Việc thay đổi kí ức của Yến Linh vô cùng khó khăn.
Cho dù ám chỉ cậu thế nào đi nữa thì cậu vẫn luôn kiên định tin tên của bản thân mình, cha, mẹ, và của bạn thân, dù trong đầu bị kí ức của ‘Hề Tuyệt’ cuồn cuộn chảy vào thay thế, khi được hỏi tên là gì thì cậu vẫn vô thức bật thốt ra hai chữ ‘Yến Linh’.
Cuối cùng hết cách, đành phải dùng tới thuật pháp cấp Linh mới hoàn toàn thay đổi kí ức của cậu.
Ngày sinh nhật hai mươi tám tháng tám hôm đó, thế gian cũng mất đi Yến Linh.
Cậu triệt để biến thành ‘Hề Tuyệt’.
Mặt mũi của Yến Linh bị sửa đổi thành dung mạo của Hề Tuyệt, tính tình cũng dần trở nên có chút kiêu căng hợm hĩnh, mặc dù không bằng Hề Tuyệt thật nhưng tạm thời xem như là một tên nhà giàu khoe khoang kiêu ngạo.
Hề Trạch nhìn thiếu niên Hề Tuyệt ‘thùy mị’ khép nép ngồi bên cạnh, hơi ngẩn ra.
Thật giống như mang đến ảo giác không có ‘Kham Thiên Diễn’, không có Tương văn cấp Linh, tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, tiểu Hề Tuyệt vẫn đang được hắn yêu thương chiều chuộng như ngày nào.
Yến Linh ngơ ngác nhìn hắn, khẽ kêu: “Cha?”
Hề Trạch hoàn hồn, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Với hắn mà nói, Yến Linh chỉ là công cụ dùng để ứng phó và che mắt bên ngoài, không cần có nhiều tình cảm, Hề Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, nói: “Tương văn của ngươi là gì?”
Yến Linh theo phản xạ trả lời: “Không thể nói.”
Hề Trạch nhíu mày: “Tại sao không thể nói?”
Yến Linh cũng bị bối rối, lẩm bẩm: “Không thể nói, là cha không cho con nói.”
Nhưng không đúng.
Cha đang ở trước mặt cậu mà, tại sao không thể nói?
Hề Trạch nhíu mày từ trên cao nhìn xuống Yến Linh, lạnh nhạt nói: “Ta là ai?”
Yến Linh ngẩn ngơ nói: “Là cha.”
Hề Trạch: “Ta cho phép ngươi nói.”
Yến Linh vừa mới bị thay đổi kí ức và nhận thức, đầu óc còn ì ạch chưa kịp tiếp nhận thông tin, cậu lơ mơ nói: “À, cha muốn biết sao, vậy con…”
Còn chưa nói hết câu, Yến Linh giống như bị cái gì đó cản lại, đầu bị đau đến nỗi phải ngồi thụp xuống ôm chặt đầu, cơn đau không có dấu hiệu suy giảm, cậu rên khẽ một tiếng, giống như muốn thoát khỏi thuật pháp cấp Linh tìm về lý trí.
“Không… Ngươi không phải, cha ta!”
Hề Trạch chợt nắm lấy vai cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tương văn của ngươi rốt cuộc là gì?!”
Yến Linh mở choàng đôi mắt đỏ thẫm, dùng hết sức đẩy hắn ra, gầm gừ: “Ngươi không phải cha của ta! Ta muốn giết ngươi—!”
Tiếng gào tê tâm liệt phế vừa thốt ra khỏi miệng, thuật pháp cấp Linh nhanh chóng khống chế thần trí của cậu.
Yến Linh lập tức yên tĩnh lại, màu đỏ thẫm tràn đầy sát ý trong mắt từ từ biến mắt, trở về với bộ dáng ngây ngốc.
Hề Trạch lại hỏi cậu.
Âm thanh the thé chói tai truyền tới hết đợt này đến đợt khác, vang vọng bên tai Yến Linh.
Yến Linh ngơ ngác run sợ nhìn hắn, giống như rối gỗ đờ đẫn nói: “Không thể nói.”
Cho dù bị sửa đổi kí ức nhưng vẫn kiên định không nói cho người khác biết Tương văn của mình.
Trong tiềm thức của Yến Linh còn nhớ rõ Yến Hàn Thước vô cùng thương yêu mình, chứ không giống nam nhân trước mặt này…
Tỏa ra sát ý muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Yến Linh ngơ ngác nhìn Hề Trạch, thầm giật mình trong lòng.
Tất cả…
Thật giống như không đúng.
Sau đó dù Hề Trạch có hỏi thế nào thì Yến Linh đều như thằng con tới kỳ phản nghịch, cúi gằm mặt không muốn trả lời, có ép nữa cậu cũng sẽ bị đau đầu rồi đòi đánh đòi giết như hồi nãy.
Cuối cùng, Hề Trạch hoàn toàn buông tha, để cậu rời đi.
Từ đó về sau, Yến Linh triệt để biến thành Hề Tuyệt.
Bốn người Hoành Thanh Liêm, Phong Trọng Dương, Nhượng Đoan và Khúc Tương Nhân không biết đến Hề gia để bàn bạc chuyện gì, sau đó bốn nhà này lục tục có người trong gia tộc thức tỉnh Tương văn.
—Thậm chí hai nhà Hoành gia và Nhượng gia còn thức tỉnh Tương văn cấp Linh là ‘Hoán Minh Nguyệt’ và ‘Khuy Thiên Ky’, những thế gia khác cũng có không ít người thức tỉnh Tương văn cấp Thiên.
Trong một năm có bốn Tương văn cấp Linh thức tỉnh, còn Tương văn cấp Thiên đều giống như cho không mà có vài người thức tỉnh, nhất thời làm kinh động toàn bộ Thập Tam Châu.
Yến Linh ngoan ngoãn nghe lời ở Hề gia làm ‘tiểu thiếu gia Hề gia’ của mình, cả ngày ỷ vào gia thế diễu võ giương oai.
Nhưng cậu vẫn có chỗ khác với Hề Tuyệt kiêu căng phách lối chân chính, đó là mềm lòng và lương thiện, cầm roi nhưng lại không biết quất người thế nào, có lúc còn lỡ đánh vào tay ăn đau.
Chẳng qua mỗi khi trời đổ mưa, cậu giống như chờ mong gì đó mà ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi cả đêm.
Mãi đến khi mưa tạnh, nhưng lại không đợi được gì.
“Mình đang chờ cái gì chứ?” Yến Linh nghiêm túc suy nghĩ.
Thêm nhiều lần sau đó, cậu rốt cuộc hiểu ra.
Thì ra cậu chỉ đơn giản là chờ mưa tạnh.
Mưa rồi sẽ tạnh, cho dù là mùa mưa ở Nam Cảnh dầm dề liên miên, nhưng vẫn có ngày trời quang mây tạnh.
Chỉ cần đợi.
Trong kí ức của Yến Linh, mẹ ruột Túng phu nhân là người yêu thương cậu nhất, nhưng đến nay Túng phu nhân chưa một lần đến biệt viện thăm cậu.
Yến Linh gọi đầy tớ đến hỏi chuyện, bọn họ đều hoang mang ngơ ngác, chỉ nói mình mới tới, không biết tính tình của Túng phu nhân.
Yến Linh đành phải nghĩ là Túng phu nhân quá bận rộn, dù sao cũng sắp cuối năm, công việc nhiều là phải.
Nhưng cậu lại đợi rồi đợi, tết âm lịch, tết nguyên tiêu, lập xuân, lập hạ, cho dù là ngày sinh nhật vào tiết Khất Xảo, Túng phu nhân vẫn không đến gặp cậu.
Yến Linh nghi ngờ liệu có phải kí ức của mình có vấn đề hay không.
Cho đến một hôm trước ngày Yến Linh chuẩn bị đến Thiên Diễn học cung nhập học, cậu vô tình gặp Túng phu nhân mặc áo trắng ở Hề gia.
Phần kí ức bị cưỡng ép nhồi vào trong đầu quấy nhiễu liên tục, khiến Yến Linh rất lệ thuộc vào thân phận ‘mẹ’ này, cậu lặng lẽ đi vòng qua bụi hoa, thừa dịp Túng phu nhân không để ý liền ‘hù’ một tiếng nhảy ra, mang theo đầu tóc dính vài cái lá hớn hở gọi: “Mẹ ơi!”
Trong giây phút đó, Yến Linh nhìn thấy rõ phản ứng của Túng phu nhân.
Đó không phải là phản ứng cưng chiều yêu thương dành cho con trai, mà giống nhìn thấy quái vật khiến người ta hãi hùng run sợ hơn, trong mắt nàng toàn là kinh hoàng và…
Oán hận.
Yến Linh ngẩn ngơ, nghe thấy âm thanh đầy rẫy sát ý vang vọng bên tai, cậu hoang mang nhìn nàng.
“Mẹ ơi?”
Không phải mẹ rất thương con sao?
Tại sao lại muốn giết con?
Yến Linh thật sự không thể hiểu nổi, Túng phu đã phát điên vồ tới bóp chặt cổ cậu, đè nghiến cậu xuống đất, chẳng khác gì một kẻ điên gào thét: “Câm miệng! Cấm mày gọi tao là mẹ! Mày không phải con tao! Câm miệng—!”
Yến Linh bị dọa cho bối rối, sắp bị bóp chết làm cậu cố liều mạng vùng vẫy.
Túng phu nhân bóp siết cổ cậu, đột nhiên nước mắt không báo trước rơi lã chã, nhỏ xuống mặt của Yến Linh.
Yến Linh khẽ sửng sốt.
Túng phu nhân giờ mới chịu thả tay ra, không hiểu sao bất ngờ ôm chầm cơ thể gầy yếu của cậu vào lòng, thần trí bất ổn, chỉ biết khóc lóc khàn cả giọng: “Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi của mẹ…”
Yến Linh bị nỗi đau thương nặng nề kia làm cho cả người run rẩy, ngơ ngác co rúm trong lòng Túng phu nhân, cậu muốn đưa tay ôm lấy nàng, muốn nói ‘Là con đây’ nhưng không hiểu sao không thể thốt ra lời.
Chỉ có thể để nữ nhân bị cơn loạn trí và sự áy náy ép suýt phát điên này vừa khóc vừa cười ôm chặt mình.
Cuối cùng, Yến Linh được Hề Trạch lững thững đi tới giải cứu, kêu một tiểu đạo đồng đỡ cậu về biệt viện.
Yến Linh còn chưa hoàn hồn ngồi đờ đẫn trên giường, sờ cái cổ bị bóp đến ứ máu tím bầm, trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng hao hao rồi vụt biến.
Cậu vắt óc suy nghĩ nhưng mãi mà không nhớ ra nổi mình từng bị người bóp cổ vào lúc nào.
Không lâu sau, cuối thu đã đến, cả thành nở đầy hoa quế.
Tiểu Yến Linh đến Thiên Diễn học cung nhập học, ở chung và làm quen với mấy người của Chư Hành Trai.
Trong hai năm đầu ở Chư Hành Trai, đây là khoảng thời gian vô tư vô lo của Yến Linh trong lốt Hề Tuyệt, không cần bận tâm chuyện sống chết, cả ngày chỉ biết diễn hề tấu hài, thuận tiện trêu chọc miệng hến Thịnh Tiêu, lắng nghe âm thanh mảnh đất khô cằn nứt nẻ được mưa phùn tưới ướt vô cùng nhỏ bé kia.
Cho đến năm thứ ba…
Trên người Ôn Cô Bạch luôn phát ra tiếng nước chảy róc rách, mặc dù luôn hòa lẫn với tiếng đá rơi bể, không hiểu sao mỗi lần Yến Linh nghe âm thanh của người này thì đều cảm thấy càng lúc càng kì lạ.
Giống như đang thương hại, châm chọc, đồng thời đang mưu tính chuyện xấu nào đó.
Yến Linh không hiểu rõ.
Sau đó Ôn Cô Bạch tăng thêm tiết học về môn thuật pháp, bảo là muốn dạy một loại thuật pháp có thể thay đổi nhận thức và sửa đổi kí ức.
Một đám thiếu niên nho nhỏ rất sùng bái ‘cấp Linh’, nghe thế liền lật đật vểnh tai lắng nghe, đứa này còn nghiêm túc hơn đứa kia.
Nhưng trong tiết học hôm đó, ngoài Yến Linh và Thịnh Tiêu ra, ngay cả Phục Man rất yêu thích bộ môn thuật pháp và những người khác đều không hiểu cái quần gì hết, đồng loạt nằm gục ra bàn lén truyền giấy nói chuyện riêng.
Thật sự là quá khó hiểu quá phức tạp, cứ như đang nghe thiên thư.
Mặc dù Thịnh Tiêu cũng nghe không hiểu, nhưng bất kỳ tiết học nào cậu chỉ trưng ra một vẻ mặt duy nhất, dù trong đầu rỗng tuếch bắt đầu thả hồn lên mây, nhưng ngoài mặt cậu vẫn nghiêm túc ngồi thẳng lưng chăm chú nghe giảng.
Chỉ có một mình Yến Linh là hiểu.
Trông cậu giống như rất có hứng thú với thuật pháp này, muốn biết hết mọi thứ về nó, cố gắng dùng hết chất xám để phân tích và nắm vững mỗi một câu một chữ mà Ôn Cô Bạch nói ra.
Kết thúc tiết học, não của cậu suýt bị quá tải mà ngừng hoạt động.
Đám trẻ mười mấy tuổi đầu này chỉ cần học được thuật pháp cấp Huyền là xem như có thể lên lớp, nhưng không biết Ôn Cô Bạch ở đâu nảy ra ý tưởng kỳ quái, muốn nhảy lên hai lớp giảng thuật pháp cấp Linh cho bọn trẻ.
Cũng may Yến Linh thông minh, chỉ trong hai tiết học đã nắm vững thuật pháp khó nhằn kia.
Những người khác đều nằm gục ra bàn ngáy khò khò, Ôn Cô Bạch cũng không nổi giận, hắn nhìn Yến Linh với ánh mắt khen ngợi, dịu dàng nói: “Muốn biết cách phá giải thuật pháp này không?”
Yến Linh gật đầu: “Dạ muốn.”
Ôn Cô Bạch cười: “Tháng này nếu có thời gian thì đến trai xá của Chưởng viện tìm ta, ta sẽ dạy cho một mình trò.”
Trong thoáng chốc, Yến Linh nghe thấy Ôn Cô Bạch phát ra âm thanh quăng mồi câu xuống nước đến khi tiếng cá cắn câu vang lên.
Trong hai, ba năm qua, Yến Linh thản nhiên mày mò năng lực ‘Nhàn Thính Thanh’ được sương sương, có thể lờ mờ đoán ra ý nghĩa của những âm thanh này.
Ôn Cô Bạch, đang thả mồi cho cậu?
Yến Linh sớm đã học được cách không để vui buồn lộ ra mặt, dù biết kí ức của mình có vấn đề thì vẫn luôn miệng nói dối lừa gạt Hề Trạch đang từ từ buông bỏ lòng cảnh giác với mình.
Mặc dù cảm thấy Ôn Cô Bạch kì lạ nhưng Yến Linh vẫn không có hiểu hiện gì, giống như tuổi nhỏ ngây thơ háo hức nói: “Dạ được, dạ được, cảm ơn Chưởng viện.”
Ôn Cô Bạch mỉm cười.
Ngoài mặt Yến Linh nhảy cẫng hoan hô, trong lòng thì lại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng quan sát, muốn biết Ôn Cô Bạch rốt cuộc muốn lợi dụng cậu để làm gì.
Sau đó, Yến Linh một mình đi tới trai xá của Chưởng viện, chỉ tốn thời gian nửa ngày đi theo Ôn Cô Bạch học cách phá giải thuật pháp cấp Linh.
Mấy năm qua vì nghi ngờ kí ức của bản thân có vấn đề mà Yến Linh không tin bất kỳ một ai, cho dù Ôn Cô Bạch đối xử thân thiện dịu dàng thế nào đi nữa vẫn không khiến cậu yên tâm chút nào, cậu luôn từng phút từng giây đề phòng hắn sẽ làm gì mình.
Nhưng không ngờ Ôn Cô Bạch chỉ dạy cậu xong liền để cậu trở về, không nói nửa câu dông dài.
Yến Linh bán tín bán nghi rời khỏi trai xá của Chưởng viện, quay về sân viện ngồi dưới gốc cây một lúc lâu, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ kì quái.
“Kí ức của mình có vấn đề gì sao?” Yến Linh luôn cảm thấy Ôn Cô Bạch dường như biết được gì đó, nên hắn mới dạy riêng thuật pháp này cho cậu, vì suy nghĩ này mà trái tim của cậu đập mạnh: “…Hay là mình dùng thuật pháp này lên người mình thử xem sao?”
Không chừng có thể tìm ra lời giải đáp cho những vấn đề mà mấy năm qua cậu luôn nghi ngờ.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới hương hoa quế cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Yến Linh nhíu mày.
Còn chưa tới Khất Xảo, lấy đâu ra hoa quế?
Cậu mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, định ngó thử có phải Thịnh Tiêu đang ngồi tu luyện bên ngoài hay không, linh lực tràn ra xung quanh làm cho hoa quế trong sân nở sớm, còn chưa ngước mắt lên nhìn đã bị ‘bức tường’ chắn ngang.
Yến Linh kinh ngạc.
Chẳng biết Thịnh Tiêu đứng ngoài cửa sổ hồi nào, đang lẳng lặng nhìn cậu.
Yến Linh sợ hết hồn, suýt chút nữa theo phản xạ đập cửa sổ vào mặt cậu, tức giận nói: “Ngươi đứng ở đây làm gì?”
Thịnh Tiêu nhíu mày, khởi động linh lực, nói: “Ngươi…”
Yến Linh không hiểu: “Ta sao?”
Có lẽ Thịnh Tiêu nhận ra hồi sáng Yến Linh có chỗ không đúng, trái lo phải nghĩ hồi lâu mới đi tới muốn nói gì, nhưng môi mỏng vừa hé liền khép lại, bất chợt xoay người rời đi.
Không nói.
Yến Linh:?
Cậu ta tới đây chi vậy?
“Nè! Thịnh Tiêu!” Yến Linh vô thức gọi cậu lại.
Thịnh Tiêu dừng chân.
Yến Linh gọi xong liền hối hận, không biết gọi miệng hến lại để nói gì, cậu do dự một lát, cố tỏ ra vui vẻ nói: “Không lâu nữa là đến sinh nhật ta, ngươi không định tặng quà cho ta à?”
Thịnh Tiêu im lặng quay lại nhìn cậu, giờ mới chịu nhả ra một câu: “Ngươi… Muốn quà gì?”
“Ngươi phải tự nghĩ đi chứ, sao lại để ta chủ động nói ra?” Yến Linh trừng cậu: “Rốt cuộc ngươi có từng tặng quà sinh nhật cho người khác chưa vậy?”
Thịnh Tiêu suy nghĩ một lát, chuyện trước năm mười hai tuổi đối với Thịnh Tiêu mà nói giống như cách một đời người, chỉ nhớ mang máng trước khi thức tỉnh Tương văn, hình như đã từng cho người khác một miếng bánh hoa quế.
Yến Linh giở trò xỏ lá, cậu thích xem Thịnh Tiêu không thể từ chối mình, trong lòng bắt đầu phát ra âm thanh lửa cháy lách tách.
“Ta không biết, ngươi bắt buộc phải tặng quà cho ta, là quà đắt tiền nhất, bổn thiếu gia không thích quà rẻ tiền đâu.”
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Cậu không có linh thạch, không mua được quà đắt tiền.
Kể từ ngày cậu ra khỏi Thân Thiên Xá với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ mất sạch thất tình lục dục, Thịnh gia lại đối xử không tốt với cậu, ngay cả linh thạch cũng cắt xén.
Thịnh Tiêu là người không để tâm bất kỳ thứ gì, ngay cả quần áo cũng chỉ có hai bộ được Chư Hành Trai phát cho để thay qua thay lại, giặt đến nỗi bạc màu.
Khổ tăng cũng không khổ bằng cậu.
Lúc trước cậu ăn ích cốc đan để sống qua ngày, thậm chí sau này kết đan rồi cả ích cốc đan cũng chắt chiu từng viên một.
Còn linh thạch lại càng vô dụng với cậu ta.
Yến Linh thấy Thịnh Tiêu nghiêm túc đắn đo suy nghĩ, suýt không nhịn được mà phụt cười, liếc thấy Thịnh Tiêu vì cầm chấn song cửa sổ mà làm cho chuỗi hạt Thiên Diễn Châu rũ xuống trên bệ cửa sổ, liền thiếu đánh thò tay tới muốn lấy Thiên Diễn Châu để chơi.
Thịnh Tiêu vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát Thiên Diễn Châu, sợ mấy hạt châu này bắn sét lên người Yến Linh, lập tức rút tay về lùi ra sau, né tránh ma trảo của cậu.
Yến Linh hơi giật mình, trong mắt lóe lên cảm xúc khó chịu lẫn khổ sở vì bị từ chối, nhưng nhanh chóng vô tâm vô phế chống cằm cười he he: “Vậy ngươi cho ta chuỗi hạt kia để chơi đi.”
Thịnh Tiêu nhạy bén nhận ra cậu khổ sở, hơi hé miệng muốn giải thích.
Yến Linh ngáp một cái, không đợi cậu giải thích đã nhón chân thò tay qua cửa sổ đẩy vai cậu, thúc giục: “Không cho phép từ chối! Tới ngày sinh nhật của ta, ngươi nhất định phải tặng quà cho ta! Nếu không… Hừm, ngươi sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu bị đẩy lùi ra sau mấy bước, ngơ ngác nhìn cửa sổ đã đóng chặt, do dự hồi lâu mới xoay người trở về sân hoa quế nhỏ của mình.
Tiểu Thiên Đạo đại nhân về ngồi thừ người đến nửa đêm, cầm nhẫn trữ vật đổ hết linh thạch mình có ra, tỉ mỉ đếm hồi lâu.
Thịnh Tiêu nhìn linh thạch nằm rải rác trên bàn, thầm tính toán chỗ linh thạch này có thể mua được mấy hạt châu.
===Hết chương 80===