Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Chương 132: Công bằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Chương 132: Công bằng


Theo dõi

Chương 132: Công bằng

Vì cái đề tài này mà trong giờ hành chính, vốn đang nghiêm túc làm việc, cả văn phòng trong đồn cảnh sát được dịp hiếm hoi cười bò.

Ngô tiên sinh trầm lặng trong chốc lát, vẻ mặt càng lúc càng lạnh, ngột ngạt bực dọc tích tụ từ trước đến giờ khiến hắn sắp bùng nổ tới nơi.

Dù đã sắp đến giờ tan tầm nhưng công việc trong đồn cảnh sát chẳng mấy khi đúng hạn là về, nhiều người còn phải chỉnh sửa giấy tờ, một số có ca trực tối tranh thủ đặt đồ ăn bên ngoài luôn.

Một giây ngay trước khi núi lửa họ Ngô phun trào, một cô gái vừa đi lấy đồ ăn về chuẩn bị dùng cơm, thuận tay mở điện thoại lên xem, rất tâm lý đưa ly nước trái cây tặng kèm cho Ngô tiên sinh.

“Tôi đã bảo rồi mà, đúng là mấy cái trò con bò của bọn yêu nhau.”

Cô gái giơ điện thoại ra phía trước để mọi người đối diện đều nhìn thấy: “Trần Trản lên hot search rồi.”

Nguyên nhân vì có ai đó chặn ảnh trong vòng bạn bè của cậu*:

1 giờ trước:

– Có nên tiếp tục chờ không nhỉ?

56 phút: 

– Anh thả cho người ta con bồ câu*, cuối cùng sẽ có ngày bị người ta thả về.

(*bị cho leo cây, thất hứa)

47 phút trước:

– Thấp thỏm đợi nãy giờ, bị lỡ hẹn. Dù là ai cũng thấy khó chịu trong lòng, không phải tôi không hiểu chuyện, mà cảm giác trông mòn con mắt khổ sở quá. Tôi không biết còn có thể đặt bao nhiêu niềm tin nơi anh nữa, tôi sắp đến giới hạn rồi.

10 phút trước:

– Mây đen trĩu nặng, tôi chờ gió chờ mưa cũng đang chờ anh. Nhưng nào ai hay lòng tôi đã mưa sa gió giật tự bao giờ.

1 phút trước:

– Không đợi nữa, là tôi ngu ngốc, một người ăn lẩu cũng không có gì tệ.

“Chà chà,” cô gái vừa mới tốt nghiệp không lâu, trên người còn có nét hồn nhiên không rành sự đời, thở dài nói: “Vợ chồng son ồn ào đây mà.”

“Cái loại giọng điệu này…” Một vị cảnh sát hơi lớn tuổi tới gần, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “Khiến tôi nhớ hồi học cấp hai từng nói kiểu đấy.”

Cô gái vui không tả được: “Mọi người nên lên đọc bình luận, không biết ai bỏ theo dõi cả Trần Trản, thiệt đúng là anh hùng.”

Vốn tưởng ca trực tối nay mệt mỏi lắm đây, nào ngờ gặp cái chủ đề này bao nhiêu tâm tình tiêu cực được quét sạch.

Một tiếng chửi tục phá vỡ trò chuyện hài hòa.

Cô gái nhíu mày, khó mà tưởng tượng cái câu thô lỗ kia lại phun ra từ miệng Ngô tiên sinh… Thoạt nhìn hắn rõ là một người có giáo dục tử tế.

“Tiên sinh, mời ngài chú ý ngôn từ.”

Lời còn chưa dứt, chỉ kịp thấy góc áo biến mất nhanh chóng ngoài cửa, Ngô tiên sinh đã ra ngoài.

Cô gái vội vàng gọi với đồng nghiệp sắp ra khỏi cửa: “Hình như trời sắp mưa, mượn cho anh ta cái ô.”

Tiếc rằng đến khi ra khỏi sảnh bóng dáng hắn đã biến mất trong đường phố người xe đông đúc.

Tại biệt thự.

Có rất nhiều tội phạm thích hành động trong ngày mưa, vì nước mưa có thể khuếch đại mùi máu tanh.

Suy nghĩ của kẻ giết người Trần Trản không tài nào hiểu nổi, nhưng mùi lẩu mê lòng quả thật bay ra xa thật xa.

“Tôi khờ quá, thật sự.” Trần Trản nhúng dạ dày bò, liếm môi: “Phí cả đống thời gian chờ đợi.”

Thanh niên ngồi đối diện cậu, động tác cầm đũa hết sức không tự nhiên, không nói lời nào.

