai bài trên Weibo.

Kỳ Duyên Official: Hoan nghênh Ngôn Án trở thành thành viên của chúng tôi.

Kỳ Duyên Official: Vì lý do xung đột lịch trình công việc và sau khi thương thảo với tổ tiết mục xong, Kỳ Duyên và Ngôn Án sẽ rời khỏi “Nhân gian pháo hoa vị”. Chương trình vẫn sẽ tiếp tục ghi hình, mong quý vị khán giả thông cảm.

Hai bài đăng mới post trên Weibo chưa đầy một phút, các tài khoản của Kỳ Duyên đồng loạt chia sẻ, biểu lộ thái độ bản thân.

Sau đó Weibo của Ngôn Án cũng chia sẻ một lần.

Đương nhiên, đây cũng không phải tự Ngôn Án làm.

Mấy hôm trước, Dương Thân lấy tài khoản và mật khẩu của cô, hơn nữa còn dặn dò cô về sau văn phòng sẽ quản lý tài khoản Weibo của cô. Nếu cô muốn tự đăng cái gì lên Weibo cũng phải để văn phòng xem qua một lượt.

Tin này vừa đăng, trên mạng lập tức bùng nổ.

#Kỳ Duyên Ngôn Án rời khỏi chương trình xông lên hot search, Ngôn Án vốn chỉ có hơn một vạn fans trên Weibo đã vèo vèo tăng fans lên một trăm vạn.

Phải biết là trước khi cô tham gia chương trình, fans trên Weibo của cô cũng chỉ có mấy trăm người.

Sau khi mùa 1 chương trình phát trực tiếp, fans của cô mới tăng lên đến một vạn.

Vậy mà hiện tại, chỉ với hai bài post trên Weibo, fans của cô đã tăng lên hơn trăm vạn.

Ngôn Án sung sướng thoải mái nằm trong bể bơi bên ngoài phòng ngủ chính, lướt xem bình luận của cư dân mạng.

【Cái lùm mía, Ngôn Án này là ai vậy? Làm sao tự nhiên có thể ký được hợp đồng trở thành nghệ sĩ của văn phòng Duyên Đế?】

【Ngôn Án là khách mời tham gia “Nhân gian pháo hoa vị” ấy, trong livestream thấy quan hệ cũng không tệ. Vậy nên Duyên Đế cứ thế ký với người ta chăng?】

【Mịa, chuyện này không có miêu nị chứ? Duyên Đế với Ngôn Án này ngầm ở bên nhau chẳng hạn?】

【Đừng ăn nói tầm bậy có được không hả? Nếu mà thật sự ở bên nhau chẳng lẽ còn phải đi ký hợp đồng với văn phòng của mình nữa sao? Rõ ràng là Duyên Đế nhắm trúng tiềm lực của người ta.】

【Nhưng mà trong livestream mị thấy Ngôn Án lên hình có vẻ rất có linh khí, hẳn là thích hợp với màn ảnh lớn.】

【Chậc chậc chậc, bây giờ Kỳ Duyên mới chỉ đơn giản là ký hợp đồng với Ngôn Án thôi mà các cô đã bắt đầu thổi phồng Ngôn Án lên rồi sao? Loại tâm cơ kỹ nữ giả bạch liên hoa như Ngôn Án mà các cô cũng thổi lên thành như vậy được?】

【Không sai, biết đâu trong khi ghi hình chương trình, Ngôn Án không ít lần dâng mình cho Kỳ Duyên. Kỳ Duyên e là trúng mỹ nhân kế, còn ký kết hợp đồng văn phòng của mình với cô ta, không sợ bản thân bị kéo rớt khỏi thần đàn sao?】

【Kỳ Duyên đã rớt khỏi thần đàn, tham gia một kỳ đã huỷ quay, không giữ lời gì hết. Lương Bạch Vũ còn biết giữ chữ tín hơn hắn nhiều. Ít nhất người ta vẫn tham gia quay bình thường.】

【Nói không giữ lời? Có cần bố mày nhắc lại “Nhân gian pháo hoa vị” là sản phẩm của Khang Hằng do Kỳ Duyên tự thân đầu tư không hả?】

【Ừ đấy, Kỳ Duyên vi ước, còn muốn dẫn dắt người mới, tổ tiết mục tự nhiên mất đi hai khách mời chắc phát điên lên rồi chứ gì?】

【Tôi còn nhớ lúc trước có người bảo muốn người mới Ngôn Án lăn ra khỏi chương trình cơ mà. Rồi sao? Bây giờ Ngôn Án thật sự đi rồi lũ ruồi bu các người lại đòi kéo người ta về hả? Ngôn Án đi rồi không phải rất hợp ý chúng mày à?】

【Mới check mấy người mắng Ngôn Án xong, phất hiện ra đều là fans Ôn Dạng nha! Fans nhà Ôn Dạng vì sao lại có oán niệm với Ngôn Án lớn như vậy?】

【Bởi vì lúc Ôn Dạng xuất đạo đã tự xào mình lên là fan trung thành của Kỳ Duyên chứ sao. Xào lâu vãi cả ra. Khó khăn lắm mới quay chung chương trình với Kỳ Duyên, kết quả Kỳ Duyên căn bản chẳng thèm để ý cô ta, ngược lại ưu ái có thừa với một người mới, còn ký hợp đồng với người ta. Đám fans này không điên lên mới là lạ.】

【Ôn Dạng? Gần đây chẳng phải cô ta mang cái mặt mụn cóc đi tham gia sự kiện sao?】

【Ha ha ha ha đúng đúng đúng chính là cô ta! Mấy cục mụn kia làm tôi cười chết. Cái gì mà mối tình đầu quắc dân, thiên sinh lệ cmn chất chứ? Xem mấy cục mụn cóc đó kìa! 】

Ôn Dạng tức đến mức quăng luôn di động!

Cô nhìn vào mấy mụn cóc trước cằm mình trong gương, tay nắm chặt thành quyền.

Mấy hôm nay cô căn bản không xem được hành tung của Kỳ Duyên. Cho dù có dùng kỹ năng của hệ thống cũng không được.

Vốn định để ngày mai mùa hai của chương trình khởi quay, cô có thể nhìn thấy Kỳ Duyên, sau đó nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, xoá hết đám mụn cóc.

Nào ngờ, Kỳ Duyên và Ngôn Án vậy mà cùng nhau rời khỏi chương trình!

Vậy mụn trên mặt cô phải làm sao đây?

Ôn Dạng thầm gào lên trong lòng: Hệ thống! Cậu không có cách nào khác sao? Chẳng lẽ thật sự để tôi dùng cái mặt mụn này đi tham gia chương trình?

Hệ thống: 【Tích —— xin lỗi ký chủ, không có cách nào. Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới có thể xoá mụn.】

Ôn Dạng: Tôi đã rất nỗ lực hoàn thành. Là tại cậu căn bản không có chỗ nào hữu dụng! Kỹ năng mị hoặc đến lúc mấu chốt thì bị Kỳ Duyên phá hỏng. Chuyện Ngôn Án là vợ cũ của Kỳ Duyên, đến lúc xong việc cậu mới nói cho tôi. Cậu nói đi, cậu được cái tích sự gì hả?

Hệ thống: 【Tích —— xin lỗi ký chủ, nhiệm vụ vốn nên là chính cô tự nghĩ cách hoàn thành, hệ thống chỉ có tác dụng trợ giúp.】

Ôn Dạng cười lạnh: Hệ thống, chúng ta là một thể. Cậu không nghĩ cách, mặt tôi bị huỷ rồi thì đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, e là cả giới giải trí đều không muốn chứa tôi đâu! Tôi không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, chẳng lẽ cậu không bị?

Hệ thống không nói gì nữa, giữ im lặng.

Ôn Dạng tức giận đến mức ném hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng.

Chuyện đến nước này, cô cũng không còn cách nào.

Tin Kỳ Duyên và Ngôn Án rời khỏi chương trình đến quá đột ngột, sáng mai chương trình đã bắt đầu ghi hình rồi, thời gian quá gấp, cô chỉ đành tiếp tục tham gia.

Tuy chỉ là tiểu thuyết nhưng cô đang ở trong tiểu thuyết, xung quanh cũng có vô số ràng buộc, không thể coi thường.

Sự nghiệp diễn xuất của cô, fans của cô, cô không thể buông bỏ.

Nhưng mà… Ôn Dạng sờ lên mặt mình.

Cô sẽ không từ bỏ, trong tay cô vẫn còn con át chủ bài.

__________

Hơn sáu giờ tối, mặt trời còn chưa lặn, hoàng hôn phủ kín chân trời, ánh sáng phủ lên mặt hồ, phản chiếu xuống bể bơi, khiến thế giới trước mắt thêm một tầng sáng vàng mỹ lệ.

Ngôn Án mặc lễ phục váy màu trắng, cầm túi xách nhỏ xinh tinh tế, đi đôi giày cao gót đơn giản, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Sân sau, ba đứa bé đang túm lại một chỗ chơi đùa, tâm có linh cảm đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Trong ký ức các bé, chưa bao giờ thấy Ngôn Án trang điểm thế này.

Ngôn Mông Mông khen ngợi từ đáy lòng: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá.”

Ngôn Khốc Khốc công nhận gật gật đầu.

Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu?”

Ngôn Án đi đến cửa sân sau: “Mẹ sắp đi gặp một vị đạo diễn. Tối nay các con tự ở trong kết giới, đừng ra ngoài nhé. Chờ mẹ quay về hẵng ra, biết không?”

Cô không yên tâm lắm, lỡ như mấy đứa nhỏ bị phát hiện thì thảm.

Trong lúc đang dặn dò, chuông cửa reo vang, hẳn là Dương Thân tới đón cô.

Ngôn Án vô thức nhẹ giọng lại: “Mau vào trong kết giới đi.”

Ngôn Trúc Trúc gật đầu, đi vào kết giới đầu tiên.

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc đi theo phía sau. Ngôn Mông Mông vừa đi vừa quay đầu lại, vẫy tay nói: “Mẹ đi đường cẩn thận, về sớm nha.”

Ngôn Án cũng vẫy tay lại: “Được, mẹ sẽ về sớm một chút.”

Chờ đám nhóc đi vào kết giới rồi cô mới yên tâm đi nhanh tới cửa, mở cửa ra.

Dương Thân đứng ngoài cửa: “Cô Ngôn Án, mau lên xe đi.”

Ngôn Án xoay người đóng cửa lại, đi đến cửa xe, kéo cửa xe ra rồi khom lưng ngồi xuống.

Ngoan ngoãn ngồi xuống xong, cô cố hết sức dán lên cửa xe, cách thật xa bên còn lại.

Bởi vì bên kia chính là Kỳ Duyên.

Ngôn Án nắm làn váy của mình, lén nhìn về phía Kỳ Duyên.

Hiện tại, váy cô mặc, túi, giày đều là do nhân viên công tác đưa tới nhà từ buổi sáng.

Bảo là để tối cô mặc đi gặp đạo diễn, không thể thiếu sự long trọng.

Nhưng bắt riêng cô trang điểm mà Kỳ Duyên trông lại rất tuỳ ý.

Áo thun đen, trước ngực là hình vẽ đầu lâu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean và đi giày thể thao.

Trang phục thực sự hầm hố và phô trương nhưng kỳ lạ lại bị khí chất sẵn có của hắn kìm lại, không khác gì khi mặc áo sơ mi quần tây.

Yên lặng, bình tĩnh.

Nhận thấy ánh nhìn của Ngôn Án, Kỳ Duyên hơi nghiêng đầu, khẽ nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Nhìn lén bị bắt được, trong lòng Ngôn Án lập tức chột dạ, vội dời tầm mắt, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ không rõ, nói: “Không có gì.”

Nghĩ thôi cũng khiến người ta phải cảm thán.

Lúc trước, khi cô mới xuyên qua thế giới này, tâm tính chưa thay đổi, nghĩ gì là làm nấy. Nhìn trúng Kỳ Duyên thì không hề để ý mà đi theo đuổi, muốn cùng hắn song tu, sinh con.

Rốt cuộc, ở thế giới tu tiên của cô, mấy yêu tộc đầy người làm thế. Mọi người trước giờ đều đi thẳng vào vấn đề.

Nhưng bây giờ, ba năm trôi qua, sống ở thế giới này cũng đã ba năm rồi.

Một cây cỏ đồng tiền thành tinh như cô cũng đã hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ, bắt đầu biết xấu hổ.

Một tiếng sau, xe đến nhà hàng.

Ngôn Án đi theo sau Kỳ Duyên tiến vào.

Cô nhìn xung quanh, vốn không cảm thấy gì nhưng thật sự đi vào rồi, trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.

Ngôn Án đi nhanh hơn, đuổi kịp Kỳ Duyên, kéo kéo vạt áo hắn, khẽ hỏi: “Kỳ Duyên, vị đạo diễn này có dữ không?”

Tư liệu về Lục Đông Dương mà cô từng tra qua, có người nói là rất dữ, có người lại nói là rất tốt. Khiến cô không biết đường nào mà lần. Rốt cuộc là có dữ không?

Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn cô một cái, vô thức thả chậm bước chân, ngữ khí tuỳ ý: “Có tôi ở đây, em còn có gì phải lo lắng?”

Ngôn Án: “……”

“Lát nữa em chỉ cần ngồi bên cạnh tôi, yên tĩnh ăn là được.” Kỳ Duyên lần nữa để lại một câu, sau đó dẫn theo Ngôn Án đi theo nhân viên phục vụ tới bàn đặt sẵn.

Trong bàn đã có một người đàn ông trung niên bình thường ngồi trước. Diện mạo bình thường, chiều cao bình thường, giống như một người đàn ông công sở cả ngày đi làm rồi tan tầm, xách cặp da, vội đuổi theo tàu điện ngầm.

“Kỳ lão sư.” Người đàn ông trung niên nhìn thấy Kỳ Duyên, đứng lên khỏi chỗ ngồi, tươi cười hoà ái, ngôn từ cử chỉ còn có chút cung kính, “Lại gặp ngài rồi.”

Kỳ Duyên gật gật đầu, giơ tay ra bắt tay đối phương: “Đã lâu không gặp, Lục đạo diễn.”

Sau đó hắn nhìn về phía Ngôn Án bên cạnh: “Đây là người mà tôi đã nói với ông – nghệ sĩ mới ký hợp đồng với văn phòng của tôi – Ngôn Án.”

Ngôn Án vội vàng vấn an: “Chào Lục đạo diễn.”

Tầm mắt Lục Đông Dương quét lên Ngôn Án đánh giá một lát, sau đó thu hồi lại, tươi cười xa cách, không nói là vừa lòng hay không vừa lòng: “Chào cô, thật là hậu sinh khả uý, ánh mắt của Kỳ lão sư thật tốt. Đến đây, mau ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện.”

Ngôn Án khẽ cắn môi, vô thức nhìn về phía Kỳ Duyên.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lục Đông Dương đối với cô chỉ là khách khí ngoài mặt mà thôi.

Kỳ Duyên cười với cô, trấn an nói: “Ngồi đi.”

Vì vậy, Ngôn Án ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau đó cô phát hiện, toàn bộ bữa ăn tối này, cô căn bản không thể chen vào được một câu.

Không biết là cố ý hay vô tình, đạo diễn Lục Đông Dương không hề nói bất cứ chuyện gì liên quan đến đề tài phim ảnh mà cứ nói mãi chuyện tài chính, chuyện lịch sử, văn học với Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên cũng chẳng có gì khác thường, vẫn cứ nói theo đề tài của Lục Đông Dương, ông nói cái gì hắn cũng có thể tiếp được, không nhanh không chậm, tứ bình bát ổn.

Ngôn Án liền —— yên tĩnh ăn.

Cô đã nhìn ra, Lục Đông Dương đây là không hài lòng với cô, nhưng nể mặt Kỳ Duyên nên không trực tiếp từ chối việc cô đóng nữ chính, đành dùng cách này chỉnh cô, muốn cho cô tự thấy khó mà lui.

Ngôn Án tự mình có thể suy nghĩ cẩn thận. Đối với Lục Đông Dương mà nói, cô chỉ là một kẻ không có tên tuổi, trước đó không hề có chút kinh nghiệm diễn xuất gì, còn chẳng phải xuất thân chính quy mà là nửa đường xuất gia.

Bộ phim điện ảnh Lục Đông Dương chuẩn bị biết bao lâu, khi không lại đem vai nữ chính cho cô, trong lòng ông chắc chắn vô cùng không muốn.

Nói thật, Ngôn Án cũng rất tò mò. Rốt cuộc Kỳ Duyên đã làm thế nào để Lục Đông Dương đồng ý cho cô diễn?

Dù gì Lục Đông Dương cũng là đạo diễn lớn, chuyện ông ấy không muốn chẳng lẽ còn có người có thể khiến ông đồng ý sao?

Quá ba tuần rượu, Kỳ Duyên buông ly rượu trong tay xuống, giương mắt nhìn về phía Lục Đông Dương: “Đạo diễn Lục, kịch bản của ông tôi đã xem suốt đêm qua xong rồi.”

Lục Đông Dương ngừng lại, biết cũng không thể tránh được chuyện này, uống hớp rượu, cười nói: “Kỳ lão sư cảm thấy kịch bản này của tôi thế nào? Thật lòng, tôi rất muốn để cậu đóng nam chính.”

Nhưng ai cũng biết, Kỳ Duyên sẽ không diễn tiếp nữa. Chẳng qua Lục Đông Dương vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, gửi kịch bản cho Kỳ Duyên.

Sau khi gửi kịch bản xong, nhân viên bên Kỳ Duyên cũng liên hệ ông. Ông còn cho rằng chuyện đã thành, nhưng chưa kịp vui mừng, đối phương đã nói muốn để nữ nghệ sĩ mới ký hợp đồng diễn nữ chính.

Nữ nghệ sĩ này, không có tác phẩm gì, giữa chừng đổi người, sao Lục Đông Dương có thể đồng ý?

Nhưng mà bối cảnh của Kỳ Duyên không chỉ là ảnh đế bên ngoài, Lục Đông Dương thân là đạo diễn lớn trong ngành cũng nghe được một chút tiếng gió.

Ông không thể trêu vào, không muốn khiến chuyện trở nên gay gắt, đành trả lời để gặp nữ diễn viên đó rồi nói tiếp.

Thực ra, Lục Đông Dương vẫn muốn Kỳ Duyên diễn.

Nếu Kỳ Duyên đồng ý đóng nam chính thì thật tình có thể cho cái cô Ngôn Án này đóng nữ ba, nữ bốn. Nhưng mà nữ chính, tác phẩm của ông, làm sao ông cũng không nhả ra được.

Trong lòng Lục Đông Dương nhanh chóng suy nghĩ một lúc, vừa lấy lại tinh thần, liền nghe Kỳ Duyên nói:

“Tôi có thể đóng.”

Lục Đông Dương ngây ngẩn, lập tức nhìn về phía Kỳ Duyên. Trong mắt lấp lánh mừng như điên.

Diễn viên tốt có thể khiến tác phẩm thêm thành công, đưa tác phẩm lên một tầm cao mới. Kỳ Duyên chính là một diễn viên như vậy.

Ngôn Án nghe vậy cũng kinh ngạc.

Ý gì vậy? Cô chỉ biết là bảo cô diễn nữ chính nhưng chưa ai từng nói là Kỳ Duyên sẽ diễn nam chính mà?

Không phải hôm ký hợp đồng hắn còn nói với cô là đã lên kế hoạch rời khỏi giới giải trí sao?

Kỳ Duyên đón lấy tầm mắt hai người, ngón tay còn chạm vào chút rượu vừa mới rót để rơi trên mặt bàn, vẽ thành một vòng tròn: “Nhưng tiền đề là Ngôn Án phải là nữ chính. Đạo diễn Lục có thể chấp nhận không?”

Lục Đông Dương nhíu mày, mắt vô thức nhìn qua Ngôn Án.

Ngôn Án cũng không hiểu gì cả, cảm giác như lọt vào trong sương mù.

Lục Đông Dương nắm chặt tay, nghiêm mặt nói: “Kỳ lão sư, cậu cũng biết rồi đấy. Kịch bản này là tôi tỉ mỉ chuẩn bị biết bao năm. Nó là tâm huyết của tôi, chẳng khác nào con ruột. Không phải tôi cố ý muốn từ chối cậu, chỉ là ——” mắt ông lại nhìn về phía Ngôn Án, “Tôi thấy Ngôn Án không có bất luận tiềm chất gì có thể đảm nhiệm vai nữ chính. Cô ấy căn bản không hề có kinh nghiệm ——”

“Đạo diễn Lục.” Kỳ Duyên dùng khăn ăn lau ngón tay, “Không có kinh nghiệm tương đương với cảm giác mới mẻ. Tôi đã xem qua kịch bản rồi. Nữ chính của ông cần có cảm giác mới lạ. Nếu đều là gương mặt cũ, chỉ sợ hiệu quả cũng không được như mong đợi.”

Lời Lục Đông Dương cứng lại: “Nhưng mà ——”

“Tôi biết đạo diễn Lục lo lắng điều gì.” Kỳ Duyên đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này khiến khí chất cả người hắn lập tức thay đổi.

Hình đầu lâu trên áo thun của hắn như có sinh mệnh, khí chất hắn vốn dĩ đạm nhiên như mây, nay nhiễm vài phần tà khí.

Ánh mắt nhìn người khác trở nên ái muội, khoé môi mang theo ý cười trêu tức.

Kỳ Duyên quay đầu lại, một chân giẫm lên thanh ngang dưới ghế của Ngôn Án, cúi người tới.

Hai người dường như mặt đối mặt, nghe được cả tiếng hít thở của người kia.

Hắn khẽ thổi một hơi vào cô, huýt sáo một cái như kẻ lưu manh, lúc vừa muốn nói gì đó, Ngôn Án bị hắn doạ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng liên tục lùi về sau.

Lúc lùi lại, tay bất cẩn túm phải khăn trải bàn. Khăn bàn và cả bàn đồ ăn theo đó loảng xoảng rơi đầy đất.

Ngôn Án đi giày cao gót, chân loạng choạng một cái, ngã ngồi luôn dưới đất.

Trên mặt cô rõ ràng vẫn còn kinh hoảng, mờ mịt.

Trong mắt nhìn Kỳ Duyên lộ rõ vẻ: Anh là ai? Anh làm gì vậy?

Kết hợp với bộ váy trắng trên người và khuôn mặt tròn mềm mại như trẻ con, linh động không nói nên lời.

Kỳ Duyên chậm rãi ngồi vào vị trí cũ, phủi phủi đổ ăn bắn lên người, cười như không cười nói: “Đạo diễn Lục, thế này không phải diễn cũng khá tốt đấy sao? Ông cảm thấy thế nào?”

Lục Đông Dương nhìn Ngôn Án từ trên xuống dưới, trong mắt có chút suy nghĩ sâu xa, nhưng mà vẫn còn hơi do dự: “Nữ chính biết khiêu vũ ——”

“Chuyện này ông càng không cần lo lắng. Thể chất Ngôn Án mềm dẻo linh hoạt, học khiêu vũ không khó.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Án:???????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN