Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He - Chương 15: Sợ Độ Cao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He


Chương 15: Sợ Độ Cao


“Không rảnh.” Trình Hoài lạnh lùng từ chối, quyết tâm trừng trị cậu một phen.
Đàm Trì không ngờ anh từ chối nhanh như vậy, lý luận: “Tôi cảm thấy chúng nên thảo luận tư thế nhảy xuống một chút.”
“Muốn tôi ôm cậu nhảy xuống?” Trình Hoài nhướng mày, khoanh tay cười như không cười nhìn cậu: “Ngại quá, tôi không có hứng thú.”
“Tôi…!tôi không có ý đó!” Đàm Trì ảm đạm không vui, bị chọc thủng bèn quay đầu đi, cứng miệng: “Ai thèm ôm cậu nhảy xuống.”
“Vậy bắt đầu đi.” Trình Hoài cột chắc đai an toàn, tới sàn nhảy cùng nhân viên.
“Chờ chút!” Đàm Trì bỗng nhớ đến nhóc con trong bụng, gấp gáp hô lên, có chết cũng không thể nhảy bungee, bèn quyết định đầu hàng: “Trình Hoài, tôi quyết định không giận cậu một giây, cậu cũng không được giận tôi.”
Vì nhóc con, tạm thời làm lành.
Trình Hoài dừng bước, gió thổi phần phật bên tai, nhàn nhạt hỏi: “Sau đó?”
“Sau đó…” Đàm Trì thấy anh còn giận, ôm cột quan sát nhân viên và người quay phim, mong mỏi nói: “Các người có thể ra ngoài mười phút không? Tôi muốn tâm sự với Trình Hoài.”
Nhân viên dọn dẹp thu dọn đồ đạc rồi rời đi, người quay phim sợ bọn họ đánh nhau, nhìn họ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng liều chết can gián: “Nếu có chuyện gì thì kêu tôi gọi 110.”

Đàm Trì: “…”
Chờ mọi người đi, Đàm Trì miễn cưỡng đứng lên, nhưng tay chân mềm nhũn không bò dậy nổi, bất đắc dĩ ôm chặt cây cột, như nhóc tiểu học làm chuyện sai trái, thành thật thú nhận: “Được rồi, em thừa nhận hôm nay mình làm chuyện xấu, là em bảo đạo diễn sửa lại quy tắc, vì không muốn anh và Văn Yến Bác hẹn hò.”
“Thừa nhận rồi?” Đôi mắt đen của Trình Hoài nhìn Đàm Trì chằm chằm, chậm rãi đi qua, ngồi xổm nhìn cậu.
Ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Quả nhiên lại là vì Văn Yến Bác.
“Hiện tại anh với em là tình nhân, tay anh chỉ có em mới có thể sờ, mặt anh cũng chỉ có em mới có thể sờ, hẹn hò…!Dù anh có tức giận cũng chỉ có thể cùng em hẹn hò, ngay cả chương trình cũng không được hẹn hò với người khác!” Đàm Trì dẩu miệng không vui.
Ánh mắt Trình Hoài ấm áp trở lại, hơi không chắc chắn: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Dường như sau khi hợp đồng tình nhân xuất hiện, Đàm Trì liền trở nên…!ngày càng làm anh thấy ngoài ý muốn.
Không biết còn có thể nghe ra tính chiếm hữu trong lời cậu.
“Em nói, hiện tại anh với em là tình nhân, tay anh chân anh quần áo anh mặt anh, toàn thân trên dưới của anh chỉ có em mới có thể sờ, em không muốn anh hẹn hò với người khác!” Đàm Trì tức giận, trừng mắt liếc anh một cái.
Ngay sau đó, cả người lẫn cột đều bị ôm lấy, gió lạnh và hơi thở ấm áp bao trùm cả người cậu, trái tim lo sợ bất an chậm rãi ổn định, như có lông chim nhẹ nhàng lướt qua, như nhóc con làm sai chuyện, hỏi: “Em như vậy có phải hư lắm không?”
“Cậu làm rất tốt.” Trình Hoài gác cằm lên đầu cậu, xoa đầu cậu: “Lẽ ra tôi phải biết khi cậu làm bất cứ thứ gì cũng phải làm một cách xuất sắc nhất.”
Dù là làm tình nhân, dù có bao nhiêu không muốn, cũng phải làm một cách xuất sắc nhất.
Từ hôn anh ở bệnh viện cho đến tối qua ôm anh ngủ, cùng anh hẹn hò, nói với anh những câu mà anh hằng mong chờ tha thiết.
Đàm Trì khẽ thả lỏng, sau đó nghe thấy âm thanh trầm thấp từ trên đầu truyền xuống: “Không muốn nhảy bungee?”
“Em sợ độ cao,” Cậu ngẩng đầu nhìn Trình Hoài, mất tự nhiên nói: “Lúc nãy giận anh nên mới nói muốn nhảy bungee.”
Trình Hoài giơ tay che hai mắt ướt át kia, rồi rũ mắt nhìn đôi môi mấp máy của cậu, cười nói: “Cậu trả lời tôi một vấn đề, nếu tôi vui thì không nhảy bungee nữa.”
“Anh hỏi nhanh đi.” Đàm Trì thúc giục.
Nếu vấn đều nằm ngoài đề cương thì cậu sẽ chém gió.
“Đàm Trì, cậu thích tôi bao lâu?” Trình Hoài bình tĩnh hô hấp, sợ nghe sót chữ.
Đàm Trì tưởng anh muốn hỏi vấn đề kinh thiên động địa gì, không khỏi trợn mắt trắng, vì nhóc con nghiêm túc chém gió: “Đồng chí Trình Tiểu Hoài, đây là năm thứ bảy em thích anh.

Tuy thật sự rất mất mặt, nhưng em đối với anh là nhất kiến chung tình.”
“Lúc đó em chưa vào Lâm Hoài, bị chó hoang bên ngoài trường đuổi theo, vừa khéo anh đang trốn học, anh trèo tường đuổi chúng giúp em.

Lúc đó em sợ đến mức leo tọt lên cây, mặc dù em không biết leo cây…!Sau đó em té xuống, anh tiếp được…”
Ơ, sao đoạn này giống tướng thanh* quá vậy nhỉ? Hoặc là nói hơi giống tiểu thuyết.
*Tấu nói.
Trình Hoài nghe thấy lời ngon tiếng ngọt phía trước còn cảm thấy Đàm Trì chuyên nghiệp, nhưng nghe đến phía sau, trong lòng cuộn sóng, khiếp sợ nhìn cậu đóng mở miệng, cứng ngắc hỏi: “Cậu nói, tôi đuổi chó giúp cậu?”
Mười sáu tuổi trốn học đi đánh nhau trong ký ức, đúng là có gặp mấy con chó hoang dọa thiếu niên mặc quần áo bình thường sợ tới mức leo lên cây, khi anh đuổi chúng xong, đối phương chật vật té xuống, đè lên người anh, sau đó hốt hoảng cầm cặp sách xoay người chạy mất.
Hóa ra họ biết nhau sớm như vậy.
Sao Đàm Trì lại nhớ rõ như vậy?
“Nếu hôm nay anh không hỏi, em sẽ không tùy tiện nói đâu.” Đàm Trì đắc ý cười.
Trình Hoài hôn mi gian cậu cách mu bàn tay, sủng nịch và thành kính hơn sáng nay.
Bởi vì câu “Đây là năm thứ bảy em thích anh”, hận thù như tấm giáp kiên cố ầm ầm sụp đổ.

Đàm Trì vờ thâm tình vì bị anh uy hiếp cũng được, anh cam tâm tình nguyện sa ngã.
Hiện giờ họ không khác gì những đôi yêu nhau bình thường.
Mặc dù là giả.
“Vậy, còn nhảy bungee không?” Đàm Trì nắm chặt cổ áo anh, căng thẳng hỏi.
Nếu không được, cậu sẽ làm nũng bán thảm.
“Không thích thì không nhảy.” Trình Hoài dịch tay ra, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu cởi bỏ trang bị trên người.
Ánh sáng dịu dàng biến khỏi tầm mắt lần nữa, Đàm Trì mất đi ôm ấp bị gió lạnh thổi một cái, nghe vậy vui vẻ nói: “Đúng đúng đúng, đừng nhảy!”

Nhân viên từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy lời này cũng không có ý kiến gì, Đàm Trì ôm cột nghiêm túc nhìn màn ảnh: “À, thật ra Trình Hoài không muốn nhảy, cậu ấy sợ độ cao.”
Người quay phim cứng người chuyển tầm mắt sang Trình Hoài vân đạm phong khinh bên cạnh, lại nhìn sang Đàm Trì ôm cột cởi trang bị.
Có phải ngài nói nhầm chủ ngữ không?
Ai ngờ, Trình Hoài sửa nút tay áo, nhàn nhạt ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Ừm, tôi sợ độ cao.”
Người quay phim khiếp sợ: Rốt cuộc mười phút này hai người tâm sự cái gì? Vì sao tôi thấy Trình ảnh đế nhẫn nhục chịu đựng, còn Đàm Trì tiểu nhân đắc chí chứ?
Đàm Trì cởi bỏ hết trang bị trên người, hai chân mềm oặt, vô cảm nhìn Trình Hoài, nói: “Đồng chí Trình Hoài, tôi ôm cột lâu quá máu không tuần hoàn, tay chân cứng đờ.

Là người kế thừa xã hội chủ nghĩa, cả hai đều học chín năm giáo dục bắt buộc, tôi nhớ tám điều vinh tám điều nhục, phấn đấu văn minh hài hòa thân thiện…”
Trình Hoài ngồi xổm, kéo tay cậu qua rồi cõng cậu lên lưng.
Người quay phim: Chắc chắn Đàm Trì đã làm chuyện gì không thể cho người biết với Trình ảnh đế!
“Anh Trình, sau này chúng ta là anh em!” Đàm Trì được như nguyện, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng.
Trình Hoài nhướng mày: Vài phút trước câu nào cũng tình nhân tình nhân, vài phút sau đã là anh em.
Để tránh đoạn video nhảy bungee mất mặt kia bị fans thấy, Đàm Trì quyết định nhẫn tâm xóa đi.

Đến khi quay lại công viên, Đàm Trì đã mơ mơ màng màng ngủ mất, tiếng nhạc điện tử xung quanh làm cậu bừng tỉnh, xoa mắt liền thấy Trình Hoài cõng cậu bước vào khoang tàu lượn.
Đàm Trì tỉnh hẳn: “!!!”
Nhóc con, có phải ba con không thoát khỏi vận mệnh bị treo trên cao không?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN