Giọng Sư Hòa truyền đến từ phía sau: “Nơi đây là Hoàng thành, điện hạ là Hoàng đế, mọi thứ ở đây đều thuộc về điện hạ, sao sẽ chỉ có một cái chứ?”
Mộ Tương thoáng dừng bước, sau đó tăng nhanh tốc độ, bóng dáng vội vàng, có cảm giác như đang chạy trối chết.
Thượng Hỉ đang đợi ngoài điện, kinh ngạc nhìn hắn: “Bệ hạ, ngài……”
Mộ Tương vội ném chậu cây cho Thượng Hỉ: “Hồi cung!”
Thượng Hỉ mù mờ đi theo sau Mộ Tương, xem chừng Quốc sư đại nhân lại chọc bệ hạ tức giận? Nếu không thì sao lại thành cái dáng dấp này?
Gã nhìn vành tai đỏ bừng của Mộ Tương, quan tâm hỏi: “Bệ hạ, có phải là cung Vị Ương hơi nóng không?”
“… Không, không nóng.” Mộ Tương xoay người cầm lấy chậu cây trên tay Thượng Hỉ, “Để cô tự bê.”
“… Dạ.”
Nhắc mới nhớ, chỉ còn hai ngày là đến lễ Chi Hương(1).
(1) 栀香 Chi Hương, hương là hương hoa hương thơm. Chi là hoa dành dành.
Đây là lễ hội hàng năm ở Tương Quốc, nguyên nhân vì vào ngày hôm đó, Nhã Đế và vợ đã định tình bằng một nhành dành dành, Nhã Đế bèn đặt nó thành lễ hội truyền thống. Mặc dù có lịch sử chưa đầy một trăm năm, nhưng lễ Chi Hương rất được dân chúng bách tính chào đón.
Ngay cả những thiếu nữ khuê tú bình thường hiếm khi ra cửa, nay cũng sẽ ra để ngắm trăng ngắm đèn ngắm hoa.
Nghĩ đến đây, Mộ Tương nói với Thượng Hỉ bên cạnh: “Ngươi phái người đi báo với Quốc sư, vào bữa tối cô sẽ không qua nữa.”
Thượng Hỉ: “Dạ.”
“Để Ngự Thiện Phòng làm thêm một phần gà hầm trứng sữa đến cung Vị Ương.” Mộ Tương cảm thấy hẳn Sư Hòa coi như thích món này, không thì sẽ không ăn hết mỗi lần được hắn gắp cho.
“Dạ.” Thượng Hỉ đáp.
“Chuẩn bị cả một phần trứng cá lóc hấp.” Mộ Tương suy tư về những món ăn mà Sư Hòa ưa thích, “Các món khác cứ theo bình thường đi.”
“… Dạ.”
Từ khi mặt trời bắt đầu buông xuống, Mộ Tương vẫn luôn ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, mãi đến tận nhá nhem tối cũng chưa dừng.
Mặt trời sắp lặn, Thượng Hỉ rốt cuộc không nhẫn được nữa, đi đến trước án thư tiếp quản công việc mài mực của tiểu thái giám: “Bệ hạ, đã tới giờ dùng bữa rồi.”
“Tạm thời chưa ăn.” Mộ Tương nghiêng đầu cụp mắt nhìn nghiên mực, “Ngươi mài cũng không tốt như Quốc sư.”
Thượng Hỉ: “… Đó là đương nhiên. Khắp thiên hạ cũng chỉ một mình ngài có thể được Quốc sư đại nhân mài mực cho.”
Trong lòng gã rõ rành rành, tuy hôm nay không theo vào cung Vị Ương, nhưng Mộ Tương tới đó làm gì? Là đi luyện chữ.
Cung Vị Ương không có cung nữ thái giám, Mộ Tương cũng không dẫn theo ai, nên cũng chỉ chính bọn họ mài mực.
Ai ngờ lời này chẳng những không khiến Mộ Tương vui vẻ, mà còn làm hắn sầm mặt. Bấy giờ Thượng Hỉ mới kịp phản ứng, suýt chút nữa tự tát mình một cái.
Gã cười giả lả: “Bệ hạ không cần để ý mối quan hệ thầy trò giữa phế Thái tử và Quốc sư đại nhân. Theo nô tài thấy, Quốc sư đại nhân đối xử với bệ hạ ôn hòa hơn với phế Thái tử nhiều. Phế Thái Tử hẳn là cũng không có vinh hạnh được Quốc sư đại nhân mài mực cho. Chung quy nào có thầy giáo mài mực cho học trò chứ?”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Mộ Tương hừ lạnh, “Theo như ngươi nói thế, Quốc sư coi cô là gì?”
Thượng Hỉ châm chước hồi lâu, phỏng toán những điểm có thể làm Mộ Tương vui vẻ hơn: “Là chủ quân, cũng là bạn bè.”
Vì mình tự dưng cao hơn Mộ Ngọc một bối phận, tâm trạng Mộ Tương tốt lên mấy phần.
Nhưng sau đó lại có chút không cam lòng, chỉ là bạn bè thôi sao?
Mộ Tương im lặng rất lâu rồi mới hỏi: “Đưa bữa tối đến cung Vị Ương Cung chưa?”
Thượng Hỉ: “Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị xong ạ.”
Mộ Tương mở ra một quyển sổ, phê duyệt và đặt sang một bên, hỏi tiếp: “Tiểu quỷ trong mật thất thế nào?”
“E là tinh thần có chút vấn đề.” Thượng Hỉ do dự đáp, “Sợ ánh sáng.”
Mộ Tương ồ một tiếng ngập tràn hứng thú: “Mới thế đã không chịu được rồi à?”
Thượng Hỉ nhìn không thấu tâm tư của Mộ Tương: “Chỉ sợ không kiên trì được mấy ngày.”
Khuôn mặt Mộ Tương đượm ý cười nhưng giọng nói lại rất lạnh: “Vậy dẫn cậu ta đi gặp hoàng huynh thôi.”
……
Trong phòng giam tối tăm, Mộ Ngọc vẫn hệt như trước đó, tay chân bị xích sắt khóa chặt, quỳ gối trên bục tròn, rất thê lương.
Cửa nhà lao bị mở ra đột ngột, mí mắt Mộ Ngọc khẽ nhúc nhích, song chàng ta không nhìn lên.
Mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo, chàng ta ngẩng đầu, bắt gặp Thường Thanh mang vẻ mặt hoảng hốt.
Chàng ta xanh mét mặt mày, nhìn vị tân đế nhàn nhã phía sau: “Mộ Tương!”
“To gan!” Thượng Hỉ lạnh mặt trước cả Mộ Tương, “Tên húy của bệ hạ cũng là thứ ngươi có thể gọi thẳng à?”
“…” Mộ Ngọc mệt mỏi nhắm mắt lại, “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Muốn gì cũng được, buông tha cho Thường Thanh đi.”
“Cô không muốn gì hết.” Mộ Tương bóp chặt cằm Thường Thanh, “Đối với cô, công dụng duy nhất của cậu ta là khiến hoàng huynh ngươi sống không thoải mái mà thôi.”
“…” Mộ Ngọc im lặng một hồi, “Ngươi tại sao…”
Tại sao hận ta như thế?
Mộ Tương hiểu được ý còn dang dở của chàng ta, ném Thường Thanh tới trước mặt Mộ Ngọc, nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ ở trong mật thất nhà tù sáu ngày đã thành cái dạng này, nhưng cô đã từng bị phạt giam cầm vô số lần vì hoàng huynh đấy, cũng từng sống rất nhiều năm trong quỷ điện cỏ dại mọc um tùm.”
Không lâu sau khi Mộ Tương bé nhỏ được đón vào cung, mẫu hậu qua đời.
Từ đó về sau, một khi Thái tử xảy ra chuyện gì, bất luận là phong hàn hay cảm mạo, Mộ Hoài Hà đều sẽ trừng phạt Mộ Tương trước, nhốt hắn vào trong một căn phòng tối tăm u ám, mãi tới lúc Thái tử khỏi bệnh mới có thể được thả ra.
Có lần không biết là do nô tài quên mất hay các hoàng tử khác trêu cợt hắn, Thái tử hồi phục rồi mà Mộ Tương vẫn bị nhốt trong phòng tối, không thấy ánh mặt trời, cũng không ai tới đưa thức ăn, bị bỏ đói suốt hai ngày.
Với tình trạng thiếu nước và đói khát cùng cực, không thể nhận thức được ánh sáng và thời gian, Mộ Tương gần như suýt chết.
Cuối cùng, chính hắn cũng không biết mình trở về cung điện hoang phế bằng cách nào, xung quanh không bóng người, chỉ có đồ ăn chưa kịp nguội được đặt trên bàn, mang theo mùi hương ngào ngạt.
“Cô không hận ngươi.” Mộ Tương nhìn xuống Mộ Ngọc, “Cô chỉ căm ghét ngươi.”
Căm ghét tất cả mọi thứ về Mộ Ngọc, căm ghét tất cả sự đối xử bất công mà hắn phải chịu đựng vì Mộ Ngọc, căm ghét việc nhân vật tựa trích tiên kia vĩnh viễn đều đứng bên cạnh Mộ Ngọc.
Cho nên hắn muốn đoạt đi mọi thứ của Mộ Ngọc, khiến chàng ta đau khổ thê thảm cả đời, chết không tử tế.
Mộ Ngọc há to miệng, song không thốt lên được chữ nào, một lúc sau mới cất lời: “Ngươi hận ta là chuyện bình thường, nhưng suy cho cùng Thường Thanh không hề liên quan gì đến ân oán này, ngươi…”
Mộ Ngọc nhắm mắt: “Cho dù giết cậu ấy, cũng không cần phải tra tấn như thế này.”
Mộ Tương bất ngờ trước việc Mộ Ngọc sẽ nói ra câu dù giết cậu ta cũng đừng giày vò cậu ta: “Không tra tấn cậu ta thì chẳng lẽ lại tra tấn ngươi à?”
Mộ Ngọc bình tĩnh đáp: “Nếu ngươi muốn.”
Giây phút này, không hiểu sao Mộ Tương cảm thấy Mộ Ngọc và Sư Hòa hơi giống nhau, đều thong dong bình tĩnh trong một vài trường hợp nhất định.
Điều khác biệt duy nhất chính là, Mộ Ngọc có điểm yếu còn Sư Hòa thì không.
Mộ Tương yên lặng nhìn Mộ Ngọc, đột nhiên hỏi: “Sư Hòa đã từng mài mực cho ngươi bao giờ chưa?”
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Mộ Ngọc: “Tất nhiên là không có, đâu ra đạo lý thầy mài mực cho trò chứ.”
Mộ Tương chợt thấy vui vẻ trong lòng.
Hắn cũng không truy cứu thật giả trong lời của Mộ Ngọc, mà sai người khóa Thường Thanh ở góc phòng giam.
Tuy ánh sáng trong địa lao vô cùng âm u song không phải là không có chút ánh sáng nào, phía trên cùng của bức tường ngoài có một cửa sổ rất nhỏ, cho phép ánh sáng lọt vào.
Trước khi đi, Mộ Tương nhướng môi với Mộ Ngọc: “Chủ tớ các ngươi nên thổ lộ tâm tình với nhau nhiều hơn. Chưa biết chừng một ngày nào đó tâm trạng của cô không tốt lắm, hai người sẽ không còn nữa đâu.”
Cuối cùng cũng rời khỏi nhà lao ngột ngạt, Thượng Hỉ nhẹ nhàng thở phào: “Bệ hạ, bây giờ……”
“Tới cung Vị Ương.”
Mộ Tương nhanh chóng cất bước. Hắn không thích ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ đến cung Vị Ương.
Lúc này, Sư Hòa hẳn là đã dùng bữa xong. Mộ Tương che đậy sự thất vọng của mình, ngắt một bông dành dành đang nở rực rỡ từ bụi cây ven đường.
Nhưng sau khi vào cung Vị Ương, hắn phát hiện bữa tối vẫn bày trên bàn. Sư Hòa ngồi trước án thư, cúi đầu đọc sách, nhìn trang bìa thì vẫn là quyển lần trước.
Mộ Tương thấy thức ăn sắp nguội cả: “Sao Quốc sư còn chưa dùng bữa?”
Sư Hòa bình đạm hỏi: “Điện hạ đã ăn chưa?”
