Từ lúc Trần Trản buông lời thật lòng, hệ thống không buồn phản ứng cậu nữa.
Trần Trản cũng không quan tâm lắm, hỏi một câu: “Mi chơi hết hơi rồi sao?”
Như trước không một lời đáp.
Chương truyện hôm qua nhận được hưởng ứng tương đối không tồi, trên mạng tuy vẫn một mảng mắng mỏ, nhưng ít ra không còn hoàn toàn phản đối.
Suy luận người đàn ông mũ lưỡi trai rốt cuộc là ai mỗi người một kiểu, thậm chí có suy đoán thái quá rằng Lâm Trì Ngang cải trang.
Dân mạng A: Tổng giám đốc cuồng si và ảnh hậu tương lai, cặp đôi này kích thích nhường nào!
Dân mạng B: Không biết mọi người còn nhớ không, ở cửa hàng tiện lợi, tổng giám đốc vung tờ một trăm xong vội vã rời đi. Nói không chừng là vì phải làm cải trang, theo dõi Khương Dĩnh.
Dân mạng C: Ôi, mùi máu cô gái này sao ngọt ngào đến thế… Không kìm được tự biên ra tiểu thuyết trăm vạn chữ.
Sức mạnh internet khá chi thần kỳ, trong vòng chưa đầy một buổi tối, có người đào ra Lâm Trì Ngang khi còn nhỏ từng bị tai nạn xe cộ, suýt nữa mất máu quá nhiều mà chết. Có dân mạng thậm chí còn cho rằng có lẽ anh bị mắc chứng khát máu nhẹ.
Tiêu đề # Lâm Trì Ngang, máu # thần tốc nhảy lên top.
Trần Trản nhìn thấy sự phát triển này xong thật sự sản sinh nghi hoặc giây lát.
Cư dân mạng ngày nay có năng lực phân tích thật sự là… quá mức đáng sợ.
Mà càng đáng sợ hơn chính là khi cậu xem từng luận điểm luận cứ được liệt kê ra xong, suýt nữa cũng bị thuyết phục.
Theo sức đẩy đưa của internet, lượng người đến xem truyện có xu hướng tăng vọt.
Trần Trản liếc nhìn tổng kết tiền thưởng, cân nhắc có nên tăng thêm đồ ăn.
“Tiểu Trần.” Ông lão ngoài hành lang kêu một tiếng.
Trần Trản mở cửa, ông hôm nay mặc một bộ quần áo tương đối rộng rãi: “Bạn cũ của ông mời ông đi cưỡi ngựa, muốn cùng đi xem chút không?”
Trần Trản: “Có bao cơm không?”
Ông lão gật đầu.
Trần Trản: “Chờ con đi thay quần áo khác.”
Không khí bên ngoài nhìn chung vẫn tươi mới hơn trong phòng ít nhiều, Trần Trản khẽ hít một hơi, quay đầu nhìn ông lão: “Thân thể ông như thế, cưỡi ngựa không sao chứ?”
Ông xua tay: “Không cưỡi ngựa, nhưng có thể thưởng thức.”
Ngoài dự đoán, Ân Vinh Lan cũng có mặt, y đứng trước một chiếc xe việt dã, như một cây trúc ngọc kiên cường, nhẹ nhàng đón nắng, hấp dẫn không ít người qua đường chú ý.
Trần Trản: “Xe không tồi.”
“Mượn của bạn.” Ân Vinh Lan giúp bọn họ mở cửa xe: “Xe của tôi không thích hợp tới trại ngựa.”
Trần Trản như lơ đãng hỏi ông cụ: “Ân tiên sinh trước giờ cũng thường cùng ông ra ngoài như vậy?”
“Thằng này bận lắm,” ông xua tay: “Vì khoảng thời gian trước ông sinh bệnh, nó đem một phần công việc của nó giao bớt cho người khác, mới có chút thời gian trống.”
Ân Vinh Lan phụ trách lái xe, vặn bớt điều hoà xe đang đặt nhiệt độ quá thấp, cười cười nói: “Sau này con sẽ thường tới thăm ông bù.”
Ông lão từ chối: “Chú trọng công việc.”
Trần Trản không phân được người này có ý xấu hay không, chỉ nói: “Tôi làm việc tự do, thường ngày có thể giúp đỡ chăm sóc đôi chút, Ân tiên sinh không cần đặc biệt dành thời gian.”
Ân Vinh Lan cười ôn hòa: “Vậy thì làm phiền cậu.”
Xe dần dần chạy rời thành phố, chờ đến một cái ngã tư đường, ông lão vô tình nhìn thoáng thấy Trần Trản vẫn luôn dùng di động xem định vị, mở miệng nói: “Vinh Lan biết đường.”
Trần Trản ngẩng đầu lên: “Tìm đúng định vị của mình rất quan trọng.”
Phòng ngừa bị bán đến nơi khỉ ho cò gáy nào.
Ông cụ hơi sửng sốt, sau lại vui vẻ nghiêng nghiêng ngửa ngửa: “Không ngờ con còn rất dí dỏm.”
Ân Vinh Lan từ kính chiếu hậu nhìn thấy Trần Trản đầy mặt nghiêm túc, khẽ lắc đầu cười.
Trang trại ngựa trống trải bằng phẳng, không thấy đồng cỏ chăn dê bò linh tinh, chỉ có cây cỏ hơi chút khô vàng.
Ông lão đi vào gặp bạn bè trước, đối phương là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy ông khá mừng rỡ, cùng nói chuyện mấy câu xong, lần lượt cùng Ân Vinh Lan và Trần Trản bắt tay, tỏ vẻ chào hỏi.
Người trung niên dẫn bọn họ tham quan trại ngựa, vừa vặn gặp phải mấy người nâng một con ngựa ra ngoài, là một con ngựa con màu đỏ thẫm, đã không còn hô hấp.
Người trung niên thở dài nói: “Thời tiết khó khăn, mấy ngày trước đã có vài con ngựa bị nhiễm bệnh không qua khỏi.”
Ông cụ liếc mắt nhìn màu lông: “Là một con ngựa tốt, nhưng đáng tiếc.”
Trung niên: “Con gái tôi không đành lòng, định tổ chức tượng trưng một đám tang rồi xử lý sau.”
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: “Không nhanh chóng xử lý, dễ làm ảnh hưởng đến tâm tình du khách.”
Người trung niên ngẩn ra.
Ân Vinh Lan: “Nhìn thấy xác ngựa con, có thể gợi lên ít nhiều lòng cảm thông khó nói.”
Người trung niên sau khi nghiền ngẫm cũng cảm thấy có lý, bảo nhân viên khi đi nhớ tránh chạm mặt khách hàng.
Trần Trản đứng ở một bên, quan sát thấu triệt biểu cảm của mọi người, từ lúc nhìn thấy xác ngựa con, Ân Vinh Lan luôn không chút biến sắc. Cậu cuối cùng cũng biết cảm giác không khoẻ trên người đối phương từ trước đến nay bắt nguồn từ đâu, mọi hành vi cử chỉ của Ân Vinh Lan đều rất có lễ độ, nhưng bản thân y lại tựa hồ vô cùng thờ ơ đạm mạc.
Dường như nhận ra có sự chú ý đặt tại trên người mình, Ân Vinh Lan hướng Trần Trản nhìn lại.
Bị bắt tại trận, Trần Trản không chút hoang mang nói: “Ân tiên sinh nhìn có vẻ rất am hiểu kỹ thuật cưỡi ngựa.”
Đổi đề tài cũng không cao minh, Ân Vinh Lan cũng chưa thừa nhận hoặc phủ nhận, mà chỉ hỏi: “Từ đâu nhìn ra?”
“Chân dài.”
Không biết có phải Trần Trản gặp ảo giác, lúc cậu nói xong câu đó, Ân Vinh Lan híp híp hai mắt, bên trong lộ ra ánh sáng khá sâu xa.
Người trung niên cùng ông cụ không nghĩ nhiều, cho đấy là cách người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, trung niên cười nói: “Đi, đi chọn ngựa.”
·
Một bên khác của trang trại, một doanh nhân núc ních tạo dáng chụp mấy kiểu ảnh xong, đặt roi ngựa sang bên, vẫy vẫy tay với con trai.
Thiếu niên trông rất giống ông, hình thể thì hơi gầy một ít.
Doanh nhân chỉ cho cậu một hướng.
Thiếu niên nhìn xong đậu xanh một tiếng: “Đó không phải là Trần Trản? Chính là cái thằng hư đốn, mấy năm trước còn muốn theo đuổi nữ thần Khương Dĩnh của con.”
Vừa dứt lời, lập tức bị một bàn tay chắc nịch vỗ mạnh một cái sau gáy: “Chú ý kỹ, ba có chỉ cho con nhìn thằng nhóc đó sao?!”
Thiếu niên xoa đầu, lúc này mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Trần Trản, lẩm bẩm nói: “Giống như đã gặp ở đâu.”
Doanh nhân thấp giọng nói: “Tiệc mừng thọ bác Triệu của con.”
Thiếu niên có ấn tượng, hôm đó người này gửi quà xong nhanh chóng đi ngay, vừa ra đến cửa bị chính mình đang cúi đầu chơi điện thoại va vào một phát: “Con còn nhớ lúc đó nhìn ba rất sốt sắng, còn gấp gáp xin lỗi, sau đó thì sao?”
Doanh nhân: “Có biết ông nội con dựa vào đâu làm giàu không?”
Thiếu niên gật đầu: “Nịnh nọt chứ chi.”
Nương theo chiều gió, tìm đúng đội ngũ đánh cược một phen, người khác ăn thịt, bọn họ hưởng cháo.
Doanh nhân: “Nếu như con được người kia coi trọng một chút, nhà chúng ta có thể phất tiếp ba đời.”
Thiếu niên xoa xoa ấn đường: “Trực tiếp sang đó chào hỏi có phải là quá xun xoe?”
Doanh nhân: “Dù sao cũng đang ở trại ngựa, mọi người ai cũng có đi loanh quanh…” vừa nói ánh mắt vừa cố định tại trên người Trần Trản: “Ba thấy cậu trẻ tuổi kia có quan hệ cùng người đó rất không tồi, con sang trộm quan sát một chút, biết rõ đề tài bọn họ hay đàm luận, tiện đường học tập nghệ thuật giao tiếp đôi chút.”
Thiếu niên không nhịn được cất cao âm điệu: “Ba bắt con theo Trần Trản học làm người, ba có biết thằng đấy bây giờ đang bị khắp trên mạng chế giễu hay không?”
Nói xong lại bị đánh một cú: “Mặc kệ nó bị chê hay được khen, đạt được Ân Vinh Lan ưu ái chính là có bản lĩnh.”
Lý luận không có kết quả, thiếu niên bất đắc dĩ dắt ngựa đi hướng bên kia, giả vờ bắt chước du khách loanh quanh bên cạnh, thực tế thì lại nghe trộm mấy người này trao đổi.
Người trung niên chọn cho Trần Trản một con ngựa trắng tính tình tương đối ngoan ngoãn, sờ sờ lông bờm, cậu bỗng nhiên có thể hiểu được tâm lý những người yêu ngựa.
Đáng tiếc cưỡi ngựa là một việc cần có kỹ thuật, Trần Trản không mặc quần thích hợp, lên ngồi không bao lâu đành lựa chọn từ bỏ.
Ông lão cũng muốn lên cưỡi một chút, bị ngăn cản vô tình, Ân Vinh Lan cùng Trần Trản ăn ý đứng kẹp một trái một phải, phòng ngừa ông nổi hứng nhất thời.
Vùng đất bằng phẳng gió lên rất mạnh, ông lão đón gió mà đi, nhìn xa xa cỏ dại đá thô dâng trào cảm xúc đọc một câu: “Già này giở thói trẻ ngông cuồng.” [*]
Trần Trản giàu tình cảm mà tiếp lời: “Trái dắt chó vàng, phải mang ưng xanh.”
“…”
Ông lão cười vuốt theo một chút, vẫn cổ vũ nói: “Chỉ cần con chịu nỗ lực, không chừng có ngày trở thành chim ưng bay lượn tận trời cao.”
Nghe vậy trung niên đứng bên cạnh cười ha ha: “Theo ông nói như vậy, đứng bên trái ông thành cái gì, cậu Vàng sao?”
“…”
Bầu không khí thật vất vả mới ấm lên đôi chút lần thứ hai vắng lặng.
Người trung niên cũng ý thức được không ổn, ở trang trại ngựa lâu ngày, theo thói quen đùa không giữ miệng.
Làm căn nguyên tai hoạ, Trần Trản vẫn còn phúc hậu, bắt đầu không chút để tâm mà vin vào ngựa trắng nói sang chuyện khác: “Ân tiên sinh có thấy phiền nếu biểu diễn chút kỹ thuật cưỡi ngựa không?”
Ân Vinh Lan vô cùng bình tĩnh hỏi: “Vậy xem tôi so với biểu diễn cưỡi ngựa có gì khác nhau?”
Trần Trản trả lời rất nghiêm túc: “Anh là miễn phí.”
“…”
Tại phía sau cách bọn họ không xa, người thiếu niên nghe được đổ một thân mồ hôi lạnh… Đây là ngôn ngữ nghệ thuật kiểu quỷ gì, nếu thật học theo, nhà bọn họ đến đời này là đi đứt!
Cụ ông hoà giải: “Ông cũng lâu rồi không thấy Vinh Lan con cưỡi ngựa.”
Ân Vinh Lan xoay người lên ngựa, động tác trôi chảy một mạch.
Trần Trản có chút hâm mộ nói: “Dù cho không đẹp trai đi nữa, chỉ cần ngồi trên lưng ngựa, chính là chói mắt nhất.”
Huống chi Ân Vinh Lan còn có khuôn mặt gần như hoàn mỹ.
Ân Vinh Lan không chạy trong trang trại, mà cưỡi ngựa lên sườn núi phía trước chạy một vòng, sau khi trở lại rõ ràng nhìn thấy trong mắt Trần Trản đầy kính trọng ao ước, vẻ mặt này không làm giả được, giọng nói tương đối ôn hòa: “Muốn học giỏi cưỡi ngựa thì dũng khí và nghị lực thiếu một thứ cũng không được, rảnh rỗi cậu có thể đến thêm.”
Trần Trản: “Còn có một thứ quan trọng nhất, tiền không thể thiếu.”
Ân Vinh Lan từ trên ngựa leo xuống, vuốt lại quần áo nhăn nheo, không phản bác: “Nói cũng có lý.”
Mọi người liền khôi phục trạng thái hòa thuận vui vẻ ban đầu.
Người thiếu niên lòng tràn đầy nghi hoặc, ngơ ngơ ngác ngác quay về phía ba mình.
Doanh nhân nhìn thấy cậu liền vội vàng hỏi: “Học được chút gì?”
Thiếu niên một lời khó tả hết, cuối cùng rập khuôn thuật lại cuộc đối thoại của bọn họ.
Doanh nhân nghe xong nhìn trời thở dài: “Chẳng trách đã qua hai đời người, nhà chúng ta còn mãi giãy dụa tại đường ranh nhà giàu mới nổi, cách người có tiền giao lưu chúng ta không học được.”
Người thiếu niên còn muốn chụp một tấm hình Trần Trản đăng lên trên mạng, do dự một chút, vẫn không có làm như thế, nhỡ đâu đắc tội Ân Vinh Lan thì mất nhiều hơn được.
Lúc doanh nhân chuẩn bị dẫn cậu rời khỏi, thiếu niên đột nhiên vỗ đùi, làm doanh nhân giật mình run run mỡ trên mặt: “Làm cái gì mà hoảng hoảng hốt hốt?”
Người thiếu niên: “Khó khăn lắm mới thấy người thật, quên thúc ra truyện.”
Nếu như có thể chứng thực được thân phận người đàn ông mũ lưỡi trai trong truyện, chuyến này đi không uổng công.
Doanh nhân không cho cậu có cơ hội, cưỡng ép lôi người rời đi.
—
Lời tác giả:
Lâm Trì Ngang: “Hôm nay tôi lên hot search nữa?”
nhìn nhìn điện thoại: “Há, lại lên.”
Lời Không Cánh:
Nam chính bắt đầu chuỗi ngày ngủ quên trên hot search =)))
—
Chú thích:
[*] Bài thơ ông cháu cùng ngâm là Giang thành tử – Mật châu xuất liệp (江城子-密州出獵), trích nguyên văn:
Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng,
Tả khiên hoàng,
Hữu kình thương,
Trần Trản đang đứng bên phải, ông cụ ví như chim ưng, Ân Vinh Lan đứng bên trái, bạn ông ví chó vàng =))))) Thương thay anh tôi.
Bên trên dựa theo nguyên bản dịch của dịch giả Nguyễn Xuân Tảo:
Già này giở thói trẻ ngông cuồng,
Giắt chó vàng,
Mang chim ưng,
Mũ gấm áo cừu,
Ngàn ngựa ruổi bãi bằng.
Đáp lại cả thành theo quan phủ,
Tay bắn hổ,
Vẻ kiêu hùng.
Rượu say gan dạ chính đang hăng,
Tóc đốm sương,
Truyện coi thường.
Ra sứ Vân Trung,
Ngày nào sai đến Phùng Đường?
Cung cứng co lên như vàng nguyệt,
Miền Tây Bắc,
Bắn sao Lang.