Cô thở dài, lê những bước chân thê lương yếu ớt, một mình đến bệnh viện bốc số khám bệnh.
Lúc Lục Diễn Châu trở lại công ty đã là hơn bốn giờ chiều, Trác Thịnh nhận lấy tài liệu, hỏi: “Từ công ty về đến nhà cậu chỉ mất có nửa tiếng, sao cậu lại đi những gần hai tiếng thế?”
Lục Diễn Châu liếc anh ta một cái, buột miệng nói: “Xảy ra chút sự cố.”
“Tai nạn giao thông? Vậy cậu không sao chứ?” Trác Thịnh vội nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Cậu mù chữ à? Sự cố chỉ có mỗi tai nạn xe giao thông sao?”
Trác Thịnh thở phào, không để ý tới công kích cá nhân của anh, hỏi tiếp: “Vậy thì tại sao?”
Tại sao? Tại vì nhiều chuyện đó.
Lục Diễn Châu xấu hổ không dám nhắc tới chuyện khôi hài kia, khó chịu: “Cậu hỏi rõ ràng như thế làm gì? Tôi làm gì còn phải báo cáo việc với cậu à?”
“Không cần, không cần.” Trác Thịnh vội vàng xua tay, “Đãi ngộ này vẫn nên để dành cho bạn gái tương lai của cậu đi.”
Anh ta cầm tài liệu đi ra khỏi văn phòng.
Cửa vừa đóng thì lại bị đẩy ra. Lục Diễn Châu ngước mắt lên, nhìn thấy Trác Thịnh thò nửa người vào, bỉ ổi nói thêm: “Chắc chắn cậu lại bị phụ nữ bám lấy nữa rồi.”
“Cút.” Lục Diễn Châu lạnh lùng nói.
Trác Thịnh nhanh nhẹn đóng cửa lại, văn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lục Diễn Châu tựa lưng vào ghế, dửng dưng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện cửa kính dần bị bao phủ bởi những vệt nước ngoằn ngoèo.
Trời lại mưa nữa rồi.
Anh nhớ tới Vu Hạ không mang theo ô.
Sao lại nghĩ đến cô ấy nữa rồi? Lục Diễn Châu định thần lại, cong môi tự giễu. Chỉ là một người trưởng thành quên mang ô thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát.
Hơn nữa, chuyện đó thì liên quan gì đến anh chứ?
—
Khoảng bảy giờ tối, nhóm dự án đã hoàn thành xong những việc cuối cùng, Trác Thịnh dời thời gian liên hoan theo kế hoạch ban đầu sang tối mai, để những nhân viên đã tăng ca nhiều ngày về nghỉ ngơi trước.
Đi đến bãi đỗ xe, Trác Thịnh quay đầu hỏi Lục Diễn Châu: “Bên cậu làm đến đâu rồi? Có cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Năm ngoái, dự án của công ty xảy ra trục trặc, dây chuyền vốn bị đứt, Lục Diễn Châu đã bán nhà để bù vào. Từ đó anh luôn ở nhà thuê, hai năm nay công ty ngày càng phát triển, tiền cũng đã sớm thu hồi được. Đầu năm nay, anh mua một căn nhà khác, hiện đang sửa sang lại, vì một số lý do nên không thể ở căn nhà thuê ban đầu được nữa.
Dì của Trác Thịnh có một căn nhà để không đã được bỏ rất nhiều tâm huyết để tu sửa, Lục Diễn Châu đương nhiên không thể chê trách được gì. Dì không thiếu tiền, lại chú trọng con người hơn, nên thà để nhà trống còn hơn là tùy tiện cho thuê. Anh hỏi thăm, nghe nói là Lục Diễn Châu thuê ở tạm, dì liền đồng ý mà không nói một lời.
Và thế là Lục Diễn Châu trở thành hàng xóm của Vu Hạ.
Vì chỉ là nhà tạm trú mấy tháng nên không có nhiều đồ đạc cần sắp xếp, có một số thùng đựng đồ không cần thiết Lục Diễn Châu không khui ra mà cho hết vào tủ đựng đồ ở ban công.
Bên ngoài trời đang mưa rả rích, nhìn qua cửa xe, thành phố về đêm như một bức tranh sơn dầu mờ ảo, cô gái đứng dưới gốc cây ven đường đợi xe buýt cúi đầu xem điện thoại, rồi lại ngẩng đầu lo lắng nhìn xung quanh.
Sở dĩ Lục Diễn Châu có thể nhận ra cô là vì trên mũ áo khoác của cô có một cục lông cáo mềm mại. Lúc này chiếc mũ giờ đang đội trên đầu, giống hệt như bộ dạng anh nhìn thấy trong gương chiếu hậu chiều nay.
Ngày nay không có nhiều cô gái ăn mặc như thế này trên đường phố.
Số người đứng ngoài đường không mang ô càng ít hơn.
Không bắt được taxi sao?
Đáng lẽ Lục Diễn Châu phải đạp ga cho xe lao tới, nhưng trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh đêm qua cô ôm anh rồi ngẩng mặt cười híp mắt, sau đó là hình ảnh cô vừa tỏ vẻ đáng thương vừa được voi đòi tiên nhờ anh đưa đến bệnh viện.
Hai mảnh vỡ vụt lướt qua trong đầu.
Xe của anh từ từ dừng lại trước mặt cô.
Vào ngày mưa rất khó bắt taxi nên khi y tá tháo kim tiêm là Vu Hạ đã bắt đầu xếp hàng trên ứng dụng gọi taxi rồi. Vừa đến lượt mình, cô không để ý xem xe nhận khách là xe gì mà chỉ để ý đến khoảng cách là 4,5km và mất khoảng tám phút mới đến nơi.
Sao xa quá vậy…
Cô cắn môi không dám hủy cuốc, chỉ có thể đợi.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt mình, cửa xe từ từ hạ xuống, cô vô thức liếc nhìn. Từ góc độ của mình, cô chỉ có thể nhìn thấy phần dưới cổ của người đàn ông, bắt mắt nhất chính là bàn tay đặt trên vô lăng, thon dài trắng nõn, khớp nối rõ ràng, ngay cả những đường gân trên mu bàn tay cũng vô cùng gợi cảm.
Sao, thấy cô đợi xe chán quá nên cố tình dừng trước mặt để cô thưởng thức?
Vu Hạ nhìn chằm chằm bàn tay người ta.
Mãi đến khi người bên trong thấy cô không có chút phản ứng nào, đành phải lên tiếng: “Lên xe.”
Hửm?
Giọng nói rất hay.
Bảo ai lên xe thế?
Vu Hạ nhìn quanh, muốn xem cô gái nào hạnh phúc như vậy, có chuyên xe đến đón, người đón tay đẹp mà giọng nói còn hay nữa. Chắc hẳn ngoại hình cũng rất đẹp.
Không đáng thương như cô, một mình đi khám bệnh, trời mưa lâu lắc mà vẫn chưa bắt được xe về nhà.
Ủa? Không đúng!
Trong bán kính mười mét, chỉ có mình cô chứ mấy!
Trai đẹp đến bắt chuyện?
Cô ngập ngừng bước xuống bậc thềm, giữ cửa kính ô tô đang hạ xuống thò đầu nhìn vào trong. Lục Diễn Châu không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, dáng vẻ lịch sự cao quý, khuỷu tay tựa vào cửa xe, một tay đặt lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ bình tĩnh.
Vu Hạ sửng sốt, sau khi định thần lại, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Diễn Châu thành hình trăng lưỡi liềm: “Ồ… Lục Diễn Châu, anh bảo tôi lên xe à?”
Giọng điệu của từ “ồ” rất khoa trương, biểu cảm kinh ngạc trong mưa trông vô cùng sống động. Lục Diễn Châu ngập ngừng, suy nghĩ tiện đường cho cô quá giang dường như lại thêm một tầng sức nặng.
Cảm giác được chờ đợi và cho người khác bất ngờ làm loãng đi cảm xúc qua loa của anh, cảm giác có chút kỳ diệu, yết hầu anh cử động, bật ra một tiếng “ừm” trầm thấp.
“Ôi, cô gái hạnh phúc đó chính là mình à…” Vu Hạ vui mừng lẩm bẩm rồi mở cửa xe.
Lục Diễn Châu nghe không rõ, thấy cô ngồi vào, anh muốn ném chiếc áo khoác ở ghế phụ ra ghế sau nhưng lại bị kẹt giữa chừng, ống tay áo còn lại bị Vu Hạ ngồi lên.
“Hửm? Cái gì đây?” Vu Hạ cũng cảm nhận được, cúi đầu nhìn, rất tự nhiên nhích mông lên, đưa tay kéo áo của anh lại, “Để tôi lấy cho.”
Lục Diễn Châu muốn nói không cần, nhưng Vu Hạ đã đặt áo khoác lên đùi.
“…” Thôi bỏ đi.
“Dây an toàn.”
“Ừ ừ…”