Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn


Chương 10


Cơ thể quả thực quá yếu, một lần tắm thuốc không những giúp Mộ Tương hạ hỏa, mà còn toát ra mồ hôi đầy trán.

Cũng không nhớ rõ khi nào mất đi ý thức, hắn tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường, mặc một lớp lót mỏng màu đen.

Ngay khi vừa đứng lên, hắn nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Mộ Tương xoa bóp ấn đường, tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại Sư Hòa.

Hắn không chỉ hỏi ý kiến ​​như một đứa trẻ chưa biết gì, mà còn làm trò hoang dâm trước mặt Sư Hòa.

Sư Hòa là ai? Y là Quốc sư Đại Tương, là vị thần cao lớn không thể chạm đến trong mắt dân chúng, là ánh sáng trên trời hắt xuống mặt biển. Mọi động tác hắn làm, mọi âm điệu hắn phát ra lúc trước, đều là sự khinh nhờn đối với Sư Hòa.

Nhưng Mộ Tương vừa cảm thấy hoang đường vừa cảm thấy vui vẻ khó tả trong lòng.

Căn phòng rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Sư Hòa không có ở đây.

Hắn thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm một hơi: “Thượng Hỉ.”

Thượng Hỉ đang chờ ở phòng ngoài, nghe vậy vội vàng tiến vào: “Bệ hạ, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi!”

Mộ Tương nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thượng Hỉ nhìn thoáng qua gương mặt Mộ Tương: “Cháu gái của Giang Thượng thư đã nhảy sông.”

Mộ Tương cau mày: “… Lúc nào?”

Thượng Hỉ: “Không lâu sau khi Quốc sư đại nhân giải độc cho ngài.”

Mộ Tương: “…”

Những người khác cũng không biết Mộ Tương bị hạ xuân dược, chỉ cho rằng hắn trúng độc.

Hắn khoác áo ngoài lên, hỏi: “Quốc sư đâu?”

“Quốc sư đại nhân đang ở Ngự Thư Phòng. Giang Thượng thư nói phải đòi lại công đạo cho cháu gái…”

Đôi mắt Mộ Tương lạnh đi, hắn bước ra khỏi tẩm cung, vạt áo bay trong gió.

——

“Quốc sư đại nhân, ngài cần phải chủ trì công đạo cho hạ quan!” Giang Thành ửng đỏ viên mắt, dáng dấp như thể nước mắt sắp tuôn đầy mặt đến nơi: “Thư Ngạn mới đến tuổi bàn luận cưới gả đã phải chết như vậy, còn bị người khác nhục nhã danh tiết, sau khi chết cũng gánh theo ô danh không được yên ổn…”

Sư Hòa ngồi ở ghế bên, ánh mắt lãnh đạm: “Sau khi tỉnh lại, bệ hạ sẽ tự chủ trì công đạo cho ngươi.”

Giang Thành nghẹn lời: “Nhưng chúng ta đã đợi nửa canh giờ, bệ hạ…”

Ông ta vốn không có ý tốt, muốn đổ tội vũ nhục thần nữ lên đầu Mộ Tương, nhưng Sư Hòa nói thế, Mộ Tương lại trở thành phía chủ trì công đạo.

Thấy Sư Hòa không định để ý tới mình, Giang Thành lại chuyển hướng mục tiêu sang Tống Tấn vừa tới, giọng điệu đau xót: “Trong nhà Thái sư cũng có con gái, hẳn phải biết đây là chuyện đáng buồn nhường nào…”

“Nén bi thương mong cố gắng vượt qua.” Tống Tấn đầu tóc hoa râm, khẽ gật đầu với Giang Thành, song cũng không có ý tiếp chuyện.

Mộ Tương ở bên ngoài lắng nghe chốc lát, chờ khi Giang Thành kết thúc biểu diễn vở kịch một vai, hắn mới đi vào: “Nghe nói nữ nhi nhà Giang khanh nhảy hồ bỏ mình?”

“Là con gái Giang Thư Ngạn của em trai thần!” Giang Thành tỏ vẻ đau khổ, “Thư Ngạn trời sinh tính hoạt bát, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện hoang đường kiểu này?”

Mộ Tương gật đầu: “Là rất hoạt bát, hoạt bát đến nỗi cởi giày nghịch nước ở nơi trang trọng uy nghiêm ngặt trong Hoàng thành.”

Sư Hòa nhìn hắn. Mộ Tương tránh né ánh mắt của y, trực tiếp đi lên ngồi xuống ghế chính

Giang Thành tự động xem nhẹ lời mỉa mai trong miệng Mộ Tương, cau mày thật chặt: “Bệ hạ từng gặp gia nữ rồi ư?”

Mộ Tương: “Tất nhiên là đã gặp, nếu không thì làm sao tôi biết được gia giáo hoang đường này của Giang chứ?”

Sắc mặt Giang Thành lúc xanh lúc trắng như bị nhuộm màu: “Vậy xin hỏi bệ hạ, ngài có làm chuyện gì vượt quy định với cháu gái trong nhà không?”

Ngay khi những lời này thốt ra, hiện trường lặng im không tiếng động.

E rằng Giang Thành thật sự không đặt vị tân hoàng Mộ Tương trong mắt, mới có thể lớn mật trắng trợn chất vấn tân hoàng với tội danh này.

Mộ Tương hỏi: “Nữ nhi Giang gia có tính là khuynh quốc khuynh thành không?”

Giang Thành: “… Không kham nổi.”

Mộ Tương hỏi tiếp: “Có thể coi là quốc sắc thiên hương không?”

Giang Thành: “…”

“So với con gái út Ôn gia thì sao?”

“… Tất nhiên là kém hơn.”

Mộ Tương ngửa ra sau, có chút nhàn tản có chút châm chọc: “Vậy còn dám hỏi Giang khanh, cô cần gì tới mức đó?”

Giang Thành giận dữ hất râu, trừng mắt nhìn Mộ Tương, nói không nên lời.

Mộ Tương đánh giá Giang Thư Ngạn không ra làm sao, đã không xem là khuynh quốc khuynh thành quốc sắc thiên hương lại còn so ra kém con gái út Ôn gia là Ôn Anh Nhuyễn. Mộ Tương bị mù mắt mới có thể bỏ qua Ôn gia tự tiến cử để tới nhục nhã Giang Thư Ngạn.

Giang Thành quỳ xuống, đau đớn ôm đầu nói: “Thần biết bệ hạ và Giang gia ta có ngăn cách trong lòng, nhưng không nên, không nên trút giận lên một nữ tử yếu đuối…”

Tống Tấn nhíu mày, ông vốn muốn ngập ngừng nói gì đó, nhưng thấy Sư Hòa thong dong nâng chung trà lên đặt ở bên môi khẽ nhấp một ngụm, nhìn không hiểu thái độ của Sư Hòa nên tiếp tục giữ im lặng.

Mộ Tương như đang đối đãi với vai hề trong kịch một vai, thờ ơ nhìn: “Giang khanh khăng khăng muốn áp cái tội danh này lên đầu cô à?”

“Không phải thần khăng khăng…” Giang Thành quỳ quỳ rạp xuống đất, đưa cho Mộ Tương một món quà lớn, “Chỉ là Thư Ngạn có viết nguệch ngoạc trên đất một chữ trước khi chết…”

Mộ Tương nghiêng mắt hỏi: “Còn có chuyện này?”

Thượng Hỉ rót một chén trà cho Mộ Tương: “Còn có chuyện này, song không viết ra đầy đủ…”

Giang Thành rưng rưng: “Nhưng chữ đó lại đúng là một phần trong tên húy của bệ hạ…”

Chữ Mộ (慕) trong Mộ Tương chỉ viết ra nửa phần trên, 艹日大, không biết vì nguyên nhân gì mà không viết xong nửa phần dưới.

Mộ Tương lạnh mắt: “Hình Bộ nói thế nào?”

Thượng Hỉ thấp giọng đáp: “Qua kiểm tra, cháu gái của Giang Thượng thư sinh thời từng bị vũ nhục, trên người không có ngoại thương, xác nhận chết do đuối nước.”

Giang Thành bị đôi mắt của Mộ Tương dọa hoảng sợ, không biết tại sao ông ta cảm thấy thần thái ánh mắt của Mộ Tương ngày càng giống Quốc sư.

Từ lúc Mộ Tương vào cửa, Sư Hòa vẫn chưa lên tiếng, giờ cuối cùng y đã mở miệng: “Sau khi kết thúc yến hội, bệ hạ vẫn luôn ở cạnh bổn tọa.”

Một tia bối rối thoáng qua trên mặt Giang Thành. Đương nhiên ông ta biết rõ Mộ Tương chạm vào Giang Thư Ngạn hay không, nhưng càng biết rõ hắn trúng hợp hoan tán, nếu vẫn luôn ở cạnh Sư Hòa thì giải được dược tính bằng cách nào?

Ông ta suýt nữa bật ra câu hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tống Tấn, giật mình hoảng hốt vội cúi đầu.

Mà Mộ Tương cũng rũ mắt, song không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là bởi cách Sư Hòa xưng hô —— bệ hạ……

Một giọng nói chói tai vang lên: “Hình Bộ Thượng thư cầu kiến ——”

Hình Bộ Thượng thư Tả Thiên Hữu bước vào điện và quỳ xuống: “Bái kiến bệ hạ, thần đã mang thi thể của Giang Thư Ngạn về Hình Bộ để kiểm tra sâu hơn lần nữa, phát hiện trong miệng nữ tử này gần như không có bùn cát…”

Giang Thành ngẩn ra: “Ý ngươi là gì?”

Tả Thiên Hữu thậm chí chẳng buồn nhìn ông ta, thần sắc lạnh nhạt: “Trong miệng không có bùn cát, tức là Giang Thư Ngạn đã hôn mê hoặc tử vong từ trước khi rơi xuống nước.”

Giang Thành nóng giận, còn mang theo một ít hoảng hốt: “Ngươi nói lung tung!”

Mộ Tương hỏi Thượng Hỉ: “Ngươi không phái người trông chừng nàng ta à?”

Thượng Hỉ trả lời: “Nô tài quả thật đã tìm người, bệ hạ từng gặp, là tiểu đồ đệ Tiểu Vũ Tử mới thu nhận lần trước, nhưng giữa đường nó đã bị con trai út nhà Giang Thượng thư gọi đi đi, nó thật sự là…”

Thượng Hỉ hơi dừng lại: “Tiểu Vũ Tử đã quỳ ở ngoài điện thỉnh tội.”

Giang Thành cả giận nói: “Cẩu nô tài nói bậy cái gì? Ở đâu ra người trông chừng chứ, sao con ta có thể ——”

Ông ta đột nhiên im bặt, nhìn bốn đôi mắt hiểu rõ trong điện, trái tim đập mạnh bịch bịch.

Ông ta nói lỡ miệng.

Đương sự duy nhất đã chết, làm sao ông ta biết không ai trông coi?

Mộ Tương đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Thành nhìn từ trên xuống: “Dùng thủ đoạn tương tự những hai lần, không thú vị lắm.”

“… Thần không hiểu ý của bệ hạ.”

“Hóa ra Giang khanh còn chưa nhìn thấy cặp chân bị chém đứt kia à?” Mộ Tương đang muốn nói đến người cung nữ sáng sớm đến hầu hạ hắn lên triều vào cái ngày sau cung biến, nhưng cuối cùng lại trượt chân lao vào lòng hắn.

Sau đó hắn phát huy bản sắc bạo quân, nói hai chân này vô dụng thì chém đi.

Trong cái ngày cung biến ấy, cung nữ này còn từng vâng mệnh Giang Thành mưu đồ đi trộm di chiếu, mà không thể thành công.

Bấy giờ Giang Thành mới biết mình xem thường Mộ Tương. Nếu không nắm giữ phần lớn thế lực tình báo, làm sao Mộ Tương có thể nhanh chóng ngồi trên ngôi vị hoàng đế chứ?

Mộ Tương thong thả thở dài, đi đến bên bàn cầm bút lông viết gì đó: “Giang khanh và em trai có mối quan hệ rất không tồi, nhưng lại sát hại nữ nhi hắn đến nông nỗi này, nỡ lòng nào?”

Giang Thành tối tăm mặt mũi: “Thần chưa từng làm chuyện này, kính mong bệ hạ minh xét.”

“Ồ?” Mộ Tương viết xuống giấy những nét cuối cùng, chậm rãi nói: “Vậy đây là chuyện cá nhân của lệnh lang rồi?”

Giang Thành ngẩng phắt đầu: “Tiểu nhi tuyệt đối không có cái gan đó!”

Mộ Tương mở tờ giấy Tuyên có hai chữ mới viết xong ra trước mặt Giang Thành: “Giang khanh cảm thấy nét chữ của cô thế nào?”

Năm người có mặt ngoại trừ Mộ Tương đều nhìn về phía tờ giấy, bên trên viết tên một người —— Trương Mạc.

Nét chữ của Mộ Tương rất bình thường, vì từ nhỏ không có điều kiện cũng không có giáo viên dạy dỗ. Giữa một đám con cháu hoàng gia tài hoa hơn người thì không coi là nổi bật, nhưng lại làm mồ hôi trên mặt Giang Thành lăn dài thành giọt.

Trương Mạc là tên một hộ vệ cạnh đứa con út của ông ta, cũng là hung phạm hại chết Giang Thư Ngạn.

Mục đích ban đầu là muốn lấy cái chết của Giang Thư Ngạn đi vu oan Mộ Tương, dẫu không thể vu oan là chính Mộ Tương thì cũng có thể nói hắn không hợp Giang gia nên tìm người vũ nhục nữ nhi Giang gia cho hả giận.

Đây không phải là một quyết định khôn ngoan, nhưng nó đặc biệt hữu dụng ở Tương Quốc, nơi có thể nhốt kẻ sờ so4ng tay nữ tử rồi dìm lồng heo với tội danh vũ nhục trinh tiết.

Đến lúc đó lại tuyên truyền thêm, tân đế là một bạo quân có thể xuống tay với thần nữ vô tội. Sẽ không tốn nhiều thời gian, Mộ Tương sẽ mất hết dân tâm.

Kế sách này có rất nhiều lỗ hổng, mục đích của Giang Thành cũng không phải là muốn triều thần tin tưởng.

Tuy nhiên, điều ông ta không nghĩ tới là, Thừa tướng Tống Tấn và Quốc sư chưa hề giúp ông ta.

Tống Tấn thở dài một tiếng: “Nếu chuyện đã được giải quyết, thần xin cáo lui trước.”

Mộ Tương nhìn theo bóng lưng ông, nói với Giang Thành: “Giang khanh cho rằng làm sao mình có thể sống tới ngày nay?”

Giang Thành: “…”

Ông ta vốn thuộc phe phái của phế Thái tử Mộ Ngọc, còn là nhà ngoại, nhưng Mộ Tương đăng cơ rồi mà cũng chưa động đến ông ta, khờ khạo tưởng nhà mình có gia nghiệp lớn, tân hoàng thế mỏng, không dám hành động hấp tấp.

Mộ Tương nói: “Nếu không phải đã hứa với Thừa tướng tạm thời không động vào Giang gia, Giang khanh nghĩ kinh thành hôm nay còn có thể có họ Giang hay sao?”

Giang Thành trắng bệch mặt, ngập ngừng không nói.

“Tuy nhiên Giang khanh tốt hơn hết vẫn nên an phận chút.” Mộ Tương ngồi về chỗ mình, “Cô tạm thời không động vào Giang gia, không có nghĩa là cô không thể động ngươi.”

Cuộc đối đầu qua lại này kết thúc trong sự thất bại thảm hại của Giang Thành, khi bị người “mời” đi xuống còn nhìn chằm chằm Sư Hòa, không rõ tại sao y và Tống Tấn đều phản bội dễ dàng đến thế.

Mộ Tương đưa ra thông báo: “Công Bộ Thượng thư Giang Thành đang bị bệnh cảm lạnh, sẽ tĩnh dưỡng ở nhà một tháng.”

Bóng lưng Giang Thành run rẩy: “Thần lĩnh mệnh.”

Lúc Giang Thành sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, Mộ Tương nói thêm, “Nếu Giang gia quan tâm đến tu dưỡng của cung nữ trong cung, lần sau không ngại thì có thể gửi con cháu trực hệ tới.”

Giang gia ít nhất chôn vào hàng trăm quân cờ trong số các cung nữ Hoàng thành, phần lớn là thừa dịp cung biến hỗn loạn nhân cơ hội thẩm thấu.

Sư Hòa hồi lâu không nói chuyện lại đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay điện hạ rất có uy nghiêm của đế vương.”

Mộ Tương: “…”

Cái này xem như là khích lệ hay là nhục nhã? Từ lúc vào điện, đây là lần đầu tiên hắn nhìn vào đôi mắt không gợn sóng của Sư Hòa, hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của y.

“Tuy nhiên, chữ của điện hạ chỉ tạm được.” Sư Hòa đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Nếu điện hạ muốn học thì có thể tới cung Vị Ương.”

“…” Mộ Tương không vui lắm, “Quốc sư đã bảo vệ Giang Thành hai lần, cô không hy vọng sẽ có lần sau.”

Lần đầu tiên là ngày đăng cơ, Giang Thành đột nhiên lên tiếng ở trên tế đài, là bất kính với tổ tiên, nếu thật sự muốn vấn tội thì cũng có điều để nói, nhưng ông ta đã bị Sư Hòa mời đi ra ngoài trước.

Lần thứ hai là ban nãy, Sư Hòa trực tiếp đánh gãy kế hoạch tiếp tục vu oan Mộ Tương của Giang Thành, nói trước là bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau…

Mộ Tương vốn muốn để Giang Thành dứt lời, sau đó tát vào mặt Giang Thành, vừa khéo vị trí Công Bộ Thượng thư cũng có thể đổi người.

Sư Hòa liếc nhìn hắn, không nói gì.

Mộ Tương càng khó chịu hơn, ánh mắt âm trầm nhìn Sư Hòa chăm chú. Thấy y không định để ý tới mình, sau một lúc lâu hắn mới nói: “Ngày mai cô tới.”

Sư Hòa hơi khựng bước, ừ một tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN