Hôm nay là cảnh hôn cuối cùng của Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu, cảnh này diễn xong, cách ngày đoàn phim đóng máy cũng không còn xa nữa.
Bản thân cảnh của hai cái diễn viên chính cũng đã quay gần xong, còn lại chỉ là vài đoạn nhỏ linh tinh vụn vặt.
Bạch Đường Sinh nhai thỏ trắng, làm vị sữa tràn ra trong khoang miệng.
Cậu đã trang điểm xong, bây giờ chỉ chờ Ô Bách Chu.
Khi Ô Bách Chu xuất hiện trước mặt Bạch Đường Sinh, cậu không khỏi giật mình.
Không thể phủ nhận, cho dù đã gặp qua bao nhiêu nam thanh nữ tú cũng không thể cưỡng lại được đòn nhan sắc của Ô Bách Chu.
Thời gian của cảnh này là khoảng thời gian Đại Tần săn bắn tân xuân, Ô Bách Chu mặc trường bào màu tối, tóc dài buộc cao, đai lưng bản rộng phác họa ra vòng eo hữu lực đầy sức sống.
Sườn mặt hắn bị bôi sọc màu không biết làm từ chất liệu gì, ở trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lại tăng thêm phong thái dị vực, đẹp đẽ hiếm thấy.
Giờ phút này hắn không phải Tần Miểu, vẻ mặt cũng không hề ngạo khí như Tần Miểu, lại có thêm nét hờ hững.
Bạch Đường Sinh không chỉ một lần phát hiện đôi mắt Ô Bách Chu đen sâu thăm thẳm như là một cái hút nước.
Nhìn vào hắn hồi lâu, hoặc là bạn nhận thua trước chật vật chuyển mắt đi, hoặc là bị hút vào trong cái xoáy nước ấy, không thể thoát ra.
Giống như là thiên thần, ánh mắt hắn sẽ không dừng lại cho bất cứ ai, bước chân hắn sẽ không ngừng nghỉ vì bất kỳ kẻ nào.
Chúng sinh đều bình đẳng.
Bạch Đường Sinh thu trạng thái ngơ ngẩn về, đối mắt với Ô Bách Chu, cười đưa ra lời khen của mình: “Thầy Ô đẹp trai lại lần nữa làm tôi mở mang tầm mắt.”
Ô Bách Chu đánh giá tạo hình của Bạch Đường Sinh một phen, “Cậu cũng vậy.”
Lúc này tạo hình của Bạch Đường Sinh có vài phần tương tự Ô Bách Chu, càng có thể nhìn ra bọn họ là một đôi người yêu.
Nhưng vài nét màu đặt trên mặt Ô Bách Chu là tăng lên thần cách, song đặt trên mặt Bạch Đường Sinh lại thành trích tiên bị kéo xuống trần gian, nhiều hơn mấy phần hơi thở phàm trần.
“Action!”
Tất cả người tại đây thúc ngựa cưỡi về phía rừng cây.
Vưu Trinh sắm vai hoàng tử nước láng giềng cưỡi ngựa xông lên trước nhất, một con ngựa đeo cương chắn trước mặt mọi người, “Chúng ta lấy chính ngọ làm thời hạn, xem ai cuối cùng săn được nhiều mồi nhất, thế nào?”
Ô Bách Chu ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, đáp: “Được.”
Địa vị của người như Tần Miểu và Văn Nhân Lục tất nhiên sẽ không tham dự kiểu tỷ thí thế này, vì vậy hai người vừa vào cánh rừng đã tách khỏi mọi người, đi vào trong rừng sâu.
Bạch Đường Sinh nhìn ngựa của Vưu Trinh chạy về phía nơi xa, cậu chậm rãi thu mắt về, “Bệ hạ, đi thôi.”
Hai người đi đến một cái hồ rồi dừng lại.
Bạch Đường Sinh xuống ngựa, dùng nước hồ rửa qua lòng bàn tay, vừa định chuẩn bị lên ngựa lần nữa thì Tần Miểu đã quay đầy ngựa lại, “Hầu gia và cô cùng cưỡi một con, thấy thế nào?”
Bạch Đường Sinh có chút bất đắc dĩ: “Bệ hạ, đây là săn xuân, còn có rất nhiều người đấy?”
Tần Miểu dỗ dành nói: “Chúng ta đi về hướng ngược lại, không có người đâu.”
Bạch Đường Sinh không thể từ chối bệ hạ nhà mình, cậu vươn tay, bị Ô Bách Chu kéo lên.
Lưng cậu tựa vào ngực Ô Bách Chu, cả người đều bị bệ hạ vòng ở trong ngực.
Ngựa vững vàng mà thong thả rải bước, giờ phút này bọn họ thật sự giống như một đôi người yêu bình thường, chậm rãi cưỡi ngựa tán tỉnh trong rừng.
Một tay Ô Bách Chu kéo dây cương, một tay khác xuyên qua vạt áo trước sờ vào trong ngực Bạch Đường Sinh, ái muội vuốt ve.
Mắt thấy bàn tay này có xu thế ngày càng dời xuống, Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ quay đầu: “Bệ hạ, đừng nghịch.”
Ô Bách Chu cười trầm thấp: “Cô nào có nghịch.”
Tay hắn rút ra khỏi cổ áo, không cẩn thận khẽ cọ vào trước ngực Bạch Đường Sinh, cả người Bạch Đường Sinh run lên, nháy mắt xuất vai.
Vẫn may, người bên ngoài màn ảnh không hề nhìn ra cậu không ổn, nhưng Ô Bách Chu lại cảm giác được đầu tiên.
Ô Bách Chu dùng cái tay rãnh rỗi kia mạnh mẽ xoay cằm Bạch Đường Sinh sang, rướn đầu qua hôn lên nơi mềm mại kia.
Có Ô Bách Chu che chắn, Bạch Đường Sinh điều chỉnh lại, nhanh chóng nhập diễn, đáp lại nụ hôn của bệ hạ.
Ngựa vẫn đang rảo bước, nhưng hai người vẫn kề sát bên nhau, không hề có một khe hở, ra sức dây dưa.
Hồi lâu, Ô Bách Chu kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Hắn điều chỉnh hơi thở, sau đó dùng đôi tay siết chặt eo Bạch Đường Sinh, thất điên bát đảo nhấc người lên, muốn đổi hướng.
Trên mặt Bạch Đường Sinh hiện lên một nét hoảng loạn, tay chống lên cánh tay Ô Bách Chu, lại bị đối phương ý bảo thả lỏng.
Hoảng hốt không chỉ có Văn Nhân Lục*, còn có chính Bạch Đường Sinh.
(*)Chỗ này tg ghi nhầm là Tần Miểu hay sao ấy.
Cậu biết cảnh này trong phim có động tác này, cậu cũng tin vào lực cánh tay của Ô Bách Chu.
Nhưng thứ cảm giác sợ hãi chỉ có thể dựa vào người khác không khống chế được này cho dù là bất cứ người đàn ông nào cũng thấy không thoải mái lắm.
Thân thể cậu bay lên không trong chốc lát ngắn ngủi, sau đó biến thành cảnh mặt đối mặt với Ô Bách Chu.
Hai chân Ô Bách Chu kẹp chặt thân ngựa, tay buông cương, mở cổ áo Bạch Đường Sinh ra, hai tay sờ soạng dọc theo làn da bóng loáng.
Lúc này đây hắn cố ý mà tránh đi hai điểm trước ngực Bạch Đường Sinh, tay dừng lại trên eo đối phương, sau đó cúi đầu cắn lấy cánh môi Bạch Đường Sinh, mạnh mẽ liếm mút.
Đột nhiên, Ô Bách Chu thoáng nghe chút động tĩnh, sắc mặt hắn thay đổi, ôm eo Bạch Đường Sinh xuống ngựa.
Vốn dĩ cốt truyện là ngay lúc này, hai người xuống ngựa sau đó lại thấy hoàng tử nước láng giềng Vưu Trinh đi săn thú.
Vưu Trinh không cẩn thận bắt gặp bí mật của đế vương Đại Tần, tràn đầy xấu hổ.
Bản thân động tác xuống ngựa cần phải có nhân viên chuyên nghiệp chỉ đạo, nhưng rất không khéo, cả đoàn phim chỉ có hai diễn viên biết cưỡi ngựa.
Một người là Vưu Trinh, một người khác chính là Ô Bách Chu.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ô Bách Chu rất khá, vì vậy cảnh lên ngựa xuống ngựa đều là Ô Bách Chu hỗ trợ cậu.
Bao gồm lần xuống ngựa này, cũng là Ô Bách Chu làm chính, dẫn cậu xuống ngựa.
Kết quả con ngựa dưới thân bọn họ đột nhiên chạy như điên lên như là bị sợ hãi, húc ngã một nhân viên công tác đằng trước.
Vưu Trinh xuất hiện theo cốt truyện mặt biến sắc, la lên: “Cẩn thận!”
Ô Bách Chu phản ứng rất nhanh, hắn một tay ấn Bạch Đường Sinh vào trong lồng ngực rồi vòng hai tay ra kéo lấy dây cương: “Ôm chặt!”
Bạch Đường Sinh vòng lấy eo Ô Bách Chu, ngựa chạy tốc độ nhanh khiến cho cậu có cảm giác tim đập mạnh, vô cùng hoảng hốt lại có chút kích thích.
Cậu cố sức thả lỏng người, giao quyền quyết định kết quả cho Ô Bách Chu.
Cậu từ bỏ quyền lợi giãy giụa của mình, quyết định dựa vào người đàn ông này một chút.
Cuối cùng khi sắp đâm vào thân cây phía trước lại dừng lại, tốc độ của ngựa chậm đi chút ít, Ô Bách Chu nhắm chuẩn cơ hội này ôm Bạch Đường Sinh xuống khỏi thân ngựa, lăn lên trên thảm lá rụng.
Hai người lăn vài vòng, Ô Bách Chu cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Đường Sinh, hỏi: “Thế nào, có sao không?”
Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, tay chống trước ngực Ô Bách Chu: “Không sao, anh chọn chỗ này không có đá.”
Nhân viên đoàn phim nhanh chóng chạy đến, đỡ hai người dậy, hai người đều không có trở ngại gì, chỉ có vài miệng vết xước trên tay.
Bọn họ trở lại lều đạo cụ, tìm thuốc đỏ bông băng xử lý miệng vết thương trên tay.
Lòng Hà Nhiên vẫn còn sợ hãi, “May mà kỹ thuật cưỡi ngựa của thầy Ô tốt, nếu không thì không chỉ là trầy da đơn giản như vậy thôi đâu.”
Vưu Trinh cũng đến, hỏi han: “Sao rồi, hai người không sao chứ?”
Bạch Đường Sinh gật đầu, “Không sao, chỉ chảy chút máu thôi.”
Trên mặt Vưu Trinh có chút lo lắng: “Tốt nhất vẫn là đến bệnh viện kiểm tra chút đi, lỡ như bị va đập thương ngũ tạng thì không hay đâu.”
“Hẳn là không sao đâu…”
Bạch Đường Sinh có hơi do dự, thật ra cậu cảm thấy không có gì, nhưng lại có chút lo lắng cho Ô Bách Chu.
“Thầy Ô, không thì anh đi kiểm tra thử xem, vừa rồi đều là anh che cho tôi…”
Ô Bách Chu lắc đầu, “Không sao, trang phục diễn khá dày.”
Bạch Đường Sinh gật đầu, nghiêng đầu đang định hỏi Hà Nhiên cồn tiêu độc, khóe mắt lại thấy một cây gỗ dựng trong lều đạo cụ dần nghiêng về phía này.
Mặt cậu biến sắc, đẩy Ô Bách Chu ở đối diện cây gỗ ra…
Ô Bách Chu bị đẩy đến lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất, vừa khéo rời khỏi phạm vi lều đạo cụ.
Hắn trơ mắt nhìn Bạch Đường Sinh bị một cây gỗ đập trúng, cả lều đạo cụ đổ xuống.
Tần Triều đang điều tra vì sao ngựa đột nhiên giật mình chạy nhanh đi đến cùng với Hứa Diệp, Ô Bách Chu mặt mũi khó coi mà xốc vải đỉnh lều lên, lộ ra Bạch Đường Sinh và Hà Nhiên bị đè bên dưới.
Hà Nhiên vẫn ổn, chỉ là có chút kinh sợ.
Mà Bạch Đường Sinh lần nữa tỉnh lại, cậu ngửi được vị nước sát trùng đã lâu không thấy.
Ô Bách Chu đang ngồi trước giường cậu, sắc mặt nghiêm trọng, “Tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Bạch Đường Sinh suy nghĩ trong một thoáng mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, “Ừm… Không khó chịu.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu có chút dịu đi, “Bác sĩ nói cậu chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.”
Bạch Đường Sinh gật gật đầu, “Tiến độ quay của đoàn phim có thể bị ảnh hưởng hay không?”
Ô Bách Chu cau mày nhìn cậu, nhưng vẫn giải thích tình hình cho cậu: “Sẽ không, cảnh quay về sau của cậu vốn là không nặng, hoãn đến khi cậu xuất viện lại quay cũng không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu có chút nghiêm túc: “Lần sau đừng như vậy, an toàn của bản thân cậu là quan trọng nhất.”
Bạch Đường Sinh không hiểu sao có chút chột dạ: “Thật ra là do tôi lanh chân…”
Ô Bách Chu: “…”
Hắn không chọc thủng cái cớ sứt sẹo như vậy, cũng không định hỏi vì sao Bạch Đường Sinh lại muốn đẩy mình ra, chỉ nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Ô Bách Chu: “Tôi về đoàn phim xử lý chút chuyện, chuyện cây gỗ ngã xuống là ngoài ý muốn, nhưng ngựa đột nhiên hoảng sợ hẳn là do người làm.”
Hắn chậm rãi nói: “Hà Nhiên đi đóng tiền, Tần Triều và Hứa Diệp còn phải sắp xếp chút chuyện, vừa mới rời đi, bọn họ lát nữa lại sang.”
Khi Ô Bách Chu ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp Vưu Trinh đến thăm.
Hai người chào hỏi nhau, chỉ nhìn thoáng qua.
Bạch Đường Sinh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, “Thầy Vưu, sao anh lại tới đây?”
Không trách cậu thấy lạ, cậu và Vưu Trinh chỉ có thể nói là có quen biết, đối phương cứ thế tới bệnh viện mà không sợ bị người chụp phải sao?
“Tôi đến thăm cậu.”
Vưu Trinh buông bó hoa và rổ quả xuống: “Khi đến tôi rất cẩn thận, sẽ không bị người ta chụp phải, cậu yên tâm, sẽ không rước chê bôi cho cậu đâu.”
Bạch Đường Sinh vừa nghe đã bật cười: “Tôi sợ chê bôi gì chứ, chê bôi tôi không kém gì thầy Vưu đâu.”
Vưu Trinh cũng cười, khí chất của anh ta là kiểu dịu dàng chân chính, cả người thoạt nhìn lễ phép mà ôn hòa: “Có ảnh đế Ô nâng đỡ cậu, chút chê trách này cũng không tính là bao.”
Tác giả có lời muốn nói: Trinh Trinh đáng iu của tui ~
Đáng tiếc đất diễn của bạn không nhiều lắm..