Trần Trản ăn mỗi món một nửa, phần còn lại để dành cho Ân Vinh Lan đang tăng ca ở công ty.

Bộp — rầm rầm!

Người đến không nhấn chuông cửa, cơ hồ đang phát tiết cái gì mà dùng cách thức như phá cổng đến nơi.

Trần Trản cau mày thả bát đũa xuống, đi ra mở cửa.

Người ngoài cửa ướt như chuột lụt, từng giọt mưa nặng hạt nhỏ từ từng lọn tóc xuống, đôi con ngươi đen thẳm nhìn chằm chằm gắt gao người trước mặt.

Trần Trản hỏi ra thắc mắc từ tận đáy lòng: “Sao bây giờ anh mới tới?”

Làm chủ nhà, bày ra vẻ nhiệt tình đãi khách thật hoàn hảo.

Ngô tiên sinh cũng nói lời tâm huyết: “Cả đời này của tôi, chưa từng gặp kẻ tâm địa tối tăm như cậu?”

“…” Trần Trản nhìn quanh quanh: “Cảnh sát đâu?”

Đáp lại cậu chính là một tiếng cười lạnh.

Sự trào phúng xen lẫn tiếng mưa phảng phất thổi vào trong phòng, Trần Trản thở dài xa xăm: “Anh chờ tôi một chút.”

Vừa dứt lời liền quay vào nhà.

Một phút sau, tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất ào ào vọng ra. Trần Trản cầm một đầu xích, kinh ngạc nhìn cửa: “Bảo anh chờ mà anh còn chờ thật, tôi đến bắt anh đó.”

Tính để người này và hệ thống trình diễn một vở truy đuổi trong mưa, mình thì ngồi ăn lẩu, ngay khúc sống còn ra tay bắt lại, không ngờ thế mà họ Ngô này không chạy.

“Sao không chạy?” Trần Trản hơi ngoẹo cổ, phát hiện càng ngày càng khó lý giải suy nghĩ của hắn.

Ngô tiên sinh cũng sửng sốt, rõ ràng là cơ hội chạy trốn tốt nhất. Vẻ mặt của hắn nhất thời hơi vặn vẹo, rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì. Thời gian chậm rãi trôi đi trong tiếng mưa tí tách, Ngô tiên sinh đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu có dám đường đường chính chính đấu với tôi một trận không? Coi như cho tôi giải quyết nỗi lòng.”

Trần Trản vẫn cho rằng mình đang ở phía quang minh, đột nhiên nghe câu này liền nhíu mày, nói: “Có thể. Anh thua phải đi tự thú, đốt nhà còn giết người, thừa nhận mọi tội ác gây ra.”

“Cậu nói sai một điều, tôi chưa từng giết người.” Ngô tiên sinh lộ ra nụ cười quỷ dị: “Cùng lắm là mượn dao giết người.”

Trần Trản: “Người ở sân…”

Ngô tiên sinh ngắt lời: “Tôi chỉ lừa chút giá trị tẩy trắng trên tay cô ta, rồi tiết lộ cho chấp pháp giả.”

Người bằng sắt cũng không chịu nổi mưa xối xả lúc lâu, hắn bước một bước vào trong nhà, Trần Trản không ngăn cản.

【 Hệ thống: Nếu chấp pháp giả không muốn lấy xác thì người ở lại sau khi chết bị xem như phế phẩm vứt bỏ. 】

Trần Trản híp mắt một cái: “Đó là một mạng người.”

Ngô tiên sinh cười nhạo: “Đừng quên rằng cô ta từng muốn hại cậu.”

Trần Trản cũng không phải là thông cảm gì, chẳng qua là cảm thấy loại vận mệnh bị người khác nắm thóp thật không thoải mái. Đây cũng là nguyên nhân cậu giúp hệ thống tạo phản, hy vọng có thể khiến người ở lại và chấp pháp giả trên cõi đời này ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.

【 Hệ thống: Gồm cả anh? 】

Trần Trản: “Thế giới kia tôi không nhà cũng không mẹ.”

Giọng điệu của cậu có chút lạnh lùng, sau khi hệ thống kiểm tra thông tin, quả nhiên phát hiện cậu là một nhóc đáng thương, trìu mến nói:【 Nếu kí chủ bằng lòng, có thể gọi tôi một tiếng ba, sau này tôi che chở anh. 】

Trần Trản “A” một tiếng: “Nói lại lần nữa.”

