Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế - Chương 37: Bảy xxxxx
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Sau Khi Mang Thai, Tôi Ly Hôn Ảnh Đế


Chương 37: Bảy xxxxx


Buổi tối Ngôn Án về đến nhà đã hơn tám giờ.

Thấy xe của Kỳ Duyên, thư ký đứng canh cửa cả một ngày vội đi đến: “Kỳ lão sư, cô Ngôn.”

Kỳ Duyên hỏi: “Bé ăn cơm chưa?”

Nữ thư ký gật đầu: “Bữa trưa và bữa tối đã đưa vào theo chỉ thị của ngài.”

Hắn gật nhẹ đầu: “Cô về trước đi, vất vả rồi.”

Ngôn Án bên cạnh vốn định vào nhà ngay nhưng nghe thấy hai người nói chuyện đề cập tới con nên dừng bước, dựng tai lên quang minh chính đại nghe lén.

Bữa trưa và bữa tối?

Ồ, chuyện này cô biết nha. Ba đứa bé nhắn tin hỏi cô xem có đi lấy hay không.

Ngôn Án bảo có thì Ngôn Trúc Trúc mới mở cửa ra nhận.

Dù sao đồ ăn mà Kỳ Duyên cho thư ký mang đến chắc chắn không phải hắn tự nấu, vậy thì không sao cả.

Tuy bọn nhỏ chỉ cần phơi nắng, uống nước, vùi vào đất sẽ không đói nhưng mà nếm thử mỹ thực nhân gian cũng là hưởng thụ không tệ.

Kỳ Duyên nói thế nào ấy nhỉ? Muốn gánh vác trách nhiệm của một người cha. Muốn đưa đồ ăn thì cứ đưa đi.

Ngôn Án đi qua lối đá vụn, sau khi thấy nữ thư ký lên xe xong thì cô cũng vào nhà.

Kỳ Duyên lại đi theo.

Cô lập tức dừng lại, nhìn hắn đề phòng: “Sao anh lại đi theo tôi?”

Mày hắn khẽ động: “Anh vào xem.”

“Ngại quá, tối nay không chào đón anh.” Ngôn Án học theo Lưu Tử Đồng, nâng đầu lên cao nhưng vẫn phải ngước nhìn hắn.

Haizz, tộc cỏ đồng tiền các cô thật là khiếm khuyết chiều cao quá mà.

Cái đầu cao một mét sáu của cô, làm sao đấu lại cái đầu mét tám của hắn chứ.

Kỳ Duyên cúi đầu, tầm mắt đảo qua gương mặt cô đang ngước lên: “Anh đi xem Trúc Trúc.”

Ngôn Án lộ ra một nụ cười lễ phép: “Video và ảnh anh đã xoá chưa?”

Hắn nhấp môi, không nói gì, lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó lấy di động trong túi ra, mở khoá đưa cho cô.

Ngôn Án không do dự nhận lấy.

Cô nhấn vào album, lướt một lúc, xoá hết video và mấy tấm ảnh.

Xoá xong lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. Cô lại là một ngọn cỏ ngoan.

Say rượu phát rồ gì đó, chưa từng tồn tại, không còn bằng chứng nữa.

Ngôn Án trả điện thoại lại cho Kỳ Duyên, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng mà tối nay anh vẫn không được vào. Tôi muốn nói chuyện với Trúc Trúc.”

Hắn cầm điện thoại, đôi mắt thâm sâu nhìn cô không lộ cảm xúc, hơn mười giây sau mới gật đầu: “Được, sáng mai anh tới đón em.”

Để cho hai mẹ con nói chuyện lại với nhau đi.

Cũng chẳng gấp gì chút thời gian này.

Kỳ Duyên nói: “Phải rồi, nhớ chấp nhận kết bạn lại.” Trước khi đi hắn còn nhắc thêm một câu.

Ngôn Án khẽ hừ một tiếng, chạy vào nhà.

Trong phòng khách, Ngôn Trúc Trúc ngồi trên sofa, bên trái là một quả chanh và một quả mướp đắng đang nằm bất động. Bên phải là một con gà trống đang đứng, rướn cái cổ dài, mổ lên tay vịn sofa.

Tay vịn đã bị nó mổ rách da, nham nhở hết cả.

Cô nhìn ba đứa con, hơi ngạc nhiên, trở tay đóng cửa lại, nói: “Sao các con đều ở ngoài phòng khách vậy?”

Vẻ mặt Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc, giọng nói non nớt: “Mẹ, chúng con đang đợi mẹ.”

Bé nhìn phía sau Ngôn Án, hỏi: “Cái…… người đó… không vào sao?”

Ngôn Án lắc đầu: “Không đâu, mẹ bảo hắn đi về trước rồi.”

Ngôn Trúc Trúc gật đầu.

Ngôn Án vừa nói vậy, chanh và mướp đắng một giây sau đã biến lại thành hình người, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.

Ngôn Mông Mông nói: “Con còn tưởng là ba sẽ đến nên không dám biến thành hình người.”

Ngôn Khốc Khốc cũng gật đầu theo: “Con cũng tưởng thế.”

Ngôn Án: “…………” Sao lại thế này? Không phải bé chanh và mướp đắng trước đó đều rất sợ Kỳ Duyên hả? Mở miệng ra là chú người xấu, mà bây giờ lại đổi giọng sửa thành ba nhanh thế?

Trong lòng cô có chút chua xót. Cảm tưởng chanh và mướp đắng mình trồng suốt mấy năm sắp bị người ta hái đi mất.

Ba đứa bé, một con gà ngồi xuống rồi, Ngôn Mông Mông thân là anh cả, nói trước: “Mẹ ơi, không phải mẹ bảo muốn nói chuyện với bọn con sao? Mau ngồi xuống đây, mình bắt đầu nói đi ~”

Cái sofa lớn đã bị bọn nhỏ chiếm trước, Ngôn Án chỉ đành ngồi lên cái bên cạnh.

Ba trẻ, một gà đối diện với một mình cô. Thật sự làm Ngôn Án hơi căng thẳng.

Tư thế này sao giống như kiểu đang chuẩn bị thẩm vấn?

Lại còn là mẹ bị ba đứa bé thẩm tra? Bên cạnh còn có một con gà trống hóng hớt?

Gà trống vô tội đón lấy ánh mắt của Ngôn Án, nhảy lên tay vịn sofa, đập cánh, kêu quang quác.

Ngôn Mông Mông nhắc nhở nó: “Gà trống, yên lặng để mẹ nói nào!”

Dường như nó nghe hiểu, không gây ồn nữa.

Ngôn Án: “……”

Cỏ đồng tiền trên đầu trườn ra từng nắm. Ngôn Án vừa sờ vừa nói: “Chú Kỳ Duyên thật sự là ba các con.”

Ngôn Khốc Khốc ngồi giữa hai đứa còn lại nghe thấy vậy liền thở dài.

Ngôn Mông Mông quay lại nhìn về phía Ngôn Trúc Trúc: “Trúc Trúc, suy đoán của mình quả nhiên là đúng.”

Ba anh em nghiên cứu báo cáo giám định DNA cả một ngày, có được kết luận như vậy rồi nhưng vẫn muốn Ngôn Án chứng thực.

Hiện giờ, Ngôn Án cũng đã chứng thực.

Ngôn Trúc Trúc gật đầu, hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ không nói cho chúng con biết ngay từ đầu?”

Ba đứa đồng loạt nhìn về phía Ngôn Án.

Ngôn Án nói thật lòng: “Mẹ sợ ba cướp các con đi.”

Ngôn Mông Mông nhíu mày: “Sao ba lại muốn cướp chúng con chứ?”

Ngôn Khốc Khốc cũng nhíu mày theo: “Hả? Sao ba lại xấu như vậy?”

Ngôn Trúc Trúc tiếp tục nhíu mày: “Hắn dám?”

Ngôn Án nghe vậy, trong lòng ấm áp, vô cùng cảm động.

Quả nhiên là con cô nuôi lớn, tâm vẫn hướng về phía cô.

Khó trách người đời đều nói con cái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.

Đời này cô có hẳn sáu cái áo bông. Tuy là ba cái còn chưa nảy mầm.

Ngôn Mông Mông thấy Ngôn Án không nói gì, cho rằng trong lòng cô sợ hãi nên an ủi: “Mẹ ơi, chúng con không cần người ba như vậy đâu, mẹ đừng lo lắng nhé.”

Ngôn Khốc Khốc cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, ba này rất xấu, bỏ đi.”

Ngôn Trúc Trúc khoanh tay trước ngực. Mặc dù bé cao hơn các anh nhưng ngồi trên sofa chân vẫn chưa chạm được tới đất, khẽ lắc lư: “Con vốn đã chẳng thích hắn.”

Ngôn Án sờ lá trên đỉnh đầu, không biết sao vừa cảm động lại vừa chột dạ.

Giờ cô không có bôi đen Kỳ Duyên nha. Đây là do Kỳ Duyên tự gây ra ảnh hưởng trái chiều với con.

Chuyện này không liên quan đến cô.

Nhưng cô vẫn vội vã giải thích: “Mà hình như mẹ đã hiểu lầm…..”

Mông khốc trúc: “Hả???”

Ngôn Án nghĩ đến lời sáng nay Kỳ Duyên nói với cô, nghiêm túc nói: “Ba nói với mẹ, ba không có tranh con, ba muốn cùng mẹ chăm sóc các con.”

Ngôn Mông Mông hiển nhiên không hiểu: “Hả? Cùng nhau chăm sóc là cái gì ạ? Ba cũng muốn ở chung với chúng ta sao?”

Ngôn Khốc Khốc vẫn hơi lo sợ: “Thế về sau ba còn xào mướp đắng không?”

Ngôn Trúc Trúc: “Con không cần ba chăm sóc.”

Ngôn Án: “…………”

Hình như chuyện trở nên khó giải quyết rồi. Nhưng mà cũng không phải vấn đề cô phải nhọc lòng chứ? Dù sao cô cũng chỉ thuật lại lời hắn nói thôi.

Chẳng qua Ngôn Án vẫn giúp hắn biện giải một câu: “Ba sẽ không ở cùng chúng ta. Mẹ chắc chắn không đồng ý. Hơn nữa chăm sóc của ba cũng giống như các con sẽ có thêm một người chú vậy đó.”

Mông khốc trúc: “Chú á?” Không phải ba sao?

Ngôn Án gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước các con chỉ có mỗi chú bồ câu là chú, nhưng sau này có thêm một chú ba. Thế là thành hai chú rồi!”

Cô giơ hai ngón tay ra: “Như vậy cũng khá tốt mà.”

Dù sao cô đã lý giải như vậy đấy.

Lương Bạch Vũ cũng thường hay phát lì xì cho bọn nhỏ, mua đồ ăn cho chúng nó.

Ba đứa bé cái hiểu cái không, gật đầu.

Ngôn Án lại nói: “Còn nữa, ba các con nói về sau sẽ thường tới thăm các con, dẫn các con ra ngoài chơi, giúp các con nhập học.”

Ngôn Mông Mông nghĩ nghĩ: “Nhưng ba còn chưa biết con và Khốc Khốc mà.”

Ngôn Khốc Khốc: “Đúng vậy, ba chỉ gặp mỗi em ba thôi.”

Gà trống nhảy từ sofa chỗ bọn nhỏ sang sofa của Ngôn Án.

Ngôn Án tránh đi, sau đó đưa tay túm gà trống ôm vào lòng: “Cũng không sao. Nếu ba dẫn Trúc Trúc ra ngoài chơi, đề phòng ba giấu Trúc Trúc đi thì mẹ nhất định phải đi cùng. Mẹ sẽ mang theo cả hai đứa nữa. Các con cứ biến thành chanh và mướp đắng là được.”

Ngôn Mông Mông và Ngôn Khốc Khốc bấy giờ mới gật gật đầu.

Ngôn Trúc Trúc hỏi: “Mẹ không định để người đó biết các anh sao?”

Ngôn Án gật đầu, giọng điệu mang theo chút lo lắng: “Mẹ không biết ba các con có nói thật hay không. Mẹ sợ ba đổi ý. Cho nên Mông Mông và Khốc Khốc đừng để ba phát hiện trước nhé. Hơn nữa nhân loại bình thường một lần mang thai cơ bản chỉ sinh một con. Sinh đôi rất ít. Sinh ba lại càng ít. Mẹ sợ ba biết sự tồn tại của cả ba đứa rồi sẽ nghi ngờ chúng ta không phải nhân loại.”

Ngôn Mông Mông bổ sung thêm: “Mẹ, không phải ba mà là sáu cơ.”

“Ừ nhỉ, vậy nên càng không thể bị phát hiện.” Ngôn Án nói, “Trước tiên chúng ta cứ quan sát thêm nhé.”

