Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi


Chương 92


—Lòng ta không phải gỗ đá, kính mến Thịnh Vô Chước—

Hề Tương Lan lập tức xìu như cọng bún thiu.

Ngọc Đồi Sơn lo chúi đầu húp sồn sột, còn lén hí mắt núp phía sau miệng chén xem trò vui, bận rộn tất bật.

Yến Tương Lan vì chột dạ nên không dám đối diện với Thịnh Tiêu, đành phải nhe nanh với Ngọc Đồi Sơn, ngón tay chỉ vào đèn Tê Giác liều mạng làm khẩu hình: “Bóp! Ca! Mau bóp!”

Ngọc Đồi Sơn ngơ ngác hỏi: “Cái gì! Bóp cái gì? Bóp tắt đèn Tê Giác hẻ?”

Yến Tương Lan: “…”

Yến Tương Lan tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cũng may là Thịnh Tiêu hồi nào tới giờ không làm Yến Tương Lan mất thể diện trước mặt người ngoài, hắn lạnh lùng rút tay về, lườm Ngọc Đồi Sơn.

Ngọc Đồi Sơn húp canh nhanh hơn trông chẳng khác gì quỷ đói đầu thai, thậm chí còn bị sặc, hắn cố dằn cơn ho xuống để húp nốt chỗ canh còn lại rồi mới bụm miệng ho muốn văng mẹ phổi ra ngoài.

Yến Tương Lan không nhịn được, nhíu mày đi tới vỗ ngực thuận khí giúp hắn, nhỏ giọng oán hận: “Ngươi có thể ăn uống từ tốn chút được không?”

Ngọc Đồi Sơn ho ứa nước mắt: “Ngươi… Ngươi tới đây chi?”

“Ta tới Dược Tông tìm Uyển phu nhân.”

“À.” Ngọc Đồi Sơn lau nước mắt trên mặt, ỉu xìu nói: “Ta còn tưởng các ngươi ở Bắc Cảnh thêm mấy ngày nữa chứ.”

Yến Tương Lan thừa biết tính hắn, nghe vậy liền biết hắn định làm chút chuyện trong mấy ngày này ở Trung Châu, không ngờ lại đụng thẳng mặt như vậy. 

Yến Tương Lan nghiêng đầu nhìn Thịnh Tiêu.

Mặt Thịnh Tiêu như sương lạnh, không thể nhận ra cảm xúc lúc này của hắn, đúng lúc đèn Tê Giác sáng lên, hắn nhìn Yến Tương Lan tỏ ý ra ngoài một chốc, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng Yến Tương Lan lại trợn mắt, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Thịnh tông chủ cả ngày ăn giấm của Ngọc Đồi Sơn nhiều lắm mà, sao bây giờ lại tỏ ra thông suốt rộng lượng thế?

Thịnh Tiêu vừa đi khỏi, Ngọc Đồi Sơn thở phào một hơi, đi tới kéo Yến Tương Lan, nói: “Nè, có phải Thịnh tông chủ phát hiện ra gì đó nên mới gấp rút quay về Trung Châu? Ngươi mau đi dò hỏi cho ta.”

Yến Tương Lan trợn mắt nhìn hắn, giơ tay bóp tắt tim đèn Tê Giác của Ngọc Đồi Sơn, tức giận nói: “Hắn không xử đẹp ta là may phước lắm rồi, còn muốn dò hỏi, dò dò cái cù loi!”

Ngọc Đồi Sơn thấy không moi được thông tin gì, vui vẻ nói sang chuyện khác: “Vậy chừng nào ngươi mới hợp tịch? Ca sẽ tặng cho ngươi một món quà thiệt hoành tráng.”

Yến Tương Lan lắc đầu: “Không biết, hắn bận lắm, ta định học một chút y thuật để sau này về kinh doanh y quán, còn hợp tịch thì đãi tiệc sơ sơ là được.”

“Sao lại sơ sơ?” Ngọc Đồi Sơn không vui nói: “Có phải Thịnh Tiêu quá nghèo, không có linh thạch làm lễ hợp tịch cho ngươi? Kiếm ta đâu? À quên ta không có kiếm… Không được, ta phải tìm cái gì đó đi làm thịt hắn.”

Yến Tương Lan dở khóc dở cười, đè vai Ngọc Đồi Sơn để hắn ngồi xuống lại: “Tỉnh mộng đi ông tướng— Uyển phu nhân đâu?”

Ngọc Đồi Sơn mất hứng: “Ta còn đang tức giận đó.”

Yến Tương Lan lấy lệ: “Ta đang nói chuyện quan trọng, ngươi không thể đợi lát nữa rồi hãy tức giận sao?”

Ranh giới cuối cùng của Ngọc Đồi Sơn ở trước mặt Yến Tương Lan cứ lùi mãi lùi mãi, cuối cùng hắn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Được rồi.”

Đang nói, Uyển phu nhân bưng một nồi dược thiện tỏa khói nghi ngút đi tới, nhìn thấy Yến Tương Lan liền cười híp mắt: “Linh Nhi tới thật đúng lúc, ta mới nấu thêm một nồi dược thiện.”

Ngọc Đồi Sơn mỗi lần gọi ‘Linh Nhi’ đều nghe rất thiếu đòn, Yến Tương Lan cũng không thấy cái tên yếu đuối này có gì không đúng, nhưng Uyển phu nhân gọi dịu dàng như vậy lại khiến y không hiểu sao hơi ngượng, luôn cảm thấy mình giống như vẫn còn chưa trưởng thành. 

“Dạ vâng.” Yến Tương Lan nói: “Con, con đi kêu Thịnh Tiêu tới.”

Uyển phu nhân cười nói: “Thịnh tông chủ nhờ ta chuyển lời với con, bảo Giải Trĩ Tông có việc gấp nên về trước để giải quyết.”

Gần đây Giải Trĩ Tông luôn bề bộn nhiều việc, cộng thêm Ngọc Đồi Sơn đến Trung Châu không biết đang mưu tính gì, Thịnh Tiêu bận rộn cũng là đương nhiên.

Yến Tương Lan không nghĩ nhiều, ‘À’ một tiếng rồi ngoan ngoãn vén bào ngồi xuống.

Ngọc Đồi Sơn buồn thiu nói: “Phu nhân, đã nói chỉ nấu cho một mình ta ăn thôi mà?”

Mỗi lần Uyển phu nhân nấu dược thiện là Nhạc Chính Trấm bịt mũi ước gì chạy càng xa càng tốt, nàng chưa từng thấy dược thiện đều được ăn sạch sẽ sáng bóng như vậy, không khỏi cười tít mắt: “Nếu không đủ sẽ nấu thêm cho cậu.”

Nếu đổi là người khác, Ngọc Đồi Sơn mặc kệ là ăn gì, hễ mà nghe chỉ nấu cho mình hắn ăn là chỉ được mình hắn ăn thôi, thêm nửa miệng ăn cũng không được.

Ngọc Đồi Sơn thấy Yến Tương Lan cầm cái chén xếp hàng chờ sẵn, cũng bắt chước cầm chén đứng đợi, háo hức gật đầu.

“Mấy đứa vừa nói gì, hợp tịch?” Uyển phu nhân múc cho bọn họ mỗi người một chén đầy, cười nói: “Linh Nhi muốn hợp tịch với Thịnh tông chủ?”

Yến Tương Lan không ăn uống vồ vập như Ngọc Đồi Sơn, y thong thả cầm muỗng khuấy đều rồi đưa lên miệng nhấm nháp, trông lịch sự hết chỗ chê, nghe vậy gật đầu nói: “Vâng, chỉ mới nghĩ thôi, chưa có quyết định xong.”

Uyển phu nhân không mấy bất ngờ chuyện hai nam nhân hợp tịch, mỉm cười nói: “Con còn nhỏ, không cần vội.”

Yến Tương Lan cúi đầu bực bội uống canh.

Có lẽ cũng chỉ có Uyển phu nhân mới thấy y vẫn còn là một đứa trẻ.

Ngọc Đồi Sơn ngồi đó cắm đầu ăn.

Yến Tương Lan từ sau khi ích cốc thì ăn rất ít, hơn nữa thứa ăn các thứ đều nhạt nhẽo vô vị với y, trừ bánh hoa quế và dược thiện của Uyển phu nhân có thể cho y chút khẩu vị, nhưng cũng chỉ ăn non nửa rồi thôi, không thể ăn thêm.

Yến Tương Lan cố ăn xong chén dược thiện để khỏi lãng phí, khi ngẩng đầu lên thì thấy Ngọc Đồi Sơn bưng nguyên cái nồi húp sồn sột.

Yến Tương Lan: “…”

Chuyện Hề gia đã lắng xuống, Uyển phu nhân không cần kiêng kỵ nữa, đề nghị hai người ở lại Dược Tông mấy ngày.

Ngọc Đồi Sơn ăn uống no say, còn ăn thêm mấy viên mứt quả, nghe vậy vừa nhai vừa lúng búng nói: “Không được, tối nay có việc rồi.”

Uyển phu nhân nghi ngờ: “Chuyện gấp lắm à?”

“Gấp lắm.”

Ngọc Đồi Sơn gật đầu, nhanh tay lẹ mắt thó hết mấy viên mứt quả trong dĩa của Yến Tương Lan cho vào miệng nhai, thấy y khinh bỉ nhìn liền nhe răng cười.

Yến Tương Lan lườm hắn, không thèm đôi co.

Uyển phu nhân nhìn sang Yến Tương Lan: “Linh Nhi, còn con thì sao?”

Nếu là bình thường, Yến Tương Lan chắc chắn sẽ đồng ý ở lại, nhưng lần này quay về y là người đã có gia đình, do dự hồi lâu mới nói: “Con… Con phải hỏi ý Thịnh Tiêu.”

Ngọc Đồi Sơn: “Xì.”

Yến Tương Lan nhíu mày: “Ngươi xì ta?”

“Có đâu.”

Ngọc Đồi Sơn nói dối không chớp mắt, nhổ hạt mứt ra, không đợi Yến Tương Lan đánh đã bưng một đống linh đan linh quả của Uyển phu nhân cho chạy mất dạng.

Ngọc Đồi Sơn biết giết không biết chôn, để lại mớ bòng bong cho y rồi phủi mông chạy biến, làm y phải tự mình dọn dẹp.

Yến Tương Lan trợn mắt nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, vác cái mặt đau khổ chạy về chủ viện của Uyển phu nhân lấy ‘bằng chứng’ đèn Tê Giác được giấu kỹ, nhíu mày truyền âm cho Thịnh Tiêu.

Uyển phu nhân ngồi bên cạnh im lặng nhìn y.

Đến khi Yến Tương Lan nói đi nói lại cho thật hoàn hảo rồi mới truyền âm đi xong, ngẩng đầu lên bỗng chạm phải ánh mắt dịu dàng của Uyển phu nhân, hơi giật mình.

“Phu nhân?”

Uyển phu nhân nhẹ giọng nói: “Con và mẹ rất giống nhau.”

Đồng tử của Yến Tương Lan run nhẹ, y cười nói: “Hồi nhỏ không thấy vậy, con còn tưởng mình giống cha, chắc mẩm sẽ có một ngày lớn lên cao to uy mãnh giống cha.”

Uyển phu nhân bật cười: “Cha mẹ con hy vọng con bình an trưởng thành là đã đủ rồi.”

Không cần tu vi ngút trời hay địa vị cao quý, chỉ cần thuận buồm xuôi gió bình an vô ưu là thỏa mãn ước nguyện cả đời của họ.

Yến Tương Lan gật đầu.

Lúc này Thịnh Tiêu mới truyền âm về.

Yến Tương Lan nhẹ nhàng bấm vào đốm lửa đang cháy, giọng nói lạnh lùng của Thịnh Tiêu vang lên, ngắn gọn súc tích.

“Được.”

Yến Tương Lan không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, khi bình tĩnh lại thì phát hiện không đúng.

Trước đây y muốn đi đâu là đi đó, mặc kệ Thịnh Tiêu có cho hay không, sao bây giờ có đạo lữ rồi lại thấy giống như bị trói buộc vậy.

Nhưng đáng sợ hơn là, sự ‘trói buộc’ này mới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi mà có cảm giác như bị thuần hóa đã lâu, làm cho một người từ trước đến giờ rất ghét giam cầm như Yến Tương Lan lại không thấy ghét bỏ bài xích chút nào.

“Đáng ghét.” Yến Tương Lan vô cảm nghĩ: “Sắc đẹp của Thiên Đạo đại nhân quá hại người.”

Đã qua buổi sáng, Uyển phu nhân cũng không xem Yến Tương Lan là người ngoài, để y tùy tiện dạo chơi quanh Dược Tông, còn mình tiếp tục đến vườn thuốc trồng thảo dược.

Yến Tương Lan định đi tìm Nhạc Chính Trấm, nhưng đi hỏi một vòng thì mới biết Nhạc Chính Trấm cả ngày ru rú trong nhà thế mà lại chủ động bước chân ra khỏi cửa, hình như là đi dạy tiết học độc thuật cho học sinh ở Thiên Diễn học cung. 

Yến Tương Lan tấm tắc làm lạ kỳ.

Cả buổi trưa ngồi phi thuyền đến đây, Yến Tương Lan rảnh rỗi không có gì làm nên đi qua chỗ ở của Nhạc Chính Trấm ngả lưng chốc lát, mùi thảo dược thoang thoảng xung quanh giống như hương hoa quế trên người Thịnh Tiêu, làm y có cảm giác rất an toàn.

Yến Tương Lan nằm thiu thiu ngủ một buổi chiều, khi tỉnh lại trong phòng đã thắp nến, bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng ầm ĩ.

Yến Tương Lan đang nằm trên giường nhỏ, nhập nhèm chống tay nhổm dậy nhìn sang, chỉ thấy Nhạc Chính Trấm đang ngồi ở bàn bên cạnh lật xem sách thuốc.

Nhạc Chính Trấm thấy y đã tỉnh, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Tỉnh?”

Yến Tương Lan ngái ngủ gật đầu: “Giờ nào rồi?”

“Mặt trời mới lặn.” Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nói, có vẻ không muốn để ý tới y, nhưng lại cố nén oán khí, nói chuyện kiểu giận lẫy: “Ta ở đây đợi một tiếng, nhiều lần muốn hạ độc ngươi, kim châm tẩm độc dí sát vào mắt cũng không tỉnh, ta còn tưởng ngươi đã hóa kiếp rồi! Còn nữa, ngươi làm thế nào mà đột phá lên được Hư cảnh, bơm nước hả?!”

Yến Tương Lan: “…”

Đúng là bơm ‘nước’ thật.

Yến Tương Lan hoàn toàn tỉnh ngủ, mang giày vào rồi vươn vai duỗi người, cười tủm tỉm nói: “Sao ngươi giận dữ thế? Uyển phu nhân đã nói với ngươi là ta không có chuyện gì rồi mà?”

Nhạc Chính Trấm đang nén cơn giận, nghe vậy liền bùng nổ.

Hắn tức giận ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tự ngươi nghe lại đi, có còn là tiếng người không?! Ngươi không nói câu nào liền ‘chết’, bây giờ còn dám hỏi ngược lại tại sao ta tức giận? Hề…”

Hắn khựng lại, nhất thời không biết nên mắng y thế nào, đành phải ném mạnh quyển sách trong tay xuống đất.

“Xéo qua một bên đi! Thấy ngươi liền bực.”

Yến Tương Lan cũng không tức giận, cười he he nhặt sách lên, nằm nhoài ra bàn chất đầy thảo dược và sách thuốc, ngước mắt nhìn hắn.

“Sao thế, ca đau lòng ta?”

Khung cảnh này giống hệt lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, một đứa nổi giận đùng đùng, một đứa vừa cười tủm tỉm vừa đổ thêm dầu vào lửa. 

Nhạc Chính Trấm lạnh lùng nhìn y: “Mắc gì phải đau lòng ngươi? Đau lòng thì ngươi nói được một câu thật lòng chắc?”

Yến Tương Lan vẫn ngồi đó cười đùa tí tửng: “Đừng giận nữa mà, Thịnh Tiêu không cáu kỉnh như ngươi vậy đâu.”

Lời này vừa thốt ra, Nhạc Chính Trấm lập tức xù lông: “Ngươi! Ngươi dám so sánh ta với hắn!?”

Yến Tương Lan lật đật vuốt lông: “Ta sai rồi ta sai rồi, ca ơi bớt giận nha!”

Ba tháng trước, Thịnh Tiêu đến Dược Tông sau ba ngày bị Phục Man đánh xỉu.

Lúc đó Nhạc Chính Trấm còn tưởng Thịnh Tiêu đến tìm hắn tính sổ, đang muốn có phúc cùng hưởng có họa ai nấy chịu khai ra Phục Man, nhưng lại nghe Thịnh Tiêu nói.

“Ta muốn gặp Uyển phu nhân.”

Nhạc Chính Trấm bất mãn: “Mẹ ta là ai chứ, ngươi muốn gặp là gặp hả? Thịnh tông chủ hùng hổ tới đây còn tưởng tới bắt phạm nhân đấy.”

Đôi mắt của Thịnh Tiêu trống rỗng vô hồn, không để ý đến lời lẽ châm chọc của Nhạc Chính Trấm.

Nhạc Chính Trấm còn muốn kháy khịa thêm mấy câu, bỗng nhận ra cảm xúc của Thịnh Tiêu không ổn, tằng hắng một tiếng rồi nhíu mày nói: “Nhượng Trần đã nói Tuyệt Nhi không có chuyện gì, ngươi…”

Sao lại làm ra vẻ như kiểu Hề Tương Lan đã mồ yên mả đẹp vậy?

Thịnh Tiêu lạnh lùng, giống như không nghe thấy hắn nói gì.

Nhạc Chính Trấm nhíu mày, đột nhiên biến thành người tử tế hiếm có mở Sinh môn ra, bất đắc dĩ nói: “Vào đi.”

Bên hông Thịnh Tiêu đeo kiếm Đông Dung phả ra khí lạnh, hắn nghe vậy đồng tử khẽ động, sải bước vào trong Dược Tông.

Uyển phu nhân đang ở vườn thuốc chăm bón linh thảo, phát hiện có khí tức lạ xông vào, hơi ngẩng đầu lên.

Thịnh Tiêu im lặng bước nhanh tới, thậm chí còn quên cả lễ nghĩa.

“Nói cho ta biết sự thật.”

Nhạc Chính Trấm càng nhíu chặt mày, suýt chút nữa đánh văng cái người không lễ phép này ra khỏi đây.

Nhưng ai quen biết Thịnh Tiêu đều sẽ rõ, thái độ bây giờ của hắn gần như là cầu xin, tâm trạng rối bời khiến hắn khó có thể nói ra một chữ, chứ đừng nói đến lễ phép.

Uyển phu nhân im lặng hồi lâu, bỗng nói: “Trấm Nhi, con ra ngoài trước đi.”

Nhạc Chính Trấm: “Mẹ!”

Uyển phu nhân im lặng, Nhạc Chính Trấm do dự một hồi đành phải buồn bực rời khỏi vườn thuốc.

Nhưng hắn quả thật không biết mẹ mình và Thịnh Tiêu rốt cuộc có bí mật gì mà không muốn cho hắn biết, sau khi hắn ra khỏi vườn thuốc luôn do dự mãi, cuối cùng quyết định lén lút chuồn về, dùng đèn Tê Giác vẽ ra một trận pháp nghe lén đơn giản, mượn bụi cỏ um tùm ẩn mình, lắng nghe hai người nói chuyện.

…Không ngờ lại nghe được chuyện quá khứ bi thảm đến đau lòng của Yến Linh.

Nhạc Chính Trấm nhìn dáng vẻ vô tư hồn nhiên của Yến Tương Lan, nổi cơn giận chưa từng có trước đây: “Ngươi không nói với ta cái gì hết, chẳng lẽ làm bạn cùng trường nhiều năm, ta, những người khác ở Chư Hành Trai không hề có chút tín nhiệm nào với ngươi sao?” 