【 Hệ thống:… Cố tổ ơi, em sai rồi. 】

Ngô tiên sinh đứng đó nhìn cậu lại phiêu đãng đâu đâu, liền cảm thấy chắc cậu đang nói với hệ thống mấy chuyện âm u người không ngờ được.

Tiếng cười lạnh khiến Trần Trản lấy lại tinh thần: “Muốn đấu cái gì?”

Môi Ngô tiên sinh giật giật, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Trần Trản kéo hết rèm cửa ra, bật đèn trong phòng: “Đại chiến giẫm bóng* không?”

(*nhớ hệ thống và bầy chấp pháp giả chơi trên đỉnh núi ko:))))))

Nói xong hồi lâu không thấy tiếng trả lời.

Ngô tiên sinh giơ tay lên, bàn tay giữa không trung đột nhiên nắm chặt rồi thả xuống, kiềm chế kích động muốn tát cho một phát.

Lesser of two evils principle*, trước tiên phủ đầu bằng đại chiến giẫm bóng, sau đó đem ra so sánh thì cờ nhảy có thể miễn cưỡng chấp nhận.

(*hai chính quyền ác thì chọn cái đỡ ác hơn, ý giữa hai cái gây thiệt hại thì chọn cái nhẹ hơn, nguyên văn tiếng Trung nhưng mình thích để câu gốc tiếng Anh này)

Thực tế Trần Trản biết chơi mỗi cờ nhảy với cờ ca rô, Ngô tiên sinh tận mắt thấy cậu mang bộ cờ nhảy lục giác ra, mí mắt giật tưng.

“Đến, đánh.” Trần Trản dọn nồi lẩu sang một bên, bày bộ cờ ra.

Ngô tiên sinh ngồi xuống, nói tiếng ấu trĩ.

Trần Trản chọn màu cho mình xong, nhạt nói: “Đơn giản hóa phức tạp, cái trò con nít thế này mà anh cũng không thắng được thì chứng tỏ chẳng bao giờ thắng được tôi.”

Ngô tiên sinh nghe vậy hơi dao động, di chuyển quân cờ thứ nhất.

Khi Ân Vinh Lan trở về nhà, một trận vừa mới kết thúc. Trần Trản dọn bàn cờ đi: “Anh thua rồi.”

So với những lần giao thủ trước đây, thua cái trò phát triển tư duy cho trẻ con này mới càng khiến người ta không cam tâm.

Sắc mặt Ngô tiên sinh vô cùng khó coi, khó có thể tin được bảy nhân cách cũng không đấu nổi.

Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn, thờ ơ dửng dưng: “Chơi cờ nhảy tôi cũng không thắng được em ấy.”

Trần Trản: “Hi vọng anh có thể giữ lời.”

Nói đến mức hờ hững, thực tế sau khi Ngô tiên sinh rời đi cậu bảo thanh niên bí mật bám theo, phòng người này nửa đường chạy trốn.

Ân Vinh Lan rửa tay xong mới bật bếp từ lên, bỏ vào ít rau: “Cược cái gì thế?”

Trần Trản liền lấy một cái đĩa nhỏ: “Thua phải đi tự thú.”

Ánh mắt Ân Vinh Lan u ám, thậm chí âm thanh mang chút khàn khàn lạnh lẽo: “Dễ cho hắn quá rồi.”

Chỉ dựa vào thành tích hại người ngày xưa, chết trăm ngàn lần cũng không tiếc.

Trần Trản bỏ thêm tương vừng vào bát, không nhìn ra oán giận bao nhiêu: “Khiến tinh thần đau đớn mới là cách dằn vặt nặng nhất.”

Tội phóng hỏa xử rất nặng, sau này Ngô tiên sinh bị bắt giam, mỗi tháng cậu sẽ đúng ngày mang cờ nhảy đến thăm hắn.

Nghĩ tới đây không khỏi phì cười.

“Mọi việc phải chú ý nước nhỏ sông dài*,” giành lấy ngó sen trên tay Ân Vinh Lan, Trần Trản nói: “Trả thù một người cũng vậy.”

(* tế thủy trường lưu: chỉ sự tiết kiệm thì dùng đc lâu)

“…”

“Ăn nhanh đi,” Trần Trản giục y: “Lát nữa có việc phải nói cho anh.”

Ân Vinh Lan đặt đũa xuống: “Nói trước đi.”

Trần Trản: “Sợ ảnh hưởng anh lại không ăn được nữa.”

Ân Vinh Lan trầm ổn nói: “Tò mò cũng ăn không ngon.”

Trần Trản suy nghĩ một chút, nói: “Trong sân có một thi thể.”

Lúc cậu nói từng từ, thịt cá tôm trong nồi lẩu sôi sùng sục đã chín, sa tế cay váng đỏ phía trên, nhìn ngon mắt bao nhiêu.

Nhưng đúng lúc này Ân Vinh Lan triệt để mất hết khẩu vị.

1

Trần Trản than: “Em đã bảo rồi mà… Đừng có nghe trước.”

Trong sân được dựng tạm một cái lều bạt, nước mưa chảy dọc bên mép lều như dòng suối nhỏ.

Ân Vinh Lan xốc lên nhìn qua: “Vết thương do bị cắn xé.”

Trần Trản hơi run, thật ra lần đầu tiên cậu thấy từng ngộ nhận là thương tích do vật sắc gây ra, bây giờ lời y nói gián tiếp chứng minh cho lời Ngô tiên sinh… cô gái này quả thật là chết trong tay chấp pháp giả.

“Có vẻ anh… hiểu rõ mấy thứ này.”

Tóc dài bết máu và bùn đất lấm lem lại với nhau, người bình thường căn bản không phân biệt được.

Ân Vinh Lan khẽ mỉm cười: “Lúc lên đại học có tham gia một hoạt động làm phim điện ảnh, trong quá trình quay tìm hiểu qua một chút.”

Trần Trản nhìn chằm chằm y lúc lâu, không tin hoàn toàn lời giải thích này.

Gió lạnh thổi người phát run, Ân Vinh Lan vào nhà lấy áo khoác cho Trần Trản mặc vào, tầm mắt mới quay lại nhìn cái lều. Đoán rằng nguyên nhân cái chết có liên quan tới Ngô tiên sinh, chỉ hỏi một câu: “Định xử lý như thế nào?”

Trần Trản chưa trả lời ngay, Ngô tiên sinh dám đi gọi cảnh sát không phải đơn giản có thế, hơn nửa đã sớm chuẩn bị hung khí gây án tương tự vứt gần đây, nếu báo cảnh sát sẽ dễ tự gây phiền phức.

Bất quá mặt khác, cậu rất muốn nhìn hung khí gây vết thương giống thế này hình thù ra sao.

Cuối cùng vẫn là hệ thống chủ động lên tiếng, có thể gọi chấp pháp giả liên lạc đồng nghiệp đến dọn xác, năm nào cũng có người ở lại chết, chúng nó là chuyên gia xử lý phương diện này.

Trần Trản cảm thấy cũng được, chỉ nói với Ân Vinh Lan để thanh niên đi giải quyết, y khẽ gật đầu không phản ứng đặc biệt gì thêm.

Đây nhất định là một đêm không hề tầm thường chút nào, có người nhặt xác, có người sau khi báo án thất bại lại đi tự thú, có người… ở nhà làm lẩu tán gẫu chuyện đời. Mây đen tản đi, Trần Trản nhìn bầu trời lác đác vì sao xuyên qua cửa sổ, lẩm bẩm: “Chẳng mấy nữa cuộc sống sẽ an ổn thôi.”

Lời than thở này lọt vào tai cứ thấy là lạ chỗ nào, vẻ mặt Ân Vinh Lan phức tạp, thật sự có vẻ từ đầu đến cuối người bị tổn thương chưa bao giờ là Trần Trản. Dù sao là thiện hay ác, giới tính là gì, em ấy đều đối xử bình đẳng… Toàn bộ đều đưa vào đồn cảnh sát.

1

– —

Lời tác giả:

Trần Trản là niềm thương cảm của thế kỉ trước không theo xu hướng hiện nay duy nhất còn tồn tại:

Khi bị hãm hại:

– Người khác hại tôi, sẽ khiến tôi trở nên kiên cường hơn; không phải tôi không khóc, mà lúc tôi khóc mọi người không thấy được.

Khi giảm béo để đi cat walk:

– Ai rồi cũng phải thân bất do kỷ, cất giấu đi những đau thương không để ai hay biết. Hoa nở ngoài kia, mảnh mai yếu đuối lại phải chống chọi bão táp mưa sa, lẽ nào đây chính là định mệnh của tôi?

Người qua đường ất giáp bính đinh: Thật không dám giấu giếm, lướt coi dòng thời gian của tên này là nguồn vui vẻ mỗi ngày của chúng tôi.

* Cờ nhảy: mời tham khảo gg.

* cái câu chặn ảnh trong vòng bạn bè nguyên văn thế này: 上热搜的原因是有人截了他朋友圈的图, mình gg dịch sang tiếng Anh là The reason for the hot search is that someone intercepted the picture of his circle of friends, ai chuyên tiếng Trung có thể góp ý đc ko ạ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN