Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính
Chương 37: Chở không nổi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Đường Lê chở Tề Diệp tới trường Nhất Trung, rất nhiều người nhìn thấy được, không nói đến chuyện Đường Lê chính là đại ca ở Nam Thành, trêи cơ bản không có người nào không biết mặt cô.
Lại thêm Tề Diệp – người đứng hạng nhất, người biết đến cậu cũng không ít.
Hai người đứng cùng một chỗ trêи cơ bản đã đem tiebar trường học ngày hôm đó phát nổ.
Không chỉ có tiebar của trường Nhất Trung, mà còn cả trường nam sinh và trường thể thao Nam Thành bên cạnh.
Sở Bắc Thần ngày hôm qua bị Ninh Lệ kéo vào trong ngõ đánh cho một trận, mặc dù xem như cho cậu mặt mũi không có đem trước mặt nhiều người mà động thủ, nhưng vết bầm trêи khóe miệng có thể nói là người có mắt đều biết hắn bị người ta trừng trị.
Việc này so với ở trước mặt nhiều người động thủ thật ra không có gì khác biệt, chỉ là có mỗi cậu biết ai là người ra tay, còn người khác thì không biết mà thôi.
Nhưng cho dù họ không nhìn ra ai làm, dựa trêи kinh nghiệm đã có, cũng chỉ có thể nghĩ đến Đường Lê ở trường Nhất Trung sát vách.
“Sở ca, anh nói xem, cần gì phải thế này chứ? Anh muốn cùng người ta đường đường chính chính đánh một trận, nhưng người ta vẫn tính kế anh đấy thôi? Hôm qua em đã nói thằng ôn này không phải thứ tốt lành gì, chúng ta hôm qua chụp một kiểu ảnh post lên tiebar trường Nhất Trung là đẹp rồi, cho nó mất hết mặt mũi.”
Đứa đang nói chuyện là tên tóc vàng định chụp ảnh Đường Lê vào lúc đi cửa hàng kẹo ngày hôm qua, cậu ta một bên cầm túi đá đưa cho Sở Bắc Thần, một bên chửi bới không ngừng.
“Cmn, đã nói là không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy không có đánh lén tao, chính là…”
Thiếu niên vừa muốn nói ra tên của Tề Diệp, nhưng lại nghĩ đến người thông minh như mình lại bị một tên tiểu bạch kiểm tính kế, sắc mặt có chút khó coi.
Đôi môi mỏng khẽ mím, khóe miệng đau đớn vì động đến vết thương.
Mẹ nó, không hổ là anh trai của Đường Lê, ra tay còn tàn nhẫn hơn cả cô.
Nếu không phải cậu kịp thời che chắn, nói không chừng răng cũng đã bị đánh cho rụng hết.
Bất quá bị đánh trận này cũng không oan, chí ít cuối cùng cũng đã nói cho Ninh Lệ bộ mặt thật của cái tên Tề Diệp mặt người dạ thú kia.
Nhớ tới sắc mặt u ám của người đàn ông lúc đó, Sở Bắc Thần đột nhiên cảm thấy vết thương cung không đau đến vậy.
Nhìn đại ca nhà mình măt mũi sưng vù, chả biết thế nào lại còn đột nhiên hả miệng mà cười.
Hai người trầm mặc một lúc, nhất thời không biết nên nói gì.
Lo sợ có phải là bị đánh đến ngu người rồi không.
Sở Bắc Thần không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, đang nghĩ chỉ nói với Ninh Lệ thôi vẫn không đủ, phải đàng hoàng nói lại một lần với Đường Lê nữa mới được.
Cái thể loại đẳng cấp kia Đường Lê nào có chơi qua bao giờ, không cẩn thận liền bị con hàng kia dắt mũi dẫn đi.
Kết quả là vừa mở điện thoại lên, vốn là muốn bấm vào WeChat để tìm Đường Lê.
Phát hiện một tin nhắn từ Tống Đào.
【Sóng Đào Cát: /Hình ảnh /】
Sở Bắc Thần cau mày, nghĩ rằng đối phương lại đã gửi cho mình cái thứ không thích hợp với trẻ em gì đó.
Đang chuẩn bị há to mồm mắng người, không nghĩ đến mở khung chat xem thử, nhìn thấy rõ ràng bức ảnh được gửi tới thì tức giận muốn tắt thở.
Không vì cái gì khác, bức ảnh mà Tống Đào gửi đến chính là bức ảnh Đường Lê cưỡi xe chở Tề Diệp đến trường vào sáng sớm nay.
Tóc của Đường Lê không ngắn so với những nam sinh khác, vừa chạm gáy.
Gió thổi qua liền đem tóc cô hất khỏi vầng trán, đôi mắt màu trà kia càng thêm trong suốt sáng rõ.
Thanh niên phía sau nhíu mày mím môi mỏng như có chút sợ hãi.
Cánh tay của thiếu niên sau lưng ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Đường Lê, mặt cũng áp vào trêи lưng cô.
Tư thế thân mật này tùy tiện cầm lấy đem làm áp phích của một bộ phim thần tượng vườn trường cũng dư xài, không có chút nào không hài hòa.
【Tây Sở Bá Vươgn:???! Tống Đào, đm mày. Mẹ mày, mày nghe rõ không, đm mày! Cmn có phải mày biết hôm qua ông đây vừa bị đánh nên còn cố tình gửi mấy cái kiểu này đến ghê tởm ông đây hả?! 】
Người bên kia trầm mặc trong giây lát.
Sau gần ba phút 【Đang soạn tin …】, lúc này cậu mới gửi một tin nhắn tới.
【Sóng Đào Cát: …… Sở ca, chúng ta làm người có lương tâm một chút có được không? Đây không phải là đại ca yêu cầu em có chuyện thì báo cáo cho anh trước à? Lần trước em không nói một lần, vừa hết giờ học anh liền đem em ra đánh một trận, em làm sao còn dám giấu diếm? 】
【Sóng Đào Cát: Cứ coi như bây giờ em không nói cho anh, lát nữa anh lại chạy tới Tiebar xem, cuối cùng đến hưng sư vấn tội, người xui xẻo còn không phải là em sao? 】
…
Mặc dù Đường Lê không thường xuyên lượn Tiebar, nhưng cả ngày hôm nay cô đều cảm nhận được ánh mắt của mấy đứa trong lớp, có khi trực tiếp có lúc mơ hồ rơi vào trêи người mình.
Thần kinh cô không có thô đến vậy, cũng biết hẳn là bọn họ đã nhìn thấy cô chở Tề Diệp đến trường sáng nay.
Bất quá cô cũng không để ý, vẫn úp mặt vào bàn mà ngủ giống như mọi ngày.
Đợi đến buổi chiều tan học, lúc này Đường Lê còn đang buồn ngủ cất bước đi đến lớp 5 bên kia.
Hôm nay Trần Điềm Điềm có lớp học vũ đạo, cô nàng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Kết quả là vừa đeo cặp lên lưng đã thấy Đường Lê đứng ở cửa lớp, hai mắt cô nàng sáng lên, vừa định tiến lên chào hỏi đối phương.
Phát hiện Tề Diệp bên cạnh không biết từ khi nào đã nhìn ra phía cửa, dường như cậu còn phát hiện ra bóng dáng của Đường Lê sớm hơn cô một bước.
Trần Điềm Điềm sửng sốt, nhớ tới chuyện sáng nay Đường Lê cưỡi xe chở Tề Diệp đến trường, cô nàng nghĩ rằng người bên kia là đang đợi Tề Diệp.
Tương tự, Tề Diệp cũng nghĩ như vậy.
Khi nhìn thấy bóng dáng Đường Lê xuất hiện ở cửa, lòng Tề Diệp khẽ động, mặt mày bất giác dịu dàng hơn.
Cậu vốn nghĩ chuyện sáng nay chỉ là do thời gian quá sát, sợ cậu đến muộn nên mới đạp xe chở cậu đi.
Tề Diệp hôm nay ở trong lớp không phải không không nghĩ đến việc còn có thể cùng nhau về nhà với Đường Lê khi tan học, nhưng mà chỉ là nghĩ đến mà thôi.
Cậu cảm thấy con người không nên quá tham lam, mình chỉ đi đứng hoi chậm chứ không phải là không đi được.
Đường Lê không nhất định phải chở mình về.
Thế nhưng cô vẫn đến.
Đôi môi Tề Diệp hơi mím lại, cố hết sức đè lại khóe môi cong cong, không để bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng.
Chỉ là đôi mắt cong lên kia giống như một bé mèo con có được cá khô nhỏ, bộ dạng thỏa mãn lại chọc người.
Đường Lê vốn đang ôm cánh tay sốt ruột chờ ở cửa, nhìn thấy bộ dạng này của Tề Diệp thì sửng sốt một chút.
Vừa định mở miệng nói chuyện, Cẩu Tìm ở phía sau lưng đã mở miệng trước.
“Cmn Hổ Tử, cút ra đây nhanh lên. Mặt mũi lớn quá nhỉ, bắt tôi chờ thì cũng không nói, cmn cậu còn muốn để Lê ca chờ cậu?”
“Ài, tới liền tới liền!”
Trương Hiểu Hổ đang thu dọn đồ đạc bên trong, nghe thấy Cẩu Tìm thúc giục liền vội vàng nhét sách vào trong hộc bàn, cũng mặc kệ mấy quyển rơi xuống đất, vội vàng chạy tới.
“Tôi mới nãy tìm ví tiền, hồi trưa ngả lên bàn ngủ không để ý kẹp vào cuốn sách, lật ra cả buổi mới tìm được.”
“Đi thôi đại ca, vẫn là chỗ cũ?”
“Nhưng em và Cẩu tử đã đến quán net mới mở bên trường nam sinh bên kia chơi thử rồi, thấy chỗ đó cũng được đó, anh còn chưa đến bao giờ nhỉ, có muốn đến thử trước không?”
Trần Điềm Điềm nghe bọn họ nói chuyện thì ngơ ngác một lúc, sau đó mới từ từ phản ứng lại.
Cô nàng thấy Đường Lê nghe xong thì hăng hái gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị rời đi, nhịn không được mà mở miệng.
“Cái kia…Đường Lê, cậu có muốn dẫn Tề Diệp theo không…”
“Dẫn theo Tề Diệp?”
Đường Lê nghe xong thì nhíu mày, ánh mắt hướng đến thiếu niên đang ngồi cách đó không xa đang lặng lẽ thu dọn sách vở.
Sắc mặt cậu đã tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn có chút xanh xao của người ốm yếu.
Những mạch máu màu xanh hiện rõ trêи chiếc cổ ngọc ngà, hàng mi dài rũ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.
“À cái này … Cẩu Tìm bọn họ và tôi đi chơi game. Chỗ đó rất ồn ào, lại còn có nhiều lưu manh. Cậu ấy không thích hợp đến đó.”
Mà bên kia lại là trường nam sinh.
Nam sinh bên đó nín nghẹn đã lâu, thỉnh thoảng cũng có một vài cậu chàng đến đó bị bắt nạt. Đặc biệt là kiểu xinh đẹp như Tề Diệp.
Tề Diệp thu dọn xong đồ đạc, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Đường Lê thì cong môi cười cười.
“Không sao, tôi cũng không phải không có chân.”
“Lại nói đưa đón tôi cũng không phải nghĩa vụ của cậu, tôi tự mình về là được.”
Lời này nghe qua không có gì không đúng, khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc.
Nhưng rơi vào tai của Đường Lê thì cảm giác thật không thích hợp, cảm giác mình giống như một tên tra nam giấu vợ đi ra ngoài phong lưu phóng túng.
Cẩu Tìm nhìn vẻ mặt áy náy chột dạ của Đường Lê, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
Trước khi Đường Lê thay đổi ý định, cậu tranh thủ lên tiếng trước.
“Lê ca, sáng nay anh không đi xe đạp tới sao? Nếu anh để Tề Diệp đi xe đạp về chẳng phải là được rồi à?”
Đường Lê nghe xong cảm thấy đúng là có chuyện như vậy, thế là từ trong túi lấy ra chìa khóa đưa cho đối phương.
“Đây, cậu cầm lấy cái này. Tôi để xe ở chỗ cổng trường ấy, cậu đạp xe của tôi về đi.”
“Chân của cậu cũng tiêu sưng bớt rồi, đạp xe hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
“Sao vậy? Cậu không đạp xe được à?”
Nhìn thấy Tề Diệp đứng ở nơi đó một hồi không có động tĩnh, Đường Lê có chút không hiểu.
“Vậy nếu cậu không biết đạp xe thì tôi gọi taxi cho cậu. Tôi nhớ cậu bị say xe, tôi gọi cho cậu xe ba bánh được không?”
“Không cần.”
Thiếu niên hít một hơi thật sâu, đưa tay lấy chiếc chìa khóa trong tay Đường Lê.
Đầu ngón tay của cậu hơi lạnh, sắc mặt cũng không được đẹp lắm.
“Cảm ơn, tôi biết đạp xe.”
Biết đạp thì biết đạp, âm dương quái khí như vậy làm gì?
Đường Lê trong lòng lẩm bẩm một câu, thấy cậu dường như không định nói chuyện với mình nữa.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng thấy cô gái đứng một bên đang đeo cặp sách, thần sắc bứt rứt khó hiểu.
Đường Lê chợt nghĩ đến chuyện gì, dừng lại bước chân.
Cái này không phải đang nói mình là King Kong Barbie à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!