Yến Tương Lan bị mắng cụp tai, không dám cười he he trêu ngươi nữa, nói lí nhí: “Chuyện này có dính líu rất rộng, Nhượng gia, Hoành gia, Phong gia đều tham gia, nếu ta nói ra…”

“Dược Tông bất hòa với đám thế gia ô hợp kia! Còn có Kiếm Tông nữa!” Nhạc Chính Trấm vội vàng cắt lời y: “Ít ra ngươi phải nói với ta, ta có thể…”

Nhạc Chính Trấm nói tới đây bỗng khựng lại.

Cũng giống như Thịnh Tiêu, sau khi hắn dẹp đau lòng và nóng nảy qua một bên, cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy mông lung chới với, nếu hắn đương thời biết được mọi chuyện, có thể làm được gì cho Yến Linh đây?

Khi đó Hề gia sừng sững như mặt trời ban trưa, những thế gia khác như hổ rình mồi, ngay cả Ôn Cô Bạch là Chưởng tôn Trung Châu cũng ôm lòng tính kế Yến Tương Lan, một Dược Tông có thể thổi lên phong ba lớn cỡ nào ở cái đất Trung Châu rộng lớn này?

Nhạc Chính Trấm ngớ người run rẩy hồi lâu, lẩm bẩm: “…Ta không làm được gì cả, phải không?”

Uyển phu nhân đau lòng Yến Tương Lan như vậy, nhưng cũng không thể giải cứu y khỏi hố ma Hề gia, huống chi lúc đó hắn còn chưa tới tuổi cập quan.

Hắn không thể nào cứu Yến Tương Lan từ tay Hề gia, y thuật có cao minh hơn cũng không thể cải tử hồi sinh cho người chết, cũng không thể gánh vác những đau khổ bi ai thầm kín đó cho Yến Tương Lan.

Cho dù biết được sự thật, hắn không thể làm được gì cả.

Yến Tương Lan nằm gục đầu trên bàn, cười khẽ: “Ngươi đã giúp ta rất nhiều.”

Năm đó Nhạc Chính Trấm cứu Thịnh Tiêu, còn luyện linh đan giúp hắn đột phá Hư cảnh, lúc này Thịnh Tiêu mới có tư cách tiến vào Giải Trĩ Tông, dùng Thiên Diễn Châu cứu Yến Tương Lan ra khỏi tay Khúc Tương Nhân.

Nếu không năm đó Yến Tương Lan có lẽ thật sự bị Khúc Tương Nhân rút ra Tương Văn thứ mười ba, thậm chí trên mặt còn bị đóng kình ấn vĩnh viễn không thể xóa sạch.

Khóe mắt của Nhạc Chính Trấm đỏ hoe, hắn đờ đẫn run rẩy nhìn Yến Tương Lan hồi lâu, tự nhiên sinh ra cảm xúc thương xót và bi ai không thể nói ra lời.

Biến cố năm ấy, y chỉ mới mười tuổi.

Một đứa trẻ bình thường ở độ tuổi ấy còn đang sà vào lòng cha mẹ nũng nịu khoe tài, nhưng y lại phải chịu thảm cảnh cha mẹ mất hết, còn bị Hề gia tra tấn hành hạ.

Khoảng thời gian trước, khi Hoành Ngọc Độ kêu Nhạc Chính Trấm đến Thiên Diễn học cung dạy học, một tên trạch nam ghét ra khỏi nhà như hắn thế mà lại gật đầu đồng ý chỉ sau vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, khiến Hoành Ngọc Độ bị dọa sợ suýt chút nữa vác xe lăn chạy tới để coi hắn có bị nhập xác không. 

Nhạc Chính Trấm nhìn Yến Tương Lan mỉm cười ngoan ngoãn trước mặt, đột nhiên duỗi tay tới, cách một cái bàn ôm chặt y vào lòng, tay còn lại đặt sau gáy dụi đầu y vào hõm cổ của mình.

Yến Tương Lan sửng sốt, cố gắng nhón chân để ôm lại hắn, nói dịu dàng: “Ca.”

Nhạc Chính Trấm không lên tiếng.

Yến Tương Lan càng cất giọng nhẹ nhàng hơn: “Ca khóc hả?”

Nhạc Chính Trấm: “…”

Nhạc Chính Trấm nghiến răng: “Im mồm, nếu không ta đánh ngươi khóc bây giờ.”

Yến Tương Lan: “…”

Hai người ‘ôm nhau khóc lóc’ hồi lâu, Nhạc Chính Trấm cứng rắn muốn kéo Yến Tương Lan ngủ chung với lý do rất đẹp là ‘giao lưu tình cảm’, chứ thật ra là muốn hỏi cung, bắt y phải thành thật khai báo có còn giấu giếm chuyện khác nữa không.

Yến Tương Lan bị túm chặt, đành phải cà kê dê ngỗng đến tận giữa khuya, gần như nói hết ra những chuyện năm đó.

Nhạc Chính Trấm nghe giữa chừng thì hết nghe nổi nữa, tức giận muốn rút kiếm băm nát hài cốt của đám người Hề gia thành tro bụi, Yến Tương Lan vội vã ngăn hắn lại, tốn nước miếng một lúc lâu mới khuyên hắn được.

Yến Tương Lan nói khô cả họng, cảm thấy cũng đã qua giờ tý,  nhưng Nhạc Chính Trấm vẫn tỉnh như sáo, bắt Yến Tương Lan nói tiếp.

“Được rồi.” Yến Tương Lan tung chiêu sát thủ: “Thật ra còn một chuyện quan trọng đã giấu ngươi bấy lâu.”

Nhạc Chính Trấm thấy y tỏ vẻ trịnh trọng như thế, tay đã cầm sẵn chuôi đao ở đầu giường, định lập tức lao tới Hề gia nay đã là bãi xà bần san thành bình địa, hòng giải tỏa mối hận trong lòng.

Yến Tương Lan xoay người, tỏ vẻ vô tội nhìn Nhạc Chính Trấm: “Ca, ta muốn hợp tịch với Thịnh Tiêu.”

Nhạc Chính Trấm: “…”

Nhạc Chính Trấm hóa đá.

“Ca? Ca ơi?! Ơi?” Yến Tương Lan nói: “Ca tỉnh lại chưa? Ca sao thế?! Bớ người ta!!”

Nhạc Chính Trấm bị Yến Tương Lan bấm nhân trung tận mấy chục lần mới hoàn hồn, hắn nhảy dựng lên gào rú: “Đừng nói với ta là ngươi đã thân mật với hắn?! Gặp dịp diễn trò đã là quá hời cho tên kia, sao bây giờ lại muốn hợp tịch?!”

“Gặp dịp diễn trò gì chứ?” Yến Tương Lan thâm tình nói: “Lòng ta không phải gỗ đá, kính mến Thịnh Vô Chước.”

Hồi trước y nói câu này xấu hổ muốn chết, có lẽ là nói nhiều nên chai miệng, bây giờ há mồm nói ra không chút đỏ mặt.

Nhạc Chính Trấm: “Ta nhổ vào!”

Yến Tương Lan thấy sắc mặt đổi màu liên tục của Nhạc Chính Trấm trông rất thú vị, trông hắn như thể ước gì một cước đá y lộn cổ xuống giường.

Ngay lúc này, đèn Tê Giác đặt ở đầu giường của Yến Tương Lan bỗng sáng lên.

Nhạc Chính Trấm liếc sang, nói xéo: “Yến gỗ đá, đạo lữ của ngươi tìm kìa.”

Yến Tương Lan không rõ, duỗi tay bấm vào ngọn lửa, giọng nói của Thịnh Tiêu truyền ra, vẫn ngắn gọn súc tích, chỉ có ba chữ.

“Tới Khúc gia.”

Yến Tương Lan nghi ngờ.

Khúc gia?

Nhạc Chính Trấm cũng rảnh rỗi cầm đèn Tê Giác của mình lên, bất thình lình ngồi bật dậy, sợ hãi nói: “Tương Lan, Khúc gia bị…”

Yến Tương Lan ngơ ngác nhìn sang.

Nhạc Chính Trấm đần mặt nói: “…Bị diệt môn rồi.”

Đồng tử của Yến Tương Lan co lại.

===Hết chương 92===

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN