Lục Diễn Châu mỉm cười, giơ tay đầu hàng, hất cằm lên bàn ăn ra hiệu cho cô dùng bữa.
Không nói chuyện càng khiến cho bầu không khí trở nên kỳ lạ hơn.
Vừa ngại ngùng vừa mờ ám, đặc biệt là khoảnh khắc cô vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh, bầu không khí mờ ám như bị kéo căng đến cực hạn. Đôi mắt của người đàn ông vô tư mở to, Vu Hạ thật sự không thể cưỡng lại được, chỉ có thể vừa tăng tốc độ ăn uống vừa cố gắng duy trì dáng ăn đẹp đẽ.
Cô thề đây chắc chắn là bữa ăn k1ch thích nhất mà cô từng được ăn.
Đặt đũa xuống, không đợi Lục Diễn Châu dọn dẹp, cô liền đứng dậy: “Tôi… về trước đây. Cảm ơn anh đã thết đãi, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa.”
Tuy có chút thất lễ nhưng não yêu đương của Vu Hạ giờ đã bành trướng lên, ở cùng một không gian với Lục Diễn Châu hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Lục Diễn Châu tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của cô, chậm rãi đứng dậy, nhìn cô vài giây rồi nói: “Được, tôi tiễn cô.”
Tiễn kiểu gì?
Vu Hạ sợ anh lại bất ngờ hỏi cô có cần bế không nên vội vàng lắc đầu: “Không, không cần, tôi tự đi được.”
Động tác của cô hơi vội, như thể để chứng minh rằng mình chắc chắn làm được. Nhưng càng vội càng dễ mắc sai lầm, cô bất cẩn va chân vào ghế, suýt thì mất thăng bằng.
Lục Diễn Châu kịp thời đi tới phía sau, đỡ lấy vai giúp cô đứng vững.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Lời nói của tôi khiến cô căng thẳng vậy sao?”
Cơ thể Vu Hạ cứng đờ, hoảng sợ bất lực, bình thường khi căng thẳng cô còn có thể chạy, nhưng bây giờ muốn chạy cũng không thể, cảm thấy vừa hèn nhát vừa thảm hại. Cô hít một hơi thật sâu, như muốn chứng minh bản thân không hèn nhát đến thế, đột nhiên quay người nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, những đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua cổ anh.
Lục Diễn Châu sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, tim cũng đập nhanh hơn.
“Hay anh tiễn tôi đi.” Tai Vu Hạ đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cúc áo trước ngực anh, tự ti nói: “Tôi sợ đột nhiên bị ngã, vậy thì sẽ rất khó coi.”
Dù sao cũng không phải là chưa từng bế…
Bế thêm lần nữa, cô cũng không chịu thiệt.
Yết hầu của Lục Diễn Châu khẽ động, anh cúi xuống bế cô lên, tiến về phía trước, “Lần cuối cùng.”
“?
Vu Hạ không phản ứng, não yêu đương của cô lập tức ngưng hoạt động, cô mở to mắt nhìn anh với vẻ khó tin: “Lần cuối cùng bế tôi?” Không phải chứ? Anh lừa tình mà chỉ có hai lần bế công chúa thôi?
Lục Diễn Châu người cao chân dài, nhà cũng không to, từ bàn ăn đến cửa chỉ có mấy bước chân. Anh đứng sau cánh cửa, cúi đầu nhìn cô: “Lần sau còn đòi bế nữa thì phải chịu trách nhiệm đó.”
Tim Vu Hạ đập loạn xạ, não yêu đương lại đầy máu sống lại.
Thật xấu xa.
Nói nửa vời với lừa gạt thì có khác gì nhau?
Lỗ tai cô đỏ bừng, không biết làm cách nào để buông bàn tay đang khoác trên vai anh. Lục Diễn Châu cũng không nhất quyết bắt cô trả lời ngay bây giờ, anh đẩy cửa ra.
Rất nhanh đã dừng ở trước cửa nhà cô, anh thấp giọng hỏi: “Ở cửa hay là đưa cô vào?”
“Ở cửa là được.” Lúc này Vu Hạ sao dám cho anh vào nhà chứ.
Lục Diễn Châu nghe lời đặt cô xuống, Vu Hạ đứng một chân giữ tay nắm cửa, cúi đầu nhập mật khẩu. Cạch một tiếng, cửa mở ra, cô vội vàng quay đầu nhìn anh, “Vậy tôi về đây, còn phải xử lý chuyện trên Weibo, sau đó còn phải vẽ bản thảo nữa.”
Lục Diễn Châu nhướng mày: “Bộ truyện tranh kia?”
“Không phải!” Vu Hạ nhanh chóng phủ nhận, bây giờ cô không chắc có nên vẽ tiếp hay không, “Bản thảo công việc nghiêm túc.”
Công việc nghiêm túc.
Lục Diễn Châu rất dễ bị lời nói của cô chọc cười, anh cười nói: “Ừm, vậy cô vào đi, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Vu Hạ hít sâu một hơi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi mới chia tay bạn trai cũ chưa đầy hai tuần, anh không để ý thật sao?”
Lục Diễn Châu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cô muốn tôi nói để ý gì?”
“Thì… kết nối liền mạch hay gì đó.” Vu Hạ cũng không biết mình muốn bày tỏ điều gì, chỉ là cảm giác quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô hơi sợ.
Lục Diễn Châu im lặng vài giây: “Vậy là chứng tỏ tôi xuất hiện rất đúng lúc.”
“…”
Vu Hạ phải nắm chặt tay nắm cửa để chân không bị nhũn xuống.
Còn một điều nữa cô muốn xác nhận: “Vậy bây giờ là anh theo đuổi tôi?”
Sau khi hỏi câu này, cô đột nhiên cảm thấy mình lại chiếm thế thượng phong.
Lục Diễn Châu ngẩn ngơ giây lát, cuối cùng cũng hiểu ra thái độ thỉnh thoảng khó hiểu của cô, thì ra là muốn anh chủ động. Anh cười nửa miệng nhìn cô: “Nếu em muốn lười biếng thì cũng có thể để tôi làm.”
“…”