Ngôn Khốc Khốc nói: “Như vậy là tốt nhất. Hiện giờ con chẳng muốn để ba biết đến con. Lúc trước ba còn định cắt đôi con ra. Con vẫn còn sợ ba đây này.”

Ngôn Mông Mông xoa đầu em trai: “Thực ra anh cũng hơi sợ.”

Ngôn Trúc Trúc nghiêm túc nhìn hai anh: “Các anh đừng sợ. Để em tiếp xúc với ba trước. Nếu chúng ta hiểu lầm ba, ba thật sự là người tốt thì chúng ta lại nói chân tướng cho ba sau.”

Bé tính toán rành mạch, Ngôn Án nghe vậy cũng gật đầu.

Ngôn Mông Mông nghiêng đầu nghĩ, mắt sáng lên, nhảy xuống sofa: “Mọi người chờ một chút, con vào kết giới lấy cái này.”

Nói xong, bé chạy ra sân sau.

Một lúc sau lại chạy vào, trên tay còn cầm một cuốn vở mới và bút viết.

Cuốn vở và bút này là năm nọ Lương Bạch Vũ tặng. Tặng một lần là hẳn một thùng.

Bọn nhỏ không có việc gì thì viết viết vẽ vẽ. Ba năm rồi mà tới giờ còn chưa dùng hết.

Bởi vì quá dày đó.

Ngôn Mông Mông đặt vở lên trên bàn trà.

Ngôn Trúc Trúc và Ngôn Khốc Khốc, còn có Ngôn Án chủ động vây quanh.

Một nhà bốn người tụ lại bên bàn trà. Gà trống không chịu yếu thế cũng chen vào.

Ngôn Mông Mông mở một trang ra, cầm bút viết lên mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo ——

【 Nhật ký quan sát ba của Ngôn gia】

Sau đó bé lại lật một trang, dòng đầu tiên viết ngày hôm nay. Viết tiếp, được một lúc thì vẽ quả chanh, lại viết mấy chữ, sau đó đưa bút cho Ngôn Khốc Khốc.

Ngôn Khốc Khốc nhìn thoáng qua, hiểu ý anh trai, cũng vẽ một quả mướp tròn tròn, rồi viết thêm mấy chữ.

Bé đưa bút cho Ngôn Trúc Trúc. Ngôn Trúc Trúc tuỳ tiện vẽ quả sơn trúc, viết nhanh vài chữ rồi đưa cho Ngôn Án.

Ngôn Án chớp mắt: “Mẹ cũng phải viết sao?”

Ba đứa bé: “Phải ạ!”

Ngôn Án: “Được rồi.”

Cô nhận lấy, vẽ ba hạt giống và một chiếc lá cỏ đồng tiền.

Cuối cùng, ngày đầu tiên trong nhật ký quan sát đã hoàn thành như vậy:

Hôm nay, chúng mình đã biết sự hiện diện của ba.

Ba bảo cô tặng đồ ăn.

Hôm nay cảm thấy ba: (***** là tốt, xxxxx là không tốt)

[ chanh.jpg]: xxxxx

[ mướp đắng.jpg]: xxxxx

[ sơn trúc.jpg]: xxxxx

[ hạt giống.jpg]: xxxxx

[ hạt giống.jpg]: xxxxx

[ hạt giống.jpg]: xxxxx

[ cỏ đồng tiền.jpg]: xxxxx

Một mình Ngôn Án viết bốn dòng. Người ta đều nói không ai hiểu con bằng mẹ. Ba hạt giống chưa nảy mầm ở dưới đất đối với Kỳ Duyên chắc chắn cũng là năm dấu x.

______

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có thấy bình luận không hiểu làm sao trẻ con ba tuổi biết gõ chữ gì đó. Tôi thật ra rất…..

Cảm giác chắc hẳn chương này cũng có người hỏi nên tôi nói trước vậy ~

Tôi viết là động não văn. Các bạn đi so một đống hạt giống con của thực vật với trẻ ba tuổi bình thường làm gì chứ? Có phải đi nhầm phim trường rồi không?

Động não văn động não văn, buông tha tôi đi mà, đừng đi kiểm chứng, đừng cãi logic, không cần đâu mà, cứ vui vẻ đọc truyện là được rồi, cảm ơn ~

À mà, 9 giờ tối hẳn là còn một chương, sao sao pi ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN