Sau Khi Nam Phụ Phá Sản - Chương 6: Có tiền cùng kiếm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Chương 6: Có tiền cùng kiếm


Ông lão không hiểu Trần Trản bóng gió, bắt đầu hỏi thăm chuyện công việc của cậu: “Nhân lúc còn trẻ, xông pha một trận.”
Trần Trản gật đầu: “Con biết.”
Viết truyện chỉ là bước chuyển mình, muốn chỉ dựa vào một đường này làm giàu, hiển nhiên không thiết thực.
【 Hệ thống: Kì thật anh có thể cân nhắc làm nhiệm vụ. 】
Trần Trản cười không nói.
Dọn dẹp xong bàn ăn trở lại phòng ở, mới nhàn nhạt mở miệng: “Nhiệm vụ đều mang tính nhất thời, phàm là có chút đầu óc, đều biết phải tìm cho chính mình một con đường sống.”
Mở ra sổ tay bắt đầu lên mạng tìm tòi hàng hoá thị trường, chợt nảy ý tra thử tên “Ân Vinh Lan”, đừng nói đến thông tin hữu dụng, đến một người khớp tên còn không tìm được.
【 Hệ thống: Nói muốn tìm đường sống, tại sao lại xem thực phẩm? 】
Trần Trản: “Tìm hiểu giá cả thị trường.”
Hệ thống nghe được nửa hiểu nửa không, nhìn cậu tìm tòi vài công ty đang cạnh tranh nhau, rút ra mấy chỗ gần đây có sản phẩm mới tung ra thị trường, sau đó bắt đầu ghi chép danh sách sản phẩm.
Đang lúc cậu toàn tâm tập trung làm việc, tiếng gõ cửa đặc biệt không đúng lúc mà vang lên.
“Giúp tôi mở cửa.”
【 Hệ thống: … Theo kiểm tra không có tính năng mở cửa. 】
Trần Trản dừng công việc trong tay, thở dài: “Còn cần mi làm gì.”
Cậu cho rằng người tới là ông lão đối diện, không nghĩ rằng xuất hiện là một khuôn mặt trẻ tuổi điển trai.
“Ân tiên sinh.” Trần Trản nhướng mày: “Tại sao là anh?”
Ân Vinh Lan: “Thấy được tranh chữ thập cậu tặng treo trên cửa, cảm thấy rất thú vị.”
Y gặp qua nhiều người muôn hình muôn vẻ, ánh mắt họ nhìn y có khen tặng, có lấy lòng hoặc toan tính, chỉ riêng Trần Trản, từ lần gặp đầu tiên đã là phòng bị. Ban đầu cảm thấy kinh ngạc, hôm nay thấy tranh thêu trên cửa nhà ông lão, nào còn không hiểu được.
“Tôi cho rằng cậu có chút hiểu lầm tôi.”
Trần Trản không thích nhất chính là giao tiếp với người quá thanh tao nhã nhặn, thái độ mình dù lạnh lùng hay nóng nảy, đối phương đều ung dung nhàn nhã, luôn mang trên mặt nụ cười giả tạo.
“Đúng là hiểu lầm.” Trần Trản thẳng thắn dứt khoát nói: “Tôi xin lỗi.”
“…”
“Còn có chuyện gì?” Trần Trản hỏi.
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu: “Có thể phải làm phiền cậu một lúc.”
Trần Trản nghiêng người sang: “Mời vào.”
Ân Vinh Lan thay xong giày, tùy ý lướt qua: “Đàn ông sống một mình ít có người sắp xếp phòng ở ngăn nắp được vậy.”
Trần Trản: “Dù sao đồ đáng giá cũng đã bán hết, chỉ còn lại máy vi tính.”
Muốn bừa bộn cũng phải có tài sản, đồ đạc giờ đã không còn được mấy món.
Trong cả phòng, điểm nhấn duy nhất giúp lòng người thoải mái là mấy chậu cây xanh trên bệ cửa sổ.
Ân Vinh Lan lúc lướt tầm mắt qua mấy chữ “tập đoàn Nguyên Thuỵ” trên bàn hơi dừng lại.
Tập đoàn Nguyên Thụy là một công ty bọn họ vừa mua lại, chủ yếu kinh doanh thức uống bảo vệ sức khoẻ.
Trần Trản cũng không cố tình giấu diếm, sau khi tìm kiếm thông báo tuyển người của tập đoàn Nguyên Thuỵ không có kết quả, gạch một đường trên sổ, sau đó lần nữa tìm sang công ty khác.
Ân Vinh Lan: “Cậu muốn tìm việc làm?”
Trần Trản: “Kiếm thêm thu nhập thôi.”
Cậu nhanh chóng tìm được thông báo của một công ty khác, đi tới cửa gọi điện thoại, lúc trở vào tâm trạng trông không tồi. Rót một ly nước sôi để nguội đặt vào tay Ân Vinh Lan: “Chiêu đãi không chu đáo, chớ để ý.”
Khép lại máy tính, ngồi xuống đối diện y, thản nhiên đề cập ấn tượng lúc trước: “Xét thấy thời gian Ân tiên sinh xuất hiện rất trùng hợp, phỏng đoán của tôi có chút gay gắt.”
Ân Vinh Lan trong giọng điệu vẫn chưa tỏ ra khó chịu, giải thích: “Đoạn thời gian trước tôi đang ở nước ngoài, sau khi trở lại mới hay tin cụ ông người không khỏe.”
Đã lâu không uống nước nấu, Ân Vinh Lan đuôi lông mày hơi nhíu, tiếp tục nói: “Huống hồ tôi cũng rất ghét người vong ân phụ nghĩa.”
Trần Trản đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan: “Anh bình thường có hay lên mạng?”
“Thỉnh thoảng.”
Trần Trản: “Có từng thấy “sự tích” của tôi ở trên mạng?”
Ân Vinh Lan: “Nghe thấy đôi chút.”
Trần Trản dùng ánh mắt thận trọng nhìn y: “Biết còn dám đến?”
Ân Vinh Lan: “Trên đời có rất nhiều tin đồn thất thiệt.”
Trần Trản giải thích: “Của tôi toàn là việc thật.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, cạn lời không nói.
Trần Trản đánh vỡ im lặng: “Ân tiên sinh hiện nay đang buôn bán gì?
Ân Vinh Lan không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Kinh doanh đình trệ.” Chốc lát khẽ cười: “Tôi thấy cậu có vẻ định làm chuyện lớn, không bằng dẫn tôi theo?”
Trần Trản suy tư vài giây, gật gật đầu.
Ân Vinh Lan ngẩn ra, không ngờ tới cậu sẽ thật sự đồng ý.
“Đừng khinh tôi bây giờ khố rách áo ôm,” Trần Trản bình tĩnh tự nhiên: “Không đến nửa năm, chắc chắn mang anh bay đến tận trời.”
Ân Vinh Lan hơi nghiêng đầu đi, trong mắt cố gắng che giấu ý cười lấp loé, tựa như nghe được chuyện cười khiến người ôm bụng ngặt nghẽo, ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì nhờ cậu.”
Hai người có đề tài chung không nhiều, Ân Vinh Lan xế chiều hôm nay đặc biệt rảnh rỗi, sang cửa đối diện giúp ông lão dọn dẹp phòng ốc, trả lại không gian riêng cho Trần Trản.
.
Ba bốn giờ chiều là lúc mặt trời nóng gắt, ông lão nằm trên ghế dựa, bắt đầu cuộc sống dưỡng lão tiêu chuẩn.
“Đứa trẻ kia vừa hoạt bát lại tình nghĩa, chỉ riêng điểm này thôi đã rất hiếm thấy.” Ông lão hướng nhà bếp liếc mắt một cái: “Khi tiếp xúc rất vui vẻ.”
Ân Vinh Lan rửa ly trà, vẻ ngoài ôn hoà rút đi, từ vẻ mặt khó nhìn ra tâm tình.
Ông lão thở dài: “Từ nhỏ tính tình con đã quá lạnh lùng.”
Ông còn nhớ lần đầu nhìn thấy Ân Vinh Lan, người chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dành dụm tiền làm thêm vào ngày nghỉ tranh thủ đến thăm mình. Thiếu niên mặc quần bò giặc đến hơi trắng bệch, đôi mắt lộ ra xa cách và tĩnh lặng.
Lại trải qua mấy phen vất vả bươn chải cho đến khi có được địa vị ngày hôm nay, trở thành một danh quyền quý, đối nhân xử thế càng thêm hờ hững.
Ông lo lắng đến khi mình thọ trăm tuổi, một chút ôn hoà cuối cùng trong lòng Ân Vinh Lan cũng sẽ biến mất.
Ân Vinh Lan lau khô bọt nước trên tay, gò má trắng nõn tựa như đồ sứ, không chỉ giống màu sắc, mà còn giống nhiệt độ.
Đánh vỡ im lặng là âm thanh Trần Trản, rầm rầm đập cửa hai lần: “Thời khắc lên trời đến rồi.”
Ông cụ không rõ lý do: “Lên trời cái gì?”
Ân Vinh Lan vô cùng bình tĩnh nói: “Cậu ta muốn dẫn con đi kiếm tiền.”
Ghế dựa lay mạnh một cái, ông lão bị sặc nước bọt, cúi người ho khan một trận lâu sau mới bớt đau.
Ân Vinh Lan mở cửa, lập tức khôi phục hình tượng người đàn ông hiền lành hoà nhã: “Cần tôi làm cái gì?”
“Trước tiên giúp tôi mang thức uống xưởng gửi tới vào đây.” Trần Trản tự mình ôm hai thùng lớn, còn lại một thùng để cho Ân Vinh Lan.
Trần Trản hỏi ông lão mượn thêm một cái bàn, đắp lên một tấm vải đỏ chói rồi xếp lên đồ uống thành núi nhỏ hình kim tự tháp.
Ông lão: “Đây là trang trí làm gì?”
Trần Trản: “Chuẩn bị phát trực tiếp.”
Vừa nói nhìn thời gian: “Còn không tới mười phút.”
Ân Vinh Lan nghe cậu muốn mở live stream, không biết từ đâu lấy ra khẩu trang đeo lên, thuận thế còn đội thêm một cái mũ.
Trần Trản dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá.
Ân Vinh Lan nghiêm túc nói: “Như vậy trông tương đối chuyên nghiệp.”
“…”
Chuyên nghiệp không thấy đâu, đầu óc có vấn đề nhìn như thật.
Bảy giờ, đúng giờ bật live stream.
“Chào mừng các bạn đến với kênh stream, hôm nay streamer là tôi Trần Trản.”
Đồ uống Hướng Tây vốn đã nổi tiếng rộng rãi, có một lượng fan nhất định, live stream vừa mới bắt đầu, cũng đã có không ít người lục tục vào xem. Thêm nữa Trần Trản buổi chiều đã đăng một bài báo tin, người đến xem trò vui càng thêm nhiều.
【 Thái Tiểu Thái: Xem Weibo còn không tin, Hướng Tây làm sao mời tới thứ không nên thân như Trần Trản? 】
【 Làn Tóc Maria: Không quan tâm thức uống, chỉ muốn hỏi streamer mấy giờ mới ra truyện!
【 Constantinopolis: Đi thúc truyện chung. 】
Bình luận đủ kiểu loại nào cũng có.
Trần Trản từ khoé mắt thấy hành vi cố gắng tránh đi ống kính của Ân Vinh Lan, không có vạch trần, lộ ra một nụ cười vô hại.
Người đẹp mắt, tự nhiên có thể thu hút một lượng fan.
【 Thái Tiểu Thái: Đáng tiếc một gương mặt tốt như vậy, tại sao lúc trước cứ lo kiếm chuyện thị phi? 】
“Cảm ơn Thái Tiểu Thái đã khẳng định nhan sắc của tôi.” Trần Trản cầm lấy một chai nước uống đặt trước camera: “Không giấu gì mọi người…”
Tất nhiên muốn giấu cũng không giấu nổi, nguyên thân gây bao nhiêu chuyện đã sớm truyền khắp trên mạng.
“Tôi mười chín tuổi bắt đầu đánh nhau ẩu đả, hai mươi bốn tuổi trúng tiếng sét ái tình với Khương Dĩnh. Trong vòng một năm sau đó, tôi một tháng bám dai như đỉa, hai tháng theo dõi điên cuồng, ba tháng thọc gậy bánh xe, bốn tháng vì bất mãn em ấy và Lâm Trì Ngang yêu nhau mà vu oan giá hoạ,… Đến năm sau vì gửi thư đe doạ mà bị bế về đồn.”
Nói liền mạch một hơi không ngừng nghỉ, bình luận trên live stream một biển dấu chấm than.
“Không lời để tả”, “Hống hách tận trời”, “Cạn lời”,… Bình luận tương tự cuồn cuộn không dứt.
Phía sau bên trái, Ân Vinh Lan cũng bắn tới một ánh mắt tương đối thâm ý, tựa hồ cũng không nghĩ tới lịch sử đen tối của cậu còn phong phú như vậy.
“Thế nhưng,” Trần Trản quyết đoán bẻ lái: “Bắt đầu từ tháng trước, tôi đã không làm việc hèn hạ nữa, đồng thời còn bắt đầu viết “Sám Hối Lục” cảnh tỉnh bản thân. Có biết lý do vì sao không?”
【 Làn Tóc Maria: … Chẳng lẽ streamer muốn nói là nhờ uống trà xanh Hướng Tây? 】
【 Vương Phi Trốn Nhà: Đột nhiên bị chèn quảng cáo bất ngờ! 】
Trần Trản học thần thái MC quảng cáo trên kêng mua sắm, nâng lên thức uống lên trước camera, mỉm cười nói: “Không sai, tất cả đều nhờ có… Trà xanh hiệu Hướng Tây. Được làm từ những lá trà xanh tươi mới, cùng vị trà ngọt mát, giúp bạn sảng khoái, đầy cảm hứng sáng tạo! Dùng để thanh nhiệt giải độc, nâng cao tinh thần tập trung trí não, ngăn ngừa quá trình lão hoá.”
Khu bình luận yên tĩnh một giây, sau đó nháy mắt tuôn trào vô số trả lời.
【 Thái Tiểu Thái: … Không kịp đội mũ! 】
【 Vương Phi Trốn Nhà: Lần đầu tiên gặp phải… quảng cáo có phong cách độc đáo như vậy. 】
Bình luận đột nhiên tăng mạnh, khen chê lẫn lộn cùng nhau, còn chưa kịp thấy rõ đã bị trôi mất.
Trần Trản hướng Ân Vinh Lan khoa tay ra hiệu: “Giúp tôi lấy một cái ly trong suốt.”
Ân Vinh Lan hết sức phức tạp mà nhìn cậu, không ngờ tới đối phương sẽ có thao tác như thế, yên lặng đưa tới một ly nước vẻ ngoài bình thường.
【 Làn Tóc Maria: Ôi ôi! Bàn tay thật đẹp, vừa dài vừa trắng, streamer vậy mà cũng có tiền mời trợ lý rồi! 】
【 Huhi: Đẹp đẹp đẹp, tay này có thể mlem mlem một năm! 】
Trần Trản không nhìn màn hình, vặn nắp chai rót ra nửa cốc: “Trà tốt nhất định phải xem màu sắc nước trà, càng xanh trong càng tốt. Thức uống Hướng Tây đều có lượng đường không cao, rất thích hợp cho các nàng tiên sợ béo.”
Đảo nhẹ như đang thưởng thức rượu vang, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, treo lên nụ cười không tì vết: “Loại này vừa mới lên kệ, bên ngoài siêu thị bán đến bảy đồng một chai. Hôm nay trong live stream mua ba tặng một, mua một thùng sẽ biếu thêm hai bình trà hoa lài.”
“… Bạn còn đang đau đầu vì tính mình thích hay gây chuyện? Hãy học tập streamer, mỗi ngày một chai trà xanh Hướng Tây.” Trần Trản âm điệu hơi giương lên: “Tôi đếm ba hai một, bắt đầu mở link chốt đơn… Ba, hai, một!”
Ân Vinh Lan trong giọng nói lộ chút chần chờ: “Sẽ có người chịu mua?”
Trần Trản hơi dời ghế về sau: “Anh có thể vào link nhìn thử.”
Ân Vinh Lan bấm vào xem thử, khi nhìn thấy lượng tiêu thụ đạt 25000+, mí mắt không nhịn được nhảy một cái.

Lời tác giả:
Trần Trản: … Một người đàn ông luôn cần âm thầm bình tĩnh làm giàu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN