Cửa hàng nhỏ hai bên có rất nhiều hoạt động thú vị, chẳng hạn như đoán câu đố chữ và tặng đèn hoa hàng năm, còn có vô số mặt nạ đủ loại sắc màu hình dạng. Có cả người bán rong dùng đường uốn thành hoa dành dành đem bán, và có gánh xiếc nhào lộn trong một vòng tròn.
“Đại gia, lấy một cái kẹo đường đi.” Sư Hòa dừng bước, giữ chặt Mộ Tương còn đang tiếp tục tiến về phía trước.
“…” Mộ Tương vẫn không vui lắm, nhưng bị Sư Hòa kéo một cái thì cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Mộ Tương cúi đầu chăm chú nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của Sư Hòa và mình, còn Sư Hòa đang chờ bức tranh vẽ đường được thực hiện, không để ý đến nét mặt hắn.
Cụ ông trông rất điêu luyện, kéo ra một cuộn đường rồi cố định nó bằng thanh gỗ cực mỏng, lặp đi lặp lại vài lần, một cây kẹo dành dành bằng đường đã được làm xong.
Sư Hòa đưa kẹo cho Mộ Tương: “Cẩn thận thanh gỗ.”
Mộ Tương ừ một tiếng rất khẽ: “Ngươi không cần à?”
Sư Hòa: “Không cần.”
Đối với rất nhiều thứ, y đều không có dục v0ng của người bình thường, thức ăn hay sắc dục gì cũng thế, có thể nhặt lên có thể bỏ xuống.
Mộ Tương không nói gì. Hắn chủ động buông lỏng tay Sư Hòa, đi vào cửa tiệm cách vách, chọn cho Sư Hòa một chiếc mặt nạ màu trắng có viền vàng.
Mộ Tương liếc nhìn hai tỷ muội năm lần bảy lượt quay đầu trộm ngắm Sư Hòa cách đó không xa: “Quốc sư đại nhân là tuyệt sắc nhân gian, nếu không che lại diện mạo này thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử khuynh đảo vì ngươi nữa.”
Sư Hòa: “…”
Thật ra người bị nhìn lén bị chú ý đâu chỉ mỗi Sư Hòa, tất nhiên còn có cả Mộ Tương.
Mộ Tương mặc lụa đen vàng, tuy nước da tái nhợt ốm yếu, nhưng ngũ quan tinh xảo, không hề xấu đi vì bệnh tật.
Từ lúc bọn họ xuất hiện, ánh mắt của người đi đường rơi trên người họ ngày càng nhiều, thật sự cần hai chiếc mặt nạ che lại. Tuy rằng khí chất vẫn như cũ, nhưng ít nhất khuôn mặt đều được che chắn, tăng thêm một chút khí thế thần bí.
Sư Hòa đi theo sau Mộ Tương thanh toán bạc, thấy hắn chọn cho bản thân một chiếc mặt nạ đen có hoa văn quỷ dị, y hé môi nhưng rồi không lên tiếng.
—
Tập tục nam nữ ở Đại Tương khá cởi mở, chỉ cần đã định thân, vậy thì nam nữ chưa cưới hỏi kết bạn dạo phố cũng không tính là chuyện hiếm lạ. Bốn phía là tiếng gào to của người bán rong, nhìn về nơi xa, không ít nam nữ trẻ tuổi đều ở bờ sông thả hoa đăng.
Bên bờ sông cách mỗi hai mươi mét là có một gò đất tròn rất lớn, ở trong trồng cây dành dành, đều có mấy chục năm tuổi
Trên mỗi cây dành dành đều bị ném lên rất nhiều dải vải đỏ, mặt trên viết những cái tên khác nhau, tất cả đều là lời bày tỏ tình cảm.
“Nghe nói cây hoa dành dành này là Nhã Đế trồng để lấy lòng Hoàng hậu?” Mộ Tương nhắc đến lời đồn thổi đã nghe từ khi còn nhỏ.
“Là lấy lòng ——” Sư Hòa hơi dừng lại, “Cũng là để kỷ niệm.”
Mộ Tương không tiếp tục truy hỏi, nó thuộc về thời đại huy hoàng của tổ tông, cũng là quá khứ hắn không thể tham gia.
Hắn không hề hứng thú gì với trò đố đèn, lấy luôn hai chiếc hoa đăng và bảo Sư Hòa trả bạc.
Kẹo đường trong tay còn chưa ăn xong. Mộ Tương vừa đi vừa cắn, mặt nạ chỉ che đến mũi, không ảnh hưởng tới việc hắn ăn.
Sư Hòa cầm hoa đăng theo sau hắn, xem hắn muốn mua gì thì tùy thời sẵn sàng giao bạc.
Kẹo đường ngọt đến hơi ngấy, còn ngọt hơn cả mứt hoa quả, Mộ Tương trước nay chuộng đồ ngọt cũng chịu không nổi, nhưng nghĩ tới việc đây là do Sư Hòa mua, hắn chung quy không đành lòng vứt bỏ.
“Ngấy thì đừng ăn.” Sư Hòa lấy chiếc kẹo đường trên tay hắn, “Trước tiên đi uống trà cho bớt ngấy.”
“… Đừng vứt.” Mộ Tương lo lắng Sư Hòa tiện tay ném nó đi.
“Không vứt.” Sư Hòa đáp, “Để ta cầm.”
Tuy nhiên, trong quán trà lúc này không có chỗ ngồi, mua cũng không có. Mộ Tương đành phải tùy ý tìm một gian trà nhỏ, bảo chủ quán cho mình một chén trà xanh.
Nhưng lúc uống, hắn lại lưỡng lự hồi lâu, nhìn xung quanh vài người cũng đang cầm chén trà giống mình, có người già có thanh niên, còn có cụ ông trông vô cùng lôi thôi.
Chủ quán cười tủm tỉm nói: “Khách quan, ngài yên tâm, không bẩn đâu. Mỗi lần nhà ta tiễn đi một vị khách trà là đều sẽ nhúng chén vào nước nóng một lần.”
Mộ Tương: “…”
Theo ý này, tức là còn chẳng thèm rửa.
Hắn vừa định nói không uống, quay người lại đã phát hiện không thấy Sư Hòa đây.
May mắn thay, sau khi nhìn kỹ càng lần hai, hắn trông thấy Sư Hòa ở sạp hàng đối diện. Trái tim đập loạn của hắn chậm rãi thả lỏng.
Sư Hòa đang mua một bình trà, còn là cái loại vỏ ngoài màu trắng có in họa tiết hoa hồng.
Y đưa mấy đồng tiền, nói với chủ quán trà: “Làm phiền giúp chúng ta rửa sạch một chút, dùng cái này để đựng.”
“Có ngay!” Chủ quán vốn dĩ đã có chút không vừa lòng nay lập tức bận rộn, “Bình trà ngon, còn có thể vừa đi vừa uống, vị khách quan này đúng là sáng suốt!”
Mộ Tương chết lặng: “… Quốc sư không cảm thấy rằng, cái bình trà này không phù hợp với thân phận của cô lắm à?”
Sư Hòa bình thản đáp: “Đã vào dân gian, đương nhiên phải cảm nhận pháo hoa nhân gian nhiều hơn.”
“…” Mộ Tương vùng vẫy giãy giụa, “Ngươi nói cho ta biết, còn có những hình thức nào khác không?”
“Không có.” Sư Hòa và Mộ Tương nhìn nhau.
Khi chủ quán đưa đến một chiếc bình đầy trà, Mộ Tương thiếu chút nữa muốn đánh đổ nó. Song nghĩ đến việc mình đeo mặt nạ không ai nhận ra, hắn bèn thỏa hiệp nhận lấy.
Trà xanh đã được để nguội, giải nhiệt cực tốt, ôm cũng sẽ không bỏng. Tuy nhiên, nước pha trà hẳn là được ngâm với hoa dành dành trước, có mùi thơm ngát.
Khuôn mặt vô cảm của Mộ Tương ẩn sau lớp mặt nạ: “Nó to hơn cả bàn tay của ta.”
Sư Hòa không chút để ý mà ừ một tiếng: “Vừa khéo, đủ để điện hạ uống rất lâu.”
Mộ Tương: “…”
Bình trà quả thật quá xấu, hoàn toàn không phù hợp với bộ quần áo đắt tiền của Mộ Tương. Vốn trông như một vị khách thần bí sang trọng, nhưng giờ lại toát lên một chút hương vị địa phương nhờ bình trà này.
Suốt dọc đường, Mộ Tương cứ cúi gằm mặt vì sợ gặp triều thần nào đó trên đường, nếu bị nhận ra thì hắn biết cắm mặt vào đâu?
Nhưng trời không chiều theo ý người, ở bờ sông hắn bắt gặp người đã hiến khúc vào ngày hắn đăng cơ, Ôn Anh Nhuyễn. Giờ phút này nàng đang ngượng ngùng sóng vai đi cạnh một nam tử.
Mộ Tương nhìn thoáng qua đã nhận ra nam tử đó là em trai của Lễ Bộ Thượng thư Trần Lạc, loại khí chất phong lưu vô liêm sỉ này gần như là kế thừa lẫn nhau.
Hai người thỉnh thoảng chụm đầu ghé tai: “Anh Nhuyễn, chúng ta đi đoán đèn nhé?”
Vành tai Ôn Anh Nhuyễn hơi đỏ lên: “Ừm.”
Công tử Trần gia cao giọng cười: “Có điều sợ là trò đoán đèn không làm khó được Anh Nhuyễn. Ta đã nghe danh tài nữ của Anh Nhuyễn bao năm nay, hôm nay có thể mở mang kiến thức một phen.”
Ôn Anh Nhuyễn tỏ thái độ khiêm tốn: “Là thế nhân quá khen.”
Công tử Trần gia khen ngợi: “Anh Nhuyễn không cần khiêm tốn, trong Hoàng thành ai mà không biết tiểu nữ Ôn gia ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng tất cả thơ phú?”
Hai người nói chuyện như không có ai xung quanh, nữ tử thường xuyên cười thẹn thùng, dáng vẻ chàng có tình thiếp có ý.
Dù họ không nhìn thấy Mộ Tương và Sư Hòa, nhưng trái tim Mộ Tương vẫn hơi lỗi nhịp.
Hắn vội vàng nắm tay Sư Hòa, kéo người muốn trở về, kết quả còn chưa bước ra đã nghe thấy một giọng nam: “Quốc sư đại nhân… Bệ hạ?”
Là Ôn Anh Trác. Mộ Tương không biểu cảm quay đầu lại: “Ngươi nhận sai người rồi.”
Sư Hòa hơi gật đầu với Ôn Anh Trác.
Lúc này Ôn Anh Trác đeo một chiếc mặt nạ răng nanh che kín cả khuôn mặt, sát ý trong mắt vẫn chưa tiêu tan, nhưng lại xen lẫn sự ngạc nhiên khi bắt gặp Mộ Tương và Sư Hòa ở cạnh nhau, có vẻ hơi buồn cười.
“Bệ hạ…” Ôn Anh Trác nhìn bình trà lớn trong tay Mộ Tương, lời nói nghẹn trong tầm mắt lạnh băng của Mộ Tương, một lúc lâu mới lên tiếng, “Bệ hạ có con mắt tinh tường! Bình trà này đúng là kiểu dáng lưu hành nhất kinh thành, đồ dùng thiết yếu của mỗi nhà!”
Mộ Tương: “…”
Hiện tại hắn đang suy nghĩ, gi3t ch3t vị công thần ủng hộ mình lên ngôi này cần tốn bao nhiêu thời gian.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Mộ Tương cảm thấy khóe môi Sư Hòa hơi nhướng lên một giây. Nhưng có mặt nạ che khuất, hắn không thấy rõ sắc mặt cụ thể của đối phương. Song hắn vẫn đè nén sát ý trong lòng, hỏi: “Ôn khanh lén lén lút lút ở đây làm gì?”
Ôn Anh Trác vỗ đùi, cuống quít nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt đau khổ: “Xong rồi, mất dấu!”
“… Trời phải mưa mẹ phải gả con, chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Ôn khanh đừng để nó thành chấp niệm.”
“…” Ôn Anh Trác dời mắt xuống, nhìn bàn tay nắm lấy nhau của bệ hạ nhà mình và Quốc sư, chìm trong trầm tư.
Đây là cách biểu đạt tình quân thần tốt đẹp mới sao?
Hơn nữa, bệ hạ nhà y nhất định là đã ở cạnh Quốc sư đại nhân một lúc lâu rồi, nếu không bệ hạ ngày xưa từng nói “Nhất định phải nghịch mệnh” sao giờ có thể nói ra những lời thông suốt như “Trời phải mưa mẹ phải gả con” chứ?
“Bệ hạ nói đúng, chỉ là tên Trần Khắc này thực sự không phải thứ gì tốt, chưa nói đến tính tình phong lưu, còn thường xuyên lưu luyến trăng hoa, ở hồng lâu nào cũng có không biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ… Nếu Nhuyễn Nhuyễn thật sự theo gã, e rằng không có ngày lành…”
Ôn Anh Trác càng nói càng kích động, hận không thể lập tức kéo Trần Khắc tới đánh một trận.
“..” Mộ Tương chú ý tới ánh mắt của Ôn Anh Trác mới kịp phản ứng, vô thức buông tay Sư Hòa, sau đó nhìn về phía đám đông rộn ràng hối hả, “Nếu đã vậy, Ôn khanh sẽ cần nhọc lòng chút.”
“Bệ hạ nói đúng, thần cáo lui trước.” Ôn Anh Trác hành lễ, sát ý trong mắt như thực chất hóa, “Thần đi xem bọn họ.”
Ôn Anh Trác dứt lời cũng hành lễ với Sư Hòa, hùng hổ đi rồi hai bước, cuối cùng vẫn không khỏi ngoái đầu nhìn bình trà lớn của Mộ Tương.
Không hài hòa, quá không hài hòa.
Mộ Tương tức giận đến mức nhét bình trà vào tay Sư Hòa, cũng may lực tay Sư Hòa đủ mạnh, trong tình huống hắn dùng nội lực, y vẫn vững như Thái Sơn, không làm bắn r4 giọt trà nào.
“Cô muốn ăn kẹo đường.” Mộ Tương tìm một cái cớ đúng lý hợp tình để đặt bình trà vào tay Sư Hòa.
Sư Hòa không phát biểu ý kiến, bình tĩnh đưa kẹo đường cho hắn.
Mộ Tương bước lên hai bước rồi quay lại, vốn định xem cảnh tượng Sư Hòa như trích tiên bưng một bình trà quái dị, lại chưa từng nghĩ rằng khí chất Sư Hòa chẳng hề thay đổi dù chỉ nửa phần, không có nhiều cảm giác thiếu hài hòa.
……