Mộ Tương mím môi: “Ăn rồi.”
Thượng Hỉ: “…”
Ngài đi ngàn dặm xa xôi tới cung Vị Ương, hóa ra chỉ để vì tung ra lời nói dối này à?
Ánh mắt Sư Hòa di chuyển đến bông hoa trong tay hắn. Mộ Tương vô thức giấu đi, hai giây sau mới lấy ra: “Cô cảm thấy cung Vị Ương thiếu chút màu sắc nên ngắt một nhành cho Quốc sư trang trí.”
Sư Hòa: “…”
Nhưng xem xét xung quanh, chỉ có một bình hoa ở trước án thư, mà bên trong đã cắm sẵn một nhành hoa dành dành rồi.
Mộ Tương nắm chặt tay: “Không có chỗ để thì cô mang về.”
Sư Hòa và Mộ Tương bướng bỉnh nhìn nhau vài lần, sau đó y đứng dậy đặt lại sách lên kệ, bước tới cầm lấy bông hoa trên tay Mộ Tương, đổi với hai cành trong chiếc lọ ở án thư.
“Nếu điện hạ không ngại thì cùng nhau dùng bữa nhé.” Sư Hòa nói.
“… Cô đã dùng rồi.” Ngoài miệng nói thế nhưng thân thể hắn lại thành thật ngồi xuống, còn chủ động cầm đũa.
Không biết Sư Hòa thật sự tin tưởng hắn đã ăn hay là không định bóc trần, tóm lại đây là một bữa cơm hài hòa dị thường, bầu không khí tương đối hòa hợp.
Mộ Tương thỉnh thoảng gắp cho Sư Hòa mấy món rồi trò chuyện hai ba câu chính sự. Tuy hắn là Hoàng đế, nhưng xét vài mặt cũng còn khuyết thiếu. Trải qua cuộc trao đổi với Sư Hòa, hai quyển tấu chương buổi chiều chưa được quyết định cũng đã có phương pháp xử lý ổn thỏa.
“Tối nay điện hạ có ngủ lại cung Vị Ương không?”
“… Không được.” Mộ Tương vô cùng động lòng, huống chi còn là Sư Hòa chủ động mở miệng, nhưng nghĩ đến lễ Chi Hương trong hai ngày nữa, hắn vẫn lựa chọn chống lại cám dỗ.
“Còn có rất nhiều tấu chương chưa phê, đêm nay ngủ ở Dưỡng Tâm Điện.”
Sư Hòa cũng không níu giữ: “Nếu điện hạ quá bận rộn, việc luyện chữ có thể để sau.”
Mộ Tương vô thức từ chối: “Không cần, không bận đến thế… Chỉ là tấu chương hôm nay hơi nhiều thôi.”
Sư Hòa liếc nhìn vẻ mặt của Mộ Tương, đạm mạc nói: “Nếu buổi tối điện hạ không nghỉ ngơi tốt thì có thể đeo ngọc bội trên người, sẽ có tác dụng thần kỳ.”
Mộ Tương sững sờ, hồi lâu sau mới nhận ra Sư Hòa nhắc đến miếng ngọc bội trên người hắn: “Tại sao ngươi biết ta có đeo ngọc bội?”
Sư Hòa không trả lời. Mộ Tương lại kịp phản ứng, lần trước hắn bị thương bởi Thường Thanh, Sư Hòa đích thân châm cứu giải độc cho hắn, có lẽ là đã trông thấy.
Mặc dù miếng ngọc bội là tín vật duy nhất mà mẫu hậu để lại lúc hắn mới được sinh ra, nhưng hắn không quan tâm lắm, lưu trữ nó cũng chỉ là do thói quen thôi.
Buổi tối sau khi tắm rửa, hắn sẽ đem tháo nó xuống đặt một bên, rất hiếm đeo bên mình.
“Ta đi trước…” Mộ Tương không quay đầu lại, “Quốc sư nghỉ ngơi sớm đi.”
“Điện hạ cũng thế.”
Mãi sau khi rời khỏi, Mộ Tương mới giật mình —— tại sao Sư Hòa biết ngọc bội có hiệu quả thần kỳ, còn biết việc buổi tối hắn sẽ tháo ngọc bội ra đi ngủ?