Đêm tối, gió lớn. Đêm trả thù.
Cố Tuế Tuế nằm trên lưng Việt Kình, nhìn vào đám người của Việt Kình rất nhanh đã chế ngự được người của Đàm Phong. Và anh thì đang cõng cô, đứng vững vàng bên cạnh.
Thì ra, cái người mà hay thầm nói những lời có hơi trẻ con, mỗi ngày đưa cô đi hưởng thụ cuộc sống tự do của một chàng thanh niên, vậy mà còn có một mặt đa mưu túc trí như vậy.
Thật sự là đẹp trai đến mức cả trái tim Cố Tuế Tuế đều phải run rẩy.
Cuộc sống này lần đầu tiên cảm nhận được thì ra ra còn có người có thể mang đến cho mình cảm giác an toàn lớn đến như vậy.
Đàm Phong bị giữ lại, đôi mắt vẫn nhìn về phía Cố Tuế Tuế. Trông hắn thật sự rất thảm hại. Từ đầu đến cuối Cố Tuế Tuế đều không thể hiểu nổi hành vi logic của hắn ta. Cuối cũng cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, người này có vấn đề về thần kinh.
Nếu không thì không có cách nào để hiểu được tại sao hắn ta lại làm ra hàng loạt các sự việc này.
“Tuế Tuế, em không muốn biết trước kia tại sao anh lại nói em nên yêu anh sao?”
“Tuế Tuế, em không cảm thấy anh biết quá nhiều về em sao?”
Vốn dĩ Cố Tuế Tuế đúng là đã nghĩ khá nhiều về câu trả lời của vấn đề trước đó. Kết quả sau khi nghe những lời của người kia, lập tức trầm xuống, nói; “Anh không hiểu tôi. Thực sự, anh không hiểu tôi một tí nào cả.”
Cố Tuế Tuế mệt đến mức bước không nổi, cũng không muốn nghĩ xem Đàm Phong đang nhìn cái gì, mà nằm trên lưng Việt Kình: “Có xe không? Chúng ta đi thôi, em đói muốn chết luôn rồi.”
Sau khi ngồi lên xe, Cố Tuế Tuế ít nhiều đã linh hoạt hơn đôi chút. Vẫn luôn nằm trong lồng ngực của Việt Kình, không biết là đang trấn an cảm xúc của anh hay còn là trấn an cảm xúc của bản thân mình. Trong xe có một hương vị rất đặc biệt, hoà lẫn với hơi thở trên người Việt Kình, lúc này đã biến thành sự an tâm.
“Thật may là anh đã tới đây, nếu không em đã phải nghĩ cách nhóm lửa làm bắp rang để ăn rồi.”
Trên mặt cô vẫn còn một vài vết thương nhỏ. Việt Kình lấy nước khoáng và thuốc từ nhân viên ở hàng ghế phía trên, chậm rãi rửa sạch miệng vết thương. Anh nhíu mày lại, nói: “Khi em bị giam giữ có từng nghĩ sẽ trả thù hắn ta thế nào không?”
“Khi bị nhốt lại, anh không thấy tình cảnh lúc đó đâu. Đàm Phong cũng không ăn gì, bộ dạng nhìn như một con chó sắp chết. Kết quả là mỗi lần đồng bọn của hắn ta nhìn em đều là ánh mắt oán trách, như thể em không tiếp nhận tình yêu của hắn ta lại cứ như là em không biết tốt xấu vậy. Thật đúng là khiến em tức chết mà. Chúng ta phải tập trung khởi kiện đám đồng bọn đó. Aiz-hơi đau-“
Động tác tay của Việt Kình nhẹ đi rất nhiều. Máu loãng chảy dài trên má. Ánh mắt Việt Kình trầm xuống. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
“Còn, Đàm Phong. Chúng ta không thể quá lạc quan. Tinh thần hắn ta không bình thường cho lắm. Đoán chừng sau khi về nước, có luật sư, có khả năng sau đó chính là đưa đi điều trị ở bệnh viện tâm thần.”
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Cố Tuế Tuế vừa nói vừa ngáp một cái, dựa vào vai Việt Kình, “Em ngủ một lát. Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.”
Trong suốt khoảng thời gian này hầu như Cố Tuế Tuế đều không sao ngủ được. Lúc bị giam giữ, từng giây từng khắc đều phải nhở chính mình phải chú ý an toàn. Rồi sau đó là trong cánh đồng ngô, đủ mọi âm thanh, lại càng không có cách nào ngủ được.
Hiện tại cho dù là đang ngồi trong một chiếc xe đang di chuyển, cũng có thể nhận thấy hơi thở của bạn trai của mình. Hơi thở quen thuộc này, khiến cô mau chóng buông hết mọi mệt mỏi xuống.
Cố Tuế Tuế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Việt Kình đưa người đến nhà một người bạn, ôm về phòng. Cố Tuế Tuế vẫn chưa tỉnh dậy, hẳn là ngủ quá say rồi.
Việt Kình ngơ ngác nhìn một lúc. Mỗi giây mỗi phút vừa trải qua, đều luôn tưởng tượng sẽ tìm thấy người. Thật sự tìm được rồi, lại sợ hãi vì chỉ là ảo tưởng.
Anh tự véo bản thân mình một cái, cảm nhận được nỗi đau, chợt nhớ ra còn một vấn đề khác cũng quan trọng không kém. Lúc này mới rời khỏi phòng.
“Cậu đến đây làm gì? Cậu muốn biết chuyện giữa tôi và Cố Tuế Tuế sao?” Khoảnh khắc Đàm Phong nhìn thấy Việt Kình, nét mặt dần trở nên khó coi.
Vốn nơi Đàm Phong bị nhốt gần căn phòng của Cố Tuế Tuế. Vào lúc cửa được mở ra, hắn ta cho rằng đó sẽ là Cố Tuế Tuế.
Vả lại Đàm Phong không lo lắng gì hết. Cố Tuế Tuế chỉ bị hạn chế tự do thân thể, với lại không có bị thương. Gần đó hắn cũng xử lý rất thích hợp, cũng sẽ không bị tóm được sơ hở nào.
Đối với hắn ta mà nói, vụ việc này được công khai, tất cả mọi người đều sẽ biết bạn gái của Việt Kình đã ở cùng hắn lâu như thế nào.
Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, không một người đàn ông nào mà không để tâm tới.
Đàm Phong biết Việt Kình có để tâm, bởi vì cả hai đều là đàn ông. Vậy nên hắn đã phá hỏng thiết bị giám sát, điều hắn ta muốn chính là để Việt Kình vĩnh viễn không bao giờ biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Lúc này, Việt Kình đến tìm hắn, ngược lái rất đúng ý của hắn ta: “Tuế Tuế là một người lạc quan, chắc cô ấy cũng đã kể lại cho cậu khoảng thời gian đó đã xảy ra cái gì nhỉ.”
Việt Kình cau mày, nhìn về hướng người đàn ông này, tựa như có phần bất ngờ khi hắn ta còn có thể nảy sinh ra một giới hạn mới.
“Anh không cần gây chia rẽ. Tôi chỉ đến để nói cho anh biết, người yêu mối tình đầu của anh, Bạch Yên, hiện tại đang ở trong nước đợi anh trở về.”
Trong khoảnh thời gian Việt Kình cố gắng tiếp cận các thông tin về Đàm Phong, cảm thấy đúng là sự việc Đàm Phong đã làm, tự nhiên cũng điều tra sâu hơn về con người của Đàm Phong.
Mà lần điều tra này, lại tìm thêm được một người khác, một người phụ nữ của mấy năm về trước. Mà người phụ nữ tên Bạch Yên này đã trải qua chuyện rất đáng kinh ngạc.
Việt Kình nhận được một vài thông tin từ Bạch Yên.
Bạch Yên kể rằng, là Đàm Phong uống say đã nói là những lời này, cô ta cảm thấy không dám tin, nhưng vẫn luôn luôn nhớ kỹ.
Đàm Phong nói anh ta và Cố Tuế Tuế là vợ chồng, mà Bạch Yên sẽ là kẻ thứ ba. Kẻ thứ ba thượng vị (chiếm được vị trí người vợ), Cố Tuế Tuế mất đi đứa con, cũng ly hôn. Sau đó Bạch Yên cướp đi toàn bộ gia sản của Đàm Phong, còn đẩy hắn ngã từ trên lầu xuống, hại hắn ta bệnh liệt nửa người.
Mãi cho đến lúc chết, cũng chỉ có Cố Tuế Tuế đến thăm hắn ta, khích lệ hắn ta.
Mà Bạch Yên cũng không tin tưởng những chuyện này. Chỉ khi được nghe nói người mất tích tên Cố Tuế Tuế, mới nói những lời này ra. (Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Sau khi Việt Kình nghe được những lời này, ngay lập tức đã hiểu ra được hành động của Đàm Phong trong mấy ngày nay.
Bạch Yên không tin, nhưng Việt Kình tin. Không có lý do nào cả, ngay từ ban đầu khi anh nhìn thấy Cố Tuế Tuế cùng Đàm Phong đứng cùng một chỗ, anh sẽ thấy không thoải mái.
Ngay từ đầu đã là như vậy. Lần đó, anh đến công ty của Cố Tuế Tuế để đón cô, nhìn đến Đàm Phong, trong lòng anh chỉ cảm thấy một nỗi tức giận không thể giải thích được.
Chính anh cũng cảm thấy không thể hiểu tại sao. Việt Kình là một người kiên trì với khoa học như vậy, nghe được những lời này, phải ứng đầu tiên lại là tin vào điều đó.
Mà bây giờ, nhìn vẻ đắc ý trên mặt Đàm Phong đã không còn nghi ngờ gì nữa mà đã trả lời được câu hỏi.
“Bạch Yên, anh còn nhớ không? Kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của anh.” Việt Kình lần nữa nhắc nhở.
Vẻ khinh thường trên mặt Đàm Phong bỗng chốc biến mất, nhìn vào khuôn mặt Việt Kình, tràn đầy căm hận: “Cậu! Quả nhiên cũng sống lại!”
Nếu không phải sống lại, sẽ không dùng từ “hôn nhân”, cũng sẽ không biết rằng “Bạch Yên” là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của hắn ta.
“Việt Kình! Tôi không ngờ cậu lại là loại người như vậy! Cố Tuế Tuế là vợ của tôi. Kể từ khi cậu sống lại, đương nhiên cũng biết cô ấy là vợ của tôi.”
Ban đầu Việt Kình chỉ đến để chắc chắn với dự đoán của riêng mình. Bây giờ đã hiểu được rồi. Anh cũng không thèm giải thích những vấn đề này với con người này. Anh chỉ liếc nhìn Đàm Phong một cái: “Không phải là vợ cũ sao?”
Trong chốc lát Đàm Phong không thể nói ra thành lời.
Việt Kình trở lại bên cạnh Cố Tuế Tuế, cô vẫn còn đang ngủ rất say. Ngủ say như vậy, sự tức giận của Việt Kình dường như lập tức tan biến, tay chân nhẹ nhàng mà nằm vào trong chăn.
Anh mặc kệ kiếp trước hay kiếp sau, anh chỉ cần bây giờ là đủ rồi.