Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế - Chương 33: Cha con gặp nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế


Chương 33: Cha con gặp nhau


Nhà hàng đoàn phim lựa chọn tổ chức tiệc khai máy hôm nay, khách khứa lui tới đều là người trong giới, cả khu này đều được bao hết.

Chưa đi ra khỏi cổng, ngoại trừ nhân viên nghe tiếng động ra xem thì cũng chẳng còn ai.

Nhưng mi mắt Dương Thân vẫn giật nảy, không đợi Kỳ Duyên ra lệnh cũng chạy thật nhanh đi lấy xe, lái đến đây.

Ngôn Án uống say, sinh long hoạt hổ, vẫn đang liều mạng giãy giụa la hét.

Vùng vẫy thôi thì cũng không sao. Lúc trước hắn đóng vai cảnh sát đã học được vài chiêu khống chế người khác. Dùng để khống chế Ngôn Án thì không có vấn đề gì.

Chỉ là cô hét có chút chói tai, ồn đến mức khiến Kỳ Duyên đau cả đầu.

May là Dương Thân lái xe đến rất nhanh.

Kỳ Duyên kéo Ngôn Án nhét mạnh vào trong xe, ầm một cái đóng cửa lại.

Ngôn Án vỗ lên cửa sổ xe, nhìn về phía đài phun nước của nhà hàng, lẩm bẩm tự nói: “Tôi hết nước rồi, tôi sắp khô kiệt, tôi khô héo, tôi sẽ chết……”

Kỳ Duyên ngồi vào trong xe bên cạnh cô, nghe cô nói vậy, khoé mắt nheo lại.

Người say xỉn, hình thức phát tác thiên biến vạn hoá. Có người tự coi mình là chó, có người thì tự coi mình là mèo. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy người coi mình là thực vật, hoa cỏ.

Kỳ Duyên lắc đầu, nhìn về phía Ngôn Án.

Ngôn Án dán người vào cửa sổ, bất lực nhìn đài phun nước ngày càng xa, tuyệt vọng vô cùng.

Cô thật sự sắp khô héo rồi.

Cô đã khô héo mất rồi.

Ngôn Án ngừng lại, không nói gì nữa, thân mình áp vào cửa sổ trượt dần xuống.

Trong mắt cô như đã chết lặng, toàn thân thoạt nhìn cứ như đã mất đi ý chí sinh tồn.

Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, thấy Ngôn Án như vậy, một tay đỡ cô, một tay xoay người cô lại.

Không giống vừa rồi gây rối ấm ĩ, bây giờ Ngôn Án trước mắt như một con búp bê vải mềm nhũn, mặc người sắp xếp, trong mắt cũng không có ánh sáng.

Kỳ Duyên ngưng mày, hỏi: “Ngôn Án, em sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?”

Lông mi Ngôn Án rung động một chút, nhìn hắn một cái, sau đó rũ mặt xuống, tự lẩm bẩm một mình.

Giọng nói rất nhẹ, Kỳ Duyên không nghe được.

Hắn ghé sát vào một chút.

“Ngôn Án thật là thảm. Ngôn Án sắp khô héo rồi, chỉ còn lại một hơi tàn. Về sau trên thế giới sẽ không còn Ngôn Án nữa. Nhưng mà Ngôn Án rất lo sợ. Con của Ngôn Án phải làm sao bây giờ? Con của Ngôn Án thật là đáng thương. Về sau không có cha, cũng không có mẹ.”

Động tác trên tay Kỳ Duyên ngừng lại, trong mắt dâng đầy u ám, mây đen giang kín, giống như một cơn mưa lớn sắp đổ ào xuống.

Trong xe mở điều hoà, nhiệt độ giảm mạnh. Dương Thân không nhịn được rụt người lại, chỉ dám tập trung lái xe.

Kỳ Duyên hít một hơi, nhìn Ngôn Án trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ngôn Án có con sao?”

Tuy là hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn lúc này đã có phán đoán.

Ba năm trước, báo cáo sức khoẻ sau khi ly hôn rồi mới nhận được.

Nhìn thấy kết quả có thai, hắn liền đi tìm Ngôn Án. Tiếc rằng tìm không được.

Ba năm sau, cô phủ nhận mang thai. Chẳng qua là Kỳ Duyên chưa bao giờ tin.

Bởi vì có quá nhiều điểm đáng nghi, thái độ sốt sắng phủ nhận của cô, không cho người khác biết địa chỉ, sau khi hắn vào nhà thì cô tạo ra động tĩnh lớn.

Cả tháng nay cô cũng tìm mọi cách tránh tiếp xúc với hắn.

Tất nhiên Kỳ Duyên nhận ra được nhưng vẫn không có động thái gì là bởi vì hắn không gấp như vậy.

Dù sao Ngôn Án đã ký hợp đồng với văn phòng của hắn. Hơn nữa ở trong giới này, cô còn có thể trốn đi đâu được?

Cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Ngẫm lại tìm biện pháp và thời cơ thích hợp mới phải.

Tối nay rất thích hợp. Hắn cố tình mượn tiệc khai máy chuốc say Ngôn Án. Nhưng cũng không phải kỳ vọng sau khi cô say rượu sẽ nói gì mà chỉ là muốn đưa cô về nhà, sau đó quang minh chính đại đi dạo căn biệt thự kia, không chừng có thể phát hiện ra gì đó.

Nào ngờ cô lại tự nói ra.

Không phải uống say thì nói thật đó sao?

Tầm mắt Kỳ Duyên khoá chặt Ngôn Án, chờ cô trả lời.

Gương mặt ủ rũ ngẩng lên, vô cùng khó khăn, vô cùng khổ sở, hơi thở thoi thóp, nhìn hắn một cái nhưng không trả lời.

Quang mang trong mắt Kỳ Duyên hơi loé, suy tư vài giây rồi chạy theo kịch bản của cô: “Con của Ngôn Án ở đâu? Tôi có thể giúp cô ấy chăm sóc, như vậy Ngôn Án không cần phải lo lắng nữa.”

Ngôn Án nhìn hắn, vẻ mặt chợt bi thương, run rẩy nâng tay lên, lời nói đứt quãng phảng phất như một cụ già dầu cạn đèn tắt: “Nhưng…… nhưng…… đã…… quá muộn rồi.”

Lời vừa dứt, tay Ngôn Án cũng rơi xuống. Hai mắt cô nhắm nghiền, đầu nghiêng sang một bên, như không còn hơi thở.

Kỳ Duyên lay lay cô: “Ngôn Án?”

Không có gì đáp lại. Thân thể cô cũng đong đưa theo tay hắn.

Kỳ Duyên: “……”

Nếu không phải hắn gần sát cô, còn nghe được tiếng thở của cô thì khả năng hắn cũng nghĩ cô đã xảy ra chuyện rồi.

Kỳ Duyên thu lại tay đang đỡ cô, Ngôn Án thuận thế ngã xuống ghế.

Hắn nhíu mày nhìn cô. Xe đang đi ngang qua trung tâm thành phố, đèn đường chiếu vào trong xe, lướt qua đôi mắt hắn, tối đen không thấy rõ.

Khô héo?

Ý là khát sao?

Kỳ Duyên xoay người, cầm chai nước khoáng phía sau xe lên.

Ngón tay hắn vặn nhẹ, nắp chai được mở ra. Hắn cầm nước tới gần Ngôn Án: “Ngôn Án, nước.”

Ngôn Án vẫn không cử động.

Hắn cúi đầu, đè miệng bình bên môi cô, hơi nâng thân chai lên, nước chảy một chút vào trong miệng.

Ngôn Án uống từng ngụm.

Cánh môi đỏ hồng sau khi uống say, dưới tác động của bình nước trong suốt khiến đồng từ Kỳ Duyên trầm sâu xuống.

Tay ngừng lại, thân chai cũng hạ xuống.

Ngôn Án không uống được nước nữa.

Mi mắt cô run run, khẽ hé ra lén liếc về phía Kỳ Duyên bên cạnh.

Sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, giơ tay ra giành lấy chai nước khoáng.

Kỳ Duyên hồi thần, cả người cứng đờ, hơi mất tự nhiên thu tay về.

Đè nén những suy nghĩ rối loạn trong lòng, vừa định tiếp tục lựa lời nói chuyện với Ngôn Án đang say thì thấy cô trực tiếp dốc ngược chai nước khoáng dội từ trên đầu xuống.

Vừa tưới vừa vui vẻ nói: “Là nước này, nước này! Ngôn Án sống lại rồi! Ngôn Án sống lại rồi!”

Kỳ Duyên nhăn mặt, đưa tay ra lấy lại.

Nhưng mà Ngôn Án sao có thể để Kỳ Duyên cướp đi?

Nhìn thấy động tác của hắn, cô trực tiếp bò lên trên ghế, ngửa đầu vui vẻ sung sướng tưới hết nước còn thừa lên đầu, lên mặt, lên người mình.

Một chai nước khoáng, chưa đến mười giây đã hết sạch.

Ngôn Án lắc lắc chai, ném chai rỗng về phía Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên giơ tay đón lấy, nhìn Ngôn Án, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Tóc cô ướt, mặt cũng ướt, trên áo cũng ướt, khắp ghế và trên người hắn cũng bị dính phải nước.

Nhưng cũng chỉ vài giọt vì cả một chai nước đều dội hết lên trên người cô rồi.

Trên lông mi Ngôn Án còn treo vài giọt nước. Cô chớp mắt, giọt nước nhỏ xuống mặt, sau đó trượt theo làn da trắng nõn tới bên môi.

Cô chép miệng một cái, ngồi xếp bằng trên ghế.

Dương Thân đang lái xe vội nói: “Kỳ lão sư, có chuyện gì vậy? Có cần tấp vào lề không?”

Ngữ khi Kỳ Duyên có chút cảm giác bất lực: “Không cần, tắt điều hoà đi.”

Trời tháng Chín vẫn rất nóng nên trong xe vẫn còn bật điều hoà lạnh.

Dương Thân vội tắt đi, sau đó mở cửa sổ phía trước ra.

Còn ghế sau vì thân phận đặc thù của Kỳ Duyên nên không dám mở.

Đây là xe riêng của Kỳ Duyên, trong xe chuẩn bị đồ khá đầy đủ, ví dụ như khăn lông.

Hắn lấy từ sau xe ra một cái. Cái này hắn đã dùng qua, tuy giặt sạch rồi nhưng không phải đồ mới.

Cũng không quản được nhiều như vậy. Hơn nữa cũng là Ngôn Án, nên không sao.

Kỳ Duyên cầm khăn lông, giữ chặt cánh tay Ngôn Án, phủ khăn lên mặt cô định giúp cô lau nước.

Ngôn Án phát ngốc một lúc rồi bắt đầu giãy giụa. Một tay kéo cái khăn chết tiệt xuống, miệng vừa nói: “Đừng lau đi! Tôi không cần lau! Tôi không muốn bị lau khô! Tôi sẽ khô héo!”

Hắn nhíu mày, không quan tâm cô ầm ĩ cái gì, hơi mạnh tay lau nước trên má cô, sau đó lau lên tóc.

Ngôn Án tức giận muốn cắn.

May là Kỳ Duyên phản ứng nhanh, trước khi bị cô cắn trúng thì tránh được.

Tránh được thì tránh được nhưng khăn lông bị cô lấy được rồi.

Ngôn Án cố hết sức muốn xé nát cái khăn kia.

Nhưng mãi mà không được, cô liền nhét nó xuống dưới mông mình, đề phòng nhìn Kỳ Duyên. Tư thái như kiểu anh mà dám qua đây tôi sẽ lập tức cắn chết anh.

Kỳ Duyên cố gắng nói lý với cô: “Không lau sẽ bị cảm. Bị cảm rồi sẽ phải tiêm thuốc, uống thuốc.”

Ngôn Án đau lòng sờ khuôn mặt bị lau khô, phát giận: “Anh nói bậy! Tôi sẽ không bị cảm! Tôi chỉ chết được thôi! Anh cái đồ xấu xa này! Anh mới bị cảm!”

Dương Thân phía trước cố ngậm chặt miệng mới có thể khiến mình không bật cười thành tiếng.

Thân phận Kỳ Duyên là gì? Dùng ba năm ở trong giới giải trí đã chạm đến đỉnh. Không chỉ vậy, ông chủ sau lưng Khang Hằng cũng là hắn. Tổng giám đốc Vương Thạch cũng chỉ là người phát ngôn bên ngoài. Mà Khang Hằng hiện giờ không chỉ là lão đại giới giải trí, còn thu mua không ít khách sạn, trung tâm thương mại, tiến quân vào ngành địa ốc, bây giờ là ngành thương mại điện tử đang rất sốt. Có thể nói là hai mặt đều cực thịnh.

Bên ngoài đều nói thủ đoạn Vương Thạch lợi hại, là nhân vật đáng sợ. Nhưng người đáng sợ chân chính thật ra là Kỳ Duyên. Dưới tay của hắn đến giờ chưa có một hạng mục nào thất bại. Ánh mắt sắc bén, hành sự quyết đoán, thường khiến mấy người Dương Thân, Vương Thạch cực kỳ sùng bái.

Nếu không phải vì Ngôn Án, có lẽ Kỳ Duyên sẽ không đóng phim nữa.

Mà Ngôn Án vốn là ngoại lệ. Dù sao Kỳ Duyên đã giao cho mình đi tìm suốt ba năm nay.

Cũng chỉ có người khiến Kỳ Duyên nhớ mãi ba năm mới dám ầm ĩ với Kỳ Duyên như vậy.

Những người khác, căn bản không đến gần được Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên thở dài, không hề để ý mấy chuyện này.

Tuỳ cô đi.

Tệ lắm thì cũng là cảm mạo phát sốt. Nếu vậy thật thì sau khi tỉnh rượu đưa đến bệnh viện tiêm thuốc, uống thuốc là được.

Kỳ Duyên: “Hảo, tôi không lau nữa.”

Ngôn Án hừ thật mạnh một tiếng, vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp của mình rồi mới yên tâm.

Hắn chuyển đề tài, ôn nhu nói: “Em còn nhớ chuyện mới vừa hỏi không? Con của Ngôn Án đang ở đâu?”

Lời vừa ra, cô đột nhiên nhìn về phía hắn, vẻ mặt đề phòng: “Anh đang nói gì vâỵ? Sao Ngôn Án lại có con được?”

“Vậy sao?” Mặt Kỳ Duyên không biểu cảm, không nhìn ra được, “Em vừa mới nói con của Ngôn Án sẽ rất đáng thương.”

Ngôn Án không tin nổi mà nhìn hắn, mắt đỏ lên, nức nở nói: “Anh nói bậy! Ngôn Án căn bản không có con, sao anh có thể đổ oan cho cô ấy?!”

Vừa nói, chân cô vừa đá về phía hắn.

Kỳ Duyên nhíu mày, khống chế cổ chân cô.

Không đợi hắn có động thái tiếp theo, Ngôn Án phát hiện không cử động chân được, bắt đầu khóc lớn, nước mắt miễn phí thi nhau rơi xuống: “Huhuhuhuhu Ngôn Án thật đáng thương. Ngôn Án bị đổ oan có con, không còn trong sạch. Bây giờ chân Ngôn Án bị phế rồi, không thể động, về sau không đi được nữa. Sau này Ngôn Án biết sống sao đây huhuhuhuhu…..”

Kỳ Duyên: “……………………”

Hắn nhìn cô nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương, buông lỏng cổ chân cô ra.

Ngôn Án vụt một cái thu chân lại, uất ức rúc vào trong góc lau nước mắt.

Kỳ Duyên xoa xoa thái dương.

Thôi được, không hỏi.

Đứa bé nếu thật sự tồn tại thì có thể ở đâu được? Khả năng cao là giấu trong biệt thự, lát nữa tìm là biết.

Nhiệt độ tháng Chín rất cao. Quần áo và đầu tóc Ngôn Án hơn bốn mươi phút sau đã sắp khô.

Cô lại bắt đầu trạng thái “Tôi thiếu nước, tôi sắp khô héo, tôi thật đáng thương mà huhuhuhu”.

Kỳ Duyên nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho cô nháo sự.

Lại qua hơn mười phút, xe cuối cùng cũng đến ngoài cửa nhà Ngôn Án.

Dương Thân dừng xe lại, quay đầu khẽ nhắc nhở: “Kỳ lão sư, tới rồi.”

Kỳ Duyên gật gật đầu, mở mắt, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Tóc và quần áo Ngôn Án đã khô hẳn, rúc trên xe không có chút dấu hiệu sự sống.

Hắn đưa tay ra, kéo ống quần cô, không thấy có phản ứng.

Kỳ Duyên bất đắc dĩ đẩy cửa xuống, sau đó vòng sang cửa bên phía Ngôn Án, mở cửa ra.

Hắn lại đẩy cô, cô bị ngã xuống, cứ như thật sự đã ngừng thở.

Nếu bỏ qua không nói đến ngực cô vẫn còn đang phập phồng lên xuống.

Trước kia Kỳ Duyên chỉ cảm thấy cô không học múa là phí thân thể mềm dẻo này.

Hiện tại xem ra, trình độ diễn xuất cũng rất thích hợp làm diễn viên.

Vừa nghĩ vậy, Kỳ Duyên cúi người vào xe, đem người xốc lên vai mình, đi về phía cửa.

Cổng sắt bên ngoài căn bản không ngăn được người, đại khái là dùng để trang trí, hoặc là cản một ít động vật

Ngôn Án cũng không khoá, chỉ khép lại.

Kỳ Duyên đẩy cổng mà vào, bước lên bậc thang dừng ở cửa biệt thự.

Hắn buông cô ra. Ngôn Án mềm oặt như một cục bùn, cả người muốn ngã thẳng xuống đất.

Kỳ Duyên đỡ ngang, miễn cưỡng dựng cô lên, sau đó nắm lấy cổ tay cô, ấn vân tay mở khoá.

Một giây trước khi ấn vân tay, Ngôn Án “đã khô héo” đột nhiên rút lại, đẩy Kỳ Duyên ra, sống dậy: “Anh thừa lúc tôi khô héo muốn làm gì?!”

Ồ, thì ra không ngủ.

Vẻ mặt Kỳ Duyên bình đạm, nắm lấy tay Ngôn Án, mặc cô giãy giụa: “Về đến nhà rồi, mở cửa.”

“Không mở không mở tôi không mở!” Ngôn Án liên tục lắc đầu, tóc và khăn choàng của cô hất qua lại, đập vào mặt Kỳ Duyên.

Đầu Kỳ Duyên tránh sang bên cạnh, không muốn nói thêm nữa, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay cô.

Tay Ngôn Án điên cuồng né tránh, ngoài miệng thì gào lên: “Không được mở! Không được mở cửa này! Mở ra sẽ có người xấu! Anh muốn làm gì? Cứu tôi với ——!”

Trong lúc cô đang tê tâm liệt phế gào lên, mặt Kỳ Duyên không chút cảm xúc, không chút thương tiếc túm lấy tay cô, chẳng màng cô phản kháng dữ dội, ấn lên khoá cửa.

Tích một tiếng, cửa được mở ra.

Kỳ Duyên kéo Ngôn Án đi vào, trở tay đóng cửa lại.

Bảo an tuần tra khu biệt thự nghe được tiếng kêu cứu, vội chạy tới.

Dương Thân vội vàng xuống xe, giải thích mãi người ta mới chịu đi.

Trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh. Phòng khách rộng lớn như vậy đều trống không. So với nhà của Kỳ Duyên còn trống vắng hơn rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ không có hơi người, phảng phất như biệt thự này không hề có người ở.

Kỳ Duyên vừa đỡ Ngôn Án đang la hét ầm ĩ vừa xem xét xung quanh.

Không có gì đặc biệt. Trên bàn trà trước ghế sofa để mấy quả sơn trúc. Sân sau cũng không có động tĩnh gì.

Ngôn Án còn đang làm ồn, Kỳ Duyên liếc mắt một cái, không dừng lại lâu, trực tiếp dẫn người lên lầu.

Giọng nói Ngôn Án ngày càng xa: “…… Cứu tôi với! Cứu tôi với! Người xấu vào nhà!……”

Ba đứa bé đứng ở lối vào kết giới vô cùng lo lắng.

Ngôn Mông Mông ôm gà trống: “Là chú người xấu kia sao?”

Ngôn Trúc Trúc chắp tay sau lưng, cho một câu trả lời khẳng định: “Đúng vậy.”

Ngôn Khốc Khốc mặt mày ủ rũ: “Em cảm thấy hình như mẹ lại uống say.”

Ngôn Mông Mông hồi tưởng một chút, cũng gật đầu: “Đúng vậy, giọng mẹ như lúc uống say vậy. Hồi trước mẹ uống say, anh và Khốc Khốc rất lo cho mẹ, muốn xem mẹ bị làm sao. Mẹ trốn bọn anh, nhìn lên trời kêu cứu.”

Ngôn Khốc Khốc thở dài: “Vậy giờ phải làm sao đây? Mẹ nhắn tin bảo chúng ta không được ra ngoài mà.”

Ngôn Mông Mông nói: “Ra ngoài sẽ bị chú người xấu phát hiện. Nhưng mà mẹ uống say sẽ không nhịn được mọc ra cỏ đồng tiền, hiện ra bản thể! Nếu bị chú người xấu phát hiện thì sao!”

Bé buông gà trống ra: “Để anh dùng hình người đi lên tầng xem thử, nghĩ cách đuổi chú người xấu đi!”

Ngôn Khốc Khốc giữ chặt anh trai: “Nhưng mà chú người xấu rất nguy hiểm…..”

“Không sao đâu, chú người xấu tuy ăn chanh nhưng cũng không thể ăn người chứ?” Ngôn Mông Mông tự thuyết phục mình, nắm lấy tay Ngôn Khốc Khốc, chuẩn bị đi ra khỏi kết giới.

Ngôn Trúc Trúc bên cạnh nãy giờ không nói gì, giữ chặt Ngôn Mông Mông lại: “Em đi!”

Ngôn Mông Mông từ chối: “Anh là anh cả.”

Ngôn Trúc Trúc nói: “Nhưng em cao nhất, sức lớn hơn anh. Đến lúc đó nếu cùng người kia đánh nhau em cũng có phần thắng nhiều hơn một chút.”

Ngôn Mông Mông không chịu nhường, khuôn mặt nhỏ đầy kiên định: “Nhưng anh là anh cả, không thể để các em mạo hiểm.”

Ngôn Trúc Trúc nhíu mày, nói: “Vậy chúng ta biểu quyết. Em bỏ phiếu cho mình.”

Ngôn Mông Mông nói: “Anh cũng bỏ phiếu cho mình.”

Hai bé đồng thời nhìn về phía Ngôn Khốc Khốc.

Ngôn Khốc Khốc nhìn anh cả, lại nhìn em ba, rơi vào thế bí.

Bỏ quyền có được không?

Ngôn Mông Mông và Ngôn Trúc Trúc trăm miệng một lời: “Không được bỏ quyền!”

Ngôn Khốc Khốc: QAQ

Ngôn Trúc Trúc nói: “Anh không bầu cho em, về sau em không cho anh sơn trúc nữa.”

Ngôn Mông Mông há miệng thở dốc, nhất thời không ra giá được gì.

Ngôn Khốc Khốc cắn răng, nhắm mắt lại, chỉ Ngôn Trúc Trúc.

Sau đó bé nhìn sang anh cả, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh, em rất xin lỗi.”

Ngôn Mông Mông tôn trọng ý kiến mọi người, vỗ vai em trai: “Không sao cả.”

Sau đó hai bé nhìn Ngôn Trúc Trúc, lo lắng: “Trúc Trúc em phải cẩn thận đó!”

Ngôn Trúc Trúc phủi phủi quần áo: “Em đi đây, các anh đừng lo, em sẽ không để mẹ gặp nguy hiểm. Hai anh cũng đừng ra ngoài. Nếu em và mẹ không làm gì được người kia, hai anh ra ngoài cũng vô dụng. Chẳng bằng đợi trong kết giới, lớn lên thật tốt, liên hợp với chú bồ câu, báo thù cho em và mẹ!”

Nói xong, Ngôn Trúc Trúc liếc mắt nhìn hai anh một lần rồi đi ra khỏi kết giới. Bóng dáng nho nhỏ mà lại ẩn chứa năng lượng thật lớn.

Trong lúc ba đứa bé đang thương lượng xem ai đi cứu mẹ, Kỳ Duyên đã kéo Ngôn Án tới phòng ngủ chính ở tầng ba.

Giường trong phòng ngủ chính không hề có một vết nhăn, dọn dẹp rất sạch sẽ.

Kỳ Duyên xốc chăn lên, đặt người lên giường.

Chẳng qua Ngôn Án vẫn còn vùng vẫy, tay chân đấm đá, muốn bò dậy.

Hắn đè xuống thật chặt: “Không phải em khô héo rồi sao?”

Ngôn Án ngừng lại, chớp chớp mắt, vô thức sờ tóc và mặt mình, sau đó đùng một cái ngã xuống giường không nhúc nhích nữa.

Kỳ Duyên lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tiện tay lấy góc chăn đắp lên người cô rồi ngồi dậy đi tìm điều khiển điều hoà.

Trời tháng Chín vẫn còn rất nóng.

Hắn nhìn quanh phòng ngủ một vòng, thấy điều khiển từ xa trên bàn trang điểm. Vừa đi đến, tay còn chưa chạm tới điều khiển, Ngôn Án đang ngoan ngoãn trên giường bỗng giật phắt dậy.

Cô đá văng chăn, lăn vài vòng trên giường lớn từ bên này sang bên kia, sau đó nhảy xuống giường, trực tiếp chạy đến mở cửa ban công.

Một tiếng gọi “Ngôn Án” của Kỳ Duyên còn chưa ra khỏi miệng, cô đã nhảy xuống bể bơi bên ngoài. Ùm một tiếng, bọt nước bắn lên tung toé.

Kỳ Duyên day ngón tay giữa đầu mày.

Ngoài ban công truyền đến giọng nói vui sướng của Ngôn Án: “Tôi sống lại rồi! Tôi sống lại rồi!”

Kèm theo tiếng nước bắn.

Hắn dừng lại vài giây, cầm lấy điều khiển từ xa, mở điều hoà rồi buông điều khiển xuống, sau đó xoay người đi ra ngoài ban công, đứng bên bờ từ trên cao nhìn xuống.

Ngôn Án đang nằm ngửa trên mặt nước, vẫn không cử động. Chẳng qua không được mấy giây, cô bắt đầu chìm xuống.

Nước phủ quá người cô, mặt cô, cô vẫn không cử động, còn nhắm mắt lại.

Kỳ Duyên nhíu mày, vừa định xuống nước vớt người lên thì…

Cô vội vàng khua tay chân, nổi lên mặt nước, vẩy vẩy đầu, còn bực bội: “Sao tôi lại chìm xuống? Không đúng, thật không đúng.”

Ngôn Án gãi đầu, lại bắt đầu tư thế nằm ngửa trên mặt nước.

Sau đó bắt đầu quy trình lặp lại.

Nằm bất động, chìm xuống, bơi lên, nằm bất động……

Sau ba lần, Ngôn Án từ giữa hồ đã bơi tới mép hồ, vẫn còn duy trì tư thế nằm bất động.

Kỳ Duyên đi tới, ngồi xổm xuống, một tay chống trên thành bể bơi, một tay vớt người, muốn vớt Ngôn Án lên.

Nào ngờ Ngôn Án đột nhiên mở to mắt. Đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm hắn, nhìn tay hắn đưa tới, cô túm lấy cánh tay hắn kéo người xuống cùng.

Kỳ Duyên nhất thời không đề phòng, lọt xuống nước.

Ngôn Án cười hì hì dưới hồ, vỗ tay: “Đáng đời anh, đáng đời anh. Tôi biết ngay anh là đồ xấu xa không muốn cho tôi xuống nước mà muốn tôi chết khô!”

Tư thế hắn vẫn ưu nhã, bị kéo xuống bể bơi vẻ mặt cũng không mấy thay đổi.

Còn hồ ngôn loạn ngữ của Ngôn Án hắn đã nghe cả đêm, hiện giờ tâm như nước lặng, cũng không nghĩ thêm gì nhiều.

Kỳ Duyên dùng sức dưới chân, bơi nửa vòng dưới hồ nước từ trước mặt Ngôn Án ra sau lưng cô, từng bước tiến gần, định bắt người về.

Nhưng Ngôn Án đâu có dễ dàng bị bắt như vậy.

Cô như đang chơi trốn tìm với người ta. Trước khi bị hắn giơ tay ra bắt thì cô lặn xuống đáy hồ, sau đó nhô đầu lên chỗ khác: “Tới đây, tới mà bắt tôi này, tiếc là anh bắt không được.”

Kỳ Duyên lau nước trên mặt mình, bình tĩnh nhìn cô, án binh bất động.

Mặc kệ cho Ngôn Án bơi từ đầu này hồ tới đầu kia hồ, cuối cùng thấy hết vui, bất động ở một góc.

Lúc này hắn mới bơi đến.

Ngôn Án nhận ra đến lúc phải trốn thì tiếc là cô đang ở trong góc muốn trốn cũng phải đi qua Kỳ Duyên.

Cuối cùng, cô bị hắn bắt được một chân, kéo về.

Một tay Kỳ Duyên ôm eo Ngôn Án, một tay lùa mặt nước, bò lên trên bờ.

Hai người ướt sũng nước đi từ bể bơi vào phòng, nước tràn đầy đất.

Một đường ầm ĩ, lại bơi vài vòng dưới nước, lúc này Ngôn Án cũng chẳng còn sức giãy giụa nữa liền vô thức nằm phịch xuống rồi im hẳn, có vẻ như thực sự mệt mỏi.

Trên người cô chỗ nào cũng ướt, Kỳ Duyên không dám để cô lên giường nên để cô nằm lên sofa rồi đi đóng cửa ban công, kéo rèm lại, đề phòng Ngôn Án lại chạy ra. Hắn không muốn đi vớt người thêm một lần nữa.

Xong việc, hắn đi đến trước tủ quần áo, lúc định lấy quần áo cho Ngôn Án thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa.

Kỳ Duyên vô thức quay đầu liền nhìn thấy một bé trai mày kiếm mắt sáng.

Tác giả có lời muốn nói: Quéo quèo!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN