Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi - Chương 30: Giải Cứu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Sau Khi Phản Diện Sống Lại Đều Yêu Tôi


Chương 30: Giải Cứu


Trong mắt Kỳ Lăng lập tức hiện vẻ vô cùng vui mừng, Cảnh Tùy, không ngờ anh ta lại thật sự đến cứu mình.
Chưa từng có khoảnh khắc nào cậu lại hy vọng được nhìn thấy anh ta như lúc này.
Nhưng mà lúc này bàn tay của người đàn ông sau lưng đang khống chế cổ họng của cậu đột nhiên nắm chặt, dùng sức mạnh đến mức khiến cậu gần như ngạt thở, vẻ vui mừng trong mắt Kỷ Lăng lập tức lại bị sự tuyệt vọng bao trùm, sự uy hiếp của cái chết lần đầu tiên cách cậu gần đến thế.
Gabriel muốn giết người diệt khẩu à…
Nếu như anh ta muốn giết chết mình thì không cần đến một giây đồng hồ, mình căn bản không chờ được tới khi Cảnh Tùy đến…
Gabriel chụp lấy yết hầu cậu thiếu niên, chiếc cổ này yếu đuối, tinh tế như thế, dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi là có thể bẻ gãy ngay, anh ta nhìn vào đôi mắt bởi vì sợ hãi mà giàn dụa nước mắt kia, đôi đồng tử xinh đẹp màu nước biển, giờ phút này chỉ còn lại lo sợ bất an, thật sự khiến người ta thương tiếc, lại có chút không nỡ buông tay…
Anh ta ghé vào tai cậu nói: “Xem ra Hoàng đế thật sự rất thích cậu, đến còn nhanh hơn tôi sự đoán đấy.”
Môi Kỷ Lăng nhẹ nhàng phát run.
Ngay vào lúc cậu dường như đã tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy cổ họng được buông lỏng, khí tức của người đàn ông kia đột nhiên tản ra xa, chỉ còn lại tiếng cười khẽ bay lượn bên tai của cậu: “Đừng quên tôi, tôi sẽ còn quay trở lại.”
Một giây sau, mặt đất nứt ra một kẽ hở, Gabriel nhảy xuống!
Kỷ Lăng kinh ngạc ngồi dưới đất, biến cố này đến quá đột ngột, cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng
Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển như có động đất, mặt đất bốn phía toàn bộ bắt đầu sụp đổ, một khối cơ giáp màu bạc siêu to từ trong lòng đất phóng lên tận trời, kéo theo cậu cũng cùng bay lên!
Gió lạnh thấu xương quét qua mặt cậu đau nhức, khiến Kỷ Lăng dường như không mở mắt nổi, cậu theo bản năng dùng tay nắm thật chặt lấy mặt đất kim loại… Không đúng, đây không phải là mặt đất kim loại.
Cậu đang ở trong tay khối cơ giáp này!
Kỷ Lăng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khối cơ giáp màu bạc to lớn trước mắt này, như thể có thể xuyên thấu qua lớp kim loại lạnh lẽo để nhìn thấy được người đàn ông lạnh lùng đáng sợ lại tàn nhẫn đang ngồi bên trong… Cậu cảm nhận được cảm giác mất trọng lượng, bắt đầu rơi xuống…
Cơ giáp màu bạc buông lỏng tay ra, trực tiếp ném Kỷ Lăng ra ngoài!
Giờ khắc này, Kỷ Lăng vốn dĩ nên vô cùng sợ hãi, nhưng chuyển hướng liên tiếp thế này đã khiến cậu mất đi năng lực phản ứng, cậu cứ thế không ngừng rơi xuống, nhìn thấy cơ giáp màu bạc cách tầm mắt mình các lúc càng xa…
Cho đến lúc phía sau lưng đập vào một thứ gì đó rất cứng
Không còn rơi xuống nữa.
Cơ giáp màu đen giương đánh đến như một tia sáng, không chút do dự nào mà bắt lấy cậu! Sau đó đưa tay ngăn cản sóng gió bốn phía, chậm rãi đáp xuống trên mặt đất, quỳ một chân xuống, sau đó cẩn thận mở bàn tay ra, đặt Kỷ Lăng xuống.
Cảnh Tùy không đuổi theo Gabriel, đối phương đã dự liệu được rằng anh ta không thể mặc kệ sống chết của Kỷ Lăng, cho nên mới cố ý đưa Kỷ Lăng ra để cản mình.
Kỷ Lăng ngơ ngác ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô, cậu ngẩng đầu nhìn cửa khoang cơ giáp màu đen đang mở ra, người đàn ông tóc đen mắt vàng từ trên cao nhảy xuống, đi từng bước đến trước mặt cậu, dùng sức ôm cậu vào lòng mình.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp có lực của người đàn ông này, nước mắt trước đó vì sợ hãi mà đông lại đã bắt đầu lưu chuyển, không biết tại sao, cảm giác hốc mắt vô cùng chua xót, Kỷ Lăng lập tức òa khóc, khóc rất lớn tiếng.

Vừa rồi cậu còn cho rằng mình sẽ chết!
Cậu cảm thấy rất sợ hãi!
Hoàng đế cái gì, nam chính cái gì, giờ khắc này đều cút hết đi… Kỷ Lăng ôm lấy cổ Cảnh Tùy khóc thở không ra hơi, cậu sẽ không bao giờ rời khỏi Đế Tinh nữa, thế giới bên ngoài thật sự quá đáng sợ quá nguy hiểm!
Hai tay Cảnh Tùy ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cậu thiếu niên, để mặc cậu ôm lấy cổ anh ta mà khóc lớn, duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Nước mắt thấm ướt vạt áo của anh ta, cậu thiếu niên run rẩy, nhiệt độ từng chút một xuyên qua da thẩm thấu vào thân thể anh ta, ấm áp mềm mại như thế, nhưng lại như một con dao sắc bén, không gặp bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp cắt vào lòng anh ta.
Cho đến lúc Kỷ Lăng khóc đến mệt rồi, Cảnh Tùy mới đưa tay giúp cậu lau nước mắt, khàn giọng nói: “Xin lỗi, ta đã đến chậm rồi.”
Anh ta nhìn qua gương mặt tràn đầy nước mắt của cậu thiếu niên, cảm giác đau khổ tự trách dường như bao phủ lấy anh ta, nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng Gabriel ném cậu thiếu niên ra từ không trung khi nãy, khiến anh ta dường như muốn rách cả mí mắt! Chỉ cần vừa nghĩ đến mình có khả năng lại một lần nữa mất đi cậu thiếu niên ấy, lại một lần nữa nhìn cậu chết trước mắt mình… Nỗi đau như một bàn tay đang bóp lấy trái tim anh ta.
Khiến lần đầu tiên anh ta nếm thử mùi vị của sự sợ hãi.
Hóa ra anh ta cũng sẽ quan tâm một người như thế.
Anh ta không thể mất đi cậu một lần nữa.
Kỷ Lăng nấc lên một cái, cuối cùng mới lấy lại tinh thần từ cơn sợ hãi mê mang khi nãy, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, ngượng ngùng quay mắt đi, hỏng bét rồi, khi nãy cậu sợ hãi quá mà ôm Cảnh Tùy khóc, cái tên này sẽ không tiếp tục hiểu lầm là cậu có ý gì với anh ta đấy chứ?
Kỷ Lăng chỉ cảm thấy đau răng vô cùng, mặc dù cậu rất cảm ơn Cảnh Tùy đến cứu cậu không chút do dự thế này, nhưng lại thực sự cảm thấy tâm tình phức tạp, nếu không phải vì Cảnh Tùy thì cậu cũng không bị bắt…
Hơn nữa anh ta càng quan tâm mình, thì cái kịch bản sụp đổ này càng khó chỉnh về đúng quỹ đạo.
Đúng là một tình thế khiến người ta khó xử, vô cùng đau đầu!
Cảnh Tùy nhẹ nhàng ôm lấy cậu thiếu niên, nhìn vào đôi mắt hoảng hốt vô thần, đau khổ giãy dụa của cậu, trong lòng thương xót vô cùng, trong lòng càng sinh ra sát ý với Gabriel! Cũng không biết anh ta đối xử với cậu thiếu niên này thế nào mà khiến em ấy sợ đến như thế này, ở kiếp trước mình từng cho rằng Gabriel là một người có chừng mực, xem ra là mình sai rồi.
Mặc dù trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng Cảnh Tùy chỉ sợ sẽ đụng đến chuyện thương tâm của Kỷ Lăng, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Gabriel, chỉ đưa cậu về tinh hạm, tự tay giúp cậu lau rửa bụi bẩn trên người, dùng chất giọng thả lỏng nói: “Không sao nữa rồi, bây giờ chúng ta sẽ về nhà.”
Kỷ Lăng nằm lì trên giường, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hai tay cậu nắm lấy góc chăn, che kín đến cổ bọc bản thân thành một cục, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ ửng chưa tan hết.
Cảnh Tùy nhìn bộ dạng mệt mỏi của cậu, xoa đầu cậu, cười nói: “Em nghỉ ngơi trước một chút đi, ban đêm ta sẽ lại đến gọi em.”
Kỷ Lăng ngoan ngoãn gật đầu, trông thấy Cảnh Tùy chuẩn bị đi ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trầm thấp gọi một tiếng: “Anh Cảnh Tùy…”
Cảnh Tùy quay đầu lại, ôn hòa nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
Kỷ Lăng dừng một chút, chớp chớp mắt, dường như lại có nước mắt sắp dâng lên, ngập ngừng nói: “Người đàn ông kia nói, là chú Carlos nói chuyện của em cho anh ta… chú Carlos…”
Cảnh Tùy nghe thấy thế, ánh mắt lập tức lạnh xuống, dường như không cách nào che giấu sát ý trong lòng mình, quả nhiên…
Kỷ Lăng dùng ánh mắt mê mang bi thương nhìn Cảnh Tùy, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đây không phải là sự thật, chú Carlos sẽ không như thế, có đúng không?”
Cảnh Tùy đau lòng vô cùng, trong lòng anh ta biết rõ đây hiển nhiên lại là ý của Carlos, Carlos vẫn không từ bỏ ý định dùng loại chuyện này để đối phó với anh ta, nhưng lại thật sự không đành lòng khiến cậu thiếu niên đau lòng, im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Kỷ Lăng khẽ “Ừm” một tiếng.
Đợi đến khi Cảnh Tùy rời đi, cậu mới lộ ra vẻ cân nhắc, thật ra vừa rồi cậu cũng đã hơi do dự, cuối cùng mới quyết định nói ra câu nói này.
Kiếp này quả thực có rất nhiều chuyện thay đổi, Kỷ Lăng cũng không ngờ rằng Gabriel sẽ trực tiếp nói tin tức này với mình, ở kiếp trước thì phải thật lâu về sau, khi Cảnh Tùy với Carlos nội đấu vô cùng căng thẳng mới vạch trần chuyện này.

Kỷ Lăng biết rằng cho dù mình không nói, Cảnh Tùy cũng hiển nhiên sẽ đoán được chân tướng, thế nhưng…
Vẫn rất không vui.
Cậu không muốn giấu diếm giúp lão già khốn kiếp kia! Cậu muốn nói, hứ!

Cảnh Tùy rời khỏi phòng của Kỷ Lăng, thần sắc ngay lập tức hoàn toàn trầm hẳn xuống, trong đôi mắt vàng kim là một mảnh u ám lạnh lùng, một lát sau, anh ta nhấn vào máy truyền tin để thư ký đến phòng chỉ huy của mình.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên đi đến, cung kính nói: “Bệ hạ.”
Ánh mắt Cảnh Tùy lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi bảo ông điều tra kĩ từng người trên con tàu này, ông tra thế nào rồi?”
Lần này anh ta đã hoàn toàn thay đổi lộ trình, sớm trừ khử cái đinh Carlos, nhưng cuối cùng vẫn bị quân phiến loạn đánh cho trở tay không kịp, thậm chí còn để Gabriel bắt Kỷ Lăng đi, trên tinh hạm này khẳng định còn một gian tế mà anh ta chưa phát hiện ra.
Thư ký cung kính nói: “Sau khi đã kiểm tra, trừ mười hai người bỏ mình ra thì mất tích ba người, số lượng bị thương tương đối nhiều, còn trong số lượng phải thống kê, tạm thời chưa có ai khả nghi.”
Ngón tay Cảnh Tùy nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Ba người mất tích, là tình huống thế nào?”
Thư ký nói: “Hai quý tộc một bình dân, hai quý tộc đều biết rất rõ, có gia tộc và người nhà ở Đế Tinh, khả năng là phản đồ rất thấp, hẳn là đã bỏ mình rồi, không tìm được thi thể.

Còn thân phận của bình dân kia tôi sẽ tiếp tục điều tra, có lẽ người đó chính là gian tế của quân phiến loạn, thừa dịp loạn nên chạy trốn.”
Cảnh Tùy cau mày, đơn giản như thế à? Vừa đúng lúc sau khi bại lộ thân phận, nhân lúc loạn thì chạy trốn? Dường như cố ý để cho mình nhìn vậy, môi mỏng của anh ta nhếch lên, bỗng nhiên nói: “Ninh Ngọc đâu?”
Ninh Ngọc là một một người tiến hóa bình dân vô cùng ưu tú, nhưng khi tiếp xúc với anh ta càng nhiều, thì sẽ biết rõ anh ta là một người cơ trí và tỉnh táo, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn mỹ đến mức không đơn giản, thậm chí có đôi khi khiến Cảnh Tùy sinh ra cảm một loại ảo giác hai người là cùng cấp, nhưng Ninh Ngọc lại chưa bao giờ lộ ra bất kì sơ hở nào… Giờ khắc này không biết tại sao, Cảnh Tùy lại theo bản năng mà nghĩ đến anh ta.
Cho đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa bao giờ tin tưởng Ninh Ngọc.
Thư ký nói: “Thiếu tá Ninh Ngọc vẫn đang tham gia tìm kiếm cứu trợ, cho đến lúc cậu Kỷ Lăng được tìm về thì mới trở về cùng những người khác, ngài ấy bị thương một chút, nhưng hẳn là không có vấn đề gì, cũng không phát hiện vấn đề gì.”
Cảnh Tùy im lặng một lát, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, ông đi xuống đi.”

Thư ký cung kính xác nhận.
Gian tế kia nhất định còn trốn ở đây, thần sắc Cảnh Tùy vô cùng lạnh lùng, anh ta nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Kỷ Lăng rơi từ trên trời xuống, hai tay chậm rãi nắm chặt.
Ở kiếp trước, Carlos tính toán đủ đường, không tiếc dùng cái chết của Kỷ Lăng để ép anh ta ra tay với quân phiến loạn, nhưng anh ta vẫn từ chối, bởi vì quân phiến loạn này rất gian xảo lại am hiểu ẩn nấp, một khi anh ta hạ lệnh đánh thì chắc chắn sẽ là một trần đồ sát đẫm máu, sẽ liên lụy rất nhiều người vô tội, khiến cho những người dân thường vốn đã bất mãn sẽ càng thêm kháng cự với sự thống trị của Đế quốc.
Cho nên anh ta không thể làm thế, cho dù Kỷ Lăng có thể đã chết trong tay những tên phiến loạn tàn nhẫn kia, anh ta cũng sẽ không làm như thế.
Khi đó, anh ta không cho rằng sự sống chết của Kỷ Lăng quan trọng đến thế nào.

Bán đứng Kỷ Lăng là Carlos, nhưng từ bỏ Kỷ Lăng… lại là chính anh ta.
Thế nhưng giờ khắc này, chỉ cần vừa nghĩ đến việc Kỷ Lăng sẽ chết đi như thế, có khả năng sẽ không chờ được đến khi mình đến cứu em ấy…
Trong lòng Cảnh Tùy tràn đầy đau khổ, phẫn nộ và cả sát ý.
Đám quân phiến loạn trốn đông trốn tây như lũ rệp bọ, không biết trân quý sự tha thứ của anh ta dành cho bọn chúng, lại dám bắt Kỷ Lăng đi trước mặt anh ta, đây chính là sự khiêu khích với anh ta!
Còn có Gabriel…
Cảnh Tùy bỗng dưng mở mắt ra, sát ý trong mắt dường như có được thực thể, tôi đã từng cho rằng anh là một người có chừng mực, cho nên không ngại về sự tồn tại của anh, một người cho dù hùng mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với sự hùng mạnh của Đế quốc thì cũng chỉ như kiến càng lay cây, tôi cho rằng anh hẳn là phải tự ý thức được chuyện này mới đúng.
Thế nhưng anh lại khiến tôi quá thất vọng.
Một quân cờ không chịu khống chế, một sự tồn tại dám can đảm khiêu khích tôi, anh tốt nhất phải chuẩn bị tâm lí phải trả giá thật đắt đi.
Trốn cho thật tốt đi, đừng xuất hiện lần nữa, cũng đừng để tôi phát hiện thân phận của anh, nếu không lần này tôi sẽ tự mình ra tay… Cũng sẽ khiến anh chết không chỗ chôn.

Kỷ Lăng đi một chuyến đến Tinh hệ Nado, chẳng những không thể thành công phá hoại hình tượng của mình, khiến Cảnh Tùy và Brendon ghét cậu, ngược lại còn được sủng ái từ đầu đến đuôi, kịch bản này đã nát đến nỗi cậu sắp không nhận ra được nữa rồi.
Cảm giác tồn tại của Ninh Ngọc đã bị cậu ép xuống hoàn toàn, lại thêm thuốc tiến hóa gen đã được phổ biến thành công, Cảnh Tùy cũng không còn cần lợi dụng Ninh Ngọc để lung lay lòng người nữa, bây giờ cơ hội tiếp xúc của cặp đôi công thụ cũng không còn, không tiếp xúc thì làm sao hiểu nhau, làm sao yêu nhau được?
Kỷ Lăng sốt sắng đến độ sắp hói hết tóc cũng không nghĩ ra được cách nào, nếu thực sự không được nữa thì bảo hệ thống trở về hỏi một chút, xem có thể trọng sinh lần ba không…
Nhưng đây không phải là việc quan trọng nhất, việc quan trọng nhất chính là cậu cảm thấy mình đã đâm lao thì phải theo lao!
Muốn từ chối Cảnh Tùy cũng ngày càng khó…
Mặc dù bởi vì Cảnh Tùy nên mình mới bị cuốn vào chuyện tai bay vạ gió này, nhưng dù sao anh ta cũng đã ra tay cứu mình… Dựa theo thiết lập nhân vật của mình thì đáng lý phải vô cùng cảm động mới đúng, còn trốn tránh như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ, chuyện này khiến Kỷ Lăng vô cùng lo lắng.
Kỷ Lăng thật sự rất muốn nói, người anh em à, ơn cứu mạng thì là ơn cứu mạng, nhưng hai chúng ta đều là đàn ông, không thể lấy thân báo đáp đâu! Lần sau tôi sẽ tới giúp anh cản một đao, thấy thế nào?
Nhưng cậu không dám nói như thế…
Đây đích xác là một câu chuyện buồn, Kỷ Lăng nghĩ tới nghĩ lui, đành phải giả vờ như vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh từ sự kiện Gabriel kia, dùng chuyện này để đề phòng Cảnh Tùy đến gần.
Hôm nay là một lần cuối cùng thực hiện bước nhảy không gian, chẳng mấy chốc sẽ trở lại Đế Tinh.
Nhớ đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cậu rời đi này, trong lòng Kỷ Lăng cũng vô cùng cảm khái, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Lần sau có đánh chết cậu cũng sẽ không tiếp tục đi ra ngoài nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện mình có khả năng bị làm nhục sau đó giết hoặc giết xong rồi bị làm nhục, nhịn không được lại rùng mình một cái…
Cảnh Tùy từ phía sau đi đến, cầm một chiếc áo choàng lên vai Kỷ Lăng, thấp giọng nói: “Đừng để bị lạnh, chúng ta sẽ về nhanh thôi.”
Kỷ Lăng cắn môi dưới, chớp mắt gật nhẹ đầu.
Cảnh Tùy nhìn đến gương mặt hốt hoảng tái nhợt của cậu thiếu niên… Không kìm lòng được mà nhớ đến chuyện kiếp trước, trái tim cảm thấy có chút đau buồn.
Lần này mình chỉ tốn thời gian không đến một ngày đã tìm được Kỷ Lăng về mà em ấy đã sợ hãi đến như thế… Còn kiếp trước, em ấy rơi vào tay những tên phiến loạn hung tàn kia ròng rã hơn mười ngày, sẽ còn nhận lấy những sự tra tấn đến mức nào nữa?
Nhưng kiếp trước, anh ta chưa bao giờ để ý đến những chuyện này.
Chưa từng nghĩ đến chuyện một cậu thiếu niên yếu ớt như thế này, lọt vào tay những tên phiến loạn hung tàn kia sẽ phải chịu ngược đãi và tổn thương đến thế nào, hoặc trong lòng anh ta hiểu rất rõ, nhưng lại chưa từng để trong lòng.
Giờ phút này, nhìn gương mặt tái nhợt vì sợ hãi của cậu thiếu niên, mới khiến anh ta ý thức được sự bạc bẽo vô tình của mình ở kiếp trước.
Bây giờ cuối cùng ta cũng biết được, lúc đó em đã sợ hãi như thế nào…
Thế nhưng dù ta không quan tâm đến em, lạnh lùng với em như thế… Thậm chí cuối cùng còn vô tình đuổi em đi, thế nhưng em vẫn vì ta mà hy sinh tính mạng, còn chưa từng trách cứ ta một câu nào.
Là em để cho ta biết được, hóa ra có một loại tình cảm có thể khiến người ta say mê, lại khiến người ta đau buồn như thế này.
Tại sao ta lại không yêu em sớm một chút chứ?
Cảnh Tùy vươn tay ra, chần chờ một lát rồi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của cậu thiếu niên, phát ra âm thanh trầm thấp nghẹn ngào: “Xin lỗi.”
Kỷ Lăng khó hiểu giương mắt lên, không biết tại sao Cảnh Tùy lại nói xin lỗi cậu, chẳng phải cậu đã ‘tha thứ’ cho anh ta à?
Cảnh Tùy nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt cậu thiếu niên, cười khổ một tiếng, giải thích nói: “Là ta khiến em bị người ta bắt đi.”
Kỷ Lăng giật mình, hóa ra Cảnh Tùy vẫn luôn tự rách vì chuyện này à, thế nhưng tôi căn bản không cần anh để ý! Mặc dù tôi từng nổi giận với anh nhưng cũng biết chuyện này không thể tính là lỗi của anh, chủ yếu vẫn là vấn đề của Gabriel và Carlos… Anh đã rất cẩn thận rồi, tôi cũng không phải là vật trang sức trên người anh, sao có thể không xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ?
Mà ban đầu tôi còn tưởng là anh sẽ không đến cơ chứ, anh có thể đến là tôi đã rất vui rồi… Kỷ Lăng nghĩ thầm.
Cậu chớp mắt một cái, nói: “Không sao, chẳng phải anh đã đến cứu em rồi à? Cảm ơn anh.”
Cảnh Tùy nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh hồn nhiên của cậu thiếu niên, nghe cậu chân thành cảm ơn, nhưng lại không có một chút nhẹ nhõm vui sướng nào, ngược lại còn càng cảm thấy khổ sở.
Em vẫn như thế, rõ ràng là lỗi của ta, nhưng xưa nay chưa từng trách ta.
Chỉ cần ta chịu đến cứu em thì em đã vui như thế rồi, nhưng đây rõ ràng chính là chuyện ta phải làm… Em vẫn như kiếp trước, dù ta có đối xử với em lạnh lùng vô tình đến thế nào, em cũng không thèm để ý, chỉ cần ta tốt với em một chút thôi là em đã vui mừng nhảy nhót rồi, vẫn dễ thỏa mãn như thế.

Cơn đau trong lồng ngực của Cảnh Tùy chạy theo huyết dịch mà len lỏi khắp toàn thân, nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói gì, chỉ thở dài nhè nhẹ.

Kỷ Lăng cũng không biết trí tưởng tượng của Cảnh Tùy lại phong phú như thế, cậu chỉ nghĩ đến việc có thể về nhà là đã kích động rồi! Chẳng những an toàn mà còn có thể tạm thời không cần ở chung với Cảnh Tùy, dù sao bảo vệ nụ hôn đầu cũng vất vả lắm chứ, cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Haiz, đúng là cá không ăn muối cá ươn, lời ba mẹ nói quả là không sai mà! Sớm biết chuyện thì đã không đi chuyến này rồi…
Tinh hạm to lớn đậu trên cảng Đế Tinh, Kỷ Lăng không kịp chờ đợi mà đi ra ngoài.
Cảnh Tùy nhìn vẻ mặt cuối cùng cũng có một chút thần thái của cậu thiếu niên, nhẹ nhõm thở dài một tiếng, anh ta thật sự rất lo lắng Kỷ Lăng sẽ ở mãi trong sự ám ảnh không thể thoát ra được, thế nhưng biểu hiện của cậu thiếu niên còn cứng cỏi hơn anh ta nghĩ nhiều.
Càng tiếp xúc nhiều lại càng hiểu rõ… Tất cả những chuyện này đều khiến mình càng ngày càng thích em ấy, thần sắc trong mắt Cảnh Tùy không khỏi nhu hòa lại, cưng chiều nhìn qua Kỷ Lăng đang nhẹ nhàng bước đi ở phía trước.
Kỷ Lăng cố ý đi rất nhanh, quăng Cảnh Tùy ở phía sau thật xa, không kịp chờ đợi mà nhảy xuống tàu vũ trụ chuẩn bị về nhà, kết quả là vừa mới bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm và thân thể đã cứng đờ tại chỗ.
Hôm nay là chiến trận gì thế?!
Tam phương hội thẩm à?!
Kỷ Lăng nhìn Carlos, Văn Ngạn, Brendon đang ở bên ngoài, ánh mắt cậu tràn đấy vẻ hốt hoảng, lại cảm thấy đau răng lần nữa.

Cậu cảm thấy… mình hẳn là không có mặt mũi lớn như thế mới đúng, nhưng muốn bọn họ nói là đang chờ Cảnh Tùy, thì lại càng không thể nào nói nổi…
Lúc Brendon nghe được tin Kỷ Lăng bị bắt, đáng tiếc là anh ấy đã về đến Đế Tinh sớm một bước, muốn chạy đến cũng không kịp nữa, sau khi nghe nói Kỷ Lăng đã được Cảnh Tùy cứu trở về thì mới thở phào nhẹ nhõm… Anh ấy chỉ hận mình lúc ấy không ở lại, hối hận vì không ở lại bên cạnh cậu thiếu niên ấy, khiến cậu phải gặp nguy hiểm, bởi thế mới chờ ở nơi đây từ sớm, chính là bởi vì muốn tận mắt xác nhận sự an toàn của Kỷ Lăng.
Anh ấy nhìn thật sâu vào thần sắc dao động trong đáy mắt cậu, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn bước lên ôm cậu thiếu niên của mình, bây giờ anh ấy đã có chút tin tưởng Cảnh Tùy là thật lòng… Nếu đã thế, mình càng không có tư cách bước lên, chỉ cần thấy Kỷ Lăng sống tốt là được.
Văn Ngạn cũng nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt đen sẫm xưa nay chưa từng có chút rung động nào, giờ phút này lại ngập tràn vẻ lo lắng ân cần không chút che giấu nào, phần khí nghẹn trong lòng, lúc này mới có thể thở hắt ra.

Mặc dù Kỷ Lăng ở kiếp trước cũng vẫn bình an trở về, nhưng anh ấy thật sự không ngờ rằng, cậu thiếu niên ấy lại phải trải qua chuyện hãi hùng lo lắng kia một lần nữa, những tên phiến loạn thô lỗ hung tàn dơ bẩn kia, căn bản không xứng đến gần cậu thiếu niên của anh ấy!
Cho dù Kỷ Lăng đã an toàn trở về thì anh ấy cũng vẫn đau lòng khôn nguôi, ngay lập tức đến chỗ này để chờ, chính là vì muốn tự mình đón Kỷ Lăng về nhà.
Hai tay Carlos nắm chặt cây trượng, biểu cảm rất bình tĩnh, đứng một mình ở bên cạnh, không để ý đến ánh mắt thù địch thỉnh thoảng liếc đến của Văn Ngạn và Brendon, mắt nhìn thẳng về hướng tinh hạm.
Tin tức Cảnh Tùy đã cứu được Kỷ Lăng về đã được truyền đến chỗ anh ta ngay lập tức, khiến trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của anh ta được buông xuống, bởi vì anh ta không thể xác định được mục đích của Gabriel trong kiếp này, một kẻ mà không biết rõ mục đích và suy nghĩ mới là kẻ đáng sợ và nguy hiểm nhất.
Cũng may, Kỷ Lăng không xảy ra chuyện gì.
Sớm biết như thế, lúc trước mình nên ngăn cản Kỷ Lăng đi ra ngoài với Cảnh Tùy mới phải, anh ta cho rằng buông tay mới có thể chờ Kỷ Lăng trở lại bên cạnh mình một cách tốt nhất, nhưng cũng có thể là anh ta đã sai.
Thần sắc trong đáy mắt Carlo u ám thâm trầm, bờ môi mỏng khẽ mím lại, anh ta tiến lên một bước muốn đến gần Kỷ Lăng, nhưng không đợi đến lúc anh ta tiếp cận, đã thấy Kỷ Lăng lui về sau một bước theo bản năng.
Anh ta nhìn vẻ thất vọng và khổ sở trong đôi mắt màu xanh của cậu thiếu niên, trong nháy mắt, trong lòng anh ta xuất hiện dự cảm không lành.
Cảnh Tùy nhanh chóng đi xuống từ tinh hạm, trực tiếp ôm cậu thiếu niên vào lòng mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Carlos bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng: “Carlos, anh đến làm gì?”
Carlos nhìn Cảnh Tùy đang ôm Kỷ Lăng, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, sau đó cấp tốc cho ra kết luận có khả năng nhất, Cảnh Tùy vì để có được cậu thiếu niên mà đã lừa gạt em ấy, nói với em ấy là mình bán đứng em ấy, dẫn đến việc em ấy rơi vào tay Gabriel… Cảnh Tùy chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội tốt để vu oan giá họa cho mình như thế này.
Mặc dù ở kiếp trước anh ta từng làm như thế, nhưng lần này thật sự là vu khống.
Carlos đè xuống sự tức giận trong lòng, bờ môi mỏng khẽ động, không nhanh không chậm mà chất vấn: “Tiểu Lăng đi theo Bệ hạ một chuyến mà lại gặp được nguy hiểm như thế, tôi vì quan tâm nên đến xem… Có vấn đề gì không?”
Nói xong quay đầu nhìn Kỷ Lăng bằng ánh mắt rất dịu dàng, nói: “Em không sao chứ?”
Nhưng Kỷ Lăng lại đứng im bất động, cậu tựa sát vào người Cảnh Tùy, nghiêng đầu nắm lấy vạt áo của anh ta, lộ ra ánh mắt sợ hãi xa cách với Carlos, hừ! Ai muốn chơi trò mặt trái mặt phải với anh, cái thứ xấu xa này.
Carlos đối diện với ánh mắt của Kỷ Lăng, cảm giác huyết dịch khắp người đã bị sự lạnh lẽo này thẩm thấu từng chút một, nhưng bên ngoài anh ta lại không để lộ ra những cảm xúc này dù chỉ một chút, ngược lại còn dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Kỷ Lăng, vừa nghi hoặc vừa đau lòng mà nói: “Em làm sao thế? Sao lại không nói chuyện với tôi?”
Kỷ Lăng lặng lẽ nhìn Carlos, trong lòng dựng thẳng ngón giữa với anh ta, kỹ năng diễn xuất này khá đấy, nếu như không phải tôi cầm kịch bản trong tay thì còn tưởng rằng anh thật sự không biết gì cả đấy!
Cảnh Tùy cảm nhận được cậu thiếu niên đang dựa sát vào người mình, ỷ lại và tin tưởng như thế, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc mềm mại.

Sau đó, anh ta nâng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Carlos lại là sự lạnh lẽo vô biên, một tay bảo vệ cậu thiếu niên trong lòng mình không chút do dự, nhìn thẳng vào mắt Carlos, bờ môi mỏng khẽ mở, thốt lên chất giọng mỉa mai: “Anh thật sự không biết tại sao à?”
Ánh mắt Carlos cuối cùng cũng biến đổi, bàn tay nắm cây trượng nổi đầy gân xanh!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN