Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Chương 141: Phong hào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Chương 141: Phong hào


“Đừng có buồn,” Trần Trản một vẻ chuyện chẳng phải của mình, giọng điệu thiện chí khuyên răn người ta: “Tri thức thay đổi vận mệnh.”

Diệp Ưu nghiến răng nghiến lợi: “Có những lúc tao thật muốn đồng quy vu tận với mày.”

Đáng tiếc tất cả phải tuân theo quy tắc, một khi nó ra tay, chắc chắn bị xóa sổ trước.

Trần Trản không để ý ả cáu kỉnh nổi đóa, nhìn về khối tròn ngoài cửa: “Lúc nào mới đánh xong?”

Khối cầu liếc mắt nhìn cậu, không nói lời nào.

Trần Trản lại hỏi: “Mấy ngày trước cũng có một tên đến, nó có mắt mũi mặt mày. Thế giống loài bọn bây ai hình cầu thì thông minh hơn hình tròn, có ngũ quan mạnh hơn đứa có mỗi cái mồm à?”

Khối tròn toác miệng ra, nhe bộ răng đáng sợ, há ngậm hai cái, rồi bày vẻ như đang nghiền ngẫm điều gì.

Trần Trản quay đầu hỏi Diệp Ưu: “Nó tức rồi hả?”

Diệp Ưu gật đầu.

Trần Trản: “Tại sao?”

Diệp Ưu trầm mặc một chút nói: “Vì mày nói đúng rồi.”

“…”

Trần Trản cũng câm lặng một hồi, còn lâu hơn ả vài giây, lát sau lên tiếng: “Nếu tao mà là mi, tao sẽ không nói thế.”

Diệp Ưu: “Gì?”

“Bởi vì nó là đến cứu bọn bây.” Trần Trản chỉ khối tròn: “Nhưng giờ thì không rồi.”

Như chỉ chờ cậu dứt tiếng, khối tròn đã xoay người bay đi.

Diệp Ưu kinh ngạc cực kỳ: “Không phải tới cứu bọn tao à?”

Trần Trản thấp giọng thở dài: “Bởi vì mi cũng nói thật mà.”

“…”

Trần Trản lại than thở, đập đập quyển sách trong tay: “Đừng có ngẩn ra đấy nữa, tiếp tục học, để tôi dạy cách làm người cho nào.”

Một tên chấp pháp giả học kiểu giơ tay của con người: “Có thể không làm người được không?”

Trong mắt chúng nó, căn bản Trần Trản còn chưa ra gì thì lấy tư cách đâu dạy dỗ bọn nó.

“Hơn nữa mày không có chứng chỉ sư phạm,” kiến thức về xã hội loài người của Diệp Ưu tương đối đầy đủ, nhỏ giọng nói: “Bọn tao có thể báo cáo mày.”

Trần Trản nghe vậy liền nở nụ cười dịu dàng.

Cái bản lĩnh nhìn mặt đoán ý cơ bản thì ai cũng có, biểu tình Diệp Ưu cực kỳ hung hăng xấc xược, nhưng tay vẫn cầm bút: “Chờ tao làm xong cái đề này thì mày chết chắc.”

Trần Trản lắc đầu, tiếp tục kế hoạch dạy học hôm nay.

Ba tiếng sau, cả hai bên đều có cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời.

Thời gian thỏa thuận là một tuần, theo ước định chỉ còn ba ngày, nói cách khác, cậu còn phải tiếp tục dạy cái đám chấp pháp giả này nữa.

Ngửa mặt nhìn mây trên trời, Trần Trản nhíu mày, mơ hồ đoán được mục đích của kẻ kia.

Khi Ân Vinh Lan về nhà thấy Trần Trản không viết truyện mà lại đang xem video, trông có vẻ thú vị.

Sau khi gọt xong táo cho cậu, y mới để ý có gì đó sai sai, Trần Trản xem đi xem lại cùng một cái quảng cáo… một chiếc máy đọc, đúng lúc quảng cáo cực hợp tình hình phát một câu “Không đâu không thể đọc*”.

Quay đi quay lại mấy chục lần, Ân Vinh Lan ngồi một bên nghe có chút đau đầu, định nói cái gì, một bàn tay đưa ra che miệng y.

Mấy phút tiếp nữa, Ân Vinh Lan nghiêng mặt sang bên, chỉ chỉ miệng mình, rồi chỉ chỉ miệng cậu, giơ lên năm ngón tay. Ý rất rõ ràng… năm phút nữa mà không cho nói, cậu chỉ có thể dùng môi khóa mỏ thôi.

Trần Trản liếc mắt nhìn y, buông tay ra, chẳng để y đạt được mong muốn, tắt video cái rụp.

Trong mắt Ân Vinh Lan lóe lên tia tiếc nuối, hỏi: “Tại sao lại có hứng xem cái này?”

Trần Trản: “Tự nhiên em cảm thấy bản thân đang làm người phát ngôn.”

Chẳng phải Tổng bộ coi cậu là công cụ hình người, dùng để khuyên bảo các hệ thống khác học tập đấy ư.

Ân Vinh Lan bật cười: “Đây không phải chuyện tốt à?”

Trần Trản rũ tay: “Nhưng một xu em cũng không có ấy.”

Ân Vinh Lan: “Đối với một số người, sự nổi tiếng quan trọng hơn.”

Ví dụ đối với mấy cái nhãn hiệu cao cấp xa xỉ, chỉ cần bạn lui một bước thôi, dù chẳng có đồng thù lao nào cũng bị người người tranh nhau vồ vập lấy cái vị trí người đại diện.

Trần Trản ngẫm nghĩ: “Nhưng cái em lan truyền là tiếng xấu á.”

“…”

Trần Trản nghiêm túc hỏi: “Anh có đề xuất gì không?”

Ân Vinh Lan trầm mặc chốc lát: “Giả ma dọa nó?” Vừa dứt lời liền híp mắt cười: “Đùa chút thôi.”

“…”

Ngay trước khi vẻ mặt Trần Trản trở nên dữ dằn, Ân Vinh Lan chuyển kịp, trầm giọng bảo: “Kể cả chuyện gì xảy ra, phải vững tin là em gây tuyệt vọng nhiều hơn cho bên kia chứ.”

Không một kẻ nào tính kế Trần Trản xong mà yên bình rút lui được, phải để quá trình cực kỳ khó khăn mới đúng.

Ân Vinh Lan lại hỏi: “Nghe thế cảm giác dễ chịu hơn nhỉ?”

Trần Trản bình tĩnh nhìn y vài giây, bỗng vươn hai tay vần vò nắn bóp khuôn mặt tuấn tú của y một phen dữ dội, thiếu chút nữa vò đỏ cả mặt, nói: “Được lắm.”

Dứt lời liền đứng dậy cất máy tính, trong lúc đó thầm nghĩ có phải cái hôm đi thăm bệnh, Ân Vinh Lan bị nhiễm một loại độc tên là Lâm Trì Ngang rồi hay không, cho nên mới cứ thích nhảy nhót bên bờ cái chết như thế.

“Không biết hệ thống đang làm gì nhỉ…” Trần Trản nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Hoàn toàn tương phản với cuộc sống yên lặng đềm trôi của những con người phụng sự cho giáo dục và những kẻ mài quần trên ghế, hệ thống đang ở trong chiến trận không có khói súng.

Nơi này không có máu me đầm đìa, mỗi một hệ thống chết hỏng chỉ là ánh sáng màu lam chợt lóe rồi biến mất hoàn toàn. Trơ mắt nhìn bộ óc cũng biến mất theo, khối cầu thầm than tiếc quá.

Trên chiến trường phải để ý hình tượng, tuy rằng ai cũng trông mà thèm, nhưng chẳng kẻ nào dám động. Dẫn đến tình cảnh một đám cầu nỗ lực kìm nén nuốt nước miếng, cổ họng lăn lăn, mắt nhìn thẳng đơ trông rõ là buồn cười.

Đứng đối diện chiến tuyến là một chấp pháp giả mang sức chiến đấu top 10: “076, quay đầu là bờ.”

076 cười ha hả: “Ông đây ghét nhất là cái lũ chấp pháp giả ra vẻ đạo mạo tụi bay.”

Chấp pháp giả chẳng lộ vẻ tức giận, trái lại ôn hòa nhã nhặn nói: “Trận chiến vừa rồi phía ta mất hai trăm, bên cậu chết tám mươi, bề ngoài thì trông cậu chiếm cơ trên đó.”

076 mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xông lên, tri thức học được từ Trần Trản nói cho nó biết, đánh nhau không quản thắng thua, cái chính là không cho đối thủ có cơ hội mở mồm nói chuyện.

Chấp pháp giả đỡ công kích vừa rồi, hơi vất vả, lui về phía sau vài bước.

Bên đánh bên đỡ, chấp pháp giả không quên mở miệng cười: “Thực lực của cậu quả thật không tồi, nhưng người bên cạnh chưa chắc đã thế.”

076 phụ trách tấn công, từ đầu tới cuối không hé nửa lời.

Chấp pháp giả: “Nghe nói Trần Trản lợi hại lắm.”

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng 076: “Mày muốn làm gì?”

Chấp pháp giả: “Lần này ta sẽ đích thân đi gặp hắn.”

Bầu không khí nháy mắt cứng đờ, không ai có thể ngờ tới chấp pháp giả có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ tới vậy.

Hệ thống đứng phía sau 076 nói: “Đây là chấp pháp giả xếp hạng mười đó, làm sao bây giờ?”

076 mới đầu thì sững sờ, sau đó làm một mặt bi phẫn: “Trần Trản là một người đơn thuần thiện lương! Tao không cho phép chúng mày tổn thương ảnh!”

Chấp pháp giả lạnh lùng tàn nhẫn: “Quá muộn rồi.” Nói xong vẫy tay, lệnh mấy tên cấp dưới tiến lên vây ngăn 076, rời đi trước một bước.

“Không! Mày quay lại ngay!” Lửa nóng hội tụ, phẫn nộ tràn ngập trong máu khiến thân hình khối cầu to ra một chút, 076 cả giận nói: “Nếu mày dám đụng đến một cọng tóc của anh ấy, tao chôn luôn toàn bộ chấp pháp giả!”

Một tiếng cười nhạo truyền qua không gian xa xôi: “Ha ha, giỏi thì đánh cấp dưới của ta đã!”

Nó đi rồi, mấy chấp pháp giả vây công 076 không khỏi có tâm lý chùn bước, ai cũng nhìn ra được bây giờ hệ thống đang trên bờ bùng nổ.

Chết chắc rồi!

Mấy chấp pháp giả không hẹn mà cùng nghĩ.

Ngay tại thời khắc cơ hồ khiến người ta nghẹt thở, chỉ thấy hệ thống đứng yên nhìn chấp pháp giả bay vào động đen rồi biến mất, dựng lên một ngón tay ngắn đến khó thấy, lạnh lùng phun ra: “Đồ khốn ngu ngục này…”

Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, vẫn là đồng đội tiến lên ngăn lại “lời hay ý đẹp” của nó: “Bọn tôi hiểu nỗi bi phẫn của cậu, nhưng chúng ta là sinh vật cao cấp… Mấy thứ chửi tục này hình như không thích hợp lắm thì phải?”

076 bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng.”

Các chấp pháp giả không nhịn được lùi về sau một bước, hai bên đối chọi, chủ tướng bên này chạy đi bắt một chủ tướng bên khác uy hiếp, còn lại chỉ có thể chịu đựng nghênh tiếp lửa giận của 076.

Ngoài dự đoán, 076 trái lại mất hết cả hứng, ngáp một cái rồi ngồi xuống đất chờ kết quả.

“Không đuổi theo à?” Đồng đội thận trọng hỏi.

“Đuổi á?” 076 chẳng hiểu ra sao: “Đuổi cái gì? Chính nó muốn chết tôi còn đi ngăn làm gì?”

“…”

“Có người bạn từ xa tới, vui quên đất trời*.”

( *lời Khổng Tử, nguyên văn Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ)

Trần Trản đọc từng câu từng câu.

Trong tiếng đọc sách thanh thúy, một tia chớp trắng hạ xuống.

Trần Trản nghi hoặc: “Sét à?”

Ngay sau đó liền thấy một khối tròn xuất hiện, tên trước đây tốt xấu gì vào cửa cũng chào hỏi một tiếng, nhưng khách này toàn thân bày vẻ người đến chẳng ý tốt gì.

Trần Trản: “Đây là…”

“Mày không có tư cách hỏi.”

“Đại nhân hai ba (nhị-tam).” Diệp Ưu rõ là biết chấp pháp giả mới tới.

Trần Trản có chút ngạc nhiên, không hiểu chúng nó làm sao phân biệt được nhau qua mỗi một cái miệng, lỡ có chứng mù mặt, à không… chứng mù mồm thì làm sao bây giờ?

Chấp pháp giả theo thói quen bày ra tư thái kiêu ngạo cao quý: “Bọn bây đồng thời cùng ta…”

Trần Trản cắt ngang lời nó, quay qua nói với mấy chấp pháp giả trong lớp: “Chắc chắn là nó muốn các người đánh không công, ngẫm lại mà coi, lúc phải học chẳng ai hỏi thăm, giờ vừa đến đã sai đi làm… Đây là việc mà con người nên làm à?”

“Học một mình khổ lắm,” Trần Trản từng bước dụ dỗ: “Chúng ta bắt lấy nó, mọi người cùng nhau đọc sách được không nào?”

Chấp pháp giả lạnh lùng nói: “Bọn nó không có cái gan đấy.”

Diệp Ưu và những chấp pháp giả khác quả thật đang do dự.

Trần Trản từ tốn nhắc nhở: “Đừng quên việc học một tuần không phải do tôi quyết định.”

Đám chấp pháp giả lập tức xì xào bàn tán: “Quân sư còn có mặt mũi hơn cả đại nhân 2-3 đó.”

“Quân sư nói một tuần chính là một tuần, một giây cũng không thể thiếu.”

“Không sai, tôi không thừa nhận là mình cũng muốn đại nhân 2-3 chia sẻ học tập vất vả đâu.”

Diệp Ưu đột nhiên nói: “Sức chiến đấu của ổng là top 10 đấy.”

Ý là Trần Trản cũng cần phải xuất lực.

Trần Trản gật đầu: “Tôi thì… có nhiều giá trị tẩy trắng lắm.”

Dứt lời nhận lại một đống ánh nhìn hận kẻ giàu.

Người chơi hệ nạp tiền có hàng ngon là chuyện đáng sợ, chấp pháp giả 2-3 quả thật rất mạnh, tốn sức cả tiếng đồng hồ mới bắt lại được.

Thừa dịp cả nhà mệt thở như “tró”, Trần Trản thong dong tẩy não: “Nếu có thêm mấy đứa nộp đầu đến đây nữa, thời gian học mỗi ngày sẽ giảm đi một ít…”

“… Nhớ lấy, phải là từng tên một, cùng lúc nhiều đứa khó đối phó lắm.”

Nội ứng ngoại hợp, có thể coi như một chút hỗ trợ cho chiến sự của hệ thống bên kia nhanh chóng kết thúc.

Một tuần lễ chỉ chớp mắt cái là qua.

Mắt thấy gian nhà này sắp không đủ chỗ chứa nữa, cổ họng Trần Trản khàn khàn đau đau, sâu sắc thấu hiểu sự khó khăn của nghề nghiệp vĩ đại này.

Sắp hết ngày cuối tuần, quân sư lại một lần nữa xuất hiện, đầu tiên không nói gì đã ném một cuộn giấy sang: “Tổng bộ đưa cho anh cái này.”

Trần Trản: “Thư chiêu hàng?”

Quân sư: “Tự mở mà xem.”

Đề phòng có bẫy, Trần Trản đặt cuốn trục lên bàn, dùng cái thước kẻ đẩy lăn từng tí một ra, không có ám khí bên trong, chỉ có bốn từ được viết rất to đẹp sắc bén: Nhà giáo nhân dân.

“…”

– —

Lời tác giả:

Trần Trản: Thỏ con đáng iu thế này, seo lại ăn thịt thỏ hả hả?

Hệ thống: Trần Trản thiện lương như vậy, seo lại tổn thương Trần Trản hả hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN