Edit: Halee
Beta: Hayin
Việt Kình đã uống với mọi người vài ly, nhìn qua cậu cũng rất bình tĩnh, không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.
Sau khi rời đi, cậu cũng không rời khỏi khách sạn, mà đứng giữa những làn gió đêm nơi đây.
Từ nhỏ cậu đã là người muốn cái gì sẽ có cái đó, lần đầu tiên trong cuộc đời thật sự nếm trải mùi vị đắng cay.
Gió đêm như cùng lúc thổi từ phía chân trời, mang theo chút nhiệt độ ban ngày của mặt trời.
Ở quảng trường cách đó không xa, một nhóm người già đang nhún nhảy theo điệu nhạc sôi động, người ra người vào đông đúc, tấp nập.
Việt Kình tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống.
Thế giới của cậu hoàn toàn tách biệt với những người này, cậu nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt như một người ngoài cuộc.
Cố Tuế Tuế trở lại khách sạn, trong phòng riêng không còn ai, bên ngoài cũng không nhìn thấy người nào.
Cố Tuế Tuế gọi điện thoại nhưng không ai trả lời, nhìn trước nhìn sau một lượt, vẫn không thấy bất kì bóng người nào khác.
Cô hơi nản lòng, thế giới rộng lớn như vậy sao, tìm mãi vẫn không thấy.
Loại dũng khí giúp cô tiến về phía trước không nhiều, và tại đây, lý trí lại một lần nữa chiến thắng cảm xúc.
Lúc này Cố Tuế Tuế mới nhận ra rằng, mình mang giày cao gót mà chạy một quãng đường xa như vậy, có thể bàn chân đã bị phồng rộp, vô cùng đau đớn.
Cố Tuế Tuế di chuyển đến băng ghế dài cách đó không xa.
Từ trước đến này cô luôn chú ý đến hình tượng, tuyệt đối không thể cởi giày.
Chỉ cần ngồi trên băng ghế, chân không chạm đất, hơi thư giãn một chút là được.
Ngón chân và lòng bàn chân vẫn còn đau âm ỉ.
Cố Tuế Tuế thử ước tính qua, cũng phải có tới ba vết phồng rộp.
Trở về xử lý một chút rồi bôi thuốc, ngày mai sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cô không muốn di chuyển chút nào, toàn thân như không còn chút sức lực.
Cô cũng không mình có thích Việt Kình hay không…!Mới quen biết nhau bao lâu chứ, một chút cô cũng không biết về anh chàng này.
Cô chỉ nghĩ người này có một loại tình yêu và mang khí chất tràn đầy ánh nắng thanh xuân ấm áp của một chàng trai niên thiếu.
Khi ở cùng nhau thực sự rất vui, trên người cậu có một loại sức hút đặc biệt, nhẹ nhàng mà thu hút cô.
Cô chống cự, nhưng lại nghĩ muốn tiến lại gần hơn.
“Đang xem múa quảng trường sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Cố Tuế Tuế có chút không dám tin, người mà cô đã tìm hai vòng vẫn không thấy bóng đáng, bỗng nhiên xuất hiện sau lưng mình.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Cô quay đầu lại.
Việt Kình cầm trong tay một chai nước, cái áo vest cậu mặc trên người trước đó tuỳ tiện khoác hờ lên vai, áo sơ mi đang mặc cởi hờ hai cúc.
Mặt cậu hơi ửng đỏ, nhìn cô với một ánh mắt trong veo.
Cố Tuế Tuế chỉ cảm thấy những cảm xúc tiêu cực đang vướng bận trong lòng đột nhiên tan biến.
Rõ ràng cô đã dựa vào ánh sáng trong trí tưởng tượng để trải qua những ngày tháng đen tối nhất, vậy tại sao cô lại chùn bước khi thực sự nhìn thấy mặt trời?
Cố Tuế Tuế không biết mình có thích người trước mặt hay không, nhưng cô chỉ thuận theo trái tim mình, đứng dậy ôm chầm lấy cậu: “Em quay lại tìm anh, nhưng chạy nhanh quá, chân bị sưng luôn rồi…”
Ban đầu Việt Kình sửng sốt vì cái ôm bất ngờ, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy những lời này.
Việt Kình cũng cất lại lời muốn hỏi, thoát khỏi vòng tay của cô: “Anh cõng em đến bệnh viện.”
Bây giờ Cố Tuế Tuế đã hiểu ra, cũng không nói gì thêm, nằm trên lưng Việt Kình, không biết tại sao trái tim lại nhẹ nhõm một cách khó hiểu, nói: “Chỉ là mụn nước nhỏ, không cần đến bệnh viện.
Về khách sạn thuê phòng, bôi chút thuốc, ngày mai sẽ ổn thôi.
Đến bệnh viện phải xếp hàng làm thủ tục, sau đó tự lấy thuốc bôi.”
“Vậy thì anh cõng em về phòng nhé? Anh vẫn chưa trả phòng.” Nói xong, Việt Kình nhận ra điều gì đó, nhanh chóng bổ sung thêm: “Lát nữa anh sẽ dùng chứng minh thư của em để thuê thêm một phòng.”
“Ừm.”
Rất nhanh đã trở lại phòng, Cố Tuế Tuế ngồi trên ghế sô pha trong phòng, Việt Kình lấy dép lê ở bên cạnh: “Anh ra ngoài mua thuốc trước, lát nữa sẽ quay lại.”
Ngày hôm qua, Cố Tuế Tuế cũng ở trong khách sạn này, hai phòng bố trí cũng không khác biệt lắm.
Nhưng điều kỳ lạ là, dường như trong căn phòng này có hơi thở của Việt Kình, hoàn toàn khác với phòng của cô.
Dù là chiếc áo khoác mà Việt Kình tuỳ tiện để cạnh giường, hay chiếc chăn bông anh gấp lộn xộn, đều khiến gian phòng lạnh lẽo có một luồng sinh khí.
Cửa sổ căn phòng đang mở, mùi hương của kim quế (*) đều từ đó tràn vào phòng.
(*) Kim quế: theo mình tìm hiểu thì đây thuộc loại cây cảnh trang trí để hợp phong thuỷ.
Sau khi Cố Tuế Tuế lấy lại tinh thần, cởi giày cao gót ra, quả nhiên dưới chân có hai vết bọng máu, ngón út cũng có một vết phồng rộp.
Vừa rồi cô chạy nhanh đến mức nào, mà lại để nổi lên mụn nước như vậy?
Cố Tuế Tuế đi dép lê, nằm ngửa trên giường.
Trước mắt lại cảm thấy lần đầu tiên không thể tự sinh hoạt được.
Bình thường mỗi một ngày đều được lên kế hoạch rất thỏa đáng, mỗi bước đi đều rất vững vàng, mọi thứ luôn phải nằm trong tầm kiểm soát của bản thân mới có cảm giác an toàn.
Mà bây giờ, mọi thứ đều không chắc chắn.
Sự không chắc chắn này không đáng sợ như cô tưởng tượng.
Thay vào đó, nó lại khiến cô cảm thấy có chút phấn khích, là một loại hứng thú khi bước vào một thế giới mới.
“Cốc cốc—”
“Ai đó?”
“Anh đây.”
“Vào đi.”
Khi Việt Kình bước vào, cậu nhìn thấy Cố Tuế Tuế đang ngồi xếp bằng ở mép giường, trên tay ôm một chiếc gối.
Dáng vẻ này khiến cô giống như đứa trẻ lần đầu được đi du xuân ở một khách sạn rất đông vui.
Suốt cả đường đi, Việt Kình đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi, muốn biết tại sao Cố Tuế Tuế lại quay lại.
Vốn dĩ khi vừa về đến cậu đã muốn hỏi, nhưng bây giờ nhìn Cố Tuế Tuế như thế này, thì ngược lại, trái tim cậu không còn quan tâm nữa.
Không quan tâm tại sao Cố Tuế Tuế lại đột ngột trở lại, nhìn cô ấy vui vẻ như thế này, thật tốt.
Việt Kình đưa thuốc cho Cố Tuế Tuế: “Bác sĩ ở hiệu thuốc nói rằng muốn vết bọng máu lớn bị thủng, chỉ cần xoa thuốc là được.”
Việt Kình nói xong đưa ra một cây kim y tế dùng một lần, Cố Tuế Tuế lập tức lắc đầu: “Không cần đâm rách, em không sao! Chỉ cần bôi một ít thuốc thôi!”
“Không đau đâu, anh đã hỏi bác sĩ rồi.” Việt Kình dỗ dành, “Mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà, nếu đâm bỏ thì tốt hơn.”
Việt Kình thấy Cố Tuế Tuế sợ kim tiêm, nói tiếp: “Anh giúp em đâm, hứa sẽ không đau đâu.”
Dù không can tâm nhưng Cố Tuế Tuế cũng thỏa hiệp.
Việt Kình cẩn thận tìm bọng máu phồng rộp, cảm thấy hơi chua xót: “Đôi giày này cũng làm người ta đau quá rồi đó.”
Cố Tuế Tuế nhìn người trước mặt, nhìn vào đôi mắt nhiêm túc mà đau lòng kia, nói: “Là do em không nên chạy.”
“Em chạy làm gì?” Việt Kình ngẩng đầu.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, trái tim Cố Tuế Tuế như khẽ rung lên.
Cố Tuế Tuế nhìn chàng trai nhỏ tuổi hơn mình mà lòng đầy bất an, cảm giác như sắp bước sang một thế giới hoàn toàn mới.
Lo lắng bất an cùng vui vẻ thay phiên nhau nhảy múa bên trong trái tim cô, không chịu ngừng lại một giây phút nào.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Cô cũng không biết câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, chỉ là…chỉ là cô muốn gặp Việt Kình.
Khoảng khắc đó, nội tâm dường như đang thúc giục cô mau chóng gặp Việt Kình.
Việt Kình cẩn thận xoa thuốc rồi đứng dậy, nói: “Anh đi thuê thêm một gian phòng.
Em cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Đợi một chút.” Cố Tuế Tuế đứng lên, cô đứng trên giường, cuối cùng cũng cao hơn nhóc cún vàng to xác này.
Cô giữ khuôn mặt người kia, trong ánh mắt ẩn chứa ngại ngùng, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Sau khi buông ra, Cố Tuế Tuế cảm thấy đầu óc dần nóng lên, cố giữ nét mặt bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh đã giúp em bôi thuốc.”
Thân hình Việt Kình thoáng khựng lại, sau đó nhìn chân Cố Tuế Tuế: “Cần phải xoa lại thuốc rồi.”
Cố Tuế Tuế ngẩng đầu: “Anh chỉ quan tâm cái này thôi sao?”
Việt Kình nhìn Cố Tuế Tuế, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
Trái tim bên trong như muốn nhảy ra ngoài.
Cố Tuế Tuế bị kinh ngạc vì sự rung động điên cuồng kia, vội thu tay về, ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho Việt Kình tiếp tục xoa thuốc cho mình.
– ——-
Hai người iu nhao rồi nên Miêu Miêu sẽ chuyển xưng hô thành anh-em nhé~
Những con người có tình iu bị làm sao í~.