Edit: Halee
Beta: Hayin
Vết thương của Việt Kình không quá nghiêm trọng, nhưng lại có một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Việt Kình tới đây bằng ô tô, mà hiện tại cánh tay đang bị thương, vậy nên không thể lái xe trở về.
Hai người đành đứng bên ngoài bệnh viện đợi taxi.
Sáng sớm gió thổi qua, có chút lạnh.
Việt Kình bước lên đứng phía trước, chắn lại gần hết từng cơn gió lạnh.
Ánh đèn đường ngoài bệnh viện rọi xuống một màu vàng ấm áp, bóng hai người chồng lên nhau trên đất.
Việt Kình không nhịn được mà quay đầu lại, ánh mắt cứ như vậy mà rơi vào sự trầm tư của Cố Tuế Tuế.
Trong bóng tối, Cố Tuế Tuế bình tĩnh đến khó tả.
Hoàn toàn không nhìn ra những chuyện gì vừa xảy ra với cô trước đó.
Nếu như là người khác khi rơi vào hoàn cảnh này, nhất định sẽ bị doạ cho hoảng sợ.
Nhưng cô đối với chuyện này lại rất bình tĩnh, như thể cả thế giới này đều không đánh bại được cô, cũng giống như lần đầu hai người gặp nhau.
“Sao cậu lại nhìn tôi?” Cố Tuế Tuế vừa định thần lại liền phát hiện chú Đại Kim Mao (*) này đang nhìn cô chăm chú.
“Nhóm người hôm nay đến có thể do tên bi3n thái trước đây mua chuộc.” Việt Kình lên tiếng.
“Có lẽ là để cảnh cáo tôi”
“Có muốn báo cảnh sát không?”
“Ngày mai đến cục cảnh sát, năm người kia không thể tự dưng mà xuất hiện được.”
“Tôi đi cùng cô.”
“Hiện tại cậu đừng nhúng tay vào, người này có thể phức tạp hơn chúng ta nghĩ” Cố Tuế Tuế cau mày, từ theo dõi, bỏ thuốc, tìm người chịu tội, giờ lại tìm người quấy rối cô.
Cố Tuế Tuế cảm thấy mình đắc tội với người đáng sợ hơn cô nghĩ rất nhiều.
Trước kia cô chỉ bị coi là kẻ thất bại với một tên tâm thần khốn nạn, bây giờ xem ra không chỉ đơn giản như vậy.
Trước khi phát hiện Việt Kình là đồng phạm của tên bi3n thái, Cố Tuế Tuế vẫn luôn cho rằng cậu vô tội và đương nhiên không muốn cậu dính líu đến chuyện này.
“Tôi chỉ đang cố gắng tìm ra ai mới là người thực sự tạo ra hệ thống này.”
Với một tài năng như thế, sao cậu ta có thể làm điều đáng khinh bỉ như vậy.
Khi nhắc đến chủ đề này, Cố Tuế Tuế thẳng thắn nói: “Tôi nghe có người nói rằng phong cách của hệ thống này rất giống với cậu.
“
Nghe được lời này, Việt Kình liền ủ rũ, đành bất đắc dĩ thừa nhận: “Quả thực tôi cũng đang nghiên cứu về phương diện này.
Nhưng so với hắn thì nghiên cứu của tôi còn kém xa.
Nếu thật sự phải đối đầu với hắn, tôi chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.”
Đối với một người như Việt Kình mà nói, rất khó để thừa nhận điều này.
Trước đó cậu đã từng rất tự tin giờ lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng một đại nam nhân như cậu từng sống trong một môi trường mà cậu được coi là người giỏi nhất.
Đột nhiên lại phát hiện ra bên ngoài kia còn có một người còn tài giỏi hơn cả cậu (*), đúng là có chút thảm hại.
(*)nguyên văn là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”: nghĩa là núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Bất luận trước đó là sự tự tin, hay là hiện tại phải chịu đả kích, tất cả đều là những cảm xúc chân thật không hề giả dối.
Trong lòng Cố Tuế Tuế cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần.
Sau khi tin rằng cậu ta không có bất cứ quan hệ nào với đám người kia, Cố Tuế Tuế nghĩ nếu không phải vì tìm được cô thì có lẽ cậu đã không phải chịu đả kích, vẫn sẽ là một chàng trai to xác vô cùng tự tin như trước kia.
Cố Tuế Tuế rất muốn an ủi một chút, nhưng cô thực sự không có chút kinh nghiệm gì trong việc này.
Suy cho cùng, từ khi còn nhỏ cậu ta đã là loại người cần phải làm việc thật chăm chỉ hơn để đạt được thành công.
Kiểu đánh mất sự tự tin của những thiên tài này, cô thật lòng muốn giúp nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Cô không không muốn an ủi tôi một chút sao?” Việt Kình có chút phẫn uất nhìn Cố Tuế Tuế.
Cố Tuế Tuế vỗ mạnh vai cậu: “Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là phải vui vẻ.”
Cách đó không xa, người trong chiếc xe màu đen lúc này cảm thấy không hề vui, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cố Tuế Tuế và Việt Kình.
Đàm Phong đã đi theo vợ suốt quãng đường, nhìn thấy cô lo lắng quan sát bàn tay của người đàn ông lạ mặt, nhìn cô cùng người lạ lên taxi, nhìn cô đưa người lạ vào bệnh viện.
Nhưng lúc này, cả hai lại đang trò chuyện và cười đùa dưới ánh đèn đường.
Đàm Phong không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, cũng không nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia.
Nhưng anh ta có thể tưởng tượng, có thể tưởng tượng vợ anh, cô ấy hẳn đang nhìn người đàn ông xa lạ kia với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Anh ta bực tức đến mức muốn giết người.
Cố Tuế Tuế ngáp dài vì buồn ngủ.
Nhưng taxi mãi không đến, cô nhìn đồng hồ, đã là 2:30 sáng.
Không thể đợi lâu hơn nữa.
Cố Tuế Tuế nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy một khách sạn bên kia đường.
“Cậu có mang theo giấy tờ tùy thân không?”
“Không có.” Chứng minh thư của cậu đều ở trong xe, còn cách đó cả 16 cây số.
“Thôi vậy, tôi có căn cước, một gian phòng là đủ rồi.”
Mặt Việt Kình đột nhiên đỏ lên: “Một…một phòng? Có phải là có chút bất tiện không?”
Cố Tuế Tuế nhìn người chàng trai trước mặt trông như một cô gái mới lớn, liền cảm thấy vui vẻ: “Đừng lo lắng, anh bạn nhỏ, tôi sẽ không làm gì cậu đâu.”
“Không, tôi là sợ cô nghĩ rằng tôi không an toàn…”
Cố Tuế Tuế nhìn sự ngây thơ của chàng trai trước mặt, rồi cười thành tiếng: “Nhìn thấy được sự tự tin ở cậu, tôi cảm thấy an tâm hơn.”
Việt Kình bỗng nhớ tới cảnh mình bị đè xuống đất không thể động đậy, liền nhìn cánh tay bị băng bó của mình.
Được rồi.
Là cậu đã quá tự tin.
Đàm Phong nghĩ hiện tại những điều đã đủ khiến anh ta tức giận, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, vợ anh ta lại đưa người đàn ông lạ mặt vào khách sạn.
Vẻ mặt Đàm Phong ngày càng u ám, bèn rời khỏi xe rồi bước theo.
Khi bước vào đại sảnh khách sạn, hai người họ đã cầm thẻ phòng rời đi, không thể xác định là thuê một hay hai phòng.
“Xin chào, hiện tại chỉ còn phòng lớn.” Lễ tân trực ở sảnh là một cô gái trẻ.
“Vừa rồi hai người đó thuê một hay hai phòng?” Đàm Phong duy trì vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Thực xin lỗi, đây là thông tin riêng tư của khách hàng, tôi không thể tiết lộ cho anh biết.” Cô gái trẻ xấu hổ từ chối.
“Đó là vợ tôi.”
Trong mắt cô lễ tân trẻ tuổi hiện lên vẻ thương cảm, nói: “Thực xin lỗi, đây là thông tin riêng tư của khách hàng, tôi không thể tiết lộ cho anh biết, nếu tiết lộ tôi sẽ bị phạt.
Nếu anh muốn thuê phòng, tôi kiến nghị anh nên nghỉ ở 2407, bởi vì số 2406 là căn phòng vừa mới được thuê.
“
Đàm Phong lấy chứng minh thư, vẻ mặt ủ rũ mà thuê phòng.
Đứng ở cửa phòng 2406, anh ta mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của đôi nam nữ bên trong.
Đó là vợ anh ta, là mẹ đứa con tương lai của anh ta, lúc này lại đang thuê phòng với một người đàn ông lạ mặt.
Cuối cùng, Đàm Phong quyết định không làm gì mà trở lại phòng 2407.
Lúc này, trợ lý gửi một tin nhắn.
Anh ta đã tìm ra người đàn ông đi với Cố Tuế Tuế là ai.
Việt Kình, sinh viên tốt nghiệp năm thứ hai tại Đại học Thanh Hoa.
Khi Đàm Phong nhìn thấy cái tên quen thuộc này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, không thể tin được.
Sao có thể?
Kiếp trước hai người này chưa từng gặp mặt, tại sao bây giờ lại ở cùng nhau?
Kiếp trước của hai người này…
Một người là vợ anh ta, người còn lại là một giáo sư đại học, người chỉ nghiên cứu về hệ thống an ninh.
Họ chưa bao giờ gặp nhau.
Tuy nhiên, hiện tại anh ta lại tận mắt chứng kiến hai người bọn họ cùng nhau thuê phòng.
Không lẽ kiếp trước bọn họ đã gặp nhau vào một thời điểm nào đấy, chẳng qua là hắn không biết?
Sẽ không.
Đàm Phong rất chắc chắn người vợ như hình với bóng không thể rời anh nửa bước, không lý nào lại từng gặp gỡ người như Việt Kình.
Đàm Phong nhớ tới kiếp trước của mình.
Kiếp trước, vợ anh ta đã nói không chỉ một lần, Việt Kình là nam thần trong lòng cô…
Khi Đàm Phong nghĩ đến điều này, những gì hiện lên trong đầu đều là ánh mắt cô vợ nhỏ của anh ta nhìn Việt Kình với vẻ đầy ngưỡng mộ…!
(*) như mình đã giải thích ở chương truớc thì Đại Kim Mao là giống chó Golden Retriever, còn gọi là chó săn lông vàng hoặc chó tha mồi, rất thông minh và thân thiết với con người.
Nếu chuyển ngữ thuần Việt là chó săn lông vàng lớn thì sẽ bị cấn nên mình sẽ giữ nguyên tên này ở các chương sau nha.(ai có ý tưởng gì về phần này có thể góp ý với chúng mình nha, mình cảm ơn ạ).